Editor: Nguyetmai
“Tôi nhặt được một bộ hài cốt. Cô tra giúp tôi một chút, kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ vào, cũng điều tra thật kỹ càng thân phận của hài cốt nhé.”
Triệu Đằng Phi đứng hình. Không phải là bộ hài cốt bị trộm của nhà họ Ôn đó chứ? Thật huyền ảo!
Trương Tiệp cũng sững sờ ra mất ba giây mới lên tiếng: “Sao anh lại có một bộ hài cốt?” Chính cô còn ngờ rằng mình đã nghe nhầm.
Mặt Hoắc Nhất Ninh không đổi sắc, tim đập bình thường, tiếp tục lặp lại một lần nữa: “Nhặt được.”
Triệu Đằng Phi và Trương Tiệp đều cạn lời.
Nhặt ở đâu ra vậy? Sao người khác không nhặt được? Nói dối không chớp mắt cũng một vừa hai phải thôi chứ.
Hoắc Nhất Ninh cúp điện thoại của bên bộ phận pháp y xong, Triệu Đằng Phi thực sự rất tò mò: “Đội trưởng, anh có thể bật mí cho tôi biết anh nhặt được bộ hài cốt đó ở đâu không?” Anh ta nói bóng nói gió, dò hỏi: “Không phải là ở Vân Thành đâu nhỉ?”
Hoắc Nhất Ninh ngước mắt lên như cười như không, ngũ quan rất chính trực đường hoàng, nhưng trong mắt lại đầy vẻ lưu manh côn đồ: “Cậu rảnh lắm à?”
“Không ạ.” Triệu Đằng Phi vội gục đầu xuống: “Tôi bận lắm.”
Điện thoại chợt rung lên. Hoắc Nhất Ninh mở Wechat ra, hình đại diện là Lý Bạch của Thung lũng Vương giả… tin nhắn của Cảnh Sắt gửi à?!
Cảnh Sắt Vợ Hiền Dâu Đảm: [Chào buổi sáng nạ].ipg
Hoắc Nhất Ninh Đội Hình Sự Số 1: “Sao tự dưng lại đổi tên thế?”
Cảnh Sắt vợ hiền dâu đảm á?!
Trong đầu Hoắc Nhất Ninh hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ngốc nghếch vừa xinh đẹp của cô gái bé nhỏ kia… Tuy nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng chẳng thể nào mà có liên quan được với mấy chữ “vợ hiền dâu đảm”.
Cảnh Sắt Vợ Hiền Dâu Đảm: “Không vì sao cả ạ, chỉ là gần đây em chợt phát hiện ra, em càng ngày càng hiền thục, đảm đang thôi.”
Hoắc Nhất Ninh cạn lời.
Đối với quan điểm này, anh không có gì để bình luận cả. Vài giây sau, điện thoại của anh vang lên vài tiếng liên tiếp.
Cảnh Sắt Vợ Hiền Dâu Đảm: [Đội trưởng, đội trưởng].jpg
Icon cảm xúc vẫn dùng ảnh cô làm hình nền, cười tươi rói như đóa hoa kiều diễm, gõ thêm chữ “đội trưởng” rồi phối thêm mấy ký tự bay bay đầy kiêu ngạo. Biểu tượng cảm xúc này nhìn thế nào cũng khiến trí tưởng tượng của người ta bay xa.
Sau icon cảm xúc đó là một loạt tin nhắn ký tự, gần như không có khoảng cách thời gian.
Cảnh Sắt Vợ Hiền Dâu Đảm: “Hôm nay em không có cảnh quay.”
Cảnh Sắt Vợ Hiền Dâu Đảm: “Hôm nay em đến đồn cảnh sát học nhé.”
Cảnh Sắt Vợ Hiền Dâu Đảm: “Em đến rồi.”
Cảnh Sắt Vợ Hiền Dâu Đảm: “Xe em lại bị kẹt tiếp rồi.”
Cảnh Sắt Vợ Hiền Dâu Đảm: [Thung Lũng Vương Giả cần có anh].jpg
Khóe môi Hoắc Nhất Ninh không khỏi cong lên. Anh đặt điện thoại xuống, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc.
Chu Tiêu tò mò hỏi: “Đội trưởng đi đâu đấy ạ?” Nom mặt mũi tươi rói như hoa đào kìa, cười cái gì mà dâʍ đãиɠ thế.
Thang Chính Nghĩa nhìn ngay ra chân tướng: “Chắc lại đi quay xe cho nữ thần Sắt Sắt ấy mà.”
“Bị cưa đổ rồi đấy à?” Chu Tiêu vô cùng kích động, cũng không biết anh ta đang kích động cái quái gì nữa.
“Chưa thì cũng sắp rồi, cậu đã bao giờ thấy đội trưởng của chúng ta qua lại với phụ nữ chưa? Nữ thần Sắt Sắt là người có giới tính nữ duy nhất trong danh sách bạn bè của đội trưởng nhà mình, lại còn đặt lên đầu danh sách nữa. Cậu cứ chờ mà xem, đội trưởng nhà ta thoát kiếp F.A cũng chỉ còn là chuyện một sớm một chiều thôi.”
Cả đám đều cảm thấy Thang Chính Nghĩa nói cực kỳ có lý.
Đồng chí Tiểu Giang nghe xong lại cảm thán một câu: “Sao không có người đẹp F.A nào lái Ferarri đến cua mềnh nhỉ?”
Tưởng Khải cười rất đê tiện: “A Na à, cậu đổi tên trước đi đã.”
Đồng chí Tiểu Giang tức điên! Đồ đáng ghét!!!
Thang Chính Nghĩa cũng cảm thán theo: “Đừng nói là Ferarri, chạy con xe đạp điện đến cua tôi thôi cũng được nữa.”
Tưởng Khải sờ cằm, phát huy hết tinh thần gợi đòn: “Với cái tải trọng này của anh, thì xe đạp điện không cân nổi đâu.”
Thang Chính Nghĩa đạp cho một phát: “Cút m* cậu đi!”
Chó Tưởng chạy, chó Thang đuổi theo… chó F.A à, tới đây nào, cùng sỉ vả nhau đi!
Ngoài cửa đồn cảnh sát, Cảnh Sắt nhoài người trên cửa sổ xe. Cô mặc một chiếc áo lụa chiffon màu đỏ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà, cười rạng rỡ như đóa hoa đang hé nở: “Đội trưởng, chào buổi sáng.”
Hoắc Nhất Ninh chào lại một câu rồi nói: “Cô xuống xe đi.”
Cảnh Sắt bước xuống, ngoan ngoãn đưa chìa khóa xe cho anh. Hoắc Nhất Ninh dừng xe cẩn thận giúp cô xong mới đưa cô vào trong.
Cô nhón từng bước nhỏ líu ríu theo sát gót anh: “Đội trưởng ơi, ngày kia là ngày 31 đấy.”
“Ừ.” Mặt anh không hề có cảm xúc gì đặc biệt.
Cảnh Sắt lại nói: “Là sinh nhật của anh mà.”
Anh chợt dừng bước nhìn cô một cái, rồi lại nhìn sang chỗ khác: “Ừm.” Khóe môi hơi nhếch lên một chút chút chút.
“Đội trưởng ơi, hôm ấy anh có ca trực không?” Cô chớp chớp mắt đầy vẻ mong chờ. Nếu anh ấy không có ca trực thì cô có thể hẹn hò với đội trưởng, sau đó cùng đội trưởng ăn mừng sinh nhật, sau đó nữa…
Ôi ôi ôi, càng nghĩ càng kích động, khuôn mặt nhỏ xinh của cô đỏ bừng cả lên.
Hoắc Nhất Ninh liếc nhìn ánh mắt sáng long lanh của cô gái bé nhỏ, giọng điệu bất giác nhẹ nhàng mềm mại hơn: “Không có ca trực.”
Cảnh Sắt lập tức nói ngay: “Vậy ngày kia em mời đội trưởng ăn cơm nhé.” Sợ anh từ chối, cô lại vội tìm một lý do: “Để cảm ơn anh đã nhiệt tình dạy em bắn súng và hình thể bất chấp ngày mưa ngày nắng.”
Khóe môi Hoắc Nhất Ninh lại cong thêm một chút nữa: “Đều là do huấn luyện viên dạy mà.”
Cảnh Sắt ỉu xìu! Bị từ chối rồi! Đau lòng quá.
Một giây trước còn hào hứng ngút trời, một giây sau đã cụp đầu ủ rũ thất vọng.
“Bao giờ?” Hoắc Nhất Ninh hỏi.
Cô nàng nào đó đang ủ rũ thất vọng lập tức vui mừng hớn hở trong chớp mắt: “Lúc nào cũng được ạ!”
“Vậy tối nhé.”
Cô gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Hoắc Nhất Ninh không nhịn được, khẽ bật cười.
Cô len lén nhìn anh một cái, cảm thấy đội trưởng nhà mình cười lên đẹp quá đi mất, thật khiến người ta muốn phạm tội! Không được không được, đây là đồn cảnh sát, phải chính trực chứ!!!
Nhưng vẫn cứ muốn phạm tội lắm ấy, muốn đánh đội trưởng hôn mê rồi mang về nhà…
Buổi sáng có huấn luyện hình thể cho cảnh sát, Hoắc Nhất Ninh bảo cô luyện cùng luôn. Cô đồng ý rồi chạy đi thay quần áo.
“Tưởng Khải.”
Tưởng Khải nhìn về phía vị đội trưởng đang tràn ngập sắc xuân trên mặt mà không tự nhận ra kia, hỏi: “Có chuyện gì thế đội trưởng?”
Hoắc Nhất Ninh hơi mất tự nhiên: “Ngày kia cậu trực giúp tôi nhé, tôi có việc riêng.”
“Việc riêng á?” Tưởng Khải cười gian, ánh mắt bựa không tả nổi: “Mặt trời mọc ở đằng Tây rồi, đội trưởng nhà chúng ta mà cũng trốn trực kìa! Có phải anh định hẹn nữ thần Cảnh Sắt…”
Vừa khéo Cảnh Sắt thay quần áo xong bước ra, hỏi Tưởng Khải: “Anh vừa gọi tôi à?”
Hoắc Nhất Ninh nheo mắt lại, cũng nhìn Tưởng Khải: “Ngậm chặt mồm vào cho tôi.”
Tưởng Khải giật thót mình, vội vàng làm động tác kéo khóa với đội trưởng nhà mình, rồi lại nhìn sang Cảnh Sắt: “Tôi đang bảo là, hôm nay nữ thần Sắt Sắt xinh đẹp quá.”
Cảnh Sắt cười tươi: “Cảm ơn anh.”
Hoắc Nhất Ninh cong môi thầm nghĩ, ngày nào mà cô ấy chẳng xinh.
Trong Ngự Cảnh Ngân Loan.
Lách cách.
Tiếng mở cửa vang lên, Khương Bác Mỹ ngước đầu sủa: “Gâu gâu.”
Sau đó là tiếng của Khương Cửu Sênh: “Thời Cẩn.”
Một người một chó ngồi song song ngoài cửa, đều ngửa đầu nhìn Thời Cẩn vừa bước vào. Tim anh chợt mềm nhũn. Anh bước tới xoa đầu cô: “Sao em lại ngồi ở đây?”
“Em đang chờ anh.” Khương Cửu Sênh đứng dậy, vừa dịch chân một chút xíu, cô đã ngừng lại, nhíu mày nói: “Chân em tê cứng rồi.”
Thời Cẩn bế cô lên, đặt cô ngồi xuống sofa rồi để cô nằm dựa ra. Anh ngồi xuống xoa bóp chân cho cô: “Em chờ anh bao lâu rồi?”
“Em không ngủ.” Giọng cô hơi mệt mỏi, mắt khô nhức: “Em không ngủ được.”
Thời Cẩn đưa tay ra, dùng đầu ngón tay mát xa vành mắt đỏ hồng hơi sưng lên của cô, xót xa nói: “Em đi ngủ chút đi, nhé?”
Cô lắc đầu, thấy chân không tê nữa bèn ngồi dậy: “Em không muốn ngủ. Anh mau nói cho em nghe đi, Cẩm Vũ đâu rồi?” Không nghe thấy tin tức gì của bên nhà họ Ôn, cô không thể nào ngủ yên được.
“Cẩm Vũ bị Ôn Thư Hoa đưa ra nước ngoài rồi.”
Khương Cửu Sênh nhíu mày, trong lòng vô cùng lo lắng, đây không phải chuyện tốt lành gì.
Thời Cẩn ngồi xuống bên cạnh cô: “Em đừng lo, anh đã sai người đi tìm rồi, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi. Hơn nữa, dù sao Ôn Thư Hoa cũng là mẹ ruột của Cẩm Vũ, hẳn là thằng bé sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
Cô lắc đầu, lông mày vẫn không giãn ra được: “Cẩm Vũ đã nói với em, chứng tự kỷ của nó là do người ta làm. Người của nhà họ Ôn không muốn thằng bé khỏi bệnh, thời điểm này quá trùng khớp. Bệnh tự kỷ của thằng bé vừa mới điều trị dứt điểm xong, Ôn Thư Hoa đã đưa nó ra nước ngoài rồi. Em sợ bà ta sẽ lại giở trò cũ.”
Cô thầm cảm thấy rằng, chứng tự kỷ của Cẩm Vũ có liên quan đến cô, cũng có liên quan đến án mạng ở nhà họ Ôn.
Thời Cẩn cầm lấy tay cô, nắm thật chặt: “Anh đi tìm! Em cứ tin ở anh! Anh sẽ bảo vệ cậu ấy giúp em.”
Lời nói của anh khiến cô an lòng hơn một chút, chỉ có điều, suy nghĩ vẫn không yên nổi: “Thời Cẩn này, có lẽ em thật sự không phải là hung thủ. Hẳn là vì Cẩm Vũ biết được gì đó nên mới bị đưa đi.”
Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy, chuyện xảy ra ngay khi thằng bé vừa bình phục, ngay khi thằng bé đang nói với cô rằng hung thủ là người khác… Nếu cô đoán không nhầm, thì hẳn là hung thủ thực sự có mối quan hệ rất mật thiết với người nhà họ Ôn.
“Không phải là có lẽ.” Thời Cẩn đỡ lấy vai cô: “Sênh Sênh, em không phải hung thủ, có người đã động tay vào báo cáo khám nghiệm tử thi. Nguyên nhân tử vong còn có bí ẩn khác. Hơn nữa, chuyện này có liên lụy đến Cẩm Vũ, cho nên rất có thể hung thủ thực sự là người của nhà họ Ôn.”
Khương Cửu Sênh gật đầu, chỉ nói: “May quá.” Vành mắt cô đỏ ửng: “May quá không phải là em.”
Đúng thế, may mà không phải là cô.
Như vậy thì dù là ai cũng chẳng có gì quan trọng nữa. Anh chỉ cần cô bình an vô sự là đủ rồi.
Thời Cẩn đưa tay ra úp lên mắt cô. Mắt cô đang nóng rát, lòng bàn tay anh lại hơi lành lạnh: “Anh sẽ điều tra rõ ràng. Sênh Sênh à, em đừng tự trách mình, cũng đừng để bị ốm.”
Cô gật mạnh đầu, gỡ tay Thời Cẩn ra, hôn lên mu bàn tay anh.
Thời Cẩn ngoan ngoãn đưa tay cho cô, cô muốn làm gì anh cũng để tùy cô làm.
“Anh còn có một chuyện cần nói với em.”
Khương Cửu Sênh ngước lên nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Thời Cẩn nói: “Chuyện trong nhà kính trồng hoa năm xưa, Ôn Thi Hảo đã quay lại được video. Toàn bộ quá trình em đâm Khương Dân Xương đều bị cô ta ghi lại.” Anh vẫn chưa xác định được độ dài của video, có thể Ôn Thi Hảo chỉ cho anh xem một phần thôi.
Khương Cửu Sênh nhíu chặt mày: “Có phải cô ta dùng video đó để uy hϊếp anh không?” Ôn Thi Hảo là một kẻ rất có dã tâm, trong tay có được quân át chủ bài thì không thể nào không chơi lớn một phen.
Thời Cẩn gật đầu: “Ừ.”
“Cô ta muốn thứ gì?”
Thời Cẩn cũng không định giấu giếm cô, anh nói hết mọi chuyện cho Sênh Sênh nhà anh được biết rõ: “Hiện giờ thì cô ta chỉ đòi cổ phần của ngân hàng Ôn Thị thôi. Có điều, cô ta cũng chuẩn bị rất kỹ càng, hẳn là vẫn còn có mục đích khác nữa.”
Cô cũng có suy nghĩ như vậy: “Người nhà họ Ôn, ai ai cũng đều tham lam vô độ. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Thời Cẩn có bản lĩnh bao nhiêu, thì Ôn Thi Hảo sẽ có bấy nhiêu lòng tham. Du͙© vọиɠ chính là như vậy, đối phương có thể cung cấp càng nhiều, thì con người ta lại càng không biết đủ.
Đầu tiên là ngân hàng Ôn Thị, lần sau mở miệng sẽ còn là thứ gì nữa?
Cô đã nhớ kỹ món nợ này rồi, sau này chắc chắn cô sẽ đòi lại bằng sạch.
Thời Cẩn khẽ vuốt nếp nhăn trên trán cô ra: “Sênh Sênh, giờ còn chưa có đủ chứng cứ, anh phải tạm điều đình với cô ta trước đã.”
Hiện giờ, cũng chỉ có thể dùng kế hoãn binh thôi.
“Những chuyện khác có thể không tính đến, cô ta có thể đòi mọi thứ, chỉ có duy nhất một thứ cô ta không được phép ngấp nghé. Đó chính là anh!” Thái độ của Khương Cửu Sênh rất kiên quyết: “Dù bắt em đi ngồi tù, cũng không thể để người khác cướp anh đi được.”
Đây là giới hạn của cô, mọi thứ khác đều không là gì cả, chỉ riêng Thời Cẩn là không ai được phép chạm vào.
Tâm trạng của Thời Cẩn tốt hẳn lên. Anh thích cô như thế này. Anh ôm cô dỗ dành: “Em đừng lo, anh mà là người dễ bị khống chế như vậy sao? Dù là tính đến nước đường cùng, thì nếu em ngồi tù, anh cũng sẽ đi cướp ngục, rồi đưa em vượt biên ra nước ngoài sống.” Giọng anh rất nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ đùa cợt gì: “Anh nói thật đấy.”
Nếu cô bị kết án, anh sẽ cùng cô liều mạng khắp chân trời góc biển. Anh cũng muốn xem xem kẻ nào dám cướp người của anh.
Khương Cửu Sênh cũng rất nghiêm túc: “Em cũng nói thật lòng đấy.”
Không phải là sợ bóng sợ gió, mà có chứng cứ đàng hoàng. Cô đã từng nhìn thấy ánh mắt Ôn Thi Hảo nhìn Thời Cẩn, trong đó chất chứa sự tham lam, thèm muốn. Hơn nữa, người thông minh hẳn có thể nhìn thấu được rằng, nếu có được Thời Cẩn, cũng đồng nghĩa với việc có được tất cả mọi nguồn lực sau lưng anh, đó mới là chiến thắng lớn nhất.
Thế nên, dù Ôn Thi Hảo có mở miệng nói muốn Thời Cẩn, thì cũng chẳng có gì là lạ.
Chỉ có điều, cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
Thời Cẩn bật cười ôm lấy cô, nhẹ nhàng dỗ dành nói anh là của cô, không cho ai cướp.
Nghe vậy, tâm trạng của cô mới thoải mái hơn nhiều.
“Sênh Sênh này.”
“Dạ.”
Thời Cẩn chần chừ một chút rồi nói: “Anh vẫn còn một chuyện nữa cần khai báo.”
Khương Cửu Sênh ngồi thẳng người dậy: “Chuyện gì ạ?”
Anh lại ngập ngừng mãi mới nói: “Anh sai người đi đào mộ của Khương Dân Xương lên.”
Khương Cửu Sênh trợn tròn mắt.
Trộm mộ có phạm pháp không? Bác sĩ Thời nhà cô mà làm việc… chắc không để lại chứng cứ đâu nhỉ?!
Nghĩ vậy Khương Cửu Sênh mới yên tâm: “Là vì muốn tìm ra chứng cứ của vụ án đó sao?”
Thời Cẩn gật đầu, thẳng thắn nói hết: “Anh muốn tra xem nguyên nhân dẫn đến tử vong thực sự là gì.” Chỉ có điều, dù sao Khương Dân Xương cũng là ba của cô, việc anh đào mộ của ông ta thực sự cũng quá bất kính.
Khương Cửu Sênh biết anh đang lo lắng điều gì. Ánh mắt cô hơi cụp xuống, trên mặt thoáng nhuốm vẻ đau buồn: “Kể từ khoảnh khắc ông ta gϊếŧ chết mẹ em, thì ông ta đã không còn là ba của em nữa rồi.”
Từ lúc ông ta muốn diệt khẩu cô, thì cô đã không có ba nữa rồi.
Có lẽ con người ta chính là như vậy. Họ rất dễ quên, họ sẽ chỉ nhớ những khoảnh khắc kích động nhất tới linh hồn mà thôi. Ký ức bao nhiêu ngày tháng sớm tối bên nhau của cô và ba cô đều đã mơ hồ không còn rõ nét nữa, nhưng chỉ duy nhất cảnh cầm dao chĩa vào nhau trong căn nhà kính trồng hoa năm ấy là như khắc cốt ghi tâm thôi, muốn xóa cũng không xóa đi được.
Thời Cẩn ôm lấy mặt cô, đột nhiên nói với vẻ rất nghiêm túc: “Không cần Khương Dân Xương, để anh làm ba em cho.”
Khương Cửu Sênh đứng hình rồi phì cười, vẻ âm u trên khuôn mặt cô cũng tan biến.
Anh chọc cho cô cười phải không!
“Bảo bối của anh.” Thời Cẩn mở rộng tay, ôm trọn cô vào lòng.