Duy Nhất Là Em

Chương 364: Cuộc chiến đẫm máu với thức ăn chó. Thời Cẩn chữa bệnh.

Máu trên con dao phẫu thuật nhỏ xuống từng giọt từng giọt, tụ lại thành một vũng máu lẫn với nước trên mặt đất.

Phản ứng đầu tiên theo bản năng của anh là giấu con dao phẫu thuật ra sau lưng, né tránh ánh mắt của cô: "Sênh Sênh, em ra ngoài đi."

Giọng nói Thời Cẩn khàn đặc, cực kỳ đè nén.

Khương Cửu Sênh bước vào phòng tắm, chỉ là khoảng cách mấy bước, nhưng vẻ hoảng loạn trong đáy mắt cô đã dần bình tĩnh lại.

Cô hỏi lại anh một lần nữa: "Anh đang làm gì thế?"

Thời Cẩn cúi đầu, hai tay đặt phía sau lưng, không ngừng đi lau máu trên đó. Hàng mi hơi run lên vì hoảng sợ, dáng vẻ anh bất an tựa như tù nhân sau khi phạm lỗi bị buộc vào giá chữ thập vậy.

Thời Cẩn nói: "Giải phẫu thi thể."

Khương Cửu Sênh nhìn về phía anh, máu chảy khắp nơi, thấm ướt đôi giày màu trắng của cô, trên đất đầy những tứ chi đã bị cắt cụt. Từ trong cái xác máu thịt lẫn lộn đó, cô có thể lờ mờ nhận ra đó là con chó hoang đã cào Thời Cẩn bị thương.

Anh gϊếŧ chết con chó đó rồi giải phẫu nó.

Thời Cẩn không dám ngẩng đầu lên, cũng không giải thích gì nhiều: "Suýt chút nữa thì con chó đó đã làm em bị thương, anh muốn nhịn, nhưng thật sự không nhịn được."

Thời Cẩn là bệnh nhân, tâm lý của anh rất không ổn định. Anh thù hận tất cả những thứ làm tổn thương đến cô hoặc có ý định làm tổn thương đến cô. Trong xương cốt của anh như có một dòng máu tàn bạo đang sôi sục, anh dường như không thể áp chế được khát vọng hủy diệt đang muốn thoát ra ngoài này.

Bao nhiêu năm phải ngụy trang như vậy, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi con quỷ dữ ngự trị trong cơ thể mình.

"Thời Cẩn."

Khương Cửu Sênh bước về phía anh, anh bỗng lùi về sau, hoảng sợ không biết phải làm gì.

Thời Cẩn ngước mắt lên rồi lại lập tức né tránh: "Đừng bước qua đây, Sênh Sênh, trên người anh toàn là máu."

Đừng bước qua đây.

Cô thích thiếu niên ôn hòa, anh sợ sẽ dọa cô sợ.

Khương Cửu Sênh đi đến tắt vòi nước, trong phút chốc phòng tắm bỗng yên tĩnh hẳn. Mùi máu tanh dường như càng nồng nặc hơn, phả vào mũi khiến cô cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, Khương Cửu Sênh khẽ vuốt ve bụng của mình.

Con yêu, con phải ngoan nhé.

Cô đè nén cảm giác buồn nôn xuống, bước lại gần Thời Cẩn. Cô đến gần một bước, Thời Cẩn lại lùi một bước, vì thế, cô bèn đưa tay kéo lấy tay áo của anh. Thời Cẩn không nhúc nhích nữa, nhưng anh cũng không chịu nhìn cô.

Cô đưa tay lên, dùng ngón tay khẽ lau đi vết máu dính trên gương mặt của anh, cô nói: "Không sao cả, bây giờ thì em cũng dính máu rồi."

Sao cô lại sợ cơ chứ?

Từ lúc cô bắt đầu đem lòng yêu người đàn ông này, thì cô cũng đã chuẩn bị sẵn việc phải hy sinh tất cả mọi thứ của mình rồi. Cô dám có được anh thì chẳng sợ gì địa ngục âm tỳ nữa, dù có thế nào, cô cũng phải cùng anh đi tiếp.

Cả cuộc đời này cô cũng không được coi là từ bi bác ái gì, nhưng cũng được gọi là sống ngay thẳng chính trực. Chỉ có anh mới có thể khiến cô bất chấp đúng sai, không phân biệt phải trái, không quan tâm thiện ác, chỉ một mực thiên vị anh.

Thời Cẩn vẫn cúi đầu, bàn tay đặt phía sau lưng. Anh giơ chiếc găng tay dính đầy máu tươi lên che đi đôi mắt của Khương Cửu Sênh, giọng nói khẽ run rẩy, nhẹ nhàng dễ dành cô: "Em đừng nhìn nữa."

Khương Cửu Sênh đẩy tay anh ra: "Em không sợ."

Anh vẫn kiên quyết che đi đôi mắt của cô, nói: "Đừng nhìn mà."

Cô ngẩng đầu, kéo tay anh xuống, đôi môi áp sát đến hôn lên lòng bàn tay lành lạnh của anh, khẽ gọi: "Thời Cẩn ơi."

Thời Cẩn không nhìn cô, hàng mi dài che đi tất cả mọi cảm xúc đang biến động trong đáy mắt anh.

"Thời Cẩn."

"Thời Cẩn ơi."

Khương Cửu Sênh kiên nhẫn gọi tên anh, dịu dàng mà thận trọng dè dặt.

Cuối cùng Thời Cẩn đã chịu ngước mắt lên, những tia đỏ trong mắt vẫn chưa biến mất. Trong đôi mắt anh là cả một khoảng rực rỡ và nóng bỏng, rối ren lại hoảng sợ, nhưng sáng tựa sao trời.

Một Thời Cẩn thế này, vẫn đẹp đến rung động lòng người.

Khương Cửu Sênh khẽ nhón chân, hôn lên mắt bên trái của anh, rồi lại hôn lên mắt phải của anh. Hôn xong cô mỉm cười, nói: "Anh sợ cái gì chứ? Em bị quỷ ám mất rồi, cho dù là địa ngục thì em cũng dám vào."

Cạch...

Con dao phẫu thuật rơi xuống đất, Thời Cẩn ôm lấy gương mặt của cô, mạnh mẽ hôn lên đó.

Vẫn chưa đủ, anh còn muốn nhiều hơn nữa, muốn nuốt cả cô vào bụng, muốn chiếm lấy cô làm của riêng. Tay Thời Cẩn vòng ra sau lưng Khương Cửu Sênh, xé rách chiếc váy của cô.

Quần áo màu trắng bị vứt lên mặt đất, chẳng mấy chốc đã bị máu nhuộm thành màu đỏ. Thời Cẩn ấn cô lên bức tường lạnh lẽo, hôn cô một cách tàn bạo, cắn cô. Lòng bàn tay anh khẽ run rẩy, trượt từ phần lưng nhẵn bóng rồi vuốt xuống eo

của cô, luồn vào trong quần áo cô.

Khương Cửu Sênh bất lực gọi tên anh, cô ngước mắt lên, khẽ lắc đầu, sau đó nắm lấy bàn tay càn rỡ của anh, đặt lên cái bụng nhỏ đã hơi nhô lên của mình.

Ở trong này có cốt nhục của anh.

Thời Cẩn sắp mất hết khống chế chợt bừng tỉnh, anh ôm cô vào lòng, cúi đầu vùi vào hõm vai của cô, nói: "Sênh Sênh"

Anh hổn hển cầu xin: "Giúp anh với."

Khương Cửu Sênh nghiêng đầu, khẽ hôn nhẹ lên môi anh, bàn tay đang vòng trên eo anh di chuyển đến nút cài thắt lưng bằng kim loại.

Cạch.

Cô cởϊ qυầи áo của anh ra, khẽ mỉm cười, bàn tay di chuyển xuống phía dưới.

Hơi thở của Thời Cẩn trở nên gấp gáp, giọng nói trầm thấp, khản đặc, đôi mắt đỏ cả lên, anh khẽ gọi: "Sênh Sênh ơi."

"Ừm."

"Em phải yêu anh lâu một chút nhé."

Anh nắm chặt lấy bàn tay kia của cô: "Cho đến khi anh chết có được không em?"

Người lãnh đạm vô tình, một khi đã động lòng thì sẽ đặt cả sinh mệnh của mình vào đó. Nếu như cô không còn yêu anh nữa, anh thà chết còn hơn, chắc chắn anh sẽ chết mất.

Khương Cửu Sênh khẽ hôn lên nơi yết hầu của anh: "Cho đến khi em chết đi."

Cô không thích hứa hẹn, bởi vì có quá nhiều những điều chưa biết. Vĩnh viễn là thứ gì đó quá xa vời. Nhưng bây giờ cô muốn cho anh một lời hứa trịnh trọng nhất, cho dù đến bạc đầu, cho dù hóa thành xương trắng trong nấm mồ, cô vẫn cứ yêu anh như vậy.

Thời Cẩn tựa vào vai của cô, nhìn đống xương cốt máu thịt đầy trên đất ấy mà mỉm cười.

Cuối tháng Tư, ngay đúng vào giữa mùa hoa của năm, cây dương liễu trong khu nhà đã ra mầm non mới. Chào tạm biệt bạn bè và người thân, Khương Cửu Sênh cùng Thời Cẩn ra nước ngoài.

Đây là do Thời Cẩn đề nghị. Anh nói, ở nước ngoài có một phòng điều trị tâm lý rất giỏi, anh muốn đi thử xem sao.

Lúc đến sân bay, Khương Cửu Sênh vẫn còn đang do dự. Cô không biết phải làm thế nào, chần chừ mãi không quyết định được, bước chân càng lúc càng chậm lại: "Thật ra anh có thể không cần đi mà."

Cô không để ý bất kỳ dáng vẻ nào của anh, ngược lại, cô lo lắng điều trị sẽ bị phản tác dụng, càng lo lắng anh sẽ phải chịu khổ.

Thời Cẩn dẫn cô đến cửa lên máy bay, nói: "Phải đi em ạ."

Khương Cửu Sênh đeo khẩu trang lên, cô nhìn Thời Cẩn, hỏi: "Vì sao thế?"

"Không phải là em thích anh làm bác sĩ sao, đợi anh khỏi bệnh rồi, anh sẽ trở về bệnh viện."

Hiện tại chỉ cần nhìn thấy máu là anh sẽ mất đi khống chế, sẽ hưng phấn, cảm xúc thay đổi vô cùng thất thường, dễ cáu kỉnh, cũng dễ phẫn nộ, còn có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, làm sao có thể cầm dao phẫu thuật được.

Điều quan trọng nhất là anh không muốn mình mang tội ác tày trời. Cô tốt đẹp như vậy nên anh không thể quá xấu xa được.

Khương Cửu Sênh khẽ day mi tâm, nói: "Anh không cần để ý em có thích hay không, anh làm điều anh thích là được."

Thời Cẩn khẽ hôn lên gương mặt của cô: "Anh chỉ thích em thôi."

Thôi được rồi.

Cô đành chấp nhận, thuận theo ý anh thôi.

Vừa lên máy bay, có một người da trắng bước đến trước mặt họ, vừa trông thấy Thời Cẩn, con ngươi màu nâu của người đó có vẻ rất ngạc nhiên: "Thời Cẩn?"

Thời Cẩn gật đầu.

Người đó vô cùng mừng rỡ, nói bằng tiếng Anh: "Thật sự là anh à."

Thời Cẩn gật đầu, lạnh nhạt nói: "Chào anh."

Đối phương dường như đã quen với cách thức chào hỏi của Thời Cẩn. Anh ta hàn huyện vài câu, rồi ánh mắt dừng lại trên người Khương Cửu Sênh: "Vị này là bạn gái của anh sao?"

Thời Cẩn dùng thứ tiếng Anh tiêu chuẩn và lưu loát của mình nói: "Là vợ của tôi."

Sau đó anh quay sang Khương Cửu Sênh giới thiệu: "Anh ấy là bạn học của anh ở khoa Y học trường Đại học Yale, anh Johnson."

Khương Cửu Sênh khẽ gật đầu: "Chào anh."

Johnson trông có vẻ còn trẻ, nhưng lại lớn tuổi hơn Thời Cẩn một chút. Anh ta không khỏi quan sát đánh giá cô, ánh mắt rất thân thiện, chỉ là, anh ta có rất nhiều điều tò mò: "Cô Thời, chào cô."

Khương Cửu Sênh mỉm cười.

Cô Thời, Khương Cửu Sênh vô cùng thích cách xưng hô này.

Máy bay đã cất cánh, càng bay càng xa, trời xanh mây trắng, gió nhẹ ấm áp.

A Di thu lại ánh mắt: "Cậu chủ, chúng ta trở về thôi."

Hắn còn tưởng rằng cậu chủ đến cướp người đi, kết quả là cậu chủ còn không lộ mặt nữa.

Đằng Minh vẫn đứng trước cửa sổ sát đất của sân bay, mắt nhìn về phía xa xăm bên ngoài cửa sổ, hỏi: "A Di, cậu nuôi bao nhiêu con mèo?"

Khuôn mặt A Di đầy vẻ khó hiểu, không biết vì sao bỗng nhiên cậu chủ lại hỏi như vậy, bèn thành thực trả lời: "Hiện giờ có 19 con."

Hắn là người yêu mèo, là nô ɭệ của mèo, cả 19 con mèo đó đều là tâm can bảo bối của cậu ta.

Đằng Minh thu hồi lại ánh mắt xa xăm ấy lại, đeo mắt kính lên, dáng vẻ trông rất nho nhã, dễ chịu, anh ta bình thản nói: "Đưa con mà cậu thích nhất cho tôi."

A Di lớn tiếng gọi: "Cậu chủ!"

Không! Không được. Đó là sinh mệnh của cậu ta!

Đằng Minh khẽ mỉm cười với A Di, trông rất dịu dàng ôn hòa: "Không đưa cũng được, tôi sẽ làm thịt nó."

A Di câm nín.

Khuôn mặt A Di trông như không thiết sống nữa, chắc chắn là do cậu chủ không hạnh phúc, cho nên không chịu được cảnh hắn và mèo của hắn ân ái yêu thương nhau. Đúng là kẻ ác ma mà! Hơn nữa chắc chắn tên ác ma này không hề đùa, chắc chắn tên ác ma này sẽ làm thịt mất tâm gan bảo bối ngọt ngào của hắn ta.

A Di không dám phản kháng! Đau lòng quá, đau lòng quá, đau lòng quá đi...

Đằng Minh quay đầu nhìn lại chiếc máy bay đã biến mất tăm một lần nữa rồi xoay người rời đi.

Ở phía đối diện, người phụ nữ đang kéo hành lý bỗng nhiên dừng bước, gọi: "Cậu chủ."

Đó là một khuôn mặt xa lạ, trông rất bình thường, không có điểm gì đặc biệt, chỉ nhìn một lần là có thể quên mất. Tóc của cô ta cắt rất ngắn, gần như dán sát vào da đầu.

Đằng Minh chỉ khẽ nhìn lướt qua: "Là em à, Miểu Miểu."

Chính là cô ta, Hàn Miểu, là cô ta sau khi đã thay hình đổi dạng.

Thời Cẩn biến cô ta thành gương mặt này, một gương mặt xa lạ đến nỗi bản thân cô ta cũng không nhận ra, hốc mắt cô ta bỗng đỏ hoe: "Anh vẫn còn nhận ra em sao?"

Lần đầu tiên cô ta soi gương còn không nhận ra bản thân mình, cảm giác dường như đã cách mấy đời vậy, vừa xa lạ vừa không chân thật.

Anh vẫn giống y như trước đây, ánh mắt dịu dàng lại có phần lạnh nhạt: "Tôi nhận ra đôi mắt của em."

Chỉ một câu nói thôi cũng đã đủ khiến nước mắt cô đầm đìa.

Lúc ấy, anh biến cô thành dáng vẻ của Khương Cửu Sênh, từng lời nói từng hành động, từng nụ cười từng cái chau mày, cô đều phải mô phỏng theo, nhưng anh vẫn không hài lòng. Anh luôn nói rằng, Miểu Miểu à, chỗ nào cũng giống, chỉ có đôi mắt là không giống chút nào.

Cũng may là đôi mắt không giống.

Cô nghĩ, có phải do cô ít nhiều gì cũng có nét không giống Khương Cửu Sênh, thế nên anh vẫn còn nhận ra đôi mắt của cô không.

Trong lòng cô ta lại không kìm được tham lam, dè dặt hỏi Đằng Minh: "Em có thể không đi không?"

Sắp xếp cho cô ta ra nước ngoài là ý của anh.

Anh ta lắc đầu rất nhanh: "Không được."

Đằng Minh bước đến gần một chút, nhẹ nhàng dỗ dành, thế nhưng trong giọng nói không có chút ấm áp nào: "Miểu Miểu, em nghe lời tôi lần cuối cùng, vĩnh viễn đừng bao giờ trở về nữa."

Hàn Miểu cúi đầu, nước mắt rơi xuống đất.

Hàn Miểu im lặng hồi lâu rồi gật đầu, nói: "Vâng."

Bàn tay nắm tay vịn của hành lý càng lúc càng chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô thấp giọng nói: "Cậu chủ, giữ gìn sức khỏe nhé."

Hàn Miểu cứ thế đi thẳng về phía trước, không hề quay đầu. Đợi đi được một quãng xa rồi, cô ta mới ngồi xổm xuống, đưa tay che miệng bật khóc nức nở. Tất cả những thứ huy hoàng nhất trong cuộc đời của cô đều xuất hiện trong trận hỏa hoạn đó, soi rọi cả một đời của cô. Vì đã quá rực rỡ, cho nên phải dùng cả một đời để quên đi người đã xông vào ngọn lửa đó.

"Cậu chủ"

A Di ngập ngừng một lúc rồi nói: "Miểu Miểu rất thích cậu."

Đáy mắt Đằng Minh vô cùng bình thản, hỏi: "Thì sao?"

A Di to gan nói: "Cậu quá nhẫn tâm với cô ấy."

Cho dù là nuôi một con mèo, nuôi bao nhiêu năm như vậy cũng nên có vài phần tình xưa nghĩa cũ chứ. Không dùng được nữa thì vứt bỏ, thật quá cặn bã, quá đểu giả.

Đằng Minh mỉm cười, nói: "Tôi đã quá nhân từ với cậu rồi, A Di."

Ngay tức khắc A Di cảm thấy sởn gai óc, hắn vội nói: "Cậu chủ, A Di lắm lời quá."

Trông anh ta như không hề để tâm đến, khẽ nâng mắt kính lên, giọng điệu bình thản, lạnh lùng mà u ám: "Đưa luôn cả con mèo mà cậu thích thứ hai cho tôi."

A Di cạn lời!

Cậu chủ, đố kỵ sẽ khiến cậu trở nên xấu xa đó!

Ngày xuân trời trong gió nhẹ, trong sở cảnh sát thành phố Giang Bắc, cả đám ung dung thoải mái.

Triệu Đằng Phi từ phòng thẩm vấn bước ra, Thang Chính Nghĩa lập tức hỏi: "Hắn ta đã khai chưa?"

Vụ án của Phó Đông Thanh đã xác định được kẻ tình nghi, chính là đạo diễn đã dính scandal với cô ta. Vốn dĩ hôm nay hắn ta định ra nước ngoài, nhưng đã bị đội hình sự số 1 áp giải về đồn cảnh sát.

"Còn chưa chịu khai sao?"

Triệu Đằng Phi rót một ly nước, phá xong vụ án, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều: "Đối chiếu dấu vân tay trùng khớp, hiện trường đầu tiên của vụ án cũng có ADN của hắn ta, camera cũng quay được rồi. Chứng cứ rành rành như vậy còn muốn chối cãi sao?"

Giống y như suy đoán, Thang Chính Nghĩa lập tức hỏi thêm: "Có phải là gϊếŧ người vì tình không?"

Triệu Đằng Phi gật đầu, nói: "Phó Đông Thanh có thai rồi, muốn công khai, nhưng tên đạo diễn kia không đồng ý. Vị hôn thê của hắn ta có bối cảnh gia đình rất hùng mạnh, nhất quyết bắt Phó Đông Thanh phải phá bỏ cái thai. Đương nhiên là người ta không chịu rồi, một người muốn mẹ thăng chức nhờ con, còn một người ăn xong muốn trốn, không thỏa hiệp được liền biến thành một vụ án mạng."

Thang Chính Nghĩa cảm thán: "Độc ác nhất là lòng dạ đàn ông."

Anh ta cảm thán xong bèn gọi một cuộc điện thoại, tinh thần lập tức trở nên phấn chấn: "Cục trưởng Lưu à, em là Tiểu Thang đây, cuộc thi suy luận trinh thám còn có thể ghi danh không ạ?"

Vụ án của Phó Đông Thanh lần này khiến anh ta nhìn thấy được tiềm lực vô hạn của mình, chắc chắn phải là tuyển thủ tiềm năng, là một Sherlock Holmes tiếp theo ấy chứ. Lòng tự tin của anh ta đã sắp đến mức bùng nổ rồi.

Cục trưởng Lưu hỏi trong điện thoại: "Sao thế, đội trưởng Hoắc muốn tham gia à?"

Thang Chính Nghĩa ưỡn ngực, tự tin nói: "Không phải, là em muốn tham gia."

Cục trưởng Lưu phì cười, giọng điệu như người từng trải: "Tiểu Thang à, có mơ ước đương nhiên là tốt, nhưng cũng không thể không thực tế như vậy, đúng không nào?"

Thang Chính Nghĩa nghẹn họng!

Sao lại có thể xem thường Sherlock Holmes tương lai như vậy chứ! Anh ta sắp tức đến nổ tung rồi!

Cục trưởng Lưu không hề nhận ra mình đã làm tổn thương đến lòng tự tôn của một tuyển thủ, ông vẫn tiếp tục đả kích: "Cậu hỏi đội trưởng Hoắc giúp tôi, xem cậu ta có muốn cân nhắc tham gia không, phần thưởng của năm nay hậu hĩnh lắm đấy."

Xét về suy luận trinh thám, Hoắc Nhất Ninh nổi danh khắp cả giới cảnh sát.

Âm thanh của điện thoại bàn trong phòng làm việc rất lớn.

Đương nhiên Hoắc Nhất Ninh đã nghe thấy, anh vẫn cúi đầu xem điện thoại, chỉ đáp lại một câu: "Không tham gia, không có thời gian rảnh."

Thang chính Nghĩa trần thuật lại: "Anh ấy nói không tham gia, không có thời gian rảnh."

Cục trưởng Lưu vẫn chưa bỏ cuộc: "Chẳng phải gần đây không có vụ án gì sao?"

"Bận ở bên bạn gái." Hoắc Nhất Ninh đang lướt xem ảnh của bạn gái.

Thang Chính Nghĩa trợn mắt coi thường, tiếp tục truyền lời: "Anh ấy nói bận ở bên bạn gái."

Với tư cách là người đứng ra tổ chức cuộc thi suy luận trinh thám lần này, đương nhiên Cục trưởng Lưu không thể bỏ qua cho Hoắc Nhất Ninh, quán quân tương lai này được.

Ông khuyên nhủ hết nước hết cái: "Bạn gái thì có gì vui chứ, phá án thú vị hơn nhiều."

Hoắc Nhất Ninh khẽ ngước mắt lên, nói: "Ông già ế vợ thì hiểu cái gì chứ."

Thang Chính Nghĩa cười gian, nói: "Anh ấy bảo là ông già ế vợ thì hiểu cái gì chứ."

Nói xong, anh ta đưa điện thoại ra xa, quả nhiên, Cục trưởng Lưu ở đầu dây bên kia đã nổi trận lôi đình: "Đồ chó điên họ Hoắc kia, con m* anh cút cho tôi!"

Sang năm sau là Cục trưởng Lưu bước vào hàng tứ tuần rồi, là một lão đàn ông c vợ hàng thật bán đúng giá. Chuyện này, Cục trưởng Lưu không cho phép ai nhắc đến cả, cũng chỉ tên Hoắc chó điên này mới dám giẫm lên cái đuôi của ông thôi.

Thang Chính Nghĩa cúp điện thoại, tốt bụng truyền đạt lại lời nói của Cục trưởng Lưu: "Đội trưởng, ông ấy bảo anh cút đi đấy."

Hoắc Nhất Ninh khẽ cong khóe môi, mỉm cười trông như tên lưu manh. Anh đá cái ghế ra đứng dậy rồi lấy áo khoác vắt trên vai mình, nói: "Buổi chiều tôi xin nghỉ rồi, có chuyện gì cũng đừng gọi cho tôi."

Hoắc Nhất Ninh nói xong thì bỏ đi mất, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại: "Sắt Sắt, em đang ở đâu thế?"

Đám chó FA của đội hình sự số 1, tục gọi là chó nghiệp vụ, đều ghen tị đến đỏ mắt!

Anh có người yêu thì giỏi lắm à! Những chú chó nghiệp vụ ưu tú như bọn họ không thèm đố kỵ ngưỡng mộ đâu! Đố kỵ sẽ khiến con người ta biến chất, đố kỵ sẽ khiến con người ta mất hết lí trí, táng tận lương tâm.

Tưởng Khải mất hết lí trí mà gào to một câu: "Tôi cũng muốn có một người bạn gái, ai phát cho tôi một người đi!"

Thang Chính Nghĩa ném cho cậu ta một ánh mắt quyến rũ, bóp giọng eo éo, vẫy tay, õng ẹo nói: "Thấy ghét hà, chẳng phải anh đã có người ta rồi hay sao."

Tưởng Khải á khẩu! Không được, ông đây cảm thấy buồn nôn quá! Anh ta không cảm xúc nói: "Cút!"

Em gái Thang uốn éo cái eo rắn, quấn lấy cánh tay rắn rỏi của anh Tưởng: "Người ta không chịu, không chịu đâu."

Anh Tưởng câm nín! Đi chết đi!

Chàng thiếu niên cảnh sát và cô vợ nhỏ yêu kiều à! Bị chơi hư rồi ư...

Phim trường Giang Bắc.

Cúp điện thoại xong, Cảnh Sắt che mặt cười một lúc lâu, sau đó tràn trề sức sống chạy đến trước mặt người quản lý của mình: "Chị Tương ơi."

Trần Tương đang làm việc trên ipad, liếc nhìn cô hỏi: "Có chuyện gì?"

Cảnh Sắt mặc một bộ váy cổ trang, có lẽ do tâm trạng rất tốt nên đung đưa vật

váy, cười trông rất ngốc nghếch dễ thương: "Giúp em gọi trà chiều đi, em mời mọi người."

Trần Tương tạm thời đặt ipad xuống, nhìn khuôn mặt tràn đầy nét xuân của cô gái nhà mình, nói: "Hôm qua chẳng phải vừa mời rồi sao?"

Cảnh Sắt mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh: "Vậy thì mời một bữa thịnh soạn hơn nữa."

Trần Tương vẫn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, lại nhìn Cảnh Sắt một lần nữa: "Em định làm cái trò gì thế?"

Sao trông phơi phới rộn ràng đến không dám nhìn thẳng thế này!

Cảnh Sắt hơi xấu hổ, nhưng cô đang rất vui bèn lớn tiếng khoe khoang: "Đội trưởng nhà em sắp đến đây rồi."

Đã hẹn hò lâu như vậy, mà vẫn còn dáng vẻ như ngâm trong hũ mật ong thế này, Trần Tương cũng phải chịu thua cô luôn, bèn gọi điện thoại đặt trà chiều.

Cảnh Sắt lại nhấc váy lên, chạy đến chỗ nam chính của bộ phim này: "Đường Hoài Mẫn."

Đường Hoài Mẫn là siêu sao phòng vé thế hệ mới, nhỏ hơn Cảnh Sắt 1 tuổi, nhưng lại xuất thân là ngôi sao nhí, trông rất chững chạc: "Sao thế?"

Vẻ mặt của Cảnh Sắt rất nghiêm túc, có thể nói là hơi hung dữ: "Một lát nữa quay phim không được phép nắm tay của tôi, chạm vào cũng không được."

Đường Hoài Mẫn khẽ xem kịch bản, một lát nữa người vợ trong phim của anh ta bị bệnh nặng, phải diễn một phân đoạn biệt ly tình cảm nồng nàn, chạm vào cũng không được thì làm sao mà diễn: "Tại sao không được chạm tay?"

Cảnh Sắt nghiêm túc nói: "Bạn trai của tôi sẽ ghen."

Cô nói xong lại mỉm cười xấu hổ, trong lòng vui mừng phấn khởi: "Anh ấy sắp đến thăm đoàn rồi."

Đường Hoài Mẫn á khẩu. Cô đang cố tình khoe khoang phải không!

Trần Tương cũng cạn lời! Cảnh Sắt đang khoe khoang đấy, cô ấy chỉ muốn để cả đoàn phim đều biết rằng cô ấy có một người bạn trai thiên hạ vô địch ấy chứ!