Duy Nhất Là Em

Chương 117: Tình tứ trong phòng làm việc

Translator: Nguyetmai

Cô muốn an ủi anh, nhưng anh lại mở miệng nhận lỗi với cô trước: “Xin lỗi Sênh Sênh, là do anh kiên quyết kéo em dính líu vào những việc này.”

Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Nếu không phải do em cam tâm tình nguyện, không ai có thể bắt buộc em.” Cô cúi đầu, cài nút áo lại giúp anh. Động tác của cô không thuần thục lắm, hơi luống cuống nhưng vẫn vô cùng tập trung, vừa cài nút vừa nói, “Lần này là do em bất cẩn, sau này em sẽ cẩn thận hơn. Anh đừng lo cho em, em cũng biết chút thuật phòng thân, không dễ bị bắt nạt như vậy đâu.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại nói, “Anh cũng đừng xin lỗi em. Từ lúc em biết em có tình cảm với anh, em đã tự chuẩn bị tinh thần cả rồi.”

Cô chính là như vậy, nếu đã đối xử tốt với một người thì sẽ không giữ lại gì cho bản thân mình, nếu đã yêu một người ắt sẽ yêu đến bất chấp tất cả.

Thời Cẩn không nói thêm gì, chỉ cúi đầu hôn cô.

Khương Cửu Sênh thuận theo anh, hé miệng ra, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.

Thời Cẩn ngẩng đầu, ôm Khương Cửu Sênh vào lòng mình, mắt lập tức trở nên lạnh lùng, nhìn về phía người ở cửa: “Không biết gõ cửa à?”

Đàm Hoàn Hề ngẩn người, giật mình một lúc lâu mới khẽ nói: “Xin lỗi.”

Cũng trách cô ta, nhớ Thời Cẩn đến phát điên rồi, nên mới vội vã đến đây, ngay cả gõ cửa cũng bỏ qua, nhưng cuối cùng thì sao?

Ánh mắt cô ta không kiềm được nhìn về phía người phụ nữ trong lòng Thời Cẩn. Đối phương cũng không hề né tránh, thoải mái gật đầu chào cô ta.

Khương Cửu Sênh.

Hóa ra người đang ngồi trên bàn của Thời Cẩn là Khương Cửu Sênh, quả nhiên là cô ấy.

Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới bừng tình: “Tôi đến để tái khám.”

Thời Cẩn ôm Khương Cửu Sênh xuống, dùng mu bàn tay lau đi vết nước đọng bên môi cô. Đến khi anh ngẩng đầu, sự dịu dàng không còn nữa, cất giọng vừa hờ hững lại xa cách: “Còn năm phút nữa mới đến giờ khám bệnh, mời cô ra ngoài đợi.”

Sắc mặt Đàm Hoàn Hề trắng bệch, nói xin lỗi rồi xoay người ra ngoài và đóng cửa lại.

Khương Cửu Sênh cài chiếc nút còn sót lại ở cổ áo giúp anh, nói: “Lần trước em đã từng gặp cô ấy ở trước cửa phòng anh, là người thừa kế của công ty dược phẩm Đàm thị.”

Anh ném chiếc áo sơ mi dính máu vào thùng rác, nói: “Cô ấy là bệnh nhân của anh.”

Cô ngồi trên ghế, chần chừ một lúc mới nói: “Hình như cô ấy phải lòng anh rồi.”

Anh ngẩng đầu, trong mắt chứa ý cười: “Em ghen à?”

Cô thành thật gật đầu.

Có lẽ là thế thật. Cô rất để tâm chuyện những người khác ngấp nghé Thời Cẩn, cho dù là tình cảm đơn phương đi nữa, cũng sẽ khiến trong lòng cô không dễ chịu. Tình yêu chính là loại tình cảm vừa mù quáng vừa ngu muội như thế đấy, không thể dùng lý lẽ để giải thích, cũng không thể rộng lượng với bất kỳ kì ai.

Khóe môi anh không kìiềm được nhếch lên, mắt ánh lên sự vui vẻ: “Mặc dù anh rất thích em ghen vì anh, nhưng anh vẫn muốn giải thích với em.” Anh nhìn cô chăm chú, nói rất nghiêm túc, “Sênh Sênh, trừ em ra, những người phụ nữ khác trong mắt anh chỉ là mấy bộ phận cơ thể bình thường mà thôi.”

Bác sĩ khoa ngoại Ngoại bày tỏ tình cảm, đúng là nguy hiểm mà.

Chút không vui trong lòng Khương Cửu Sênh lập tức biến mất hoàn toàn, môi không kiềm kìềm được ý cười, hài lòng nói: “Anh khám bệnh đi, em về phòng bệnh đây.”

Anh cầm lấy tay cô: “Anh chưa hôn xong mà.”

Nói rồi, anh đưa tay ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn thật sâu.

Mãi đến khi anh hôn đủ rồi mới chịu thả cô về.

Bốn giờ đúng.

Y tá Tiêu Dật bước ra gọi bệnh nhân, khách khí nói: “Cô Đàm, cô có thể vào rồi.”

Cậu ta nói xong cũng không thấy Đàm Hoàn Hề nhúc nhích. Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới mất hồn đứng dậy, đi vào phòng làm việc của khoa ngoại Ngoại Ttim mạch.

Thời Cẩn đã choàng áo blouse trắng vào, cúi đầu, tay cầm bút và hỏi: “Trong tháng này, cô đã bị choáng váng mấy lần?”

Anh đi thẳng vào vấn đề, không nói thêm câu nào dư thừa.

Đàm Hoàn Hề vẫn chưa trả lời, yên lặng một lúc lâu mới lên tiếng hỏi anh, cố sức để giọng mình như thường: “Bác sĩ Thời, người vừa rồi là bạn gái của anh à?”

Anh vẫn không ngẩng đầu, đáp nhanh: “Đúng vậy.”

Cô ta siết chặt tay: “Hai ngưởi ở bên nhau lâu chưa?”

“Cô Đàm.” Thời Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt, “Cô chỉ là bệnh nhân của tôi, không có quyền hỏi việc riêng của tôi.”

Cô ta ngẩn người, há hốc mồm, cổ họng chua xót đến nói không nên lời.

Thời Cẩn cúi đầu, hỏi lại lần nữa: “Trong tháng này, cô đã bị choáng váng mấy lần rồi?”

Đàm Hoàn Hề cúi đầu: “Hai lần.” Giọng cô ta căng chặt, khó nhọc một cách kỳ lạ.

Từ trước đến nay, càm giác mà Thời Cẩn mang đến cho cô ta luôn như thế, chuyên nghiệp, giữ mình, lễ độ nhưng hơi xa cách, không bao giờ khiến người ta khó xử, nhưng cũng không phải người sẽ nể mặt người khác, Bởi lẽ, đối với anh, ai cũng như nhau cả. Chính vì như thế mà cô ta đã lầm tưởng rằng, có lẽ bản chất của người đàn ông này chính là vậy, sẽ không thất thường, buồn vui đều giấu kín.

Đến hôm nay, cô ta mới phát hiện rằng không phải như thế. Thời Cẩn chỉ chia tất cả mọi người thành hai loại, một là Khương Cửu Sênh, và hai là tất cả những người còn lại. Anh giành hết những cảm xúc của mình dành riêng cho mình cô ấy.

“Cô có ho ra máu không?” Thời Cẩn cúi đầu, không cảm xúc.

Đàm Hoàn Hề đáp: “Không có.”

Anh viết một hàng chữ lên sổ khám bệnh, ngẩng đầu nói: “Cô có bị bệnh về hô hấp không?”

Ánh mắt anh thanh nhã lại tĩnh lặng.

Cô ta đáp: “Không có.”

“Còn ho khan?”

“Có.”

Anh chỉ hỏi cô ta bằng những câu hỏi đã được công thức hóa, không chứa chút tình cảm cá nhân nào.

Thời Cẩn không ngẩng đầu, viết gì đó trên sổ khám bệnh, rồi gọi y tá: “Tiêu Dật, đưa cô Đàm đi đo nhịp tim và chụp X-quang động mạch.”

Tiêu Dật bước vào.

Đàm Hoàn Hề vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Dật lại nhắc nhở: “Cô Đàm.”

Cô ta hoảng hốt một lúc lâu mới đứng dậy, đi theo Tiêu Dật ra khỏi phòng khám bệnh của khoa nNgoại tim Tim mạch.

Tiêu Dật đi đằng trước, không biết đang nói gì, còn cô ta lại không nghe vào tai câu nào, hai tai ù lên như khi cô ta sắp phát bệnh, vừa ồn ào lại chói tai.

“Cô Đàm!”

Cô ta vội ngẩng đầu, nhưng đã không còn kịp nữa. Vùng bụng bị va đến tê rần, cả người ngã về phía xe đẩy y tế, cô ta theo bản năng dùng tay chống lấy.

Xe đẩy ngã ra đất, sau mấy tiếng lách cách đổ vỡ, y tá đỡ lấy Đàm Hoàn Hề, lo sợ xin lỗi cô ta.

Cô ta lắc đầu, nói mình không sao, vừa xoay người đi tiếp lại nghe y tá đằng sau kêu lên: “Máu!”

Đàm Hoàn Hề cúi đầu, mới phát hiện bàn tay mình dính đầy máu. Trên đất có một cây kéo bị đánh rơi, ngay đầu nhọn của cây kéo cũng dính máu. Cô ta thấy tay mình chảy máu ồ ồ, lúc này mới cảm nhận được sự đau rát chân thật.

Tiêu Dật thấy thế, nóng nảy: “Mau cầm máu cho cô Đàm.”

Y tá đáp lại, luống cuống tay chân.

Tiêu Dật không dám chậm trễ, vội chạy về khoa ngoại Ngoại tim Tim mạch, không chờ nổi việc gõ cửa đã thẳng tay mở cửa rồi nói nhanh: “Bác sĩ Thời, cô Đàm bị thương rồi.”

Thời Cẩn nghe vậy lập tức đứng lên.

Tiêu Dật vội theo sau anh, lòng thầm nghĩ không xong rồi. Thân thể của cô Đàm kia vô cùng quý giá, chưa kể đến bệnh tim bẩm sinh, chức năng đông máu kém hơn người thường rất nhiều, số lượng tiểu cầu thấp lạ thường. Chưa hết, cô ta còn thuộc nhóm máu RH- vô cùng hiếm có, cả bệnh viện đều nhao nhao cả lên.

Trên hành lang bệnh viện.

Khương Cửu Sênh đeo khẩu trang, cúi đầu trên phòng bệnh, đằng sau bỗng có người gọi: “Sênh gia!”

Cô quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc bèn lấy mũ áo khoác xuống: “Như thế này vẫn nhận ra chị à?”

Đàm Mặc Bảo điên cuồng chạy đến, hưng phấn gật đầu lia lịa: “Dù chị chỉ lộ trán thôi em cũng nhận ra được.” Tình yêu đích thực, không cần giải thích nhiều!

Đàm Mặc Bảo nở nụ cười, hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Đúng là một cô bé đáng yêu, Khương Cửu Sênh cười đáp lại, hỏi cô bé: “Đến phòng bệnh của chị ngồi một chút không?”

“Dạ muốn!”

Sắp được cùng thần tượng ở cùng một phòng rồi, không thể tin được mà! Trong lúc Đàm Mặc Bảo đang vô cùng kích động, đột nhiên có người gọi tên cô.

“Đàm Mặc Bảo!”

Đàm Mặc Bảo vờ không nghe thấy, cười ha ha đi theo Khương Cửu Sênh.

“Đàm Mặc Bảo!”

“Đàm Mặc Bảo!”

Kêu mãi không chịu thôi! Đàm Mặc Bảo liếc mắt, muốn kéo thần tượng đi khỏi.

“Có người gọi em kìa.” Khương Cửu Sênh cũng nghe thấy, giọng người gọi có vẻ vội vã, còn chứa chút giận dỗi nữa.

Đàm Mặc Bảo cười mỉm, phất tay: “Không cần để ý đâu, chúng ta đi thôi.”

Khương Cửu Sênh hơi nghi ngờ, nhưng chỉ lẳng lặng đi về phía thang máy chứ không nói gì thêm.

Vừa nhấn nút tầng lầu, một người phụ nữ lớn tuổi đuổi đến, vội túm chặt tay Đàm Mặc Bảo gọi: “Đàm Mặc Bảo!” Bà ta thở hổn hển, sắc mặt rất khó coi, “Chị mày gặp chuyện, còn đang trong phòng cấp cứu, mày thì hay rồi, lại còn trốn đi, mày cố ý đúng không?”

Đàm Mặc Bảo cạn lời, cái quái gì thế!

Người phụ nữ vừa kéo Đàm Mặc Bảo chính là “mẹ cả” Dương thị của cô ấy, là người trước mặt người khác thì ung dung quý phái, sau lưng thì nhe răng trợn mắt, đ. Đến tận bây giờ, Đàm Mặc Bảo còn chưa gặp được ai “hai mặt” được như bà Dương. Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bà Dương, còn tưởng bà ta là Bồ Tát chuyển thế, nhưng ngay tối hôm đó, cô ấy đã phát hiện, thật chất bà Dương chính là một con “sư tử Hà Đông” chính hiệu.

Hơi lạc đề rồi, Đàm Mặc Bảo chọn ra điểm chính trong câu nói của bà Dương: “Chị ta gặp tai nạn, bà không tìm bác sĩ, tìm tôi làm gì?”

Bà Dương nói ngắn gọn: “Nó cần được truyền máu.”

Không phải giọng điệu thương lượng, càng không phải giọng khẩn cầu, bà ta nói như lẽ đương nhiên.

Lúc này Đàm Mặc Bảo mới hiểu rõ ngọn nguồn, một chân đứng ngoài thang máy, khoanh tay lại, nhoài nửa người ra ngoài hỏi: “Cho nên, mới tìm tôi?”

“Nếu không thì sao?”

Mẹ kiếp, câu hỏi ngược này lại càng hiển nhiên!

Trong mắt Đàm Mặc Bảo không mang ý cười: “Ba tôi đâu? Ông ấy đến chưa?”

“Ba mày cũng đang tìm mày đấy.” Bà Dương không kiên nhẫn nổi nữa, thúc giục, “Mày còn không nhanh lên!”

Đàm Mặc Bảo nhìn hướng khác, đột nhiên nở nụ cười giễu cợt, khẽ dụi mắt rồi quay đầu lại, nhìn Khương Cửu Sênh đang đứng trong thang máy. Cô nhếch môi cười rồi hỏi: “Em không qua chỗ chị được rồi, lần sau nhé?”

Khương Cửu Sênh gật đầu, cô nhìn thấy mắt cô bé ửng đỏ.

Đàm Mặc Bảo vẫn nở nụ cười, chỉ là trong mắt lóe ánh nước: “Lần sau em gọi chị là Sênh Sênh được không?”

“Được.”

Cô bé nhếch môi cười, cười đến híp mắt rồi xoay người ra khỏi thang máy.

Người phụ nữ kia đi đằng trước, không ngừng trách móc Đàm Mặc Bảo.

Khương Cửu Sênh nhìn bóng lưng cô bé mỗi lúc một xa, chợt nhớ đến năm ấy, dưới chân cầu Tam Cửu, Đàm Mặc Bảo cũng như thế, quỳ gối dưới chân cầu, tay giơ tấm biển ghi “Bán sức lao động để chôn mẹ”, lưng thẳng tắp, bàn tay siết chặt bản, vừa cao ngạo lại thê lương.

Bà Dương dẫn Đàm Mặc Bảo đến phòng cấp cứu.

Thiết bị rút máu đều đã được chuẩn bị xong, Đàm Mặc Bảo nhận ra, đây là máy ly tâm*(1), cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy, mọi chuyện quả thật đều đã sẵn sàng, chỉ còn đợi cô nằm xuống nữa là xong.

(1) M*Máy ly tâm: là thiết bị công nghệ hiện đại được sử dụng chủ yếu trong các ngành khoa học nghiên cứu đặc biệt là trong ngành y tế để tách lấy các tế bào, bào quan, máu và DNA… bằng quá trình phân ly.

“Y tá, lấy máu nó đi.” Bà Dương nói bằng giọng kiên quyết, “Hai đứa là chị em, cùng có máu RH-, trước đây đã từng lấy máu rồi, không cần phải làm xét nghiệm nữa, có thể truyền máu trực tiếp.”

Y tá nghe vậy, cầm kim tiêm đi thẳng đến.

Đàm Mặc Bảo lập tức lui về sau một bước, một tay đưa về phía y tá, quay đầu, nhìn ba mình: “Đây là lần thứ tư rồi.”

Đàm Tây Nghiêu vẫn nhìn chằm chằm phòng cấp cứu: “Truyền máu cho chị con trước đã, những thứ khác sau khi về rồi nói.”

Giọng ông ta vừa dồn dập vừa quyết đoán, không chút chần chừ.

Đàm Mặc Bảo nở nụ cười, khoanh tay lại, không hề có ý muốn vươn ra, thản nhiên nói: “Về rồi nói gì cơ? Viết cho con tấm séc à?”

Lúc này Đàm Tây Nghiêu mới nhìn về phía cô, lòng ông ta như lửa đốt, giận dữ mắng: “Đừng có làm càn nữa, chị con không thể đợi được đâu!”

Làm càn à?

Được, vậy làm càn.

Đàm Mặc Bảo đứng lên, đá vào dụng cụ lấy máu: “Mẹ nó, ai là chị tôi? Trên đời này có loại chị nào cứ cách hai ngày ba bữa lại rút máu em mình một lần sao?” Cô nhìn về phía ba mình cười khanh khách, giễu cợt, “Đừng coi trọng tôi quá, tôi chỉ là dụng cụ tạo máu mà thôi!”

Đàm Tây Nghiêu không ngờ Đàm Mặc Bảo đột nhiên phản ứng lại, ông ta sửng sốt.

Bà Dương đứng bên cạnh bị chọc giận, cũng bất chấp hình tượng bên ngoài của mình, lạnh lùng vênh mặt: “Nhà họ Đàm chúng tao cho mày ăn, cho mày mặc, cho mày được sống cuộc sống của một thiên kim nhà giàu, lấy của mày chút máu thì đã sao?”

Giọng điệu vô cùng hiển nhiên.

Đàm Mặc Bảo cười thành tiếng: “Rốt cuộc cũng nói lời xuất phát từ đáy lòng rồi. Tôi còn nghĩ, nhà các người cao sang quyền quý, sao lại để một đứa con gái riêng có cơ hội bước vào cửa, hóa ra thứ các người cần không phải là huyết thống…” Nói đến đây, cô lại chuyển sang giọng mỉa mai, “… Mà là nhóm máu.”

Cô vừa nói xong, Đàm Tây Nghiêu lại lên tiếng, giọng nghiêm nghị mang theo vài phần trách cứ: “Đừng nói bậy bạ nữa, Hoàn Hề là chị ruột của con, bây giờ không phải là lúc tức giận.” Ông ta ngẩng đầu, thấy ánh mắt Đàm Mặc Bảo lạnh lùng, vội mềm giọng khuyên nhủ, “Mặc Bảo, con truyền máu cho chị con đã, xong xuôi con muốn gì ba cũng cho con.”

Đàm Mặc Bảo hỏi: “Nếu tôi muốn máu của Đàm Hoàn Hề, ông cho không?” Nếu như người mất máu quá nhiều là cô thì sao? Cô cũng mang dòng máu RH-, cô cũng họ Đàm, cô cũng là con gái của Đàm Tây Nghiêu.

Đàm Tây Nghiêu không chút nghĩ ngợi đáp: “Thân thể chị con vốn không tốt…”

Ha, đúng là không do dự tí nào nhỉ.

Đàm Mặc Bảo cười lạnh, ngắt lời: “Thân thể tôi tốt thì đáng đời tôi đúng không?”

Sắc mặt Đàm Tây Nghiêu trầm xuống, vừa định mở miệng thì cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, y tá bước ra nói: “Không thể cầm máu cho bệnh nhân, phải nhanh chóng truyền máu.”

Đàm Tây Nghiêu và bà Dương cùng đưa mắt nhìn về phía Đàm Mặc Bảo, vừa vội vừa phẫn nộ.

Không chờ hai người họ mở miệng, Đàm Mặc Bảo đã đi về phía máy rút máu, vén áo bên cánh tay phải lên, nói với y tá: “Rút máu của tôi đi.”

Lúc này sắc mặt Đàm Tây Nghiêu mới tốt lên một chút: “Mặc Bảo…”

Đàm Mặc Bảo không muốn nghe thêm nữa, ánh mắt cô lạnh lùng: “Tôi truyền máu cho Đàm Hoàn Hề, không phải vì các người đã cho tôi ăn mặc ở, đó vốn là chuyện tôi đáng phải có. Đừng nói mấy lời như là máu mủ ruột già, chị em tình thâm gì đó, tất cả đều là chó má, tôi cũng không hề quen biết Đàm Hoàn Hề. Chỉ là từ nhỏ mẹ đã dạy tôi, tuyệt đối không được giống tên lòng lang dạ sói Đàm Tây Nghiêu, làm người phải có lương tâm.”

Ánh mắt Đàm Tây Nghiêu phức tạp, há hốc mồm, dường như muốn nói điều gì.

Đàm Mặc Bảo quay lưng đi, nhắm hai mắt lại, nói một câu: “Ba à, ba cứ chi tiền đi.”

Chờ đến khi chút tình cảm ba con mỏng manh này cũng không còn, chờ đến khi cô không còn ôm chút ảo tưởng gì về tình máu mủ, cô sẽ không làm người lương thiện nữa, cứ thế bỏ đi, dù là sống dưới cầu Tam Cửu cũng được.

Hôm sau đã là ngày thứ hai Khương Cửu Sênh nằm viện, cô không còn bị cấm ăn uống nữa, Thời Cẩn làm cho cô cháo bí đỏ gạo kê, rất nhẹ bụng, tốt cho dạ dày, chỉ là một món ăn đơn giản nhưng mùi vị vô cùng vừa miệng. Do Thời Cẩn đang bận nên Tiêu Dật thay anh đưa đến cho cô.

Cô ăn xong, định đến tìm Thời Cẩn, lúc đi ngang qua phòng bệnh V.I.P ở tầng Sáusáu, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Là Trương Vinh Hải, gã đạo diễn bị cô dùng gạt tàn thuốc đập vào đầu tối hôm trước.

Tinh thần gã ta dường như không ổn định, gã hét to trong phòng bệnh, bình truyền dịch và xe đẩy y tế đều bị gã ta đánh đổ ra đất. Gã đi chân không, cầm kiêm tiêm truyền dịch, gào thét về phía y tá.

“Cút ngay!”

“Đừng đến đây!”

Một lao công nam của bệnh viện cố gắng kéo lấy gã ta, lại bị gã hất mạnh ra: “Cút ngay đi!”

Các nhân viên y tế đều đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ đành cố gắng trấn an gã. Nhưng cứ mỗi khi họ bước lên một bước, gã lại phát điên cầm lấy kim tiêm, khay đựng trên mặt đất, ném về phía họ.

“Có người muốn hại tôi!”

Trương Vinh Hải gào thét như điên: “Hắn ta giở trò với thuốc của tôi!”

“Hắn ta muốn hại tôi! Muốn hại chết tôi!”

“Các người đừng đến đây!”

“Cút hết đi!”

“Không ai hại được tôi! Đừng hòng hại tôi!”

Ngoài phòng bệnh, Khương Cửu Sênh đăm chiêu đứng đó. Khi y tá vội chạy khỏi phòng bệnh, vô tình va phải cô, vừa xin lỗi xong đã guồng chân chạy đi.

Bác sĩ điều trị của Trương Vinh Hải là bác sĩ Từ khoa giải Giải phẫu thần kinh.

Y tá chạy thẳng lên tầng Baba, thở hồng hộc đẩy cửa phòng làm việc khoa giải Giải phẫu thần kinh ra, vừa nói vừa thở không ra hơi: “Bác sĩ Từ, bệnh nhân phòng 608 có triệu chứng lạ thường.”

Từ Thanh Bách cầm ống nghe, đứng dậy, vừa đi vừa hỏi: “Tình huống thế nào?”

“Huyết áp và nhịp tim đều tăng, người bệnh đột nhiên kích động, rất nóng nảy.” Y tá bổ sung, “Tương tự với tình trạng tối hôm qua, tâm lý người bệnh mâu thuẫn rất dữ dội, không chịu để nhân viên y tế đến gần, từ chối chữa trị.”

Từ Thanh Bách không hỏi thêm, bước nhanh hơn. Anh vừa ra khỏi phòng làm việc đã nhìn thấy Thời Cẩn đang đứng tựa vào bức tường đối diện, dáng vẻ nhàn nhã.

Khoa nNgoại tim Tim mạch ở tầng Nămnăm, ở đây là tầng Baba, khó có lúc nhìn thấy Thời Cẩn đến đây.

Từ Thanh Bách hỏi: “Tìm tôi à?”

Anh bước đến: “Ừ.”

Từ Thanh Bách tỏ vẻ sợ hãi trước sự quan tâm “đặc biệt” của anh: “Chuyện riêng hay chuyện công?”

“Chuyện riêng.”

Từ Thanh Bách nhìn đồng hồ đeo tay: “Giờ tôi có người bệnh, chờ tôi mười phút, xử lý xong tôi sang khoa ngoại Ngoại tim Tim mạch tìm cậu.”

Thời Cẩn vẫn đứng đó không nhúc nhích, ánh mắt thâm thúy, không rõ vui buồn: “Một phút thôi là đủ rồi.”

Ơ, lần đầu mới thấy kiểu này đấy.

“Cô tiêm thuốc an thần cho bệnh nhân trước đã.” Từ Thanh Bách bảo y tá, rồi quay sang Thời Cẩn, “Có chuyện gì?”

Thời Cẩn bình thản đáp: “Tôi đề nghị cậu chuyển người bệnh ở phòng 608 đến khoa tâm Tâm thần.”

Trùng hợp quá nhỉ, cũng là người bệnh phòng 608.

Từ Thanh Bách khoanh tay, ánh mắt sâu xa: “Cậu đã xem bệnh án của gã ta rồi à?”

Thời Cẩn lắc đầu: “Đầu của Khương Bác Mỹ là do gã đập.”

Ồ, thì ra đầu sỏ là người này.

Chuyện khuya hôm trước Khương Cửu Sênh nhập viện cấp cứu, Từ Thanh Bách có biết. Như vậy, chắc chắn là Thời Cẩn muốn đòi lại công bằng thay cho Khương Cửu Sênh đây mà.

Từ Thanh Bách nghiêm giọng: “Có phải cậu làm gì với gã ta rồi không?”

Thời Cẩn không phủ nhận.

Từ Thanh Bách cũng là bác sĩ, đương nhiên hiểu rõ nếu một người dùng LSD quá liều trong một thời gian dài sẽ dẫn đến tinh thần không ổn định. Một chút thuốc, lại thêm chút chiến thuật tâm lý cũng đủ cho Thời Cẩn chơi chết bọn họ.

“Khó trách gã lại có tình trạng của chứng hoang tưởng.” Từ Thanh Bách thu lại ý cười, đột nhiên nghiêm túc, “Thời Cẩn, cậu đang phạm pháp đấy.”

Thời Cẩn chẳng buồn để ý: “Một tên chuyên làm chuyện xấu xa, có chết cũng không hết tội.”

Suy nghĩ cực đoan, hành động nguy hiểm, đúng là điển hình của chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng.

Từ Thanh Bách khuyên nhủ: “Vậy cũng phải để tòa án ra phán quyết chứ, không phải cậu.” Tốt nhất là nên sắp xếp trị liệu tâm lý thôi. Thời Cẩn của hiện tại quả thật đang mạo hiểm bản thân, chỉ cần mất thăng bằng một chút thôi sẽ để lại hậu quả khó lường. Hiển nhiên, điểm tựa của sự thăng bằng này chính là Khương Cửu Sênh.

Thời Cẩn vẫn xem như không nghe thấy: “KTôi không phải tôi đang hỏi ý kiến của cậu.”

Từ Thanh Bách nhướng mày, chờ anh nói tiếp.

Dáng vẻ Thời Cẩn bình thản, giọng nói trầm ổn nhẹ nhàng như thường: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng cản trở tôi.”

Từ Thanh Bách không phản bác được câu nào.

Trạng thái tinh thần lúc này của Thời Cẩn rất nguy hiểm, Từ Thanh Bách có thể dự đoán được, nếu một ngày nào đó Khương Cửu Sênh đi sai một bước, Thời Cẩn sẽ không khác nào rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Xế chiều hôm đó, người bệnh họ Trương ở khoa thần Thần kinh đột nhiên mắc chứng hoang tưởng bị hại, tinh thần vô cùng thất thường, gây ảnh hưởng đến các người bệnh khác, buộc phải chuyển sang khoa tâm Tâm thần.

Khoảng ba giờ, Tô Khuynh đến bệnh viện thăm Khương Cửu Sênh, tình cờ là cặp đôi Lệ Nhiễm Nhiễm và Cận Phương Lâm cũng đến đây.

Tô Khuynh ngồi bên giường, vừa gọt táo vừa cảm thán: “Đúng là quả báo mà.”

Lệ Nhiễm Nhiễm vội kê ghế nhỏ đến để hóng chuyện.

Trong ao nước đυ.c như giới showbiz, thứ được truyền nhanh nhất chính là tin đồn, Tô Khuynh lại rất giỏi ngoại giao, tai nghe tám hướng, không gì không biết.

“Trong giới hiện đang lưu truyền tin đồn đạo diễn Trương nào đó bị điên. Sau này, đừng nói là ra ngoài đóng phim, e rằng chỉ có thể chơi với bạn cùng phòng trong bệnh viện tâm thần mà thôi.”

Lệ Nhiễm Nhiễm tò mò: “Gã ta bệnh thật à?” Trông gã ta cũng chỉ như bao tên khốn bình thường khác thôi.

Tô Khuynh bổ táo làm ba, chia mỗi người một phần, cắn “rốp” một tiếng rồi đáp: “Ai biết chứ, dù sao những kẻ trong bệnh viện tâm thần, có ai nhận mình bị điên đâu. Cho dù không có bệnh thật, cũng có ai tin đâu chứ.”

Lệ Nhiễm Nhiễm gật đầu, đột nhiên cảm thấy chuyện có vẻ nghiêm trọng.

Tô Khuynh lại nói: “Tôi đoán tên họ Trương kia không bị điên cũng biếи ŧɦái, biết bao nghệ sĩ nữ phải chịu uất ức vì gã rồi. Tôi đã từng gặp một cô bị tên khốn kia dùng đầu thuốc lá còn cháy làm bỏng, để lại sau lưng một vết sẹo kia kìa.”