Editor: Nguyetmai
Đây không phải lời hờn dỗi, Thời Cẩn của tuổi mười tám đã chuẩn bị sẵn sàng để chết cùng cô rồi.
Bên ngoài trời đã gần tối hẳn, đèn trên tầng gác nhỏ bỗng sáng lên. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Thời Cẩn đi về phía mình, khuôn mặt của anh hiện tại và khuôn mặt của thiếu niên trong ký ức chồng lên nhau.
“Em ở đây làm gì thế? Sao không bật đèn lên?”
Khương Cửu Sênh giang tay ra, ôm chầm lấy anh.
Thời Cẩn vuốt ve khuôn mặt cô, hỏi: “Em sao vậy?”
Cô khẽ lắc đầu: “Em đang nhớ lại chuyện lúc trước.”
Thật may mắn, may mà cỗ quan tài đó vẫn chưa được dùng đến.
Cô kiễng chân lên, tựa mặt vào vai Thời Cẩn, nhỏ giọng rủ rỉ bên tai anh: “Tám năm nay không có anh ở bên, em gặp đủ kiểu người, cũng biết được thế nào là phồn hoa và náo nhiệt, nhưng vẫn luôn cảm thấy trống vắng. Em cảm thấy sống chỉ là sống thôi, bởi vì chưa chết nên mới sống. Lúc đó em không hiểu được, bây giờ mới hiểu ra.”
Thời Cẩn hỏi cô: “Em hiểu điều gì?”
Cô nói: “Năm mười sáu tuổi em gặp được anh, đã từng có những ký ức khắc cốt ghi tâm như vậy, nên về sau gặp phải bất kỳ chuyện gì em cũng không cảm thấy thú vị nữa. Vì anh không ở bên cạnh, cho nên cuộc sống cũng chỉ chán ngắt và vô vị như thế thôi.”
Lúc trước Mạc Băng thường nói cô không có tham vọng gì, thờ ơ trước mọi thứ, khoảng cách giữa cô và chốn cửa Phật cũng chỉ có một mái tóc dài. Bây giờ cô mới chợt tỉnh ngộ, hóa ra, tất cả những điều tuyệt vời nhất của cô, đã dành hết cho Thời Cẩn vào năm mười sáu tuổi ấy.
“Nếu tám năm sau, anh không xuất hiện,” Cô nghĩ, “Cuộc đời em sẽ cứ thế qua đi kiểu cưỡi ngựa xem hoa, càng chẳng nói đến chuyện yêu đương.”
Nếu anh không xuất hiện, nửa cuộc đời còn lại của cô sẽ làm bạn với rượu và thuốc lá, qua loa hời hợt, chỉ thế mà thôi.
“Làm sao anh có thể không xuất hiện được?” Thời Cẩn quay về phía cô, hôn lên khuôn mặt cô, “Anh mưu tính suốt tám năm, nghĩ ra vô số cách để có được em.”
Sao lại không xuất hiện được, anh đã chết đâu chứ.
Khương Cửu Sênh cười hỏi anh: “Có những cách nào thế?”
Thời Cẩn như đang nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Dùng sắc đẹp dụ dỗ được thì tốt, nếu không, lừa được thì lừa, không lừa được thì,” Anh khẽ cắn lên mặt cô, “Dùng quyền lực cưỡng ép.”
Nếu như cô không động lòng, có lẽ anh sẽ thật sự cưỡng ép.
Khương Cửu Sênh không nhịn được cười: “Em thích được dụ dỗ bằng sắc đẹp.” Dù sao, với khuôn mặt này của Thời Cẩn, dùng sắc đẹp dụ dỗ cô, nhất định cô sẽ giơ tay đầu hàng.
Thời Cẩn thấp giọng cười một tiếng: “Ừ, bây giờ anh sẽ thử xem sao.”
Sau đó, anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Cô cũng không tránh đi, ngang nhiên thoải mái nhìn anh.
Thực – sắc, quả nhiên là bản chất của con người.
Xong chuyện thì cũng đã qua giờ ăn tối, cô hơi mệt, không muốn động đậy. Thời Cẩn dặn cô cứ chợp mắt một lúc, rồi ngồi dậy.
Cô nửa tỉnh nửa mê, cũng không biết đã qua bao lâu, Thời Cẩn đến gọi cô: “Em dậy ăn cơm nhé?”
“Vâng.”
Cô khẽ dụi mắt, đưa tay lấy quần áo trên chiếc ghế ở dưới giường, để lộ ra cánh tay thon dài đầy những dấu vết mờ ám. Ánh mắt anh nhìn khiến cô hơi xấu hổ, bèn rụt tay về.
Thời Cẩn mỉm cười đưa quần áo cho cô, cũng không xoay người đi, nhìn cô đỏ mặt trốn trong chăn mặc quần áo. Có điều, bị anh nhìn như vậy, tay cô lập tức không nghe lời nữa, áσ ɭóŧ cài mãi vẫn không cài được.
Trong mắt anh hiện lên vẻ tinh nghịch: “Có cần anh giúp em không?”
Khương Cửu Sênh vừa định từ chối, anh đã khom lưng xuống, ôm cả cô lẫn chăn lên, tay vòng ra sau lưng, giúp cô cài áσ ɭóŧ vào. Đầu ngón tay anh rất lạnh, khẽ chạm vào làn da sau lưng của cô, khiến cô run rẩy.
Khương Cửu Sênh đứng hình.
Sao anh có thể làm thuận tay như vậy chứ?
Thời Cẩn không mặc quần áo của cô vào cho cô, mà khoác luôn áo sơ mi của mình lên người cô, rõ ràng là cố ý mà!
Anh hài lòng, khóe miệng vẫn luôn giữ nụ cười tươi, anh nói: ” Anh làm mì ý hải sản đấy, em có muốn mang vào đây ăn không?”
Khương Cửu Sênh lắc đầu, bước xuống giường: “Sao lại là anh làm?”
Thời Cẩn nói: “Anh không yên tâm để em ăn đồ của nhà họ Tần nấu.”
Khương Cửu Sênh không hỏi nữa, yên lặng ăn mì. Thời Cẩn cũng yên lặng nhìn… đôi chân trần của cô. Anh đã hiểu ra tại sao đàn ông thường thích nhìn người mình yêu mặc áo sơ mi của mình.
Chờ đến lúc trở về Giang Bắc, anh phải mua thật nhiều áo sơ mi cho Sênh Sênh nhà anh mặc, mặc suốt một tháng kiểu dáng cũng không bị trùng.
Điện thoại bỗng đổ chuông, Thời Cẩn dặn cô ăn trước, còn anh thì đi nghe điện thoại, mới nói vài phút đã trở lại.
Khương Cửu Sênh hỏi anh: “Có chuyện gì à anh?”
“Ăn cơm trước đã.” Anh lấy cái cốc trước mặt cô đi, “Lúc ăn cơm đừng uống nhiều nước.”
Khương Cửu Sênh càng lúc càng cảm thấy Thời Cẩn không chỉ là bạn trai, mà còn giống phụ huynh nữa.
Đợi cô ăn xong rồi, Thời Cẩn thu dọn đĩa, cho vào bồn rửa bát để người giúp việc rửa. Anh dẫn cô đi ra khỏi căn nhà nhỏ, ngồi xuống ghế đá bên cạnh khóm thu hải đường.
Lúc này Thời Cẩn mới nói với cô nội dung của cuộc điện thoại vừa nãy: “Sênh Sênh, anh phải đến nước T một chuyến.”
Khương Cửu Sênh lập tức đoán ra: “Có phải là chuyện của Cẩm Vũ không?”
Anh gật đầu, nói: “Ừ, đã tìm được vị trí chính xác của thằng bé rồi.”
“Em có thể đi cùng anh không?” Cô hỏi anh. Đương nhiên là cô muốn đi nhưng Thời Cẩn đã có tính toán riêng của anh, cô sẽ cân nhắc đến suy nghĩ của anh trước.
Thời Cẩn lắc đầu: “Vị trí của Cẩm Vũ ở gần khu vực Tam giác Vàng, nơi đó rất loạn, đưa em theo anh không yên tâm, sẽ bị phân tâm.”
Khương Cửu Sênh nghĩ một lát rồi nói: “Vậy em ở nhà đợi anh.”
“Ừ.” Thời Cẩn nói, “Ngày mai anh đưa em về Giang Bắc trước. Mấy ngày này nhà họ Tần và nhà họ Ôn đang chuẩn bị hôn lễ, em không cần phải quan tâm. Phía nhà họ Ôn, anh sẽ cho người theo dõi, có chuyện gì thì gọi cho anh, hoặc tìm Tiêu Khôn Sinh. Có lẽ anh phải đi khoảng một tuần, nhưng mà anh sẽ cố gắng trở về sớm.”
Anh còn chưa đi, cô đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, vội dặn dò anh: “Về chậm một chút cũng không sao, nhưng mà anh phải cẩn thận, đừng để bị thương.”
“Ừ, anh nhớ rồi.”
Thời Cẩn đi chuyến bay tối hôm sau. Sau khi đưa Khương Cửu Sênh về Ngự Cảnh Ngân Loan, anh quá cảnh luôn từ Giang Bắc.
Thời Cẩn vừa lên máy bay chưa đến một ngày, Tần Minh Lập đã nhận được tin tức rồi.
Thư ký Dương Huy gọi đến vào lúc mười một giờ tối: “Cậu Hai.”
Tần Minh Lập chỉ quấn mỗi khăn tắm, vừa từ phòng tắm bước ra, hỏi: “Có chuyện gì?”
Trần Dịch Kiều đi lấy áo choàng tắm cho hắn, giúp hắn mặc vào.
Dương Huy nói trong điện thoại: “Tôi vừa nhận được tin cậu Sáu bí mật ra nước ngoài.”
Tần Minh Lập ngồi trên ghế sofa, động tác đang sờ tìm bao thuốc bỗng khựng lại: “Nó đi một mình à?”
Dương Huy nói không phải: “Ngoại trừ Tần Trung ra, cậu Sáu còn mang theo một đội lính đánh thuê nữa.”
Đội hình như vậy, có chút bất thường.
Tần Minh Lập hỏi: “Đi đâu?” Hắn cắn một điếu thuốc, người phụ nữ bên cạnh cũng không làm phiền hắn nghe điện thoại, cầm lấy bật lửa giúp hắn châm thuốc.
Dương Huy lập tức đáp: “Nước T ạ.”
Ngón tay Tần Minh Lập kẹp điếu thuốc, ngón tay út đã bị chặt đứt lộ hẳn ra: “Có xác định được vị trí cụ thể không?”
“Là một thị trấn nhỏ gần khu vực Tam giác Vàng.”
Nơi đó là sào huyệt ma túy, chẳng trách Thời Cẩn mang theo cả một đội lính đánh thuê. Thời điểm này Thời Cẩn lại đến đó làm gì? Thằng Sáu đang có tính toán gì đây?
Tần Minh Lập nheo mắt ngẫm nghĩ một lúc, trong mắt hiện lên ý vị sâu xa, hắn rít một hơi thuốc rồi nói: “Phát tán tin tức này ra ngoài đi.”
Hắn không cần biết Thời Cẩn có tính toán gì, hắn chỉ cần Thời Cẩn một đi không trở lại.
Trong khu rừng nhiệt đới gần sát Tam giác Vàng tập trung nhiều thị trấn lớn nhỏ, ngoài ra còn có vài vùng ngập nước diện tích không lớn lắm, ở hướng Đông Nam có một hòn đảo nhỏ.
Trên đảo, có một ngôi nhà hai tầng, ngoài nó ra, xung quanh đều là rừng cây đến ngút tầm mắt, vì là khí hậu xích đạo nên vào mùa này thời tiết cực kì nóng bức.
Ở đầu cầu thang, một người đàn ông đang ngồi ngủ gà ngủ gật, đột nhiên bị người ta dùng chân đá: “A Lạc.”
Trông A Lạc còn chưa đến hai mươi tuổi, rất trẻ, nhưng rất cao, đứng lên trông như cây sào trúc. Hắn bị gọi dậy bèn lập tức đứng lên: “Anh Tu.”
Người đàn ông được gọi là anh Tu đó để vai trần, liếc A Lạc một cái: “Bảo mày canh giữ người ta, mà mày lại trốn ra đây gà gật, nếu người chạy đi mất thì mày định ăn nói thế nào hả.”
A Lạc cười hi hi, nói: “Đây là đảo hoang, còn có thể chạy đi đâu được chứ.”
Lão Tu mắng chửi hắn vài câu rồi đến gõ cửa phòng trên lầu hai, bên trong không có phản ứng.
“Cậu chủ.”
“Cậu chủ?”
Gõ cửa vài lần cũng không có người đáp lại, vẻ mặt lão Tu lập tức thay đổi, mở cửa, trong phòng không có người, cửa sổ lại để mở.
Lão Tu cảm thấy không ổn, chạy đến trước cửa sổ nhìn xuống dưới, quả nhiên ở đó có cột một sợi dây được nối lại từ ga giường, hắn bực tức vò nắm tóc: “Nó bỏ trốn rồi.”
A Lạc hoảng sợ chạy vào trong lật mở tủ và gầm giường, vỗ vào đầu mình: “Mẹ nó, chạy thật rồi.”
Lão Tu lấy lại bình tĩnh, nói: “Tìm thử trên đảo trước.”
Ở trên đảo, ngoại trừ bà nấu ăn ra thì tổng cộng chỉ có ba người canh giữ cậu chủ nhỏ của nhà họ Ôn. Nhưng mà ở một hòn đảo chỉ rộng vài trăm mét vuông, ba người bọn họ sắp tìm hết một lượt rồi, cũng không tìm thấy người đâu.
Hòn đảo này bốn bề bị nước bao quanh, chẳng lẽ cậu chủ đó có thể bơi đi được sao.
Lão Tu nghĩ một chút, lại thấy không bình thường, bèn nói: “Có lẽ nó trốn trên tàu rồi.”
Chiều hôm nay có tàu đến. Bởi vì giao thông khó khăn nên hòn đảo như cách biệt với thế giới bên ngoài. Cứ cách ba ngày sẽ có tàu đưa thức ăn và nước uống đến, mỗi lần đến chỉ dừng lại ba mươi phút. Tàu vừa đến lúc hai giờ chiều.
Chắc chắn là trốn trên tàu rồi!
Lão Tu căn dặn A Lạc: “Mày liên lạc với A Minh, bảo nó không được dừng tàu, đưa người trở lại đây trước rồi tính tiếp.” Nói xong, hắn lập tức gọi cho người nhà họ Ôn, “Bà chủ, cậu chủ bỏ trốn rồi.”
Ở đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt của Ôn Thư Hoa lập tức thay đổi: “Thế là thế nào?”
Lão Tu giải thích: “Hằng ngày bác sĩ Kiều đều đến, nói rằng với trạng thái tinh thần hiện tại, cậu chủ sẽ không bước ra khỏi phòng, chúng tôi tưởng rằng,” Tưởng rằng người mắc bệnh tự kỷ rồi thì sẽ ngoan ngoãn.
Hơn nữa đó chỉ là một đứa trẻ mới mười mấy tuổi, đâu ai ngờ rằng nó xảo quyệt như thế, còn biết lừa người khác. Nói không chừng nó chỉ giả vờ mắc bệnh tự kỷ và chứng sợ giao tiếp xã hội, đợi cho anh em bọn họ lơ là cảnh giác rồi tìm cơ hội bỏ trốn thôi.
Ôn Thư Hoa ở đầu kia điện thoại bắt đầu nổi giận: “Một lũ vô dụng! Còn không mau đi tìm!”
“Vâng.”
Lão Tu vừa ngắt điện thoại, A Lạc đã lo lắng không yên nói: “Anh Tu, điện thoại của A Minh gọi không được.”
“Chuyện gì thế này?”
Sao vừa xảy ra chuyện thì chỗ nào cũng không ổn vậy.
“Không biết nữa, thông tin trên thuyền bị ngắt rồi, hoàn toàn không liên lạc được.” A Lạc sốt ruột, vò đầu bứt tóc, “Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Lão Tu cũng bắt đầu hoang mang lo sợ.
Từ hòn đảo này, đi về phía Bắc thêm bốn nghìn mét là khu vực Tam giác Vàng, bên đó có vài thị trấn, đều trồng hoa anh túc. Nếu như xảy ra chuyện gì, thì lớn chuyện rồi.
Quả thật là đã xảy ra chuyện.
Tàu của A Minh bị cướp, kẻ cướp tàu là bảy tám người đàn ông da sạm đen. Họ nói chuyện bằng tiếng địa phương, không giống người châu Á, cũng không giống người da đen, nhưng người nào cũng hung ác, trên người mang theo cả dao.
Trên tàu ngoại trừ A Minh lái tàu ra, còn có một thủy thủ là em trai A Minh. Lúc bọn cướp tàu vơ vét tài sản đã tìm thấy Khương Cẩm Vũ trốn trong khoang thuyền.
So với hai anh em A Minh, Khương Cẩm Vũ thật sự trông giống một con cừu béo bở, ăn mặc không tầm thường. Thủ lĩnh bọn cướp là một người đàn ông trẻ tuổi, vừa gầy vừa thấp, cánh tay để trần, khắp người toàn là hình xăm, không biết hắn nói gì, vẻ mặt rất hung dữ, nói xong thì thẳng tay cướp chiếc đồng hồ đeo trên tay của Khương Cẩm Vũ.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có giọng nói của một cô gái vang lên.
“Tai!”
Động tác của người đàn ông khựng lại, xoay đầu qua.
Cách đó khoảng ba, bốn mét, một chiếc thuyền nhỏ đang bơi đến. Hai người đàn ông da đen lực lưỡng đang chèo thuyền, một cô gái khoảng chừng mười sáu, mời bảy tuổi ngồi trên đầu thuyền. Cả mái tóc cô gái tết thành nhiều bím tóc nhỏ, đuôi tóc thì cột lại, rất nhiều hạt châu nhỏ đủ màu sắc rủ xuống, trước trán không chừa lại một sợi tóc mai nào. Dưới cặp lông mày thanh tú là đôi mắt to tròn, con ngươi màu nâu nhạt. Quần áo của cô không giống áo vải thô những người đàn ông mặc, cô mặc chiếc váy đen chất liệu rất tốt, đeo một túi nhỏ bằng gấm thêu, giữa eo thắt một chiếc thắt lưng hạt châu, váy vừa đến gối, để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn trắng trẻo thon thả.
Ngoài đôi mắt ra, dáng vẻ của cô trông giống như người con gái lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, xinh đẹp mà thanh khiết.
Đợi thuyền đến gần, cô gái đứng dậy, trừng mắt giận dữ nhìn người đàn ông được gọi là “Tai” kia: “Anh lại cướp bóc rồi!”
Cô gái nói bằng tiếng Anh rất lưu loát.
Khương Cẩm Vũ ngẩng đầu lên, đập vào mắt cậu đầu tiên là vạt váy màu đen bay phất phới của cô gái và chiếc thắt lưng hạt châu. Nhìn lên trên nữa, là khuôn mặt tròn như chiếc bánh bao, nhỏ cỡ một bàn tay, mặt mũi xinh xắn đáng yêu, nhưng lại sở hữu một đôi mắt hạnh. Khóe mắt cô ấy cong cong, có ba phần khoe khoang, bảy phần bướng bỉnh.
Khương Cẩm Vũ nhìn về hướng khác, cúi đầu xuống.
Bọn cướp trên tàu có vẻ rất sợ cô gái đó, vội vã khom người gật đầu chào, dùng thứ tiếng Anh lóng ngóng của mình nói: “Cô Chuge, tại tôi đang kẹt quá cô ạ. Ba tôi ở nhà đang ốm, muốn kiếm chút tiền mua thuốc cho ông ấy.”
Cô gái nghịch nghịch hạt châu trên thắt lưng, nói: “Anh trả lại đồ cho người ta đi, còn thuốc, tôi sẽ cho anh.”
Tai bật cười ha hả, lập tức cười nói: “Tôi nào dám làm phiền cô Chuge chứ.”
Cô gái hừ một tiếng, lôi ra một khẩu súng nhỏ nhắn từ trong chiếc túi bằng gấm thêu, động tác nhanh nhẹn, xoay súng trong tay một vòng rồi chĩa súng vào Tai: “Vậy thì tôi xử anh!”
Khuôn mặt cô gái rất tròn, đôi mắt cũng tròn, dáng vẻ đáng yêu dễ thương. Thế nhưng, khi cô cầm súng một tay, nhìn cô rất có khí thế, cả người toát lên sự ngông cuồng, liều lĩnh.