Chương 26. Tới cao trào, phá bỏ thôi miên, bạo hành đầu sỏ gây tội.
Gã múa rút côn ŧᏂịŧ ra, chất lỏng trắng sữa bắn thành một đường cong mềm mại trong không trung rồi đứt đoạn.
Lúc hắn rút côn ŧᏂịŧ ra, cao trào lấp lửng chưa chịu đến của Mộ Thanh Thu rốt cuộc buông xuống.
Cửa huyệt bị cắm tới rộng mở bắt đầu co rút, từng lớp thịt đỏ tươi điên cuồng run rẩy. Trong quá trình này, lại nuốt cái đuôi vào càng sâu, lông tơ bên trên của nó không lúc nào là không kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt thịt, cho cậu cảm giác như kim đâm tê dại. Lần này vách thịt non mềm co chặt hơn, dịch nhầy như nướ© ŧıểυ phun ra một lượng lớn, nhưng lại bị cái đuôi chặn quay trở về.
Cao trào tới vừa nhanh vừa mạnh, kɧoáı ©ảʍ đột nhiên gia tăng như đầu đạn hạt nhân bị kích nổ có thể nổ tung cả cơ thể lẫn linh hồn cậu.
Trước mắt Mộ Thanh Thu xuất hiện một bông tuyết màu đen, đầu óc cậu dại ra chỉ biết tuân theo bản năng phản ứng của cơ thể, run rẩy không ngừng.
Qua hai giây, từ trong miệng Mộ Thanh Thu phát ra tiếng nức nở không khống chế nổi, cả người bị kɧoáı ©ảʍ làm cho mất hết sức lực mềm nhũn như bông ngã xuống giường giật giật. Nước mắt tích lũy trong mắt cậu hồi lâu cuối cùng lăn xuống gò má trắng tuyết.
Cậu còn chưa kịp phản ứng lại, cái đuôi phía sau đã bị người chậm chạp kéo ra.
Huyệt thịt mềm mịn vẫn còn quấn lấy cái đuôi, cái đuôi vừa mới ra ngoài một chút đã được thịt huyệt hút trở về phát ra tiếng nước dâʍ đãиɠ.
Tê dại còn chưa đi xuống một lần nữa lại lên cao. Loại cảm giác này giống như bị một cây búa lớn gõ vào đầu làm cho cậu choáng váng.
“Bé cưng, thả lỏng một chút, huyệt nhỏ của em thật chặt.” Thanh âm ôn hòa của gã múa rối dỗ dành cậu.
Nhưng Mộ Thanh Thu không tài nào thả lỏng nổi. Kɧoáı ©ảʍ trong người bức cậu dùng huyệt nhỏ ngậm chặt lấy cái đuổi để có thể chiếm được thỏa mãn.
Gã múa rối thở dài, gã chỉ có thể tăng thêm chút sức kéo mạnh ra. Huyệt thịt bị lôi kéo khiến hai chân Mộ Thanh Thu bắt đầu cọ sát.
Cái đuôi từ từ bị kéo ra ngoài, lông tơ bên trên của nó vẫn ra sức mà chà sát lên vách tường, thịt non phủ kín thần kinh bị ma sát tới run rẩy.
Lúc gã gần rút ra được một nửa, huyệt nhỏ lại bắt đầu co rút dữ dội, từng luồng dịch nhầy trong suốt tiết ra thuận tiện nuốt cái đuôi quay về một đoạn ngắn.
“Quý ngài… ưm… ngài nhanh lên…a …” Trong mắt Mộ Thanh Thu là tìиɧ ɖu͙© đậm đến mức không thể hòa tan.
“Có chắc không?” Gã múa rối hỏi lại cậu.
“Chắc mà… ưm… a… ô…ô…”
Cái đuôi bỗng nhiên bị rút ra khỏi, cơn tê ngứa khó nhịn bắt đầu bùng phát, cặp mông căng mẩy bắt đầu rung động, huyệt nhỏ run lẩy bẩy phun ra chất nhầy, mà Mộ Thanh Thu không nói ra nổi một từ, cậu kiệt sức nằm trên giường, cả người như không xương.
Cậu nằm im không nhúc nhích.
Không chỉ bởi vì kɧoáı ©ảʍ.
Mà bởi cậu nhớ tới.
Gã mắt lam hư hơn tất cả mọi người, lại ép buộc cậu một lần nữa.
Mộ Thanh Thu chôn đầu xuống mền mắt cậu ngậm nước, nước mắt trong suốt như cọ rửa đồng tử cậu để lộ ra một đôi mắt lấp lánh ánh sáng tức giận.
Cậu muốn trả thù!
“Em vẫn khỏe chứ, bé cưng?” Gã múa rối hỏi, hắn ném cái đuôi hồ ly ướt đẫm sang một bên.
Mộ Thanh Thu nghe thấy gã hỏi bèn ngẩng đầu lên.
Cậu tức giận mà nhìn về phía gã, nước mắt còn treo trên lông mi cậu trông đáng thương vô cùng.
“Em chưa lấy lại tinh thần sao?”
Gã múa rối hỏi nhẽ, hắn duỗi tay muốn lau đi vết màu trắng trên miệng Mộ Thanh Thu.
Cậu dùng cặp mắt đen nhánh nhìn hắn chăm chú ngay cả chớp một cái cũng không, giống như đột nhiên thay đổi thành người khác.
Cơn tình ái phía trước khiến gương mặt thiếu niên không còn trắng bệch, bây giờ vẫn còn vài tầng hồng nhạt tựa như một đóa hồng đang nở rộ.
Cậu kiêu ngạo khoe ra nhan sắc của mình.
Ngón tay gã không khỏi dừng ở bên sườn mặt cậu.
“Quý ngài.” Đột nhiên thiếu niên gọi gã.
“Sao vậy bé cưng?” Gã hỏi.
Thiếu niên dùng gương mặt của mình chủ động kề sát vào tay hắn, giống như một con mèo buông hết ra phòng bị.
Gã ngạc nhiên, hành vi này của cậu rất hiếm thấy.
Hoặc là nói, ngoại trừ lúc thiếu niên bị kɧoáı ©ảʍ chi phối thì đây là lần đầu tiên cậu chủ động thân cận với gã.
Gã múa rối được sủng mà sợ.
“Quý ngài.” Cậu ỷ lại mà cầm cổ tay hắn, trong miệng nói ra câu khiến gã không dám tưởng tượng.
“Ngài có thể cúi đầu hôn em không?”
Lông mi như bàn chải của thiếu niên chớp chớp như có thể chớp vào trái tim gã quét trái tim ngứa ngứa tê tê.
Đại khái vì ký ức bị thiếu làm thiếu niên thấy hoảng sợ, cậu chỉ muốn nắm chặt gã múa rối – người duy nhất bên cạnh mình lúc này, không tiếc dùng tới sự câu dẫn ngây thơ vụng về này.
Sắc đẹp ở ngay trước mắt, gã múa rối đột nhiên rút tay về. Động tác của hắn có thể dùng hai từ hoảng loạn để hình dung.
Gã lớn như vậy còn chưa bao giờ hoảng loạn như thể.
Gã điều chỉnh lại nhịp thở.
Gã không hiểu bản thân bị làm sao.
Thế mà gã lại cảm thấy bộ dạng này của người kia thật đáng yêu, thật ngoan.
Hơn nữa trái tim gã cúng đập nhanh hơn so với bình thường.
Đây là một dấu hiệu không tốt.
Thiếu niên tựa hồ hiểu lầm cái gì từ sự im lặng của gã. Vẻ mặt cậu từ e thẹn biến thành đau đớn, cậu cúi đầu tránh đi tấm mắt gã múa rối.
Lúc này gã múa rối chỉ có thể thấy mái tóc đen và cần cổ trắng nõn bên dưới của cậu.
Gã còn chưa mở miệng, thiếu niên đã cướp lời trước: “Không thể sao?” Giọng điệu đấy của cậu khiến người không cách nào từ chối.
Cậu hơi ngẩng đầu lên, gã múa rối nhìn thấy mắt cậu càng đỏ hơn giống như chỉ cần hắn nói “ừ” một tiếng, cậu sẽ bất lực mà khóc thút thít ngay.
Cậu yếu đuối, đáng thương như thế, tựa hồ chỉ cần hơi tức giận một chút sẽ làm cậu vỡ vụn. Thiếu niên xinh đẹp vậy ai lại nhẫn tâm từ chối cậu, khiến cậu khóc cơ chứ?
Ít nhất đám đàn ông như gã không đành lòng.
“Tất nhiên là không rồi bé cưng, em muốn gì cũng được.” Lúc gã nói ra những lời này thanh âm vẫn ôn hòa như cũ nhưng lại giống như có chỗ khác biệt.
“Vậy ngài cúi đầu xuống đi.” Mắt thiếu niên sáng lên, hiện ra sự vui sướиɠ khi ước nguyện thành hiện thực.
Gã múa rối nghĩ, hóa ra Mộ Thanh Thu dễ bị dỗ dành như thế sao? Trách không được cậu luôn bị bắt nạt như vậy.
Nghĩ tới đây, khóe miệng gã hơi nhếch lên, từ từ cúi đầu xuống.
Có lẽ bản thân gã thay đổi một chút cũng không có gì không tốt.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
Chỉ kém một chút nữa là gã có thể chạm tới cánh môi sáng lấp lánh.
“Quý ngài.” Thiếu niên lại gọi gã, thanh âm nhỏ tới không rõ.
Gã tập trung tinh thần cố gắng nghe, cũng buông hết phòng bị không hề chú ý với hoàn cảnh xung quanh.
“Rầm”
Rối gỗ cứng rắn nặng nề đập đúng vào trán chủ nhân của nó, vụn gỗ rơi tứ tung, trên rối gỗ dính máu tươi đỏ thắm.
Gã nghe được câu nói hoàn chỉnh của thiếu niên:
“Ngài cũng bị tôi lừa rồi.”