Duy Nhất Là Em

Chương 255: Ân ái thân mật, bà nội của con gái thị trưởng

Editor: Nguyetmai

Phòng tư vấn Hồng Kiều.

Đường Nghiên cầm tập hồ sơ bệnh án đi sang phòng làm việc bên cạnh tìm Thường Minh.

Cô Lâm trợ lý lịch sự chào: “Bác sĩ Đường.”

Anh ta hỏi: “Đàn anh của tôi có trong đó không?”

Cô Lâm trả lời: “Có ạ.”

Đường Nghiên gõ cửa, người trong phòng không trả lời, anh ta liền đẩy cửa vào luôn. Phòng tư vấn được xây dựng theo kiến trúc phức hợp, bên trong có phòng nghỉ ngơi riêng tư. Không thấy Thường Minh trong phòng nhưng lại nghe có tiếng nước chảy. Đường Nghiên ngồi xuống ghế sofa chờ, nhìn cặp kính đặt trên bàn làm việc thấy mắt kính phẳng rất mỏng, gần như không có độ cong. Anh ta thấy tò mò, liền cầm lên xem.

À, kính không độ.

Không bị cận thì đeo kính làm gì chứ, giả dạng trí thức à?

Cánh cửa phòng nghỉ mở ra.

Đường Nghiên ngẩng đầu, đang định hỏi về cái kính: “Đàn anh, anh…” Anh ta còn chưa dứt lời đã ngẩn người, “Mắt anh!”

Anh ta đã quen Thường Minh bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ nhìn thấy anh ta không đeo kính, cho nên không biết màu mắt của anh ta hoá ra không phải màu đen mà là màu xanh lục.

Màu xanh lục nhạt như một phiến ngọc trong suốt, đẹp một cách yêu dị, mang tính công kích, khiến người ta mất hồn lạc phách.

Thường Minh bình tĩnh bước tới, đeo kính lên. Phía sau mắt kính, đôi mắt anh ta trở lại màu đen thường ngày.

Đường Nghiên chợt hiểu ra cặp kính đó không phải cặp kính không độ bình thường mà là kính pha lê đặc biệt được chế tạo để thay đổi tỷ lệ phản xạ ánh sáng, từ đó chiếu ra những màu sắc khác nhau.

Anh ta giải thích bằng một giọng rất bình tĩnh: “Mẹ tôi là con lai, màu mắt của tôi giống mẹ.”

Đường Nghiên rất tò mò, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng mới mẻ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh ta một lúc lâu. Đúng là anh ta đeo kính vào thì không thấy một tí màu xanh nào nữa: “Anh đeo kính không độ là để che giấu màu mắt thật à?”

Thường Minh ngồi xuống: “Ừ.”

“Anh giấu làm gì, đẹp mà.” Đường Nghiên đã gần ba mươi tuổi, nhưng khuôn mặt trẻ con cộng với vẻ hào hứng lúc này khiến anh ta trông giống một cậu thư sinh hơn.

Thần kỳ thật đấy, đeo kính vào, vừa nho nhã trí thức, mũ mão chỉnh tề, tháo kính ra lại trở nên vô cùng yêu dị, còn có vẻ tàn bạo nữa.

Đường Nghiên cảm thấy bao nhiêu năm nay đúng là mình chẳng biết gì về Thường Minh cả, không hề biết khuôn mặt của anh ta lại ẩn giấu tiềm chất không nho nhã tử tế như thế.

“Quan tâm nhiều thế làm gì.” Thường Minh không nói nhiều, ngồi vắt chéo hai chân, một chân nhịp nhịp: “Tìm tôi có việc gì không?”

Lúc này Đường Nghiên mới vào chủ đề chính: “Tôi có một bệnh nhân bị tâm thần phân liệt, đồng thời có trở ngại tâm lý tình cảm dạng nhẹ, muốn nghe ý kiến của anh.”

Thường Minh xem đồng hồ: “Tôi sắp có bệnh nhân, sau sáu giờ mới có thời gian.”

“Ok, vậy tôi đặt chỗ lúc sáu giờ.”

Đường Nghiên vui vẻ đồng ý, trở lại phòng làm việc của mình. Chưa đến mười lăm phút sau, bệnh nhân của Thường Minh đã đến.

Là Khương Cửu Sênh.

Cô gõ cửa bước vào: “Bác sĩ Thường.”

Thường Minh ngẩng đầu lên, đặt tập bệnh án trong tay sang một bên: “Mời ngồi.” Ánh mắt của anh ta rất sâu, tỉ mỉ đánh giá cô một lượt, “Trạng thái của cô rất tốt.”

Khương Cửu Sênh ngồi xuống: “Đúng, chất lượng giấc ngủ của tôi gần đây rất tốt.”

Thường Minh cười, dựa vào lưng ghế: “Thế thì chắc là không cần kê thuốc ngủ cho cô nữa rồi.”

“Không cần, tôi ngừng thuốc từ một tháng trước rồi.” Tâm trạng của cô rất tốt, khoé miệng hơi nhếch lên, “Đây chắc là lần kiểm tra lại cuối cùng đấy.”

Nguyên nhân gây bệnh đã giải quyết xong, bệnh trầm cảm của cô cũng tự nhiên không cánh mà bay.

“Chúc mừng cô.” Anh ta cười chúc mừng. Anh ta đeo kính càng có vẻ nho nhã lịch sự.

Khương Cửu Sênh thoải mái nói: “Cảm ơn.”

Thời Cẩn đang đợi cô ngoài phòng tư vấn. Lần này cô trở ra rất nhanh, mỉm cười với anh, nói: “Mình về nhà thôi.”

Anh cúi đầu hôn lên má cô.

Không cần lấy thuốc nữa, cô đã hoàn toàn khỏi bệnh nên tâm trạng của anh rất tốt, mà khi tâm trạng tốt anh lại cực kì muốn hôn cô. Trên đường về gặp khá nhiều đèn đỏ, ừm, Thời Cẩn cảm thấy ông trời thật công bằng, tạo điều kiện cho anh hôn cô lâu hơn một chút.

Sau bữa tối, ngoài phố, người qua lại vẫn tất tả ngược xuôi. Ánh trăng màu trắng nhạt chiếu vào cửa sổ, tắm đẫm một màu trắng bạc. Sao đã lên đầy trời, gió đêm nhè nhẹ thổi.

Khương Cửu Sênh nằm cuộn tròn trên ghế sofa xem kịch bản Mạc Băng gửi đến. Thời Cẩn vừa dọn nhà bếp xong, tỉ mỉ lau sạch tay bằng nước khử trùng rồi mới đến ôm cô, nhấc quyển sổ trong tay cô ra.

Anh ôm cô từ phía sau: “Em muốn đón sinh nhật như thế nào?”

Khương Cửu Sênh nghĩ một lúc rồi quay lại hỏi ý kiến anh: “Đi cắm trại được không anh?”

Thời Cẩn cảm thấy hơi bất ngờ: “Sao em lại muốn đi cắm trại?” Tính cô vốn tự do, ngoài lúc đánh nhau hơi hoang dã ra thì bình thường rất yên tĩnh, không thích đi ra ngoài, càng không thích chơi bời.

Cô quay lại nhìn anh, nghiêm nghị nói: “Em muốn cùng anh ngắm sao ngắm trăng, muốn nói với anh từ thơ ca đến triết lý cuộc đời.”

Thời Cẩn cười nói: “Anh không muốn nói chuyện về thơ ca với triết lý cuộc đời đâu, mình nói chuyện yêu nhau là được.”

Khương Cửu Sênh cạn lời.

Mặc dù mấy chuyện yêu đương này hơi trần tục một chút, nhưng cô cảm thấy như thế cũng rất tốt.

Khương Cửu Sênh gật đầu đồng ý: “Cũng được.”

Đã rất lâu rồi cô không ra ngoài, cô muốn đi chơi, cô muốn dựa vào lan can nhìn ra phía xa, muốn đến những chỗ không khí trong lành, có cảnh đẹp, có anh.

Đúng lúc này Mạc Băng lại gọi tới.

Khương Cửu Sênh nhận cuộc gọi. Đầu bên kia nói: “Bên vận chuyển chuyển sai hàng rồi, vốn tối mai quà mới đến nhưng lại đến từ hôm nay, cô ký nhận đi.”

Tối đêm rồi còn có người chuyển hàng à?

Ừm, chị quản lý của cô chẳng ngoan gì cả.

Khương Cửu Sênh thấy tò mò, liền hỏi: “Là gì đấy ạ?”

Mạc Băng trả lời với ý vị sâu xa: “Cô mở ra thì biết, nhớ dùng cho tốt đấy.”

Vừa ngắt điện thoại được chưa đầy một phút, phòng bảo vệ đã gọi điện lên nói có hàng chuyển đến. Khương Cửu Sênh ký nhận xong mở ra, thấy là một chiếc hộp bọc giấy gói màu hồng, cô bèn thuận tay để sang một bên, tiếp tục cuộn tròn trên ghế xem kịch bản.

Mới một lúc mà cô đã uống hết mấy hộp sữa chua rồi, Thời Cẩn không cho cô uống nữa, anh vào phòng tắm pha nước cho cô chuẩn bị tắm rửa. Cô không nén được sự tò mò, liền mở hộp quà ra xem nhưng vừa mở ra sắc mặt của cô đã trở nên vô cùng đặc sắc.

Quả nhiên, đúng là tính cách đặc trưng của Mạc Băng.

Là đồ lót gợi cảm, tạo hình rất kỳ lạ, hơn nữa nhìn đã thấy ngại. Nó chỉ có một sợi dây thừng với ba miếng vải thôi. Bộ đồ này… chắc cũng gọi là bộ đồ đi, còn có thể làm sơ sài hơn thế này không?

Cô cầm hai miếng vải lên, hoàn toàn chỉ là vì cảm thấy tò mò.

Đúng lúc này Thời Cẩn đi từ trong nhà tắm ra: “Sênh Sênh, nước…”

Cô vội giấu thứ đồ trong tay ra sau lưng.

Anh bật cười: “Không phải giấu, anh nhìn thấy rồi.”

Khương Cửu Sênh đứng hình.

Trước giờ cô vốn không phải người phóng khoáng như vậy, cho nên cô nhất định phải giải thích: “Không phải em mua đâu, chị Mạc Băng gửi đến đấy.” Đây có phải quà sinh nhật cho cô đâu, là quà cho Thời Cẩn mới đúng.

Thời Cẩn không bác bỏ lời của cô, chỉ hỏi: “Em có mặc không?”

Vốn cô định từ chối, nhưng lời ra đến miệng lại biến thành: “Anh có muốn xem không?”

Anh hoàn toàn không giấu giếm: “Có.” Thậm chí còn bổ sung thêm, “Rất muốn.”

Trước giờ anh luôn mạnh dạn và thẳng thắn trong chuyện giường chiếu.

Khương Cửu Sênh suy nghĩ một lúc rồi đặt hai miếng vải đó vào hộp, cúi đầu ôm hộp quà đi vào nhà tắm. Nhìn đôi tai đỏ bừng của cô, Thời Cẩn mỉm cười rất ấm áp, nét cười lan lên cả chân mày, ánh sao đầy trời như tụ lại trong đôi mắt anh, sáng lấp lánh, đẹp vô cùng.

Bảo bối nhà anh ngoan thật.

Thời Cẩn ra ban công, vì tâm trạng đang rất tốt nên ngữ khí của anh cũng nhẹ nhàng đến khó tin: “Khương Bác Mỹ.”

Con cún nào đó đang vùi đầu ngủ mơ: “Gâu!”

Bản cún đang ngủ cơ mà!

Giọng nói bỗng nhiên cao lên một bậc: “Khương Bác Mỹ.”

Nó giật mình ngẩng đầu lên. Nó nằm mơ thấy ba nó đang dùng dao mổ cắt móng cho nó, sợ gần chết rồi đây, hồn phách còn chưa về đủ.

Thời Cẩn đã chẳng còn mấy kiên nhẫn nữa: “Đứng dậy.”

Nó định thần nhìn lại, sợ hết hồn: “Gâu!”

“Sang nhà cậu đi.”

Khương Bác Mỹ nghe hiểu từ “cậu”.

Nó cảm thấy trên mặt ba nó toàn là biểu cảm ghét chó thôi, chẳng hiểu sao mẹ nó lại thích được thể loại người như thế này chứ. Nó cũng là con chó rất có bản lĩnh, mới ngủ dậy nên đang rất sung sức, hung hăng, gâu một tiếng không chịu đi, có bản lĩnh thì kéo bản cún ra xem nào!

Thế rồi, ba nó liếc nó một cái sắc lạnh như dao, nó nhảy dựng lên theo phản xạ có điều kiện, lắc lông rồi theo ba nó ra cửa. Nó ngoảnh lại nhìn một cái u uất rồi đi cào cửa nhà ông cậu Cẩm Vũ ở đối diện.

Ông trời có tha ai…

Bộ đồ Mạc Băng gửi tới hơi khó mặc, chỉ có một sợi dây thừng, lại phải nối ba mảnh vải cực kì sơ sài lại với nhau. Khương Cửu Sênh loay hoay trong nhà tắm mãi chưa thấy ra.

Thời Cẩn đứng bên ngoài gọi: “Sênh Sênh.”

“Dạ.”

Cô ở trong đó lâu quá, mặt bị hơi nước hun cho đỏ cả lên.

Anh hỏi: “Em xong chưa?”

Cô ngần ngừ: “… Xong rồi.”

Trong giọng nói của anh có nụ cười rất rõ ràng: “Em có đi ra không?”

Trong nhà tắm im lặng nửa phút rồi Khương Cửu Sênh mới ừ một tiếng, mở cửa, lúng túng đi ra đứng trước mặt cho anh xem.

Bộ đồ này màu đỏ rực rỡ, thắt lại bằng một sợi dây vòng từ eo lên cổ. Ánh đèn màu trắng nhạt trong phòng khách không sáng lắm, càng làm tôn nước da trắng ngần của cô, cô vừa tắm xong nên làn da còn phớt ánh hồng. Đuôi tóc cô đang nhỏ nước, từ xương quai xanh chảy đến ngực rồi xuống đến eo.

Vòng eo rất mảnh mai, chưa đầy một vòng tay.

Đuôi mắt Thời Cẩn hơi ửng đỏ, ánh mắt không suồng sã nhưng nóng rực không hề che giấu. Anh nhìn cô hồi lâu rồi đi vào nhà tắm lấy khăn tắm ra phủ lên người cô.

Khương Cửu Sênh ngẩn người, hỏi: “Không đẹp à?”

Anh lắc đầu, dùng chiếc khăn tắm to đùng bọc cô lại rồi dẫn cô vào phòng khách: “Đi sấy tóc đã.”

Cô nghĩ, bác sĩ Thời nhà cô đúng là một vị quý tộc từ trong cốt cách.

Anh dùng máy sấy sấy cho tóc cô gần khô rồi dùng khăn bông lau đầu cho cô. Tóc cô chưa chải nên hơi rối, xoã xuống bờ vai. Màu đen của tóc, màu trắng của khăn tắm, càng làm nổi lên làn da trắng như sứ của cô.

“Sênh Sênh à.”

“Dạ?”

Thời Cẩn cũng mới tắm xong, đôi mắt vẫn còn thoáng hơi ẩm, mái tóc hơi ướt mềm mại rủ xuống che lông mày anh, cả người mềm đi mấy phần. Anh vốn rất trẻ, nhìn thế này lại giống như một cậu thiếu niên trong sáng vậy.

Khương Cửu Sênh nằm trên chân anh, một tay nắm chặt chiếc khăn tắm quấn quanh mình.

Anh hỏi cô: “Em có muốn quà sinh nhật gì không?”

Lúc trước Mạc Băng hay nói cô chẳng ham muốn gì, bây giờ lúc nào cũng nói cô trong đầu chỉ toàn Thời Cẩn.

Đúng vậy, cô là như thế đấy, chỉ cần anh.

“Không ạ.” Cô nhìn vào mắt anh, nói, “Thứ em muốn nhất đã có được rồi.”

Anh cũng chẳng biết nên tặng cô cái gì, tất cả những gì anh có đều là của cô. Nếu có thể lôi tim giao mạng ra thì anh cũng sẽ đưa hết cho cô.

Anh cúi người hôn cô.

Chiếc khăn tắm tuột xuống đất, anh cực kì kiên nhẫn, từng chút từng chút một hôn xuống dưới. Vốn định chậm một chút nhưng rốt cuộc lại không kiềm chế được, tay anh di chuyển từ eo lên tới cổ cô. Khi hôn đến eo cô, anh dừng lại mυ'ŧ nhẹ, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng.

Chỉ có điều, chính anh cũng chẳng giữ được tiết tấu nữa.

Hơi thở của anh càng lúc càng nóng, hơi dồn dập. Thời Cẩn ngẩng đầu, đôi mắt anh mờ mịt hơi nước, có du͙© vọиɠ, cũng có sự quyến rũ, giọng nói của anh đã khàn cả đi: “Sênh Sênh ơi, anh không tháo ra được.”

Giọng điệu của anh, như một lời thỉnh cầu mềm mại vậy.

Dáng vẻ này có khác nào yêu tinh đâu.

Khương Cửu Sênh bèn đưa tay ra, dẫn tay của anh lên sau cổ mình, nói: “Anh kéo dây này này.”

Thời Cẩn thấy tò mò, chồm lên trên người cô, nhìn sợi dây màu đỏ không biết được bện lại bằng cái gì một hồi lâu rồi mới đưa tay kéo. Sợi dây đỏ tuột khỏi chiếc cổ dài trắng ngần của cô, kéo theo mớ đồ lót trên người cô xuống đất.

Cả thân thể cô hiện ra không một tấc vải, nằm dưới người anh.

Khương Cửu Sênh vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, nói: “Em mất mười phút mới mặc xong, anh cởi hết có một giây.”

Thời Cẩn cúi đầu đặt môi lên hõm cổ cô: “Thiết kế của bộ đồ này tuyệt lắm.”

Ngoài màu đỏ ra, anh bỗng muốn mua tất cả những màu khác về để Sênh Sênh của anh mặc cho anh xem. Chắc lúc ấy cô sẽ hiểu rõ anh không phải quý tộc gì cả, mà là một con dã thú.

Mười hai giờ đêm, cô thiu thiu buồn ngủ, bên tai vẫn nghe thấy tiếng nói của Thời Cẩn, quấn quýt như hạt mưa xuân ấm áp.

“Bảo bối.”

“Chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Cô mỉm cười, ôm anh ngủ thϊếp đi. Mọi niềm vui của cô trong đời này đều do Thời Cẩn dâng hai tay trao cho cô. Cô yêu anh hơn loại thuốc nặng nhất, hơn loại rượu mạnh nhất, nhiều hơn cả cây đàn ghita đã theo cô sáu năm, nhiều hơn cả sao trên trời và nhiều hơn cả bản thân cô nữa.

Ngày hôm sau trời nắng ráo, cơn gió nhè nhẹ mang theo cái se lạnh đầu thu.

Khi Khương Cửu Sênh thức dậy đã hơn mười giờ. Thời Cẩn ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ chờ cô tỉnh ngủ, trên tay anh đang cầm Ipad, không biết anh đang xem tài liệu hay là đang nhìn cô.

Cô dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sao anh không gọi em dậy? Muộn thế này rồi.”

Anh đặt Ipad xuống, bước tới vuốt lại mái tóc bù xù vì vừa ngủ dậy của cô: “Không muộn đâu. Anh đã cho người chuẩn bị đồ đi cắm trại rồi, mình xuất phát muộn một chút cũng không sao.”

Khương Cửu Sênh chui vào trong chăn: “Em muốn đi tắm.”

Cô vẫn mặc đồ ngủ của anh là chiếc áo sơ mi màu đen dài, và cũng chỉ có thế. Tối hôm qua hai người “chiến đấu” khuya quá nên không mặc quần áo lại, cũng chưa tắm rửa gì.

Thời Cẩn kéo cô từ trong chăn ra: “Anh bế em đi.”

Ăn trưa xong, hơn một giờ chiều họ mới xuất phát. Vào giờ này đoạn đường đi lên núi Yến Quy đang tắc nghẽn. Trợ lý Tiểu Ma gọi điện tới, nói là sẽ chuyển đồ cắm trại đến cho họ sau, bảo hai người cứ leo núi ngắm cảnh trước đi đã. Khương Cửu Sênh hiếm lắm mới có dịp đi tàu điện ngầm. Thời Cẩn bọc cô lại kín mít, nào khẩu trang nào kính râm, thu hút bao nhiêu ánh mắt của hành khách trên tàu. Thế là anh ôm cô vào lòng, rồi đeo khẩu trang lườm hết một lượt những người nhìn cô để họ nhìn tránh đi chỗ khác.

Khương Cửu Sênh chiều theo ý anh, vì dù sao cô cũng chẳng sợ bị chụp lén.

Không có chỗ ngồi nên Thời Cẩn đứng, một tay nắm tay vịn, một tay ôm eo cô, bảo vệ không cho người khác chạm vào cô. Nhưng gì thì gì anh vẫn mắc chứng sạch sẽ nên lông mày cứ nhíu chặt cả lại.

Đang là giờ đi làm, trên tàu điện ngầm rất đông. Vốn ai nấy đều có việc của riêng mình, trên tàu điện ngầm không có tiếng động nào nhưng giọng một bà già bất ngờ phá tan sự im lặng trong khoang tàu.

“Sao cô vẫn còn ngồi đó?”

Đó là một bà già nhìn có vẻ rất cao tuổi mặc một chiếc váy hoa nhí của người già và một chiếc áo khoác màu xanh đậm, mái tóc điểm bạc. Bà ta không cao, lưng hơi còng, trong tay xách một chiếc túi vải, dưới đất còn đặt một chiếc túi thời giải phóng rất to, giống kiểu người già từ quê lên thành phố ấy. Gương mặt bà ta rất dữ tợn, bên cạnh bà ta còn có một người đàn ông cao gầy chừng ba mươi tuổi nữa.

Cô gái bị nhắc đến ngơ ngẩn ngẩng đầu lên.

Ngữ khí của bà già không tốt lắm, có phần ngang ngược: “Không biết đứng lên nhường chỗ cho người già à?”

Mặc dù nhìn thì già nhưng giọng bà ta rất lớn, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Cô gái đang ngồi còn khá trẻ, sắc mặt không được tốt lắm. Cô ta hơi khó xử, nói nhỏ: “Tôi không được khoẻ.”

Bà già lườm cô ta một cái, mỉa mai: “Người hai mươi mấy tuổi như cô mà sức khoẻ còn kém hơn bà già này à? Giả vờ yếu đuối cái gì chứ.” Bà ta cố ý cao giọng ra vẻ tức giận và không hài lòng, “Đám thanh niên bây giờ đúng là chẳng được dạy dỗ gì, nhìn thấy người già cả tuổi cao sức yếu cũng không biết đứng lên nhường chỗ, học hành được mấy cái chữ đều quăng cho chó cả rồi.”

Già thì đúng là già nhưng không hề yếu tí nào, giọng nói của bà ta sang sảng đầy sức sống. Phần lớn đám người cúi đầu chơi điện thoại trong khoang tàu đều ngẩng lên nhìn.

Cô gái rất xấu hổ, khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đã tức giận đỏ cả lên, giọng nói cũng mang vẻ bực bội: “Tôi nói rồi, tôi không được khoẻ.”

Bà già kia nhất quyết không chịu buông tha: “Cô không khoẻ ở đâu? Không muốn nhường thì cứ nói là không muốn nhường đi, lại còn bày đặt kiếm cớ vớ vẩn.”

Cô gái quá giận dữ bèn hét lên: “Tôi đến tháng, được chưa!”

Bà già nghe xong cười khẩy một cái, trợn mắt mắng: “Hừ, còn tưởng là bệnh gì cơ đấy, chắc chỉ có cô là cành vàng lá ngọc thôi.” Nói xong bà ta nhìn cô gái một lượt với ánh mắt khinh bỉ rõ mồn một, “Đúng là vô đạo đức, nhường chỗ cho người già là việc hiển nhiên phải làm, cô còn dám vênh mặt lên cãi à. Ăn mặc như thế này nhìn đã biết là cô chẳng phải hạng tử tế gì rồi.”

Những cô gái trẻ tuổi thường thích xinh đẹp, nên hôm nay, cô ta mặc một chiếc áo hở vai, dù trời sắp vào thu nhưng cô ta vẫn mặc quần short. Bị bà già nói mỉa như thế, cô gái lập tức nổi giận đùng đùng: “Bà nói đủ chưa? Tôi có phải người tử tế hay không liên quan gì đến bà? Tôi thấy bà là người lớn tuổi nên mới không cãi lại, bà có thôi đi được không!”

Một tay bà già cầm túi, một tay nắm tay vịn, trừng mắt lườm cô gái: “Chà chà, lại còn già mồm láo toét thế à, đúng là cái thứ có người sinh mà chẳng có người dạy.”

Những lời nói của bà ta càng lúc càng khó nghe.

Cô gái không nhịn được nữa đứng phắt dậy: “Bà già kia, bà đừng cậy bà cao tuổi mà hống hách không biết xấu hổ như thế.”

“Mày dám mắng tao à? Mày có biết tao là ai không?” Bà già xắn tay áo lên, để lộ một chiếc vòng vàng to tướng trên cổ tay, hống hách nói. “Cháu gái tao là con gái của thị trưởng thành phố Giang Bắc đấy!”