Làm Khóc Vai Ác Xinh Đẹp (NP)

Chương 12. Ở thế giới tang thi bị chơi tới khóc - 12

Chương 12. Bị người khác bắt quả tang dùng sức nhéo vυ', lấy gật mát xa tự thủ da^ʍ. Cao trào tới mức suýt hôn mê

Mộ Thanh Thu sẽ nghe lời sao?

Tất nhiên cậu sẽ nghe chứ, ít nhất là lúc này.

Nếu chống đối lời Việt Chu có khéo hắn sẽ nhốt cậu lại một thời gian dài, mà bây giờ cốt truyện quan trọng sắp đến, cậu không thể làm lỡ thời gian được.

Không biết phải ảo giác của Mộ Thanh Thu không, hình như cậu nhìn thấy đèn hồng ngoại đặc trưng của camera theo dõi.

Nhưng mà cảm giác không thoải mái từ phía sau đã đoạt đi sự chú ý của cậu, huyệt thịt chảy ra chất lỏng không rõ nguồn gốc, thành ruột được phủ đến trơn nhẵn mềm mịn, càng dễ dàng cảm nhận xúc cảm bên trong.

Mộ Thanh Thu có thể cảm nhận được đầu trên của đồ vật bên trong giống với qυყ đầυ, to tới mức khó tưởng tượng nổi, nó kẹt trong thành ruột mang tới tác dụng cố định để không bị rơi ra. Phần phía sau của thứ đó có hình trụ dài, ma sát với niêm mạc ruột đang nhu động, cảm giác tê ngứa không được thoả mãn lan tràn dọc theo thành ruột, khiến cho cậu thấy mình sắp không xong rồi.

Cho dù cậu chỉ run nhẹ một cái, dươиɠ ѵậŧ giả kia cũng sẽ chuyển động liên tục, chăm sóc huyệt thịt đói khát, đồng thời gia tăng cảm giác hư không trống rỗng, từng luồng nhiệt nóng bỏng mau chóng trào dâng.

Mộ Thanh Thu vùi đầu vào gối, cậu cắn môi dưới, kẹp chặt hai chân, ngay cả việc khắc chế bản thân không lấy tay đi thoả mãn du͙© vọиɠ bên dưới đã tiêu tốc biết bao lý trí của cậu. Nhưng mà sự thật cứ để yên cho nó phát triển thì càng khó kiểm soát hơn, huyệt nhỏ như đạt tới mức giới hạn không chứa nổi nữa, dịch lỏng trắng ngà phối hợp cùng chất lỏng trong suốt tràn ra từ miệng cúc hoa đang mấp máy, chảy đầy rãnh mông, đổ xuống hai chân đang quấn quýt bên dưới, rồi lan tới côn ŧᏂịŧ phía trước.

Nếu muốn tạm dừng tình trạng này, Mộ Thanh Thu chỉ có thể chống mông lên thật cao, làm giảm tốc độ dịch lỏng chảy ra ngoài. Hoặc cậu có thể bỏ qua lý trí mà dùng ngón tay thọc vào rút ra bắt chước động tác giao hợp.

Mà Mộ Thanh Thu thật không muốn chọn cái nào, nhưng cơ thể cậu thực tủy biết vị, đã sớm quên bị hành hạ làm hư.

Trước ngực cậu hai viên đậu đỏ sớm dựng đứng, đầṳ ѵú như chứa đầy sữa mà trướng đau, khiến cậu chỉ muốn cọ xát thật mạnh xuống ga giường, muốn lấy móng tay cào thêm mấy vết, khiến nó càng hồng thêm thấm ra tơ máu để giảm bớt cơn ngứa ngáy này.

Ngực Mộ Thanh Thu phập phồng dữ dội, đầṳ ѵú và vải dệt chạm tới nhau liên tục, vừa chạm tới lại tách ra ngay. Cảm giác ngứa ngáy không thể giảm bớt mà còn khó chịu hơn. Lỗ nhỏ giữa vυ' đã nóng lên, cứng rắn bừng bừng.

“Toàn đồ lừa đảo.” Mộ Thanh Thu hạ giọng mắng một tiếng, cậu cũng không phải đồ ngốc, chất lỏng không rõ ở trong hậu huyệt chắc chắn có vấn đề. Dù Việt Chu nói dễ nghe ra sao, tác dụng tốt tới thế nào thì cũng chỉ là để đùa giỡn cậu mà thôi.

Cậu không nghĩ biến mình thành trò cười cho Việt Chu quan sát, bèn trốn vào trong chăn quỳ bò xuống.

Trong không gian chật hẹp kín mít, hơi thở ra cũng trở nên nóng bỏng, Mộ Thanh Thu cảm thấy tay cậu cũng giống nhiều huyệt nhỏ bắt đầu chảy nước. Cậu đưa tay vén áo lên, véo mạnh đầṳ ѵú, vừa chạm một cái cậu đã không nhịn được phát ra tiếng kêu rên, kɧoáı ©ảʍ tê dại truyền từ bàn chân lên tới đỉnh đầu.

Cậu làm theo tưởng tượng, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy đầṳ ѵú kéo lên trên, kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong nháy mắt khiến cậu trào ra nước mắt. Cậu xoá núʍ ѵú, móng tay sắc nhọn cào qua đầṳ ѵú để lại một vệt đỏ bừng. Đau đớn trộn cùng ngứa ngáy khiến cậu sảng khoái thở phào một hơi.

Đầṳ ѵú không chỉ to thêm một vòng, nó bị mồ hôi tẩm ướt từ máu hồng phấn chuyển dần sang đỏ thắm, hiên ngang đứng thẳng trên ngực Mộ Thanh Thu. Nhiệt độ cơ thể cậu tăng cao giống như phát sốt, miệng nhỏ thở cả ra hơi nước, cậu thấy mình sắp ngạt thở rồi.

Trong lúc cậu nghịch đầṳ ѵú thì gậy mát xa ở phía sau cũng không nhàn rỗi, cậu khẽ cử động một chút là qυყ đầυ bên trong lại xoay tròn một vòng, cạnh gờ nổi nên của nó đảo qua mọi ngóc ngách mang tới cảm giác tê dại thấu tận tim, chơi Mộ Thanh Thu run lẩy bẩy, dươиɠ ѵậŧ cương cứng ngẩng cao.

Mộ Thanh Thu tìm được sợi dây nối với gậy mát xa, nó ở ngay bên ngoài miệng vào cúc huyệt, cậu cầm nó định kéo ra ngoài. Kết quả, Mộ Thanh Thu dùng lực mạnh quá, điểm mẫn cảm và huyệt thịt tê dại bị cọ mạnh một trận, qυყ đầυ to lớn làm cho thành ruột căng lớn, kɧoáı ©ảʍ truyền tới khắp người. Mộ Thanh Thu chỉ thấy trước mắt mình bừng lên pháo hoa, cánh môi cậu run rẩy không ngừng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ này tới quá đột nhiên, quá mãnh liệt, dươиɠ ѵậŧ cậu dưới tình huống không được chạm vào mà cũng tự bắn ra, tung tóe khắp nơi.

Tóc đen ẩm ướt dán trên sườn mặt Mộ Thanh Thu, cậu thất thần ngã xuống giường, tϊиɧ ɖϊ©h͙ rơi vãi cách cậu không đến mấy căng-ti-mét, trong không khí tỏa ra mùi xạ hương nam tính nồng đậm, nhưng cậu chẳng muốn quản. Cậu mệt đến mức sức mở chăn ra cũng không có, mệt mỏi nhắm mắt lại, cơ ngực phập phồng lên xuống.

Ánh đèn sáng ngời đột nhiên chiếu thẳng vào, không khí mới mẻ tràn vào mũi Mộ Thanh Thu, cậu vươn tay che lại ánh sáng. Có người túm tóc cậu kéo lên bắt cậu phải ngẩng đầu, từ đôi lông mi run rẩy đến chân mày nhíu chặt của cậu hiện hết trong mắt người nọ.

“Cậu tiện tới vậy à? Lúc rảnh tự bản thân chơi mình tới phun nước.” Cơn giận bừng bừng, thanh âm cuồng bạo, Mộ Thanh Thu vừa nghe đã biết là ai.

Với sự nhục nhã của hắn cậu phải làm sao bây giờ?

Mộ Thanh Thu đối diện với Phương Lăng một lúc. Sau đó cậu giơ ngón giữa với Phương Lăng, con mẹ nhà nó chứ.

Lần trước cậu còn chưa tính sổ với hắn, lần này trong nhà Việt Chu, khắp nơi lắp đầy camera, cậu không tin Phương Lăng còn dám làm bậy.

Ai ngờ, Phương Lăng dám thật, hắn xoay người trèo lên giường, ngồi khóa lại eo Mộ Thanh Thu.

“Việt Chu sẽ trở về ngay bây giờ.” Mộ Thanh Thu bất đắc dĩ chỉ có thể mang Việt Chu ra làm lá chắn đe dọa Phương Lăng, tuy rằng cậu chẳng muốn có một chút quan hệ nào với cả hai người này.

“Hắn ta hả? Giờ hắn ta chỉ có thể qua màn hình theo dõi nhìn tôi chơi cậu tới hôn mê thôi.” Phương Lăng lộ ra răng lạnh nhọn, hắn nghiến răng ken két, ánh mắt hắn tàn nhẫn.

Mộ Thanh Thu không biết Phương Lăng tức hộc máu biết bao nhiêu. Chờ hắn hoàn thành nhiệm vụ, mang theo thuốc mỡ quay trở về thì phát hiện con vịt nấu chín trong nồi sống lại bay đi mất, không còn sót lại gì.

Lúc ấy, mặt Phương Lăng đen như đít nỗi, hắn cho rằng Mộ Thanh Thu tự mình chạy mất, trong đầu chỉ nghĩ đến việc sau khi tìm được Mộ Thanh Thu sẽ bắt nạt cậu ra sao. Vì thế hắn còn cố ý xin nghỉ nửa tháng, chuẩn bị dùng thời gian đó ở nhà hầm nhừ Mộ Thanh Thu.

Kết quả, mọi dấu vết của Mộ Thanh Thu ở trong căn cứ biến mất hoàn toàn. Điều này làm cho Phương Lăng ý thức được mọi chuyện không đơn giản, hơn nữa hành động gióng trống khua chiêng vào đêm hôm trước của Việt Chu càng giúp hắn thêm xác định. Hắn dùng chút thủ đoạn đặc thù lấy được video theo dõi trong văn phòng Việt Chu.

Hắn cũng nghe được câu thỉnh cầu che chở của Mộ Thanh Thu.

Phương Lăng nhìn Mộ Thanh Thu bị bóng đen của mình bao trùm, tức giận nghĩ, đồ lả lơi ong bướm này, suốt ngày chỉ biết tìm nam nhân, lúc nào cũng mềm mại yếu ớt như dây tơ hồng quấn lên người khác, chờ người này hết giá trị lợi dụng thì ngay lập tức đổi mục tiêu chẳng buồn do dự.

Mộ Thanh Thu đột nhiên nhớ tới, Phương Lăng còn có một thân phận khác là hacker cao cấp, theo cốt truyện chờ đến cuối mạt thế, khi bắt đầu khôi phục lại hệ thống điện, hắn giúp nam chính rất nhiều, nhưng mà vì phần diễn của hắn quá ít, cậu chỉ nhìn qua một cái rồi quên.

Mộ Thanh Thu nhân lúc Phương Lăng xuất thần, bèn đẩy hắn ra bò dậy muốn chạy ra cửa.

“Cậu còn muốn chạy à?” Phương Lăng hừ lạnh một tiếng, hắn ngưng tu ra một roi nước xuyên qua vòng cổ Mộ Thanh Thu kéo cậu lại phía giường.

Mộ Thanh Thu ngã sấp xuống thảm lông thỏ.

Cái ngã này làm cho gậy mát xa chồi ra một nửa ở hậu huyệt lại đâm sâu vào trong, nó như muốn xỏ xuyên qua thành ruột Mộ Thanh Thu. Cậu hốt hoảng nhìn bụng mình trồi lên một gò nhỏ, viên thịt nhỏ mẫn cảm vì cao trào mà căng phồng lên bị ép bẹp quay trở về thành ruột.

Cậu chết mất thôi.

Kɧoáı ©ảʍ trùm lên lý trí, Mộ Thanh Thu thấy mình như bị ném vào trong lò sấy hơi nóng hầm hập, khung xương cả người cũng tê dại, huyệt thịt hồng phấn thì ngứa ngáy khó nhịn, sắp bức điên cậu rồi.

Cao trào nối tiếp cao trào, ngay cả thời gian phản ứng cậu cũng không có, thảm lông thỏ mềm dưới thân cũng biến thành đồ vật thúc đẩy cậu tới cao trào. Hậu huyệt biến thành đập nước vỡ đê, dịch ruột tràn ra ào ào, cậu cảm thấy mình không chế không nổi nữa, nước mắt chảy ra, có lẽ do kɧoáı ©ảʍ mà cũng có lẽ do xấu hổ thẹn thùng.

Hai chân trắng tuyết khua loạn trên không, bàn tay vô lực nắm lấy vòng cổ, dươиɠ ѵậŧ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, miệng cậu mở ra, đầu lưỡi đỏ tươi rơi hẳn ra ngoài, nước miếng, nước mắt cùng nhau nhỏ xuống, gương mặt xinh đẹp như hoa lại tràn ngập sắc thái tìиɧ ɖu͙©, trông cậu như bị chơi tới sáng khoái chẳng còn biết trời đất là gì.

Suy nghĩ của Mộ Thanh Thu trong cảm giác sung sướиɠ này bị đình trệ, cậu không nhớ nổi nên xoay người một chút hay là phải rút ra gậy mát xa bên trong.

Bóng tối dần bao trùm lấy cậu, Phương Lăng nhìn người đẹp dư thừa nước xuân, tư thái dâʍ đãиɠ lộ ra hết sạch bên dưới.

Mồ hoai chảy ra trên cơ thê trắng tuyết của cậu được nhuộm thêm màu sắc lấp lánh, bọt nước từ hàm dưới, chảy qua cần cổ thon dài rồi đi vào nơi bị vòng cổ che mất. Hình ảnh này dễ dàng làm cho người ta nhớ tới những người bán hoa giá rẻ bên đường, mà cậu còn dâʍ đãиɠ hơn cả những kỹ nam đấy.

Hắn làm bộ thở dài, dùng ngón tay móc lấy vòng cổ cậu, quỳ một gối xuống đất để mặt kề sát với Mộ Thanh Thu: “Sao có thể ở trước mặt người khác chơi mình thành dạng này hả bé kỹ nam bé bỏng?”

Hắn cách môi Mộ Thanh Thu rất gần, tựa như chỉ cần thêm một chút nữa thôi là sẽ hôn lên. Mộ Thanh Thu có thể ngửi được mùi quýt ngọt trong miệng Phương Lăng, hơi thở trao đổi, ngay trong xoang mũi câu cũng bị nhiễm hương vị này.

Khóe miệng Phương Lăng mang một nụ cười tà ác: “Thoạt nhìn cậu mất không chế rồi, cần tôi giúp đỡ không?”

“Cút… A…” Thanh âm Mộ Thanh Thu thay đổi, mở miệng ra là tiếng rêи ɾỉ điên cuồng. Cơ thể cậu vì cao trào liên tục mà cong lên lại bị Phương Lăng ấn sát xuống mặt đất, ngay tới đầu ngón tay cậu cũng tê dại giống như bị điện giật.

“Sao cút được chứ, tôi còn muốn xem cậu cao trào tới chết này.” Phương năng nâng đầu Mộ Thanh Thu, đậu lưỡi dùng sức tách ra cánh môi mềm mại vọt vào trong khoang miệng ướŧ áŧ, độ ẩm nóng bỏng kết hợp với mùi tinh dầu rẻ tiền từ từ lấp đầy miệng cậu, biến tiếng rêи ɾỉ ngọt nị thành thanh âm nức nở không rõ.

Một dòng nước lặng yên trùm lêи đỉиɦ dươиɠ ѵậŧ Mộ Thanh Thu còn thắt lại thành nơ con bướm xinh đẹp.

Mộ Thanh Thu run rẩy không thành hình người, nước miếng trào ra không ngừng lại bị Phương Lăng cuốn vào trong. Đồng tử cậu giãn rộng, cánh tay buông thõng xuống giống như sắp hôn mê.

“Tôi rất muốn xem bộ dáng cậu ngất xỉu rồi lại bị dươиɠ ѵậŧ chơi tỉnh.” Phương Lăng nói, tay hắn xoay người cậu, đặt cậu lên trên đùi.

Trước mắt Phương Lăng hiện ra cặp mông co dãn, giữa rãnh mông rơi ra một sợi dây nhỏ, nó bị dịch ruột thấm ướt đẫm gần như trong suốt. Bởi vì gậy mát xa bị nuốt hết vào trong huyệt nhỏ, Phương Lăng cần phải tách hai cánh mông ra mới nhìn được hậu huyệt lấp đầy dịch nhầy.

Cửa huyệt mấp máy phun ra chất lỏng như lòng trắng trứng gà bôi kín các nếp gấp đỏ tươi, sau đó lại như lưu luyến mà hút trở về.

Hắn chịu hết nổi, cậu quá dâʍ đãиɠ rồi.

Phương Lăng nhìn tới thất thần, “Tét” hắn đánh mạnh một cái xuống cặp mông đàn hồi của cậu, côn ŧᏂịŧ cương cứng của hắn chọc tới bụng Mộ Thanh Thu đổi lấy tiếng hừ nhẹ nghe không rõ của cậu, cảm giác mềm mịn như lông chim quét qua côn ŧᏂịŧ khiến cho dươиɠ ѵậŧ Phương Lăng lại to thêm một vòng.

Phương Lăng không hề do dự, hắn cầm dây nhỏ kéo ra bên ngoài, hắn không dám kéo quá nhanh, sợ Mộ Thanh Thu sảng đến váng đầu.

Lúc đầu huyệt thịt mở ra một chút, sau đó lại mấp máy muốn khép lại nhưng lại bị gậy mát xa bên trong bức căng ra, huyệt thịt đỏ bừng phối hợp với gậy mát xa trắng noãn, kɧoáı ©ảʍ nhẹ nhàng truyền tới não Mộ Thanh Thu. Dươиɠ ѵậŧ cậu run lên muốn bắn tinh lại bị màng nước bao phía trước chặn lại chỉ có thể quay ngược vào trong.

Tiếng hừ của Mộ Thanh Thu còn lớn hơn lúc trước, bụng ngỏ của hắn khi ngọc thế rút ra được một nửa đã trở nên ê ẩm, có cảm giác trống rỗng. Lý trí Mộ Thanh Thu còn chưa khôi phục, cậu không tự chủ vặn vẹo thân hình, cậu túm lấy quần Phương Lăng, uốn éo cọ lên côn ŧᏂịŧ hắn.

Phương Lăng bị cậu cọ như vậy suýt chút nữa bắn ngay tại chỗ.

“Tôi khó chịu quá.” Mộ Thanh Thu nhận ra đồ vật cứng rắn này, cậu khóc nức nở, coi rằng Phương Lăng thành người khác, bèn nói ra những lời người nọ thích nghe.

“Tôi là người của anh mà Việt Chu.”