Duy Nhất Là Em

Chương 172: Muốn hôn

Translator: Nguyetmai

“Để tôi làm cho, cô ra ngoài đi.”

Nghe được giọng nói trầm thấp từ sau lưng mình, y tá trưởng Lưu nhanh chóng buông đồ xuống đứng dậy nhường lại vị trí, bước ra khỏi phòng và nhân tiện đóng cửa lại.

Trong thùng rác có băng vải dính máu vừa mới bỏ vào. Thời Cẩn nhìn vào đó thật lâu rồi chuyển hướng sang vết mổ ở phần bụng của Khương Cửu Sênh. Y tá trưởng chỉ mới khử trùng, vẫn chưa băng bó để lộ vết mổ sưng đỏ có dấu vết rách chỉ, nhìn qua trông rất đáng sợ.

Khương Cửu Sênh vươn tay kéo tay Thời Cẩn: “Chỉ bị rách một xíu thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.”

Ánh mắt Thời Cẩn nhìn cô không rời: “Như vậy không nghiêm trọng, thế nào mới nghiêm trọng?” Giọng nói anh lạnh như băng, mang theo vài phần sát khí không thể khống chế, “Sênh Sênh, em không thể yêu thương bản thân mình một chút được sao?”

Trong lời nói của anh mang theo trách cứ, còn có cả sự căng thẳng và tức giận, đôi mắt vằn vện tơ máu trông vô cùng dữ tợn.

Khương Cửu Sênh giật mình nhìn vào mắt anh.

Thời Cẩn hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc xuống: “Xin lỗi, anh hơi kích động.”

Trong giây phút ấy, Khương Cửu Sênh đột nhiên sinh ra ảo giác, du͙© vọиɠ chiếm hữu nơi đáy mắt anh quá mãnh liệt, tựa như mang theo ý muốn hủy diệt.

Cô cố gắng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng giải thích để không kích động anh thêm nữa: “Không phải là em không yêu thương bản thân,” Ánh mắt cô quật cường, “Chỉ vì quá yêu thương anh, em không chịu được khi nghe người khác lên án anh.”

Chỉ cần một câu, con dã thú sắp phá tan l*иg giam trong anh đột nhiên yên tĩnh lại, hết thảy tức giận đều không còn nữa. Phải làm sao với cô ấy đây, dường như làm thế nào cũng không ổn, dù bản thân muốn chiều theo ý cô lại không dám để cô ấy tùy hứng.

Thời Cẩn ngồi xuống cầm kẹp lên, đổ một chút nước khử trùng ra lau sơ miệng vết thương cho cô, sau đó anh hỏi cô bằng giọng nói kìm nén đến khản đặc: “Có đau không?”

Khương Cửu Sênh không hề nhíu mà: “Không đau.”

Thời Cẩn cúi người thổi nhẹ vào vết mổ của cô, xoa thuốc rồi băng lại lần nữa. Dù nét mặt Khương Cửu Sênh vẫn điềm nhiên như cũ, không rên một tiếng nào, nhưng Thời Cẩn lại căng thẳng suýt cắn nát môi, bàn tay anh run rẩy không ngừng.

Cô gái của anh sao không thể yếu ớt một chút? Anh hy vọng biết bao cô có thể yếu mềm và mong manh như một đóa hoa, biết sợ biết đau, tốt nhất hãy nép thật sâu trong vòng tay của anh. Nhưng Khương Cửu Sênh so với bất kỳ ai khác đều cứng cỏi gan dạ hơn, dám yêu dám hận dám xông pha hơn.

Khương Cửu Sênh nhìn Thời Cẩn vẫn nhíu mày bèn chuyển đề tài: “Anh có ngửi thấy mùi máu chó không?”

Thời Cẩn mặc quần áo vào cho cô: “Có.”

Người phụ nữ gây náo loạn hôm nay vốn tay trói gà không chặt, đến chồng của cô ta cũng không chịu nổi một chiêu quật qua vai của cô. Ngoại trừ vết mổ bị rách, cô không có vấn đề gì khác, chỉ là máu dính đầy người, đã thay quần áo nhưng mùi vẫn không bay đi.

Khương Cửu Sênh biết Thời Cẩn có bệnh sạch sẽ, ở trên giường cố ý lăn ra xa một chút: “Có thể rửa nước không?”

“Hiện tại tốt nhất là không đυ.ng đến nước.” Thời Cẩn nghiêng người sang kéo gần khoảng cách với cô, “Anh lau cho em.”

Hơi thở của anh phà vào cổ cô, khiến cô rụt người lại: “Cứ để em.”

“Anh sợ em lại làm rách vết khâu.” Thời Cẩn ôm cô dựa vào gối, trực tiếp cởϊ áσ cô ra, “Sênh Sênh đừng xấu hổ, cả người em anh thấy hết rồi.”

Khương Cửu Sênh nháy mắt đỏ mặt.

Sáng hôm sau, Từ Thanh Bách nhân lúc Thời Cẩn không có ở đây ghé qua thăm cô.

Vẻ mặt của anh ta có chút nghiêm trọng, vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề: “Trao đổi với cô một chút về bệnh tình của Thời Cẩn được không?”

Khương Cửu Sênh nghiêm túc: “Được.”

Từ Thanh Bách kéo ghế qua, hiếm khi nào ngồi ngay ngắn như vậy: “Chuyện hôm qua bệnh viện muốn mắt nhắm mắt mở cho qua.” Dù sao người phụ nữ ấy mới phải hứng chịu nỗi đau mất con, hơn nữa nếu làm lớn chuyện này lên, đối với Thời Cẩn hay bệnh viện đều không có gì tốt. Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ bỏ qua là cách giải quyết ổn thỏa nhất! Từ Thanh Bách xoa bóp ấn đường, “Nhưng mà Thời Cẩn không đồng ý, muốn lập án kiện người phụ nữ kia vào tù, ai khuyên cũng không được.”

Dường như chuyện này nằm trong dự liệu của Khương Cửu Sênh.

Nói ra rồi Từ Thanh Bách cũng không để ý gì nữa, vốn dĩ chuyện này giấu không nổi, càng giấu càng xảy ra nhiều khó lường. Anh thẳng thắn nói hết mọi chuyện: “Bình thường Thời Cẩn xử sự không quyết liệt như vậy. Kể cả có phải đóng kịch hay không, ít nhất bề ngoài cậu ta cũng chưa bao giờ thẳng thừng trở mặt với người khác như thế. Làm nghề này, nào thiếu những tình huống tương tự như vậy xảy ra. Trước kia cậu ta đều mặc kệ không để tâm, lần này ngoại lệ là vì cô.”

Sau đó Từ Thanh Bách nhìn về phía Khương Cửu Sênh, trong khi cô bình thản lắng nghe, anh lại nóng nảy vô cùng: “Chỉ cần chuyện liên quan đến cô, cậu ta như biến thành một người khác, làm việc vô cùng cực đoan, hơn nữa lại nóng nảy lo âu quá độ, còn có khuynh hướng bạo lực.”

Cũng như chuyện của nhà họ Ôn, Thời Cẩn đâu chỉ mất khống chế, một khi cậu ta không khống chế được bản thân sẽ bắt đầu đập phá đồ đạc, thậm chí còn gây tổn thương cho chính mình và những người xung quanh.

Khương Cửu Sênh nghe xong im lặng một lát: “Vậy phương pháp điều trị thế nào?”

“Đây là trọng điểm muốn nói với cô.” Từ Thanh Bách nói tiếp, “Thời Cẩn không hề trị liệu, cậu ta nhờ tôi giấu cô, không phải chỉ là khổ nhục kế, mà cậu ta hoàn toàn không chịu phối hợp.”

Tuy bọn họ chẳng thân thiết lắm, nhưng đến cùng cả hai vẫn là bạn bè cùng trường với nhau, Từ Thanh Bách lương tâm đầy mình, không thể nối giáo cho giặc thêm nữa. Tình huống của Thời Cẩn tựa như đang đùa với lửa, hơn nữa bệnh của cậu ta đâu chỉ rối loạn nhân cách hoang tưởng bình thường, nó rắc rối và phức tạp vô cùng, chỉ sợ không cẩn thận giẫm vào mìn phát nổ! Sau đó tự đốt cháy chính mình.

Khương Cửu Sênh cực kì kinh ngạc: “Tại sao?” Cô chưa từng lường trước được Thời Cẩn sẽ mạo hiểm với bệnh tình của mình.

Mấy khái niệm mang tính lý thuyết Từ Thanh Bách sợ Khương Cửu Sênh nghe không hiểu, bèn ngắn gọn khái quát một chút: “Nói đơn giản là Thời Cẩn cảm thấy mình không bị bệnh.”

Khương Cửu Sênh vẫn chưa hiểu ý của Từ Thanh Bách.

Phải thôi, đến Từ Thanh Bách từng nghiên cứu tâm lý học về rối loạn nhân cách vài năm cũng không hiểu thấu được tính tình của Thời Cẩn.

Anh cố gắng hết khả năng giải thích đơn giản: “Đứng ở vị trí của Thời Cẩn mà suy nghĩ, đơn giản là cậu ta yêu cô, vì vậy cho dù có phóng hỏa gϊếŧ người hay vi phạm pháp luật cũng đều bình thường, không có gì to tát. Trong suy nghĩ của cậu ta đây là việc đương nhiên, không phải do cậu ta bị bệnh.”

Khương Cửu Sênh không biết nói gì.

“Đừng ngạc nhiên, trước mắt nhận thức của Thời Cẩn chính là như vậy.” Từ Thanh Bách dựa vào ghế, nhún vai chịu thua, “Tôi hết cách với cậu ta rồi, đành nhờ vào cô vậy.” Sau đó bâng quơ bổ sung một câu, “Dù sao tôi cũng chỉ tính là bác sĩ tâm lý tay ngang mà thôi.”

Khương Cửu Sênh nhìn thì bình tĩnh, nhưng chân mày cô nhíu chặt đầy vẻ u sầu. Cô trầm tư suy nghĩ thật lâu: “Vậy anh có biết bác sĩ tâm lý thích hợp không?”

Từ Thanh Bách chờ mỗi câu này thôi!

Anh cất công rào trái rào phải một hồi như vậy, mục đích cuối cùng chỉ muốn Khương Cửu Sênh quản lý thật chặt tên Thời Cẩn kia thôi. Anh đưa danh thϊếp đã sớm chuẩn bị cho cô: “Cô còn nhớ bác sĩ Thường Minh đã điều trị tâm lý cho mình không? Người này là sư đệ của anh ta. Tuy nhiên hướng nghiên cứu của hai người không giống nhau. Cậu ta vừa hay am hiểu sâu về rối loạn nhân cách và rất có tiếng nói trong nước ở lĩnh vực này.”

Thường Minh chuyên về các rối loạn tâm lý hơn, Khương Cửu Sênh biết anh ta có một thầy giáo rất lợi hại, nhưng không biết còn có một sư đệ cũng lợi hại không kém.

Cô nhận danh thϊếp: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Từ Thanh Bách cười, “Dù thế nào cũng là bạn bè cùng ký túc với nhau, tôi không thể nhẫn tâm nhìn cậu ta héo mòn thế được.”

Từ Thanh Bách vừa đi không bao lâu thì Thời Cẩn trở về phòng bệnh của Khương Cửu Sênh. Thời Cẩn nhìn thoáng qua ly nước còn ấm trên bàn, khẽ hỏi cô, “Ai vừa tới vậy?”

Khương Cửu Sênh cũng không giấu: “Bác sĩ Từ.”

Ánh mắt Thời Cẩn có chút cứng ngắc, bước đến đầu giường: “Anh ta nói gì với em?”

Khương Cửu Sênh dựa vào giường, hơi ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh nhạt và cơ hàm căng chặt của anh lúc này: “Nói anh gạt em.”

Ánh sáng trong đôi mắt đen của anh chợt biến mất, trở nên trầm mặc.

Thời Cẩn rũ mi, che giấu tất cả cảm xúc dập dềnh trong đáy mắt. Khương Cửu Sênh kéo tay lại, ép anh xoay người rồi nhìn thẳng vào mắt cô, không cho né tránh: “Tại sao không giải thích gì?”

“Anh không có gì để nói.” Vậy là anh thừa nhận.

Khương Cửu Sênh im lặng, chờ anh nói tiếp.

Thời Cẩn ngồi xuống vẫn cao hơn cô, anh cúi đầu: “Sênh Sênh, anh là người như vậy đấy. Cho dù cố gắng tiết chế ra sao, cho dù dốc sức giúp đỡ mọi người thế nào, cho dù trở thành một người đàn ông lịch thiệp mà em thích, cũng không thay đổi được con người tàn bạo gàn dở và bất chấp thủ đoạn trong anh!”

Đôi mắt anh rực cháy, như có ngọn lửa bốc lên trong bụi gai khiến bóng dáng cô in sâu bên trong cũng nóng rực như thế.

Anh nói tiếp: “Sênh Sênh, gã đàn ông phong độ có giáo dưỡng kia chỉ là giả bộ cho em xem mà thôi. Từ trước đến nay anh vốn không phải là người tốt, âm hiểm giả dối mới là con người của anh.”

Cô biết chứ.

Không cần anh phải nói ra, Khương Cửu Sênh chưa bao giờ dùng tai để thấu hiểu Thời Cẩn. Khương Cửu Sênh có thể nhìn thấy ánh mắt của anh, lắng nghe từng nhịp đập của anh, cũng như cảm nhận được sự mãnh liệt cố chấp muốn chiếm giữ cô toát ra từ người đàn ông ấy.

Nhưng có vấn đề gì sao.

Cô vẫn say mê anh không ngừng không nghỉ.

Thời Cẩn cúi người, mở cúc áo trên cùng của mình ra rồi hỏi cô: “Em trách anh sao? Vì đã gạt em.”

Kể từ khi anh gặp lại cô sau tám năm xa cách, anh đã bắt đầu ngụy trang, vì để cô yêu anh mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Khương Cửu Sênh nghe xong nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời: “Rõ ràng nên giận anh, nhưng không biết vì sao không giận nổi.”

Thời Cẩn cúi đầu nở nụ cười, nét mặt rạng rỡ.

Thật may anh đã thành công gạt cô đến tay.

“Có phải bác sĩ Từ đề nghị em tìm bác sĩ tâm lý cho anh?” Thời Cẩn thong thả vừa hỏi vừa cởi thêm một cúc áo.

Khương Cửu Sênh nghi ngờ Thời Cẩn đang cố ý, khổ nhục kế xong lại dùng đến mỹ nhân kế.

Ánh mắt cô bất giác rơi trên xương quai xanh lộ ra của Thời Cẩn, nơi đó có một dấu hồng nho nhỏ anh muốn cô để lại vào tối qua. Vốn đang thảo luận vấn đề nghiêm túc đứng đắn, cô lại có chút thất thần mà gật đầu.

Thời Cẩn bày ra bộ dáng ngoan ngoãn thuận theo: “Nếu em lo lắng thì anh có thể nghe theo sắp xếp của em.”

Khương Cửu Sênh có chút không tin: “Nghe lời vậy sao?” Bác sĩ Từ nói Thời Cẩn luôn kiên trì cho rằng mình không mắc bệnh, hoàn toàn không phối hợp trị liệu.

Lý do của Thời Cẩn vô cùng đơn giản: “Anh sợ em rồi.”

Lúc này Khương Cửu Sênh mới nhoẻn miệng cười, vẻ u sầu tan đi.

Anh đột nhiên ghé đến trước mặt cô: “Sênh Sênh, hôn anh đi.”

Sao lại đột nhiên chuyển chủ đề rồi?

Thời Cẩn kéo cổ áo xuống một chút, lộ ra phần xương quai xanh tinh tế mềm mại, anh nói: “Dấu hôn ở chỗ này tan mất rồi, em hôn thêm một cái nữa đi.”

Làm sao có thể nói mấy lời không đứng đắn một cách đứng đắn như vậy.

Sau đó Khương Cửu Sênh nghiêm túc nghiêng người qua ấn một dấu hôn lên cổ Thời Cẩn, rồi lại giúp anh cài áo không sót nút nào.

Sau khi khai thật bệnh tình của Thời Cẩn, Từ Thanh Bách đợi suốt một ngày cũng không thấy cậu ta tìm mình tính sổ. Dạng im lặng không làm gì như vậy chẳng giống với phong cách của Thời Cẩn chút nào, tuy nhiên chính điều đó khiến Từ Thanh Bách luống cuống không yên, cuối cùng phải gọi điện trước.

Thời Cẩn: “A lô.”

Khách sáo vậy sao?

Từ Thanh Bách càng lo lắng đề phòng, hỏi bóng hỏi gió: “Cậu không sao chứ?”

Âm thanh của Thời Cẩn tựa như mưa phùn ngày xuân: “Rất tốt, cảm ơn đã quan tâm.”

Cảm ơn đã quan tâm?

Tự dưng biết điều thế kia thật là khủng bố! Thà cứ đánh anh một trận còn hơn! Từ Thanh Bách cảm thấy bản thân thật thích bị ngược, chịu không nổi một Thời Cẩn dễ chịu như vậy, đành phải thẳng thắn: “Cậu không cãi nhau với Khương Cửu Sênh chứ? Cô ấy không giận cậu sao? Hai người không xảy ra tranh chấp gì sao?”

Từ Thanh Bách mất mặt, hỏi liền tù tì ba câu.

Bó tay rồi, bỗng nhiên sóng yên biển lặng khác thường như vậy, trong lòng Từ Thanh Bách càng sợ hãi không thôi.

Thời Cẩn đáp lại đầy ấm áp: “Không có, chúng tôi vẫn rất tốt.”

M* nó, thật là kỳ lạ! Là Khương Cửu Sênh bị thuyết phục? Hay Thời Cẩn biết nghe lời rồi? Sai sai nha, Khương Cửu Sênh không phải là dễ dàng bỏ qua nguyên tắc như thế, Thời Cẩn càng không phải loại người hiền lành gì.

Thời Cẩn lại thật kiên nhẫn hỏi: “Còn việc gì không?”

Từ Thanh Bách nuốt trái tim bị dọa sắp nhảy ra khỏi cổ xuống, sau đó trả lời: “À, không có không có, chúc hai người trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”

Điện thoại bị Thời Cẩn cắt ngang.

Từ Thanh Bách trầm tư mất ba phút, vẫn không nghĩ ra kết quả.

Không đoán nổi tâm tư của tên biếи ŧɦái Thời Cẩn kia.

Lúc này trợ lý Tiểu Duy của anh bước vào: “Bác sĩ Từ, danh sách đội cứu viện châu Phi có rồi.”

Từ Thanh Bách còn đang chìm đắm trong hoảng sợ đối với Thời Cẩn, lơ đãng hỏi lại: “Liên quan gì đến tôi?”

Tiểu Duy nói: “Có tên anh trong danh sách.”

Từ Thanh Bách lập tức trợn mắt thật to: “Sao lại có tên tôi?”

Anh không thể tin được, bác sĩ khoa Giải phẫu Thần kinh như anh đến châu Phi chiến loạn làm gì chứ? Khám não cho người ta chắc?

Tiểu Duy chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi nhưng lại rất lý trí, tác phong làm việc rất ra dáng một cán bộ kỳ cựu, mặt tỉnh bơ giải thích: “Là bác sĩ Thời đề cử anh, viện trưởng đã duyệt qua rồi, cảm thấy không thể coi nhẹ vấn đề thần kinh của người dân trên chiến trường được.”

Nghìn vạn câu chữ phẫn nộ, Từ Thanh Bách cắn răng gom lại trong một từ: “F*ck!”

Việc thành lập đội y tế khẩn cấp chẳng khác nào đâm Từ Thanh Bách một đòn chí mạng, khiến anh ta trở tay không kịp, chẳng đào đâu ra lý do thoái thác, chỉ đành để người ta đóng gói mình quẳng đến châu Phi mà thôi.

Sang ngày thứ ba, Từ Thanh Bách nghe nói Thời Cẩn đã rút đơn kiện, tha cho người phụ nữ hất bình máu chó kia một con đường, không cần nghĩ cũng biết là công của Khương Cửu Sênh.

Buổi chiều ngày thứ tư, Từ Thanh Bách vừa đáp phi cơ xuống châu Phi đã nhận được điện thoại của Đường Diên. Đường Diên chính là vị bác sĩ tâm lý chuyên về rối loạn nhân cách mà Từ Thanh Bách giới thiệu cho Khương Cửu Sênh.

Đường Diên lại là sư thúc của thầy giáo hướng dẫn khóa tu nghiệp tâm lý cho Từ Thanh Bách. Nói chung dính đến vai vế quan hệ trong đó vô cùng phức tạp, tóm lại một câu, mối quan hệ giữa họ có thể cùng nhau đi thả thính con gái nhà người ta.

Đường Diên đã ba mươi tuổi rồi nhưng giọng nói vẫn như búp bê: “Ở đâu vậy? Gọi điện cả buổi chiều không được.”

“Châu Phi.”

Có thể nghe ra Từ Thanh Bách đang rất cáu kỉnh, chỉ chực phát điên.

Đường Diên vô cùng ngạc nhiên: “Anh chạy đến châu Phi làm gì?”

Từ Thanh Bách tay kéo vali, ngẩng đầu híp mắt ngó ông mặt trời bỏng rát trên đỉnh đầu, bùng nổ: “Đi phơi nắng được không? Có gì nói mau.”

Mẹ nó! Phơi nắng sắp chết rồi đây này!

Đường Diên vẫn thong thả đáp lại: “Người bệnh anh nói hôm trước, nay đến chỗ tôi khám bệnh.”

Tay kéo vali của Từ Thanh Bách khựng lại: “Tình hình sao rồi?”

Đối phương không biết nói ra sao: “Thật kỳ quái.”

Từ Thanh Bách trầm giọng đáp: “Nói tiếng người.”

Đường Diên lập tức nói tiếng người: “Quá trình không sai, chi tiết cũng không sai, nên kiểm tra đã kiểm tra, nên tìm hiểu đã tìm hiểu, nhưng mà… Aizzz,” Thật không biết hình dung thế nào cho đúng, bác sĩ tâm lý lại có thể bí từ, “Nói chung là rất kỳ quái.”

Từ Thanh Bách nghe đến mơ hồ rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa: “Cái gì kỳ quái? Nói chuyện có thể rõ ràng được không hả?”

Nhắc đến lại hổ thẹn, Đường Diên đáp: “Rõ ràng là đi theo hướng dẫn của tôi, nhưng lại có cảm giác từ đầu đến cuối đều bị anh ta dẫn mũi.”

Xong rồi, Thời Cẩn thành tinh rồi!

Từ Thanh Bách ít nhiều đã liệu trước được vài phần, nhưng không nghĩ tới đến Đường Diên cũng bó tay: “Cậu ta rất am hiểu tâm lý học.”

Sợ nhất chính là loại người hiểu bệnh nhưng không chữa bệnh, có thể bức bách bác sĩ đến phát bệnh.

Đường Diên kéo dài giọng: “Như vậy thì khó rồi.”

Càng khó xử lý hơn.

Từ Thanh Bách không lưu tình chút nào, tiếp tục đả kích anh ta: “Lúc dự thính ở Yale hẳn là cậu đã nghe qua tên của cậu ta, cậu ta là Doctor.Shi.”

Mẹ nó, anh đập bảng hiệu luôn cho rồi!

Đường Diên tất nhiên đã từng nghe danh, anh ta vô cùng nổi tiếng ở khoa Y Đại học Yale. Thầy giáo của anh từng khen anh chàng không biết bao nhiêu lần. Thầy nói người đó là thiên tài y học, tâm lý vô cùng mạnh mẽ, ý thức tinh thần khủng bố biếи ŧɦái, vô cùng thích hợp làm bác sĩ tâm lý. Thậm chí thầy còn vô cùng tiếc hận không thể chuyển người này từ khoa Ngoại Tim mạch sang khoa Tâm lý.

Người như vậy nếu như có vấn đề về tâm lý thì… Nghĩ đã thấy hãi hùng!

Đường Diên muốn bỏ của chạy lấy người.

Từ Thanh Bách lại hạ chiêu: “Nếu gặp phải chuyện khó giải quyết thì đi tìm người nhà bệnh nhân, cô ấy quản được.”

Mặt trời châu Phi thiêu đốt con tim.

Giang Bắc đầu xuân trong lành mát mẻ, gió thổi bên ngoài cũng se lạnh dịu êm, vạn vật nảy nở sinh sôi, thời tiết tươi đẹp khiến lòng người khoan thai, vui vẻ.

Tòa cao ốc của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hoa Nạp rộng 500 mét vuông, cả thảy có mười chín tầng, tọa lạc nơi ngã tư đường nhộn nhịp nhất.

Thư ký đẩy cửa tiến vào văn phòng giám đốc ở tầng cao nhất.

Một thư ký nam mặc tây trang đi giày da, khoảng hơn ba mươi tuổi, gương mặt nhã nhặn chào hỏi: “Giám đốc Ôn.”

“Ừ.”

Ôn Thư Ninh vẫn cúi đầu xử lý giấy tờ, trên mặt đeo cặp kính không gọng.

Thư ký đặt tập tài liệu lên bàn làm việc: “Đây là tư liệu điều tra của bệnh viện,” Từ giữa xấp giấy anh ta lại rút ra tờ A4 và nói, “Còn đây là lịch trình làm việc thường ngày của người quản lý tại Thiên Vũ.”

Ngòi bút trong tay Ôn Thư Ninh ngừng lại, ngước mắt lên gỡ kính xuống: “Cậu ra ngoài trước đi.”

Thư ký gật đầu bước ra khỏi văn phòng.

Ôn Thư Ninh mở tài liệu trên bàn ra, ánh mắt thong thả chuyển động, nét quyến rũ nơi đáy mắt dần nhạt đi, thay thế bằng sắc đen thâm trầm.

Xem xong thông tin từ bệnh viện, cô ta cầm tờ lịch trình kia lên, nhấc điện thoại gọi đến số nội bộ: “Thông báo xuống dưới, tiệc đóng máy ngày mai chuyển sang hai giờ chiều ở Trung tâʍ ɦội nghị Phương Hòa.”

Buổi tối Mạc Băng vừa về nhà thì nhận được điện thoại của Lâm An Chi, hoạt động tuyên truyền điện ảnh đã chấm dứt, ngày mai anh sẽ bay về Giang Bắc.

Mạc Băng vừa thay đôi giày đế bằng vừa hỏi anh: “Ngày mai mấy giờ anh về?”

Lâm An Chi mới kết thúc hoạt động tuyên truyền, giọng nói nghe thật mệt mỏi: “Chuyến bay một giờ rưỡi chiều.”

Cô cong chân ngồi trên sofa, bàn tay xoa nhẹ phần bụng: “Lúc đó em có việc không đi đón anh được.”

Lâm An Chi thấp giọng an ủi: “Không cần đến đón, anh chờ em ở nhà.”

Mạc Băng chớp mắt, tâm tình vui vẻ: “Buổi tối em về nhà ăn cơm, anh nấu cho em nhiều món một chút, nhưng mà thanh đạm thôi.” Nói xong còn bổ sung: “Không uống rượu.”

Lâm An Chi cười: “Được anh nấu cho em.”

Ngày hôm sau bầu trời quang đãng, gió xuân ấm áp dễ chịu.

Bộ phim mới của Minh Dao được phát sóng, Mạc Băng mở tiệc chiêu đãi đoàn phim ở Trung tâʍ ɦội nghị Phương Hòa, các nhà đầu tư cùng nhà sản xuất cũng có mặt. Họ bao cả phòng lớn, số người đến dự ngồi kín bốn năm bàn, không khí vô cùng náo nhiệt.

Giám đốc sản xuất họ Chu là một gã nát rượu, cơm chưa ăn được bao nhiêu đã tìm người cùng uống. Ông nhắm vào người có tửu lượng tốt nhất là Mạc Băng: “Mạc Băng, sao hôm nay không uống ly nào vậy, không nể mặt tôi gì cả.”

Mạc Băng nhẹ cau mày không để ai phát hiện ra, cười nói: “Xin lỗi giám đốc Chu, hôm nay tôi không uống được, tôi đang bị đau dạ dày, uống rượu vào sẽ phải nhập viện.”

Giám đốc Chu vốn là kẻ lươn lẹo, sao có thể dễ dàng bỏ qua: “Vậy thì tôi không làm khó cô nữa, chỉ cần vui vẻ uống một ly này thôi.”

Vài vị giám đốc bên cạnh cũng hùa theo.

Mạc Băng nhìn thoáng qua ly rượu Ngũ Lương, lộ rõ vẻ khó xử.

Minh Dao ngồi bên cạnh phát hiện ra điều gì đó, nhanh chóng cười ha ha giảng hòa: “Chị Băng quả thật không uống được, bệnh dạ dày của chị ấy còn chưa khỏi, giám đốc Chu ngài bỏ qua một lần đi, tôi thay chị ấy kính ngài một ly.”

Bình thường Mạc Băng đối nhân xử thế luôn giỏi giang phóng khoáng, trong giới nổi danh là tam nương liều mạng, tửu lượng tốt, thủ đoạn cũng cao, chưa bao giờ thua kém các đấng mày râu. Vất vả lắm mới bắt được cơ hội chuốc rượu cô, làm sao bọn họ có thể tình nguyện bỏ qua.

Giám đốc Chu nửa đùa nửa thật nói: “Vậy không được, nếu cô muốn thay Mạc Băng uống rượu thì cũng phải uống với mỗi người ba chén, một bàn nhiều người như vậy có chịu nổi không?”

Văn hóa uống rượu của Trung Quốc thật là!

Mạc Băng kéo Minh Dao về bên mình: “Em ngồi xuống đi.” Sau đó cầm ly rượu đứng lên, “Hôm nay sức khỏe tôi không tốt, chỉ có thể uống một chén, thêm nữa sẽ không theo được. Tôi uống xong rồi, các vị cứ tùy ý vui vẻ đi.”

Sau đó cô uống cạn một hơi.

Cô gái thép chính là cô gái thép, hành động quyết đoán, khí chất mạnh mẽ vang dội.

Những người đang ngồi ở đó cũng không nói được gì nữa, chỉ có thể bỏ qua.

Mạc Băng uống xong ly rượu, dạ dày lập tức như sông cuộn biển trào. Cô uống vài ngụm nước nóng cũng không nén được cơn buồn nôn, vội vã che miệng chạy ra ngoài.