Làm Khóc Vai Ác Xinh Đẹp (NP)

Chương 28. Ở thế giới tang thi bị chơi tới khóc - 28

Chương 28. Bị côn ŧᏂịŧ dạy dỗ tới tan vỡ khóc thút thít, dươиɠ ѵậŧ bắn tinh không ngừng, tiểu cả ra ngoài. Kết thúc thế giới.

Mộ Thanh Thu không hoảng hốt chút nào.

Dù sao chỉ còn ba giờ nữa là cậu sẽ được rời đi, Cố Giác phát giận chẳng liên quan gì tới người sắp trở về cục xuyên nhanh là cậu cả.

Huống hồ, nếu không phải do Cố Giác thì cậu đã mua quần áo cho bản thân rồi tắm rửa sạch sẽ chứ ai lại ăn mặc đồ con gái ở trước mặt mọi người.

Cho nên, người sai là Cố Giác chứ không phải cậu.

Nhưng mà cậu vẫn không dám mở miệng trách móc anh, ai bảo cậu nhân từ rộng lượng như thế, sẵn sàng xin lỗi dù không phải lỗi của bản thân.

“Em xin lỗi, em không nên làm vậy, tha thứ cho em đi.”

Mộ Thanh Thu dùng giọng điệu như đang đọc radio mà trần thuật, cậu định đánh nhanh thắng nhanh.

Sau khi nói xong, cặp mắt đỏ lạnh băng đang đối diện với cậu như có lửa hồng bốc cháy.

Chờ khói lửa bên trong tắt hết, thanh âm Cố Giác lại lớn hơn bình thường: “Ra là em tự nguyện, em vì hắn mà xin lỗi anh à? Quả nhiên em yêu người khác.”

Anh ghét cay ghét đắng bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của Mộ Thanh Thu. Việt Chu và Phương Lăng còn đỡ, dù sao trước đây cũng từng là người quen biết, anh không định gϊếŧ họ. Nhưng tại sao gà đất chó sành bên ngoài cũng muốn tới đoạt người với anh.

Mộ Thanh Thu nhìn cặp mắt Cố Giác càng ngày càng gần, cho đến khi chỉ còn cách cậu một đốt ngón tay, nhịp tim và biểu cảm cậu không thể lừa được anh.

Đồng thời, cậu cũng nhìn ra được cơn thịnh nộ trong đồng tử Cố Giác.

Mộ Thanh Thu từ từ chớp mắt.

Xem ra là cậu coi thường mức độ bất bình thường của đại não Cố Giác, cho nên lời của cậu thành phản tác dụng.

“Em không có, anh nói rất đúng, em bị ép buộc.” Mộ Thanh Thu nhanh chóng đáp lại, ý đồ cứu vớt một chút.

“Vậy gã ta là ai? Em nói ra được thì anh tin tưởng.” Cố Giác cắn cổ Mộ Thanh Thu, ngậm lấy phần thịt non mịn mà liếʍ mυ'ŧ. Anh cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn dùng răng nanh đâm xuyên qua mạch máu cậu.

Mộ Thanh Thu nghĩ cả nửa ngày cũng không nhớ ra tên gã mắt lam, cậu mím môi: “Anh đừng gây sự vô lý.”

Giọng điệu cậu hiển nhiên như thể đàn ông xấu che chở tiểu tam bên ngoài.

Tốt cho một câu gây sự vô lý, Cố Giác bị chọc tức phát cười. Hàm răng đâm xuyên da thịt chọc thủng mạch máu yếu ớt, máu tươi ấm áp tràn đầy khoang miệng anh, vị tanh ngọt lấp kín giác quan.

Trong nháy mắt ấy, anh muốn không quan tâm tất cả cứ thế cắn đứt cổ Mộ Thanh Thu rồi ăn cậu vào trong bụng.

Virus tang thi nhân lên nhanh chóng trong cơ thể Mộ Thanh Thu, tức khắc cậu cảm thấy thân thể mình bắt đầu nóng lên, nóng tới mức có thể đập trứng lên chiên.

Trong miệng cậu phát ra tiếng nức nở khó chịu, ngay cả hơi thở ra cũng nóng bỏng dọa người.

Mộ Thanh Thu mở to đôi mắt tròn vo như nai con ngơ ngác. Chỉ hồng che kín mắt, bộ dáng yếu ớt đáng thương.

Cậu biết mà Cố Giác nuôi cậu chỉ để làm ấm giường với coi cậu như thức ăn dự trữ mà thôi.

“Đừng ăn sống em, thịt sống ăn không tốt, anh có thể thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng trước khi chết của đồ ăn không?”

Cố Giác suýt nữa bị sặc, có đôi lúc anh muốn bổ đầu Mộ Thanh Thu ra xem trong đầu cậu chứa cái gì.

Anh ngẩng đầu rơi khỏi cần cổ trắng nõn của cậu, bàn tay sờ lên gương mắt bị thiêu tới đỏ bừng.

“Em sẽ biến thành tang thi.” Cố Giác cố tình dọa dẫm kẻ lừa đảo này: “Nhưng nếu em nói ra những kẻ từng ở bên cạnh em thì anh có thể giải độc giúp em.”

Cố Giác biết Mộ Thanh Thu tiếc mệnh bao nhiêu.

Mộ Thanh Thu mừng rỡ, suýt chút nữa thì bật dậy. Cánh môi mềm mại của cậu cọ qua gương mặt Cố Giác.

Sao chứ? Biến thành tang thi sao?

Quá hợp ý cậu rồi.

Như thế cậu chẳng cần chờ cục xuyên nhanh kéo về, cứ thế mà chết, nói không chừng còn được thêm điểm.

“Bây giờ em lấy lòng anh cũng vô dụng.” Thanh âm Cố Giác dịu dàng hơn một chút.

Nhưng sau khi nói xong anh lại thấy kẻ lừa đảo đang dùng một ánh mắt khó hiểu nhìn mình, rồi sau đó cậu nhắm ngay mắt lại tỏ vẻ không nghe được anh nói chuyện.

L*иg ngực Cố Giác như có người ở bên trong đang nhảy nhót, lục phủ ngũ tạng xáo lộn tùng phèo, ý tưởng âm u ở bên trong quay cuồng càng ngày càng chân thật.

Không khí dần yên tĩnh lại, phảng phất như núi lửa chuẩn bị phun trào.

Mộ Thanh Thu yên lặng chờ tới lúc biến thành tang thi, cậu thấy nóng quá, mí mắt cũng bị hun nóng bỏng.

“Như vậy cũng tốt.” Cố Giác là người phá vỡ yên tĩnh, bàn tay anh vuốt ve từng đường nét trên mặt Mộ Thanh Thu: “Dù sao anh vẫn nuôi nổi em, dù em mặc váy hay biến thành dạng gì thì anh cũng sẽ nuôi em tới khi anh chết mới thôi.”

Cố Giác càng nói, càng bị bản thân mình thuyết phục. Đây đúng là một ý kiến hay. Anh sẽ không bao giờ sợ Mộ Thanh Thu thay lòng đổi dạ, không cần lo lắng sợ cậu tự sát. Để cậu chỉ có thể ở trong căn phòng an toàn anh chuẩn bị, còn bất cứ kẻ nào muốn cướp cậu đi vậy thì phải đánh vỡ đầu anh trước.

“Chờ em biến thành tang thi, anh sẽ bắt người kia tới cho em ăn.” Cố Giác dừng nói, chờ đợi phản ứng của Mộ Thanh Thu.

Mộ Thanh Thu để tay trước ngực, bày ra bộ dáng an tường khi chết.

Cố Giác không nói nữa, ngón tay vuốt ve từng chút một trên làn da nóng bỏng của cậu.

Ngón tay anh dừng lại ở chỗ trái tim. Sức sống yếu ớt lấp trong da thịt bên dưới nhưng chỉ một chút nữa thôi, nơi đây sẽ trở lên yên ắng – giống với anh.

Bỗng nhiên Cố Giác thu tay lại, anh không dám nghĩ tới hình ảnh này.

Làn da trắng của Mộ Thanh Thu sẽ trở lên trắng bệch, dòng máu ấm áp bên trong ngừng chảy, chiếc miệng nói ra toàn lời khiến người ta tức điên chỉ có thể phát ra thanh âm “Gào gào…”

Tay anh lại đặt lên trái tim cậu một lần nữa.

Còn may, đồ xấu xa này chưa biến thành như vậy, cậu vẫn còn sống, anh đã cố ý khống chế virus trong người cậu sẽ không để cậu chết đi.

Mộ Thanh Thu đột nhiên cảm giác mình bị người ta coi thành cá biển, cả người bị lật một cái như đang phơi nắng. Môt cây côn ŧᏂịŧ lạnh băng không hề báo trước chọc thẳng vào huyệt nhỏ nóng bỏng, may mắn đã có tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũ đã khô cứng trong huyệt nhỏ đã tan chảy dưới nhiệt độ cơ thể cậu trở thành chất bôi trơn.

Mộ Thanh Thu bị lạnh tới run lên, rồi lại thấy thoải mái ngoài ý muốn, toàn bộ lực chú ý bị nơi lạnh lẽo phía dưới thu hút.

Huyệt thịt bị đâm chọc mạnh mẽ, Cố Giác mang tâm tình muốn chơi hỏng Mộ Thanh Thu nên không hề cố kỵ, hai tinh hoàn đập bành bạch vào mông cậu. Mỗi một lần anh cắm vào sẽ nhân cơ hội đẩy ra chất lỏng dơ bẩn mà tên đàn ông chó chết nào đó để lại.

Mộ Thanh Thu bị chơi tới sảng khoái, cảm giác ngứa ngáy vừa mới dâng lên đã bị dươиɠ ѵậŧ đâm vỡ, đến cuối cùng chỉ còn kɧoáı ©ảʍ làm cậu đê mê, đầu ngón tay cũng run nhẹ không còn sức nhấc lên nữa.

Không được mấy phút, cả người Mộ Thanh Thu bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt tập kích, huyệt thịt bị chơi tới đỏ bừng bắt đầu co rút, ngậm chặt lấy côn ŧᏂịŧ, trào ra một luồng dịch nhầy ấm áp, trộn lẫn cùng với vài mảnh nhỏ màu trắng khô cứng.

Côn ŧᏂịŧ được vách thịt mềm mại bao bọc thoải mái, nhưng nó vẫn vô tình mà rút ra để mặc từng tầng thịt tham lam mυ'ŧ chặt muốn giữ lại.

Hai giây sau, chất lỏng màu trắng nhạt chảy ra khỏi cửa huyệt. Vách thịt co rút, cửa huyệt lúc đóng lúc mở vô cùng dâʍ đãиɠ mà phun ra từng chút dịch đυ.c.

Không đợi huyệt thịt chảy ra hết, côn ŧᏂịŧ thô to lại tiến và một lần nữa. Nó như cái máy đóng cọc ra vào không ngừng, kɧoáı ©ảʍ đợt này chưa chìm xuống thì đợt sau đã nổi lên, một cảm giác đau đớn từ huyệt nhỏ truyền ra.

Mộ Thanh Thu bị chơi khóc.

Không phải do cậu đau, mà do kɧoáı ©ảʍ quá nhiều khiến cậu không tiếp nhận nổi.

Cậu thút thít cầu xin Cố Giác dừng lại, nhưng vừa mới mở miệng đã bị đâm tới khóc nấc lên không nói thành lời.

Mộ Thanh Thu không nhịn được mà so sánh, thấy súc sinh còn tốt hơn Cố Giác.

Cố Giác giống như cố ý, chỉ cần Mộ Thanh Thu muốn mở miệng là anh ngay lập tức đâm mạnh lên, thậm chí nhắm đúng khối thịt mềm mẫn cảm kia mà chọc, chơi tới mức huyệt nhỏ ướt đầm đìa, dươиɠ ѵậŧ phía trước của cậu bắn tinh liên tục.

Nước mắt Mộ Thanh Thu làm ướt tóc, bờ môi căng mọng bị cậu cắn chặt lấy. Chưa bao giờ cậu có cảm nhận rõ ràng như lúc này, Cố Giác và cậu là hai loài khác biệt. Cậu thì chìm trong cao trào liên tục không dừng được, nhưng Cố Giác còn chưa có dấu hiệu muốn bắn, anh vẫn điên cuồng đùa nghịch bên trong huyệt nhỏ.

Cậu hối hận bản thân không biết dỗ dành Cố Giác.

Cao trào càng ngày càng nhiều, cậu cảm giác bàng quang phía trước cũng đã căng đầy nướ© ŧıểυ. Đột nhiên Cố Giác đâm mạnh một cái, Mộ Thanh Thu không kìm được bắn nướ© ŧıểυ đầy đất.

“Sao lại như đứa trẻ vậy, đi tiểu bậy lung tung.” Cố Giác đánh một cái lên mông cậu không năng không nhẹ, như thể không biết anh mới là đầu sỏ gây tội.

Mộ Thanh Thu nhân cơ hội thư thả hiếm có này mà đáng thương xin tha: “A Giác, em nhận sai hết được không, anh tha thứ cho em đi. Em sắp bị chơi hỏng mất thôi.” Cậu nghẹn ngào: “ Chẳng lẽ nửa đời sau anh muốn ở bên cạnh một người bị chơi hỏng mất sao?”

Vì để tăng xác suất thành công, cậu còn gọi ra xưng hô lúc hai người còn yêu đương.

Nghe được cụm từ “em nhận sai hết” của cậu, Cố Giác càng kiên định với quyết tâm muốn chơi Mộ Thanh Thu. Ai bảo Mộ Thanh Thu không biết cậu sai ở đâu, chắc chắn cậu còn đang mắng anh trong lòng.

Nhưng sau khi nghe được nửa vế sau, cơn tức của Cố Giác lại được giảm đi một nửa, anh định tạm thời tha cho tên lừa đảo này.

Cố Giác giữ lấy eo Mộ Thanh Thu cắm thêm mấy trăm cái, rồi bắn ra trong tiếng cầu xin “Anh tha thứ cho em đi” của Mộ Thanh Thu. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh rót đầy trong huyệt nhỏ rửa sạch hết những dấu vết dơ bẩn lúc trước…

“Đây là lần cuối cùng, Mộ Thanh Thu.” Anh nói với Mộ Thanh Thu đang cuộn người trong bồn tắm: “Nếu còn có lần sau anh sẽ chơi chết em ở trên giường, cho dù em kêu khóc ra sao cũng sẽ không dừng lại.”

Mộ Thanh Thu nước mắt rưng rưng gật đầu, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp chỉ toàn nước mắt. Hiển nhiên, cậu bị Cố Giác chơi tới sợ, tạm thời tiến vào thời kỳ ngoan ngoãn.

“Em tắm rửa có hơi lâu một chút, anh có tức giận không?” Thanh âm cậu đáng thương như lấy lòng.

“Chỉ cần không quá một tiếng là được.” Cố Giác cảm thấy hôm nay dạy dỗ cậu như vậy đã đủ rồi, nên rộng lượng mà đồng ý yêu cầu của cậu.

Anh không tính toán đứng chờ ở phòng tắm, dù sao còn phải chuẩn bị đồ ăn vặt và máy trò chơi cho cậu.

Sau lưng anh, Mộ Thanh Thu nhanh chóng làm một cái mặt quỷ, chờ một chút sẽ không còn gặp lại nữa.

Hai mươi phút đếm ngược kết thúc, linh hồn Mộ Thanh Thu bị kéo ra khỏi thân thể trở về cục xuyên nhanh. Một giây trước khi rời khỏi Mộ Thanh Thu đột nhiên muốn biết Cố Giác thấy cậu chết sẽ thế nào.

Liệu anh có… khóc không?