Duy Nhất Là Em

Chương 89: Khương Cửu Sênh muốn tỏ tình

Translator: Nguyetmai

Tôi muốn hát một bài hát tặng cho đồng đội cũ của tôi. Cô ấy ra bài hát mới, tôi không có quà gì để tặng, đành cover lại bài hát của cô ấy vậy.”

Đồng đội cũ của cô, không ai khác chính là Liễu Nhứ.

MC đã được báo trước, nhẹ nhàng giới thiệu: “Sau đây, mời mọi người thưởng thức bài hát 'Tù nhân' do Sênh Sênh trình bày.”

Sau tiếng vỗ tay nồng nhiệt, trên sân khấu dần xuất hiện làn sương khói lượn lờ. Khương Cửu Sênh đeo guitar, đứng dưới ánh đèn sân khấu, giọng hát trầm thấp vừa vang lên, tiếng vỗ tay đã rào rào như sấm.

Giọng hát trầm khàn của cô chính là chất giọng độc nhất vô nhị trong giới nhạc rock. Cô mặc trên người một bộ váy trắng, tóc dài, mắt đen nhánh, dùng cách riêng của mình để thể hiện ca khúc du dương nhất có thể.

Đây chính là bài hát đơn của Liễu Nhứ.

Tuy nhiên, bài hát này đã được cải biên, âm vực tăng thêm bốn quãng, ngay từ nốt đầu tiên đã đem lại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực mạnh cho thính giác, cực kì khác so với cách hát thường thường không có gì đặc biệt của Liễu Nhứ. Mặc dù cô ta chẳng phạm phải lỗi gì, nhưng tuyệt nhiên không mang lại cảm giác cuồng nhiệt mà nhạc rock cần có. Còn Khương Cửu Sênh, mỗi giai điệu cô đều hát hết mình, bộc lộ tất cả hỷ nộ ái ố của bản thân khiến người nghe mê say sảng khoái.

Khương Cửu Sênh sinh ra để dành riêng cho nhạc rock.

Khi những nốt nhạc cuối cùng kết thúc, tiếng hoan hô vang dội tràn ra từ loa tivi khiến phòng khách trở nên ồn ào hẳn. Tuy vậy, giọng nói của Thời Cẩn vẫn cất lên vô cùng nhẹ nhàng, quấn quýt bên tai cô.

“Em hát hay hơn cô gái kia nhiều.” Nói rồi anh lại khẳng định thêm lần nữa, “Hay hơn rất nhiều.”

Khương Cửu Sênh nở nụ cười nhẹ nhàng: “Em cũng thấy vậy.”

“Bài hát này vốn do em sáng tác?”

Cô gật đầu: “Ừ, bản mà em hát mới đúng là sản phẩm cuối cùng, bản của Liễu Nhứ là bản chưa hoàn thiện.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Sao anh nghe ra được vậy?”

Nếu là bình thường, người không biết rõ ẩn tình bên trong sẽ cho rằng cô cải biên lại bài hát mà thôi, không ai nghĩ rằng đây mới chính là bản gốc do cô tự sáng tác cả.

Anh không nghĩ ngợi chút nào: “Fan cuồng nào cũng sẽ nghe ra được thôi.” Anh nhìn cô, ánh mắt phát sáng như tinh tú giữa đêm hè, giọng nói đầy hiển nhiên nhưng không kém phần kiên định, “Bài hát của Khương Cửu Sênh, ai hát cũng không hay.”

Quả thật là vậy, âm vực của cô quá rộng, người bình thường hát sẽ dễ bị lạc giọng.

Khương Cửu Sênh đặt thìa xuống: “Thời Cẩn.”

“Ừm?”

Cô chần chừ hồi lâu rồi hỏi anh: “Có thể không làm fan của em nữa được không?”

Cô hỏi vô cùng cẩn thận, vừa có chút ngập ngừng lại dường như vô cùng kiên định. Cô đã dùng hết sự dũng cảm của bản thân mình, mới dám tiến một bước về phía anh như thế.

Thời Cẩn không hiểu rõ ý, hơi cứng người: “Em không vui sao?”

Cô lắc đầu: “Ngược lại nữa là khác.”

Cộp!

Thìa trong tay anh rơi trên bàn ăn, ánh mắt anh sáng đến kinh người, yên lặng một lúc lâu mới mở miệng, giọng run rẩy: “Sênh Sênh…”

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt ngang câu nói của Thời Cẩn.

Anh không kìm được cắn môi, đôi mắt lẳng lặng nhìn về phía cô. Ánh mắt ấy khi hừng hừng như lửa cháy ngút ngàn, lúc lại giống một vũng nước sâu có thể nuốt trọn lấy người đối diện.

Khương Cửu Sênh thất thần trong giây lát, sau đó mới luống cuống tay chân tìm điện thoại rồi nhấc máy.

“Anh à.”

Là điện thoại của Trình Hội.

Đầu bên kia nói gần một phút, sắc mặt Khương Cửu Sênh hơi thay đổi.

“Em sẽ đến ngay.”

Cô cúp máy, Thời Cẩn hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”

“Nhà em có việc gấp, anh trai em đến đón, đã đợi ở dưới lầu rồi.”

Thời Cẩn ngập ngừng nhìn cô, sau một hồi nuốt hết lời muốn nói trong lòng, đặt chén đũa xuống rồi đứng dậy theo: “Anh đưa em xuống dưới.”

Cô không từ chối.

Thức ăn trên bàn, cô chỉ mới kịp thưởng thức vài miếng mà thôi.

Anh xoay người vào phòng bếp, gói theo một hộp bánh ngọt và một hộp sữa chua cho cô: “Là bánh ngọt do anh làm, em mang theo ăn trên đường đi, dạ dày em không tốt, buổi tối không thể để bụng rỗng được.”

Khương Cửu Sênh nhận túi anh đưa, có chút mất tập trung: “Cảm ơn anh.”

Anh lắc đầu, nói khẽ: “Đừng suy nghĩ lung tung, có chuyện gì gọi cho anh.”

Chẳng biết vì sao, cô vốn rất bối rối, nhưng vừa nghe thấy giọng anh thì cõi lòng dần bình tĩnh trở lại. Cô đáp: “Được rồi.”

Anh cầm áo khoác và chìa khóa, đưa cô xuống lầu.

Trình Hội đang đợi cô trong chiếc Bentley màu đen, đèn pha chiếu sáng rực đậu trước cổng chung cư. Khi nhìn thấy Khương Cửu Sênh từ xa bước đến, Trình Hội nhấn còi.

Khương Cửu Sênh quay đầu lại, vẫy tay tạm biệt với Thời Cẩn rồi xoay người lên xe.

Thời Cẩn gọi cô: “Sênh Sênh.”

Cô quay đầu lại: “Ừ?”

Anh dường như muốn nói điều gì, lông mày nhíu chặt, ánh mắt khi sáng khi tối. Dưới ánh trăng hòa cùng đèn đường mờ ảo, anh mím chặt môi, do dự hồi lúc lâu rồi nói: “Đi đường cẩn thận.”

Khương Cửu Sênh đến gần anh, giọng vô cùng nghiêm túc: “Chờ em trở lại, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Ừ.”

Sau đó cô xoay người, đi về hướng chiếc xe rồi khuất dần trong màn đêm.

Thời Cẩn không nhúc nhích, đứng chôn chân trước cửa khu chung cư, một mực dõi theo bóng dáng cô.

“Đó là Thời Cẩn?” Trình Hội không khởi động xe ngay mà liếc mắt về phía người ngoài cửa.

Khương Cửu Sênh gật đầu: “Vâng.”

Anh hỏi dồn: “Em rất thân thiết với người đó à?”

“Anh, khoan nói chuyện của em đã.” Giọng cô hơi vội, “Ba sao rồi?”

Trình Hội cài dây an toàn, vừa xoay vô lăng vừa trấn an cô: “May là phát hiện sớm, đã chuyển lên bệnh viện thành phố rồi, hiện đang làm phẫu thuật. Mẹ đang túc trực ở đó, tỷ lệ phẫu thuật thành công cũng rất cao, không sao đâu, em đừng lo quá.”

Ông Trình vốn có bệnh ở động mạch vành, bình thường vẫn luôn sinh hoạt điều độ, kiêng khem cẩn thận nên không gặp vấn đề gì lớn cả. Nếu chẳng phải lần này bị nhồi máu cơ tim, với tính cách quen chịu đựng của mình, chắc chắn ông sẽ kiên quyết không đến bệnh viện làm phẫu thuật.

Khương Cửu Sênh không hỏi thêm nữa, giục Trình Hội lái xe nhanh hơn.

Ông Trình và bà Khương sống ở một huyện nhỏ, khi phẫu thuật phải vào bệnh viện của thành phố. May mà buổi tối không kẹt xe, khoảng mười một giờ hơn, Khương Cửu Sênh và Trình Hội đã đến nơi.

Khi hai người đến nơi, ca phẫu thuật của ông Trình đã làm xong, bà Khương đang ngồi một mình trong phòng bệnh.

Trình Hội đẩy cửa bước vào: “Mẹ, ba sao rồi?”

Bà Khương dụi mắt: “Phẫu thuật rất thành công.” Mắt bà hơi sưng đỏ, lúc này mới nhìn thấy Khương Cửu Sênh đang che mặt kín mít đứng đằng sau Trình Hội. Bà quay đầu trách anh, “Sao con lại gọi cả Sênh Sênh đến rồi?”

Trình Hội không trả lời được.

Bà Khương vẫn luôn rất “khách sáo” với người con gái này của mình.

Khương Cửu Sênh tháo khăn quàng cổ và khẩu trang xuống, không nói thêm gì. Bà Khương cũng ý thức được mình nói chuyện hơi xa cách, vội giải thích: “Mẹ đã bảo Sênh Sênh bận bịu lắm, sao có thời gian phải chạy ngược chạy xuôi cực khổ thế này?”

“Mẹ.” Khương Cửu Sênh dừng lại một chút, “Con không bận.”

Chỉ là từ trước đến nay bà Khương cũng không chủ động liên lạc với cô mà thôi.

Bà Khương có vẻ hơi lúng túng, bà dùng mắt ra hiệu với Trình Hội rồi nói: “A Hội, để mẹ trông chừng ở đây là được, con đưa Sênh Sênh đến khách sạn nghỉ ngơi đi. Nó là nghệ sĩ, bị chụp hình đang ở bệnh viện thì không hay đâu.”

Vẫn luôn là như vậy, không bao giờ nói với nhau quá ba câu.

Khương Cửu Sênh không nhiều lời, để túi xuống: “Chờ ba tỉnh con sẽ đi.”

Bà Khương không nói thêm gì, chỉ bảo Trình Hội đi mua bữa khuya cho cô.

Thật kỳ quái, mẹ của cô lại đối xử với cô vô cùng cẩn thận, cứ như đang đối xử với khách quý, chăm sóc chu đáo nhưng lại cẩn trọng xa lạ, chẳng có chút thân mật nào.

Sau khi Trình Hội ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn Khương Cửu Sênh và bà Khương. Hai người không nói câu nào, bầu không khí lặng ngắt khiến người ta mất tự nhiên, cuối cùng Khương Cửu Sênh đành cầm bao thuốc lá bỏ ra ngoài.