Editor: Nguyetmai
Vì cõng thêm một người nên tốc độ của họ chậm hơn nhiều. Dù là đang xuống núi, nhưng đến được lưng chừng núi cũng tốn mất gần một giờ. Đối với việc này, ông cụ Từ vô cùng hài lòng. Ba Bác Mỹ này ấy mà, thể lực tốt, cơ thể khỏe, đúng là một đối tượng tuyệt vời để chọn lựa.
Trong đình nghỉ chân ở lưng chừng núi, quả nhiên có một nhóm các cụ già ngồi đó, tinh thần ai ai cũng phấn chấn. Lớn tuổi rồi, bình thường các cụ trẻ con này chỉ thích nhất là so bì xem ai hơn ai, chuyện gì cũng muốn so bì với nhau. Ông cụ Từ là người rất thích thể hiện, luôn vỗ ngực tự nói rằng xương cốt của mình cứng nhất, cơ thể khỏe nhất, có thể leo một mạch lên núi không chút e dè. Giờ thấy ông cụ Từ được cõng về, mấy ông bạn thoáng sửng sốt: “Lão Từ à!” Sau đó ai ai cũng hí hửng, “Ông làm sao thế này? Không phải chính ông nói mình có thể đi như bay sao? Sao lại bị cõng về thế hả?”
Ông cụ Từ cảm thán: “Cũng phải thừa nhận là mình già thôi, tôi trẹo chân rồi.”
Ông vỗ vai Thời Cẩn ra hiệu cho anh ngồi xuống. Sau đó, thấy ông cụ nhảy xuống, Khương Cửu Sênh vội đưa gậy cho ông.
Cả nhóm các cụ già đều rất tò mò: “Hai cô cậu này là ai thế?”
Nom thân hình khí chất này, chắc chắn không phải con cái gia đình bình thường rồi.
Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn đều tháo khẩu trang xuống theo phép lịch sự thông thường.
Ôi chao! Dung mạo đẹp thế kia cơ mà.
Ông cụ Từ nhìn sắc mặt kinh ngạc của mấy ông bạn già, trong lòng cảm thấy kiêu ngạo như sắp lao được ra khỏi Địa cầu vậy. Thế nhưng, bề ngoài ông cụ vẫn tỏ ra rất thản nhiên, bình tĩnh giới thiệu: “À, đây là cháu gái nuôi của tôi.” Ông hất cằm chỉ sang Thời Cẩn, “Còn đây là cháu rể nuôi.”
Các cụ già mà tụ tập với nhau, thì thích nhất là khoe con khoe cháu.
Mấy cụ bạn của ông đều không khỏi nhìn thêm vài lần, nhìn một lúc lại nói: “Sao trông quen quen thế nhỉ.”
Ông cụ Từ kiêu ngạo như muốn bay ra ngoài vũ trụ: “Đó là đương nhiên rồi, cháu gái nuôi của tôi là ca sĩ cực nổi tiếng nhé, còn giỏi hơn cả thằng Thanh Cửu nhà chúng tôi ấy.”
Lại bắt đầu khoe khoang rồi.
Mà khoan hãy nói, nếu không phải đã từng gặp cháu gái ruột của lão Từ rồi, thì họ còn tưởng đây là người một nhà nữa ấy chứ. Trên khuôn mặt có vài phần tương tự, vóc dáng phong thái của cô nhóc này thực sự cũng có bóng dáng của nhà họ Từ.
Một ông bạn già chọc thủng một cách vô tình: “Lão Từ à, tôi nhìn thấy cô nhóc này trên tivi rồi nhé. Nhà ông ở đâu ra thế hả? Ông đừng có thấy con gái nhà người ta tốt đẹp mà vơ vội về nhà mình thế.” Nếu đúng là người nhà ông ấy, thì ông ấy đã sớm lôi ra mà khoe khoang từ lâu rồi.
Ông cụ Từ bị lật mặt như vậy bèn tức tối trừng mắt lên: “Ai bảo là tôi vơ lung tung nào!” Đúng là cô cháu gái nuôi này có hơi ép mua ép bán chút, cơ mà… “Sênh Sênh vốn rất giỏi giang nhé. Con bé còn biết chơi nhạc cụ nữa đấy.”
Ông cụ đang kéo đàn nhị trong đình nghỉ chân bèn hỏi: “Cô gái à, cháu biết kéo nhị không?”
Khương Cửu Sênh gật đầu, thoải mái đáp: “Cháu biết một chút ạ.”
“Đây là ông cụ hai nhà họ Cảnh, ông nội của Sắt Sắt đấy.” Ông cụ Từ giới thiệu.
“Cháu kéo một bài được không?”
“Được ạ.”
Khương Cửu Sênh nhận lấy chiếc đàn nhị của ông cụ Cảnh, kéo một ca khúc. Đây là một đoạn ngắn chỉ tầm hơn một phút thôi nhưng đã lâu rồi cô không luyện tập nên tay hơi gượng gạo chút.
“Cháu chơi không hay lắm, ngại quá ạ.” Sau đó, cô lễ phép trả lại chiếc đàn nhị kia, khóe môi mỉm cười rất vừa phải, không kiêu ngạo, cũng không khoa trương.
Tâm tính của cô bé này rất ổn định.
Ông cụ Cảnh khen không ngớt miệng: “Thế này mà còn chưa hay sao?” Cũng chỉ có người trong nghề như ông mới nghe ra được ban đầu cô nhóc này kéo hơi ngượng tay thôi. Nhưng kéo được vài cái, phần sau đã lộ rõ khí thế rồi. Ngay cả một người chơi đàn nhị lâu năm như ông đây, chơi mấy chục năm rồi cũng không thể bắt nhịp vào nhanh như vậy. Ông cụ Cảnh hơi ghen tị nói, “Lão Từ à, ông kiếm được bảo bối ở đâu ra thế hả?”
Nghe vậy, sự kiêu ngạo của ông cụ Từ lại vươn ra đến tận dải ngân hà: “Sênh Sênh là học trò của lão Tạ đấy.”
“Ôi chẳng trách, từ nhà lão Tạ ra đều rất giỏi chơi nhạc cụ mà.”
“Đương nhiên rồi.”
Còn đang mải khoe khoang, đột nhiên lại có người gọi ông: “Ông nội.”
Ông cụ Từ quay đầu lại, nụ cười trên khuôn mặt không còn tự nhiên như vừa rồi nữa: “Trăn Trăn đến đấy à.”
Ồ, cháu gái ruột đến rồi.
Các ông bạn già của ông cụ Từ cũng đã từng gặp cô cháu gái ruột này rồi. Nói thế nào nhỉ, thị trưởng Từ không nên quá bận rộn việc công mà lơ là sơ suất chuyện dạy dỗ con gái được. Cả mấy ông cụ ở đây, thời trẻ đều là nhân vật lớn cả, có hạng người nào mà họ chưa từng gặp đâu. Tất cả các cụ đều nhìn ra được trong mắt cô gái này chẳng có bao nhiêu phần chân thành.
Haizzz, chuyện nhà người ta, cũng không tiện nói quá nhiều.
Từ Trăn Trăn mặc một chiếc váy cao cấp, chân đi giày cao gót: “Ông Tương gọi điện thoại cho con nói là bị lạc mất ông. Vừa khéo con đang ở gần đây nên con qua luôn.” Ánh mắt cô ta liếc một vòng, đánh giá hết một lượt như có như không, sau đó bước đến bên ông cụ Từ: ” Ông không sao chứ ạ?”
Ông cụ Từ nghiêm mặt nói: “Không sao, không sao.” Không phải ông muốn nghiêm túc đâu, mà cứ đối mặt với đứa cháu gái ruột này là ông lại thấy không tự nhiên thoải mái được.
Từ Trăn Trăn đỡ ông cụ, lúc này mới nhìn về phía Khương Cửu Sênh: “Sao cô cũng ở đây?”
Sắc mặt cô rất bình thản: “Trùng hợp.”
Từ Trăn Trăn như có vẻ không tin, ánh mắt đầy vẻ thăm dò.
“May mà có Sênh Sênh, nếu không giờ này ông vẫn còn trên đỉnh núi rồi.” Ông cụ Từ cũng nhìn về phía Khương Cửu Sênh, khuôn mặt nhăn nheo lập tức cười tươi như đóa hoa cúc, “Sênh Sênh à, sau này cháu năng đến nhà họ Từ chơi nhé.” Nói rồi ông cụ lại bồi thêm một câu mang tính tượng trưng, “Ba Bác Mỹ cũng đến cùng nhé.”
Ba Bác Mỹ thực sự không muốn nói gì nữa. Có thể đừng gọi anh là ba Bác Mỹ được không?
Khương Cửu Sênh vâng một tiếng.
“Ồ, vậy ạ.” Từ Trăn Trăn khẽ mỉm cười, “Cô Khương này, có thể nói chuyện riêng một chút được không? Chuyện của ông nội tôi, tôi cũng muốn cảm ơn cô chân thành một chút.”
Khương Cửu Sênh rất thoải mái: “Có thể.” Cô chào hỏi ông cụ Từ một chút rồi đi cùng Từ Trăn Trăn. Thời Cẩn muốn đi theo, cô lại lắc đầu, “Anh đừng lo.”
Thời Cẩn thấp giọng nói khẽ bên tai cô: “Có chuyện gì thì gọi anh nhé.”
Có thể có chuyện gì được chứ, cùng lắm là đấu võ mồm vài câu mà thôi.
Vào trong đình nghỉ chân ở bên cạnh, sắc mặt Từ Trăn Trăn lập tức biến đổi, làm gì còn dáng vẻ ngoan hiền dịu dàng như vừa rồi nữa: “Khương Cửu Sênh, cô làm thế này là có ý gì hả?”
Vẻ thù địch vô cùng rõ ràng.
Khương Cửu Sênh rất ung dung thong thả, hỏi vặn lại một câu: “Ý gì là ý gì?”
Từ Trăn Trăn cố đè lửa giận xuống: “Cô tiếp cận ông nội tôi như thế, rốt cuộc có ý đồ gì?”
Khương Cửu Sênh lại cảm thấy rất kỳ quặc. Cô chẳng có quan hệ qua lại gì với cô con gái này của nhà thị trưởng, càng đừng nói đến chuyện đắc tội. Lửa giận quái gở này rốt cuộc từ đâu đốt tới vậy?!
Cô bèn hỏi: “Tôi cần phải có ý đồ gì sao?”
Mồm loa mép giải!!!
Từ Trăn Trăn trừng mắt tức giận: “Ở Giang Bắc, có ai mà không nể mặt ông nội tôi vài phần. Cô cố ý tiếp cận ông nội tôi, chẳng phải là có ý đồ rõ rành rành ra sao?” Dù sao, chỉ nhìn cái bản mặt này thôi là cô ta đã cảm thấy bất an rồi, cô ta chỉ mong Khương Cửu Sênh biến đi càng xa càng tốt thôi.
Khương Cửu Sênh cũng vẫn thản nhiên nói: “Vậy thì cô thử nói xem, rốt cuộc tôi ấp ủ ý đồ gì nào.”
Từ Trăn Trăn hừ mũi một cái, nghiến răng gằn giọng nói: “Hám quyền hám lợi, muốn bám vào nhà quyền quý mà thôi.”
Khương Cửu Sênh cảm thấy rất nực cười: “Vì sao tôi phải bám vào nhà quyền quý?” Độ cong nơi khóe môi của cô dần biến mất, ánh mắt lạnh hơn vài phần. Cô nhạt nhẽo nhìn Từ Trăn Trăn không chút gợn sóng, nhưng lại có vẻ uy nghiêm đến lạ thường, “Bạn trai tôi chính là quyền quý, mà anh ấy lại là của tôi. Nói một cách khác, bản thân tôi cũng là quyền quý, còn cần phải bám vào ai sao?”
Từ Trăn Trăn bị chặn đến nghẹn họng không nói được lời nào. Cô ta tức đến hỏng người: “Miệng lưỡi của cô lanh lợi thật, tôi nói không lại cô. Có điều, tôi cảnh cáo cô, cách nhà họ Từ chúng tôi xa xa một chút.”
Dáng vẻ cô ta chẳng khác nào một con chó bị đạp trúng đuôi.
Phô trương thanh thế nhưng lại chẳng khác gì giấu đầu hở đuôi.
“Cô đang sợ cái gì hả?” Khương Cửu Sênh nhìn thẳng vào mắt cô ta, “Vì sao cô lại chột dạ?”
Mắt Từ Trăn Trăn càng trợn trừng lên hơn: “Chột dạ cái gì chứ? Nói lung tung! Tôi đường đường là con gái của thị trưởng, còn cần phải sợ cô chắc?!”
Nếu đã như vậy… Khương Cửu Sênh áp sát lại gần cô ta thêm một bước: “Vậy thì…” Cô cao hơn Từ Trăn Trăn rất nhiều, hơi khom người xuống nhìn cô ta, “Bây giờ cô đang làm cái gì đó?! Ăn no rửng mỡ sao?!”
Từ Trăn Trăn như một quả pháo vừa được châm vậy, trong mắt ngập tràn ánh lửa: “Cô…”
Khương Cửu Sênh lười phải nghe thêm, quay người bỏ đi. Từ Trăn Trăn tức đến mức đứng giậm chân tại chỗ, nhưng lại không dám kêu to sợ ông cụ Từ nghe thấy.
Tiểu Ma đã đưa hết đồ dựng lều trại tới rồi. Lúc cô quay lại, Thời Cẩn đang dựng lều lên, nơi anh chọn là một nơi cách đình nghỉ chân không xa. Thấy cô quay lại, anh ngừng tay nhìn cô, hỏi: “Cô ta quát nạt em à?”
Khương Cửu Sênh mỉm cười nói: “Em là người mà kẻ nào cũng có thể bắt nạt được sao?” Cô hếch cằm lên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, “Bạn trai em là người có quyền thế cơ mà, em sợ gì ai chứ.”
Thời Cẩn bị cô chọc cười, nói: “Vậy thì nhất định anh phải kiếm càng nhiều tiền hơn một chút, làm nhà quyền quý cao nhất để em không cần phải sợ bất kỳ ai cả.”
Khương Cửu Sênh suy nghĩ kĩ càng một chút rồi ngồi xuống bên cạnh giúp anh một tay: “Không cần đâu, bác sĩ Thời nhà em xinh đẹp như hoa là đủ rồi.” Cô không tham lam quyền quý, một Thời Cẩn này là cô thấy quá đủ đầy rồi.
Thời Cẩn vẫn còn đeo khẩu trang, cứ vậy áp tới hôn cô một cái, nói: “Em ra gốc cây ngồi đi, ở đây nắng lắm, mình anh dựng trại là được rồi.”
Mặt trời vừa lặn xuống, vẫn còn le lói chút ánh tà dương.
Khương Cửu Sênh cầm một thanh sắt lên nghiên cứu: “Để em giúp anh.”
Thời Cẩn lấy một lọ sữa chua đào vàng từ trong chiếc ba lô anh khoác lên núi ra, rút lại thanh sắt trong tay cô, nhét lọ sữa chua đào vàng vào, dỗ dành Khương Cửu Sênh: “Em qua một bên ngồi uống đi nhé.”
Khương Cửu Sênh cạn lời, anh coi cô là trẻ con đấy à?
Vừa khéo đúng lúc này thì ông cụ Từ lại gọi cô. Mấy ông cụ già hiếm khi ra ngoài một chuyến, đang vui đến quên cả trời đất mới lấy bàn cờ ra chơi. Chơi được vài ván, ông cụ Từ thua liên tiếp hai ván rồi, mới quay ra cầu cứu: “Sênh Sênh, cháu có biết chơi cờ không?”
Khương Cửu Sênh đặt sữa chua xuống, đáp: “Cháu biết chút chút ạ.” Thầy Tạ thích chơi cờ, lúc trước khi còn chưa ra mắt, cô thường chơi cùng thầy mấy ván nên khả năng chơi cờ cũng tàm tạm.
Đàn nhị cũng nói biết một chút… như vậy tức là biết rất nhiều rồi. Ông cụ Từ như nhìn thấy vị cứu tinh: “Mau mau mau tới đây, chơi giúp ông một ván nào.”
Sắc mặt của Từ Trăn Trăn đang ngồi bên cạnh xem đánh cờ thực sự rất méo mó.
Khương Cửu Sênh đồng ý ngay: “Vâng ạ.”
Lần này cô chơi liền ba ván, thắng liên tiếp hai trận, giờ đang la ván thứ ba. Khương Cửu Sênh cầm cờ trắng, từ đầu đến cuối sắc mặt đều rất ung dung thoải mái, ông cụ nhà họ Lý cầm cờ đen, cứ ngồi vò đầu bứt tai suốt.
Ông cụ Từ vui vẻ chỉ muốn hát vang bài hát nông nô vùng lên, phũ phàng chế nhạo: “Ha ha ha, lão Lý à, ông mà cũng có lúc phải vò đầu bứt tai sao.” Có núi dựa rồi, ông cụ Từ càng đắc ý hơn, “Sênh Sênh này, cháu giúp ông đánh cho ông ta không còn một mảnh giáp đi.”
Khương Cửu Sênh đặt một quân cờ xuống, ngẩng đầu cười nói: “Cảm ơn ông Lý đã nhường ạ.”
Nhìn xuống bàn cờ mới thấy, Khương Cửu Sênh chiến thắng y chang như hai ván trước. Thắng liền ba ván không tính là lợi hại, nhưng ba ván liền chỉ thắng đúng nửa quân thì siêu cao thủ thật.
Ông cụ nhà họ Lý giơ ngón tay cái lên: “Ông già này phục cháu rồi!” Nói xong ông ta lại quay sang nói với ông cụ Từ đang cười toét cả miệng, “Lão Từ à, cô cháu gái nuôi này của ông khá thật đấy.”
“Đương nhiên rồi.”
Đuôi sắp vểnh lên tận trời kìa.
Ông cụ Từ vẫn còn muốn đánh thêm hai ván nữa thì cháu gái ở bên tay phải đã kéo ông lại: “Ông nội ơi, muộn lắm rồi, chúng ta phải về thôi ạ.”
Ông cụ vẫn còn thòm thèm chưa đã lắm, có điều thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa thật, mấy ông bạn đi cùng đã nói chuẩn bị về rồi, trong lòng ông cụ Từ nảy sinh cảm giác không nỡ, cứ dặn đi dặn lại: “Sênh Sênh, ông về trước đây. Cháu cũng sớm sớm đến nhà họ Từ chơi đấy nhé.”
Cô mỉm cười nhận lời ông.
Bảy tám ông cụ cùng nhau xuống núi. Ông cụ Từ được Từ Trăn Trăn đỡ đi, đi một bước quay đầu ba lần, cả tim gan đều dành hết cho cô “cháu gái nuôi” mới nhận kia rồi, không nhìn thấy cô “cháu gái ruột” ở bên cạnh đang nghiến răng nghiến lợi.
Khương Cửu Sênh quay lại nơi dựng trại. Lều trại đã được dựng xong. Thời Cẩn đứng ở cửa lều, mặt đầy vẻ ai oán: “Cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi à? Anh tưởng em quên anh luôn rồi chứ.”
Khương Cửu Sênh cạn lời.
Giọng điệu gì mà chua lè thế này.
Khương Cửu Sênh nhìn đồng hồ. Đúng là cô đi hơi lâu thật. Cô không biết nên dỗ dành anh thế nào, đành nói: “Hôm nay sinh nhật em mà.” Lời nói mang theo vẻ nũng nịu rất đáng yêu.
Thời Cẩn cũng đâu có giận cô thật. Anh bước tới ôm cô nói: “Bảo bối này.”
“Dạ.”
“Hiện giờ anh đang mâu thuẫn lắm.” Anh nói, “Anh hy vọng mọi người trên thế giới này đều biết em tốt như thế nào, đều thích em, đều đối xử tốt với em. Nhưng anh lại sợ quá nhiều người thích em, rồi cướp em đi mất.”
Lời nói của anh khiến trái tim Khương Cửu Sênh mềm nhũn: “Em có gì tốt đâu anh.” Cô rúc trong lòng Thời Cẩn, ngẩng đầu nhìn anh, “Điều tốt nhất của em, chính là có con mắt tinh tường, tìm được một anh bạn trai siêu tốt.”
Còn lâu ấy, Sênh Sênh nhà anh là tuyệt vời nhất, xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất. Sênh Sênh nhà anh còn thông minh nữa, mấy lời tình tứ không cần dạy cũng tự biết.
Có điều, Thời Cẩn không phản bác cô, trên mặt tràn đầy niềm vui: “Anh thích nghe em nói những lời như thế này.”
Khương Cửu Sênh nghĩ, anh dễ dỗ thật đấy!
Sau đó, hai người cùng ngắm ánh hoàng hôn. Đương nhiên, họ cũng chụp ảnh cùng ánh chiều tà nữa. Y như lúc trước, cô cứ phải hôn anh thì anh mới chịu ấn nút chụp. Hiếm khi đi cắm trại thế này, nhưng Thời Cẩn vẫn không cho cô ăn thịt nướng, buổi tối chỉ ăn cháo mà tiểu Ma dùng cặp l*иg giữ nhiệt mang lên thôi. Cô ăn một miếng là biết cháo này do Thời Cẩn chuẩn bị sẵn trước lúc đi rồi.
Giờ đang là cuối hạ đầu thu, thời điểm này rất nhiều người đi dã ngoại cắm trại ngoài trời. Ở khoảnh đất trống lưng chừng núi này, tầm nhìn rất tốt. Phóng mắt ra xa có thể nhìn thấy cây cối um tùm rậm rạp, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời lấm tấm ánh sao. Buổi tối ở đây rất náo nhiệt. Cách lều trại của Khương Cửu Sênh không xa, có mười mấy cái lều trại nhỏ của đám sinh viên đến dựng trại từ trước rồi. Họ vui vẻ đùa giỡn, nói nói cười cười rất tưng bừng.
Thời tiết khá đẹp, bầu trời đầy sao. Núi Yến Quy rất cao, những vì sao như gần sát mặt đất vậy. Đột nhiên, Khương Cửu Sênh lại muốn uống rượu.
“Xin chào.”
Bên ngoài lều trại có người cất tiếng chào hỏi. Là một giọng nam có vẻ rất rụt rè, nghe chừng không lớn tuổi lắm.
Thời Cẩn đang thay quần áo. Khương Cửu Sênh đeo khẩu trang thò đầu ra ngoài, nhờ vào ánh sáng trên núi để nhìn rõ mặt người kia. Đó là một cậu thanh niên rất trẻ, có lẽ vì xấu hổ nên mặt hơi ửng hồng.
Khương Cửu Sênh hỏi: “Có chuyện gì à?”
Cậu thanh niên kia lắp bắp mãi mới nói ra được lý do: “Là thế này ạ, bọn em… bọn em đang chơi trò nói thật hay mạo hiểm. Chị… chị có thể đi cùng em qua… qua bên kia chào một câu không ạ?”
Đây đúng là trò mà sinh viên đại học thích chơi nhất.
“Nếu tôi không qua thì cậu sẽ thế nào?” Cô hỏi.
Mặt cậu thanh niên càng đỏ hơn, vô cùng xấu hổ: “Uống ba chai rượu ạ.”
Khương Cửu Sênh suy tư một lát rồi hỏi tiếp: “Tửu lượng của cậu ra sao?”
“Kém lắm ạ.”
Cậu thanh niên cũng rất ngại ngùng, cúi gằm đầu xuống. Sau đó, cậu nhìn thấy một bàn tay trắng nõn nà thò từ trong lều trại màu xanh sẫm ra, vơ lấy đôi giày trên mặt đất, vừa đi giày vừa nói với người bên trong lều: “Em đi một chút rồi về anh nhé.”
Khương Cửu Sênh đi theo cậu thanh niên kia, mười mấy cái lều nhỏ vây lại thành một cụm, chính giữa đang đốt lửa trại. Họ vừa đi tới, đã có một cậu thanh niên trẻ khác huýt sáo trêu chọc: “Trương Hạo, mày khá nhỉ, mời được người ta về thật à.”
Cô gái trong lều trại cách đó không xa chân dài eo thon như thế, đám thanh niên trẻ này cũng không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần. Vì thế, lúc chơi trò chơi họ mới nghĩ ra trò mạo hiểm này.
Không ngờ lại mời người đến đây được thật.
Cậu chàng tên Trương Hạo kia đỏ bừng mặt, đỏ đến mức cả cổ cũng đỏ theo: “Thế này là hoàn thành rồi chứ gì.”
Đám nam sinh không chịu tha, cùng gào lên: “Thế làm sao được, phải biểu diễn một tiết mục nữa!”
“Chúng mày một vừa hai phải thôi!” Trương Hạo thẹn quá hóa giận.
Toàn là đám con trai hơn hai mươi tuổi, to gan đến mức có thể hái sao trên trời được, lại thích ồn ào gây chuyện. Họ huýt sáo với Khương Cửu Sênh, nói: “Người đẹp, biểu diễn một tiết mục đi nào.”
Đến cũng đến rồi, giúp người thì giúp cho trót vậy.
Khương Cửu Sênh hỏi một cậu nam sinh đang ôm đàn ghi ta: “Cho tôi mượn ghi ta chút được không?”
Đối phương rất thoải mái đưa cho cô.
Khương Cửu Sênh ôm đàn, đứng trước đống lửa trại, cũng không gỡ khẩu trang xuống mà cứ thế gẩy đàn.
Qua khúc dạo đầu, cô chỉ vừa cất giọng đã có một cô bé lập tức nhận ra ngay: “Là chị Khương Cửu Sênh!”
“Ôi trời ơi! Sênh gia!”
Tiếng la hét đột nhiên vang lên như muốn xé toạc cả vòm trời.
Khương Cửu Sênh tạm ngừng lại một chút, làm động tác giữ im lặng. Đám sinh viên vô cùng kích động lập tức yên tĩnh lại. Cô tiếp tục đàn hát cho họ nghe.
Cô không hát bài hát của mình, mà hát một bài hất rất xưa. Gió đêm thổi qua, thổi tan cả âm thanh hơi khàn khàn của cô, mang lại cảm giác hơi hoài cổ, trầm thấp, tĩnh lặng, giống như có ma lực dễ dàng khiến người ta thất thần vậy.
Hát xong một bài, cô gỡ khẩu trang xuống, ánh lửa phản chiếu vào trong đôi mắt hoa đào của cô giống như những bông hoa đào đang nở rộ. Cô nói: “Chào các em, tôi là Khương Cửu Sênh.”
Giống y như những buổi liveshow của mình, sau khi cô hát xong bài hát mở màn, bao giờ cũng tự giới thiệu mình như vậy.
Đúng là Khương Cửu Sênh! Là Khương Cửu Sênh bằng da bằng thịt thật kìa!
Đám nữ sinh đều muốn hét đến điên cuồng. Khương Cửu Sênh là một trong những nữ nghệ sĩ được nữ giới trẻ tuổi yêu thích nhất. Trong số các bạn trẻ này, cũng có fan của cô. Cô gái kích động đến mức hai mắt như tỏa sáng, rụt rè hỏi: “Chị… chị có thể chụp ảnh chung với em không ạ?”
Khương Cửu Sênh trả ghi ta lại cho chủ của nó, gật đầu nói: “Được thôi.” Cô cũng không ngại ngùng, để bọn họ chụp thoải mái.
Đúng lúc này, có người gọi cô: “Sênh Sênh.”