Duy Nhất Là Em

Chương 214: Hung thủ trong nhà kính trồng hoa ở nhà họ Ôn, là cô

Editor: Nguyetmai

Tôn Thanh Quý ngạc nhiên hỏi: “Người đâu rồi?”

Gã đặt một chân lên miệng thùng chứa hàng, nhoài người vào xem, đầu cũng vừa thò vào.

Đột nhiên có một cái l*иg nhựa chụp lên đầu gã, Tôn Thanh Quý choáng váng đổi hướng, chân bước hụt một bước, lảo đảo ngã xuống đất, một bóng người nhào tới đè chặt l*иg nhựa xuống.

Lần đầu tiên Đàm Mặc Bảo cảm thấy mình quá nhẹ, không đủ sức để đè xuống như Thái Sơn. Cô cắn chặt răng, dùng cả tay cả chân giữ chặt lấy chiếc l*иg nhựa, sau đó rút một tay ra đấm vào lưng Tôn Thanh Quý. Đáng tiếc cô vẫn đang chịu tác dụng của thuốc mê, lực không đủ mạnh, có động tay động chân thế nào cũng không đánh hắn ta tàn phế được.

Tôn Thanh Quý kêu thảm vài tiếng.

Tôn Hà Quý ở phía sau phát hiện có gì đó bất thường, lập tức rút con dao quân đội Thuỵ Sỹ bên hông ra, không hề nghĩ nhiều nhảy lên xe. Không ngờ Khương Cửu Sênh lại nấp ở ngay sau cửa, một cú đá hậu bất ngờ không kịp đề phòng đánh tới, nhằm thẳng vào cổ gã.

Tôn Hà Quý bị đánh lén nên không kịp trở tay, mất trọng tâm khiến cơ thể lảo đảo, đầu gối đập vào nền sắt của thùng chứa hàng, cứ thế ngã xuống khiến con dao cũng trượt ra khỏi tay.

Một cú đá này, Khương Cửu Sênh đã dùng toàn lực, hoàn toàn dựa vào quán tính của cơ thể nên cũng ngã xuống theo.

Đầu gối Tôn Hà Quý đập xuống tê điếng người, gã chửi rủa một câu, sau đó bước tới nhặt con dao quân dụng bị rơi trên mặt đất lên.

Đàm Mặc Bảo đang đè người trên l*иg nhựa thấy vậy, bèn vươn nửa người ra bên ngoài, ôm lấy chân Tôn Hà Quý, nửa người còn lại vẫn ghì lên người Tôn Thanh Quý. Cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, cô vừa ôm vừa giữ lại còn quay đầu hét to: “Sênh Sênh, chị mau chạy đi.”

Chân Tôn Hà Quý bị ôm chặt nên đưa tay ra với con dao, mãi không với tới, gã nổi điên đạp mạnh vào bụng Đàm Mặc Bảo. Đạp một cái vẫn chưa đủ gã còn đạp lên người cô liền mấy cái.

Tôn Hà Quý là kẻ thô bạo, chân gã đạp cũng rất mạnh khiến ngực Đàm Mặc Bảo đau đến mức rơi cả nước mắt. Nhưng không chịu buông tay, cô dùng toàn lực ôm chặt chân Tôn Hà Quý như một con bạch tuộc, miệng vẫn hét to: “Mau chạy đi, Sênh Sênh.”

Cô vừa dứt lời thì Tôn Hà Quý đá mạnh vào đầu cô, chỉ chớp mắt máu tươi tràn ra, vết thương trên cổ cũng không biết nứt ra từ lúc nào, máu từ phần cổ đến đầu chảy đầm đìa. Cô nôn ra một ngụm máu, dùng sức hét: “Chị Sênh Sênh, chạy đi.”

Chạy ư?

Cô không chạy được, cũng không thể chạy.

Khương Cửu Sênh chống người đứng dậy, nhặt lấy cây gậy gỗ, cố hết sức giơ lên rồi đập mạnh xuống đầu Tôn Hà Quý.

Tôn Hà Quý nghiêng đầu tránh, cây gậy liền đập vào vai gã. Nhưng cô không đủ sức nên hắn chỉ hơi đau một chút. Gã dùng chân đá Đàm Mặc Bảo đang ôm chân gã ra, quay lại bắt lấy cây gậy trong tay Khương Cửu Sênh.

Không biết tự lượng sức mình.

Tôn Hà Quý cướp lấy cây gậy, đổi chiều cầm, dưới bóng đèn, phía đầu bên kia của cây gậy có một cái đinh rỉ nhô ra, dài cỡ một ngón tay, hắn ta giơ tay qua đỉnh đầu, dùng sức đập thẳng xuống đầu Khương Cửu Sênh.

Cô giơ tay bắt lấy cây gậy muốn ngăn lại nhưng cả người lại không có chút sức lực nào, bị đẩy lùi về sau mấy bước, lưng đập mạnh lên thành thùng chứa hàng. Tôn Hà Quý cầm lấy một đầu gậy đè mạnh xuống, đầu đinh rỉ kia vừa vặn đè lên cổ cô, càng ngày càng gần, chèn xuống cổ họng.

Thấy Khương Cửu Sênh sắp không chịu nổi nữa, Đàm Mặc Bảo bò dậy, nhặt con dao quân dụng rơi trên sàn thùng xe, dùng sức đâm mạnh vào sau lưng gã đàn ông.

Tôn Hà Quý bỗng khựng người rồi từ từ ngã xuống, con dao sau lưng bị rút ra, máu phun ra bắn đầy mặt Đàm Mặc Bảo.

Cô bối rối run tay làm rơi con dao xuống đất, trên lưỡi dao vẫn còn dính máu.

Tôn Thanh Quý bị đè dưới l*иg nhựa lúc này mới bò dậy. Nhìn thấy Tôn Hà Quý nằm trên đất, sau lưng toàn là máu, lập tức nổi giận, cầm cái l*иg nhựa lên.

“Chúng mày gϊếŧ anh tao.” Tôn Thanh Quý điên cuồng giơ l*иg nhựa lên cao quá bả vai, nghiến răng nghiến lợi chửi: “Hai con điếm chúng mày đáng chết.”

Gã vừa chửi vừa xông về phía hai người.

Khương Cửu Sênh tránh né đồng thời đẩy Đàm Mặc Bảo sang một bên, cả người lảo đảo ngã xuống đất, tay vô tình chạm tới con dao có vết máu chưa kịp khô kia, nhặt lên giơ về phía Tôn Thanh Quý: “Đừng tới đây.”

Hốc mắt Tôn Thanh Quý đỏ lừ, căn bản đã thành tên điên không còn lý trí, gã vung chiếc l*иg nhựa trong tay, đập vào người Khương Cửu Sênh đang ngồi dưới đất.

Đột nhiên…

“Đoàng!”

Một tiếng súng vang lên khiến Tôn Thanh Quý khựng người, cái l*иg nhựa trong tay rơi xuống. Gã run rẩy lấy tay sờ lên tai trái, cả bàn tay đều là máu tươi.

“A…”

Tôn Thanh Quý hét thảm một tiếng, toàn thân tê liệt ngồi bệt xuống đất.

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, vừa mở miệng giọng nói đã nghẹn lại: “Thời Cẩn.”

Trong tay cô vẫn còn cầm con dao quân dụng, Tôn Hà Quý nằm ngay bên cạnh chân cô, toàn bộ lưng gã đều là máu.

Cảnh tượng này cực kỳ giống với cảnh tượng vụ án tám năm trước trong gian phòng trồng hoa ở nhà họ Ôn. Lúc ấy cô cũng như vậy, tay cầm dao, vừa khóc vừa gọi tên anh.

Chỉ chớp mắt một cái, năm tháng cũng trở nên mờ nhạt.

Giờ phút này, anh ném hết toàn bộ những kiến thức về điều lệ, pháp luật ra khỏi đầu. Anh tưởng là cô gϊếŧ người, không kịp dùng lý trí phán đoán mọi việc nữa mà chỉ đi tới ngồi xuống trước mặt cô theo bản năng, anh đưa tay ra, bàn tay thon dài dưới ánh đèn càng thêm trắng ngần.

“Sênh Sênh, đưa dao cho anh nào.” Anh nói.

Đầu Khương Cửu Sênh như bị giọng anh đυ.ng vào một cái, cô ngẩng đầu, cả con ngươi lúc này tràn ngập khuôn mặt của Thời Cẩn.

Trong trí nhớ cũng từng có giọng nói như vậy, cũng một bàn tay xinh đẹp mà tinh xảo như ngọc thế này.

“Sênh Sênh, ngoan nào.”

“Đưa dao cho anh.”

Cô giống như bị đầu độc, ma xui quỷ khiến run run tay đưa con dao cho anh.

Sau đó, Thời Cẩn cầm lấy dao theo phản xạ có điều kiện, lại bản năng dùng tay áo lau dấu vân tay trên cán dao đi, lý trí tan ra không thể hợp lại, anh lên tiếng theo bản năng: “Không phải em gϊếŧ.”

Tiếng còi báo động vang lên.

Cảnh tượng quen thuộc, đôi tay quen thuộc, trong đầu giống như có gì đó đang đánh nhau, trực trào ra.

Khương Cửu Sênh nhìn Thời Cẩn chằm chằm.

Sau khi lau sạch vân tay trên con dao, anh cầm tay cô, dùng tay áo lau sạch vết máu trên tay khi sạch sẽ mới thôi. Anh nói với cô: “Đừng thừa nhận, không phải em gϊếŧ.”

“Đừng thừa nhận, không phải em gϊếŧ.”

Năm đó, trong gian phòng trồng hoa ở nhà họ Ôn, anh cũng từng nói với cô như vậy.

Không, là cô gϊếŧ. Trần Kiệt nói Thời Cẩn cầm hung khí trên tay, thì ra con dao trong tay anh là do cô đưa cho, anh không phải hung thủ, là cô mới đúng…

Tim cô đập mạnh, hai mắt không có tiêu điểm, gọi anh.

“Thời Cẩn.”

Cô lảo đảo, loạng cho rồi ngã xuống.

“Sênh Sênh!”

Anh quỳ mạnh hai đầu gối xuống đất mà ôm lấy cô.

Bên ngoài thùng chứa hàng, tiếng còi xe cảnh sát vang lên không dứt, sau đó, Hoắc Nhất Ninh cầm súng, chỉ về phía Tôn Thanh Quý ôm đầu trên đất: “Cảnh sát đây, giơ tay lên!”

Tôn Thanh Quý vừa chống người dậy lại phải ngồi xuống đất giơ hai tay lên đầu, hai tay gã đầy máu.

Hoắc Nhất Ninh quan sát tình huống bên trong thùng hàng một chút, sau lưng Tôn Hà Quý có vết dao, sống chết chưa rõ. Tai Tôn Thanh Quý có vết thương do súng bắn nhưng không phải chỗ hiểm.

Hai nhân chứng, một người ngồi trên đất mặt đầy máu, một người nằm hôn mê trong lòng Thời Cẩn.

Tình huống không đến nỗi quá tệ, hành động kia có thể coi là tự vệ, sau khi Hoắc Nhất Ninh thầm nghĩ xong kế hoạch đối phó mới hạ lệnh: “Đưa người ra ngoài trước, lập tức gọi cứu thương.”

Chu Tiêu làm theo.

Nhưng không ai dám chạm vào Khương Cửu Sênh, Thời Cẩn đầy vẻ tàn bạo bế Khương Cửu Sênh ra khỏi thùng chứa hàng. Anh không nói một câu, trong mắt đằng đằng sát khí.

Trong chu vi một dặm như bị băng tuyết bao phủ, không khí rét buốt gần như đóng băng.

Hoắc Nhất Ninh vừa thu súng về, đột nhiên bị người kéo tay lại.

Cơ thể Đàm Mặc Bảo không còn sức lực, trên mặt toàn máu, cả người bẩn thỉu không nhìn ra hình dạng, chỉ có một đôi mắt vẫn sạch sẽ, cô bám lấy tay Hoắc Nhất Ninh, lời nói như van xin: “Đồng chí cảnh sát, người kia là do tôi đâm, anh nhìn trên tay tôi vẫn còn có máu, không phải Sênh Sênh đâm đâu.” Cô thành khẩn nhấn mạnh mấy lần: “Đồng chí cảnh sát, anh tuyệt đối đừng oan uổng cho người tốt.”

Vậy đây chính là cô Hai nhà họ Đàm rồi.

Hoắc Nhất Ninh quan sát một chút, cô gái bị toác đầu chảy máu, cổ cũng bị thương, chỗ khác vẫn ổn, không bị thương nặng. Anh giải thích: “Đối với người có hành vi bạo lực, gϊếŧ người, cướp bóc, cưỡиɠ ɧϊếp, bắt cóc hay bất kỳ hành vi nào khác gây nguy hiểm cho người khác, cô vì an toàn của mình mà lựa chọn chống cự, cho dù khiến người xâm hại tử vong cũng là tự vệ chính đáng, sẽ không bị truy cứu trách nhiệm hình sự.”

“A?” Mặt Đàm Mặc Bảo đầy mờ mịt, lau máu trên mặt một cái, có thể do đầu bị thương nên suy nghĩ cũng chậm chạp, biểu cảm giống như đứa ngốc: “Trong đầu tôi bây giờ như đang có một đống sh*t vậy, không thể hiểu được những gì quá thâm thuý đâu.”

Hoắc Nhất Ninh tóm gọn một cách đơn giản: “Ý là cô và Khương Cửu Sênh, dù là ai đâm thằng kia thì cũng không bị truy cứu trách nhiệm hình sự.” Dĩ nhiên, Thời Cẩn không phải người trong cuộc, không có quyền tự vệ chính đáng, cũng may anh ta chỉ làm người ta bị thương ở tai, nguyên nhân là vì cứu người nên cũng có thể coi là tự vệ.

Hoắc Nhất Ninh thở phào nhẹ nhõm, cũng may phát súng kia của Thời Cẩn không nhằm vào ngực tên bắt cóc.

Đàm Mặc Bảo cuối cùng cũng nghe hiểu rồi: “Ờ!”

Không phải ngồi tù thì cô yên tâm rồi.

Sau đó, cô nhắm mắt lại: “Ầm!” Cả người ngã ngược về phía sau.

Hoắc Nhất Ninh vừa định qua đỡ thì Chu Tiêu kêu một tiếng: “Đội trưởng, Tôn Hà Quý vẫn còn thở.”

“Mau đưa đi cấp cứu.”

Hoắc Nhất Ninh vừa hạ lệnh xong, tay lại bị kéo lại, một đôi tay đầy máu. Anh cúi đầu nhìn một gương mặt máu me loang lổ, miệng há ra rồi lại ngậm lại: “Đội trưởng, tôi cũng vẫn có thể cứu được.”

Nói xong thì hai chân Đàm Mặc Bảo duỗi ra, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Hoắc Nhất Ninh cạn lời.

Bốn giờ sáng, Đàm Tây Nghiêu nhận được điện thoại của thư ký Chu Việt, là tin tốt.

“Chủ tịch, cô Hai được cứu rồi.”

Đàm Tây Nghiêu lập tức đứng dậy từ ghế sofa trong phòng bệnh: “Người đang ở đâu?”

Chu Việt trả lời: “Hiện đang trong phòng cấp cứu.”

“Nó bị thương à?” Đàm Tây Nghiêu đi ra ngoài phòng bệnh, bà Dương cũng nhanh chóng đi theo ra ngoài.

“Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm, hiện cô Hai đang được cấp cứu ở bệnh viện Thiên Bắc, ngài có thể đích thân qua xem tình hình của cô Hai.”

Đàm Tây Nghiêu cúp điện thoại xong cùng bà Dương đi sang tòa nhà khoa cấp cứu.

Đàm Mặc Bảo trừ phần đầu với cổ bị thương chảy máu thì những chỗ khác chỉ bị bầm tím, chụp CT rồi nhưng vẫn chưa có kết quả, bác sĩ ở phòng cấp cứu giúp cô xử lý vết thương, vừa băng bó lại thì đã có người tới gây chướng mắt.

Biểu cảm của Đàm Tây Nghiêu rất lo lắng, ông ta bước nhanh đến giường bệnh, vội hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”

Đàm Mặc Bảo không lên tiếng.

Không nhìn thấy à? Chỗ bị thương ấy.

Đàm Tây Nghiêu hiếm khi hiền lành, nói chuyện nhỏ nhẹ: “Con trở về là tốt rồi.”

Đàm Mặc Bảo ngẩng đầu, mặt không biểu cảm: “Không phải ông để mặc tôi chết bên ngoài à? Thấy tôi còn sống quay lại chắc thất vọng lắm nhỉ.”

Đàm Tây Nghiêu vội vàng giải thích: “Ba không phải thật sự nghĩ như vậy, chỉ là nhất thời nhỡ miệng…”

Một câu cô cũng không muốn nghe, cô lạnh lùng ngắt lời: “Có phải thật hay không tôi không biết, nhưng nhờ phúc của ông tôi suýt nữa đã chết bên ngoài thật rồi.”

Đàm Tây Nghiêu lập tức ngậm miệng không nói nên lời.

Bà Dương ở bên cạnh nói tiếp, giọng tức giận: “Sao mày lại nói chuyện với ba mày như vậy, nếu không phải chúng tao kịp thời báo cảnh sát thì làm sao mày còn có thể nằm ở đây chứ?”

Kịp thời báo cảnh sát?

Đàm Mặc Bảo cười: “Nói vậy thì tôi còn phải cảm ơn các người rồi đấy. Cảm ơn các người khiến đám bắt cóc đột ngột muốn gϊếŧ con tin là tôi đây.” Nếu không phải có Sênh Sênh, hôm nay cô ít nhất cũng phải chết hai lần rồi, đều nhờ hai người trước mặt này ban tặng cả.

Bà Dương trợn tròn mắt: “Mày…”

Cô ngắt lời bà Dương: “Tôi đang thắc mắc tại sao bà lại đồng ý công khai thân phận cô Hai nhà họ Đàm của tôi, thì ra là muốn tôi thế mạng cho con gái bảo bối của các người.” Nếu không, người bị bắt hôm nay chính là Đàm Hoàn Hề.

Bà Dương vừa định mở miệng thì Đàm Mặc Bảo bỗng nhiên lại nói tiếp: “Mạng con gái các người đáng tiền còn mạng tôi là giẻ rách à?” Cô nhìn chằm chằm bà Dương, hai mắt đỏ rực vì tức giận: “Dương Bình Hoa, con m* nó chứ, tôi không nợ bà, cho dù là mẹ tôi thì bà ấy cũng không nợ bà. Là thằng chồng khốn nạn của bà, ông ta lừa mẹ tôi nói ông ta chưa lập gia đình, là tự bà có mắt không biết chọn người, tìm đúng kẻ cặn bã như ông ta. Bà dựa vào cái gì mà trút giận lên người tôi.”

Đàm Tây Nghiêu đưa tay kéo tay cô: “Mặc Bảo…”

Đàm Mặc Bảo dùng sức hất ra, mắt cô đỏ hằn từng tia máu, cô chỉ mặt gọi tên hét lớn: “Còn cả ông nữa, Đàm Tây Nghiêu!” Cô tập trung nhìn ông ta, tâm trạng hoàn toàn mất khống chế mà gào thét với ông ta: “Ông ỷ vào việc ông là ba tôi nên muốn làm gì thì làm à? Tôi chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại, tôi cũng có thể gọi cho rất nhiều người khác, thậm chí tôi có thể gọi bạn thân của tôi cầm tiền đến chuộc người. Nhưng ông là ba tôi!!! Tôi nghĩ, dù sao tôi cũng là con gái ruột, ông cũng sẽ không bỏ mặc không quan tâm đúng không.” Giọng cô nghẹn ngào gần nói không thành lời, cô cắn răng quyết không rơi một giọt nước mắt, cô ngẩng đầu mắng một câu: “Mẹ tôi đúng là mù mắt chó rồi.”

Con gái ruột cơ à, thì ra đúng là ông ta có thể nhìn cô chết được.

Đàm Tây Nghiêu trốn tránh ánh mắt của cô, giải thích nói: “Mặc Bảo, ba cứ tưởng con đang đùa giỡn.”

Bắt cóc đấy, con gái ruột bị bắt cóc mà ông ta nói là đùa giỡn.

Đàm Mặc Bảo không nhịn được cười, châm chọc: “Phải không quan tâm cỡ nào mới không cần hỏi một câu đã nghĩ là đùa giỡn chứ.” Cô nghiêng đầu sang một bên, cắn nát môi nuốt sạch những chua chát xuống cổ họng, lúc quay đầu lại mặt cô không chút cảm xúc: “Hai người cút đi, cút ngay bây giờ đi.”

Đàm Tây Nghiêu đứng đó muốn nói lại thôi.

Bà Dương quay sang hỏi y tá sau lưng: “Sức khỏe con bé bây giờ thế nào?”

Dù sao cũng là người nhà, y tá cho rằng đang lo lắng cho bệnh nhân liền an ủi: “Không cần lo lắng, bệnh nhân không sao cả.”

Bà Dương gấp gáp hỏi tiếp: “Vậy có thể lấy máu được không?”

Y tá sửng sốt: “Hả?”

Mới vừa bị bắt cóc mà còn rút máu gì nữa?

Đàm Mặc Bảo cuối cùng cũng hiểu rồi, nhìn về phía Đàm Tây Nghiêu: “Nghĩa là các người không phải đến thăm tôi?” Cô mở miệng, cổ họng như có gì đó chặn ngang, cố rặn ra từng chữ từng chữ: “Là tới thăm máu của tôi à?”

Đàm Tây Nghiêu im lặng rất lâu, không biết vì sao, đứa con gái bị ông ta bỏ qua một bên không ngó ngàng tới đột nhiên cả người đều mọc gai. Ánh mắt ông ta tránh né theo bản năng, đảo tới đảo lui rồi quanh co lòng vòng mấy câu mới nói: “Tình trạng tim của chị con không tốt, phải phẫu thuật sớm một chút, nhưng lại mắc phải bệnh máu khó đông.”

“Cho nên…” Đàm Mặc Bảo ngửa đầu, vết thương trên cổ bị kéo lên, bỏng rát nhưng cô gần như đã chết lặng cả người, ngơ ngẩn hỏi ba cô: “Lại cần máu của tôi chứ gì?”

Đàm Tây Nghiêu cố gắng giải thích, giọng khẩn thiết: “Mặc Bảo, nó là chị gái của con, nếu lần này không làm phẫu thuật thì chị con sẽ không sống được.”

Nhưng lúc cô sắp chết thì ông ta để cô chết ở bên ngoài.

Đàm Mặc Bảo bật cười, cười đến mức đôi mắt đỏ lên bỏng rát: “Tôi rốt cuộc có chín cái mạng hay mười cái mạng, khiến ông nghĩ rằng dù có thế nào thì tôi cũng không thể chết được vậy.” Cô chớp mắt một cái, nước mắt cố nén đã lâu cuối cùng cũng rơi xuống: “Ba, tôi cũng chỉ là người có máu có thịt bình thường, tôi cũng biết đau, cũng sẽ chết, mạng của Đàm Hoàn Hề là mạng, còn của tôi thì không phải à?”

Đàm Tây Nghiêu mềm giọng: “Mặc Bảo, chỉ một lần này thôi, làm phẫu thuật xong…”

Cô nghe không nổi nữa, ngửa đầu lau nước mắt đi: “Lần đầu tiên tôi truyền máu cho Đàm Hoàn Hề ông cũng nói như vậy, cũng nói chỉ lần này thôi, nói chị ta là chị tôi, bảo tôi cứu chị ta một mạng, nhưng rồi sao? Ông lại muốn tôi truyền máu lần nữa. Chỉ có những lúc như vậy ông mới nhớ tới việc mình còn có một đứa con gái khác.” Cô mở to hai mắt, nén nước mắt trở lại, nhưng vừa mở miệng lại giống như có gì đó nghẹn ở họng, cứ cố nói từng chữ, từng chữ: “Tôi cũng từng nhiều lần nghĩ rằng, sau này không cần đề ý đến người nhà họ Đàm nữa, nhưng cuối cùng tôi vẫn ở lại, ông nghĩ là vì sao? Vì tôi ti tiện sao? Hay là tôi tham tiền của nhà họ Đàm các người?”

Đàm Tây Nghiêu không nói một câu, ông ta cúi đầu, nếp nhăn và đồi mồi trên mặt dưới ánh đèn càng hiện rõ, cho dù mặc đồ Tây thẳng nếp nhưng vẫn đứng khom người.

Đây là ba của cô, là người duy nhất có cùng huyết thống với cô.

Cuối cùng cô vẫn không nhịn được, khóc thét lên: “Con m* nó, bởi vì tôi chỉ còn các người thôi, nếu tôi bỏ đi thì đến cả một người thân tôi cũng không có nữa. Đến hộ khẩu tôi cũng không biết đã để ở đâu rồi. Các người chưa từng trải qua ngày tháng bơ vơ không nơi nương tựa như thế đương nhiên sẽ không biết tôi tuyệt vọng thế nào mới tình nguyện sau này một thân một mình tự sống cuộc sống của mình.”

Đàm Tây Nghiêu sửng sốt: “Cái gì mà một mình, Mặc Bảo, rốt cuộc con đang nói cái gì?”

Cô quay đầu đi, dùng ống tay áo của bộ áo bệnh nhân lau mặt, sụt sịt một cái rồi quay đầu lại.

Đừng khóc, tiến bộ lên một chút đi Đàm Mặc Bảo.

“Ba.”

Cô gọi một tiếng, sau đó nói: “Đây là lần cuối cùng tôi gọi ông như vậy.” Dừng một chút, đôi mắt bị cô lau đến nóng lên, giọng cũng khàn đi, cô cao giọng, nói quả quyết từng câu, đầy khí phách mà kiên định: “Từ hôm nay trở đi, Đàm Mặc Bảo tôi cùng với ông Đàm Tây Nghiêu đoạn tuyệt quan hệ ba con. Từ nay về sau, nhà họ Đàm ở Giang Đô của ông không có chút xíu quan hệ gì với tôi cả. Cô Cả nhà họ Đàm của ông sống hay chết cũng không có dây mơ rễ má gì với tôi hết.”