Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái

Chương 2

Tạ Du còn chưa định thần lại, đầu cô đau âm ỉ, nghe thấy lời anh nói mới phát hiện ra mình vẫn còn đang ôm người ta không buông, cô vội vàng bỏ tay ra, tay chân luống cuống xuống xe.

Chân vừa chạm đất, đầu gối đau đớn khiến hai chân cô mềm nhũn, suýt nữa ngã khuỵu xuống đất.

Phó Đình Sâm giơ tay theo bản năng nhưng còn chưa đυ.ng tới Tạ Du đã bị cô tránh đi.

Anh sờ sờ sống mũi.

Cô nhóc không có lương tâm!

Phó Đình Sâm yêu cầu một phòng VIP, đầy đủ tiện nghi như ở nhà, còn có một ban công nhỏ, nhiệt độ thoải mái, ngoài mùi nước sát trùng thoang thoảng trong không khí ra, nó gần như không giống đang ở bệnh viện. Sau khi y tá rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Vết thương trên đầu gối và khuỷu tay của Tạ Du máu me dính lẫn cả sỏi cát, quá trình sát khuẩn rất đau đớn, cô cắn chặt răng, nước mắt lưng tròng.

Phó Đình Sâm nghiêng người dựa vào tường nhìn bộ dạng đáng thương muốn khóc nhưng không dám khóc của cô bé mà lấy lưỡi đá đá vào má, thấy y tá vụng về quá nên chẹp một tiếng, “Thôi để tôi”.

Không đợi Tạ Du kháng nghị anh đã tự mình ngồi xổm xuống nắm mắt cá chân cô trong tay, làn da cô trắng như sữa, xương cốt cân đối, lộ ra vẻ non nớt của người thiếu nữ, động tác anh vô thức nhẹ nhàng hơn, cẩn thận lấy cát sỏi ra khỏi đầu gối và khuỷu tay cô rồi bôi thuốc.

Tạ Du mượn điện thoại Phó Đình Sâm gọi cho chị dâu.

Giải thích sơ qua mọi chuyện, còn nhỏ giọng dặn chị ấy đừng nói cho anh trai.

Một giọng nữ lười biếng truyền đến từ đầu dây bên kia, “Vậy chị được lợi gì? Lần trước chị lén đưa em ra nước ngoài chơi, em nói dối ấp úng bị anh em phát hiện ra dấu vết, kết quả người bị phạt lại là chị.”

Tạ Du im lặng, “Em còn chưa nói cho anh em chuyện hôm trước chị dâu lừa anh rồi đi quán bar chơi đến nửa đêm ba giờ sáng mới về đâu.”

Giọng nói cô càng ngày càng nhỏ đi, còn không đủ tự tin uy hϊếp người ta.

Phó Đình Sâm mỉm cười, hóa ra cũng không phải là một đứa nhóc ngốc nghếch dễ thương, hết sức tinh quái, trong bụng còn có ý nghĩ xấu.

Phía đầu bên kia truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi, “Địa chỉ!”

Lúc này khuôn mặt Tạ Du mới nở nụ cười nhẹ, báo địa chỉ, phút cuối còn không quên nhỏ nhẹ dặn dò, “Chị đừng để cho anh em biết.”

Giọng nói mềm mại kèm với ý làm nũng, làm Phó Đình Sâm bên cạnh đang nghe lén cuộc điện thoại ho khan một tiếng.

Giọng nói tức muốn hộc máu truyền ra từ điện thoại: “Đúng là thiếu nợ anh em nhà các người!”

Phó Đình Sâm ngước mắt nhìn về phía Tạ Du, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt cô đã vơi đi, trên lông mi dài vẫn vương nước mắt, cẳng chân cô bị anh nắm trong tay nên vẻ mặt có chút mất tự nhiên, bộ dáng cụp mắt lí nhí nói chuyện càng nhìn càng thấy thương.

***

Giang Dụ nhìn định vị ở bệnh viện tưởng Phó Đình Sâm xảy ra chuyện gì, anh ta vội vã chạy tới thì thấy, Phó Đình Sâm, người mà bình thường chỉ có hứng thú với đống xe đỗ trong gara của anh, thế mà đang ngồi xổm dưới đất nhẹ nhàng giúp cô gái nhỏ bôi thuốc, con người xưa nay có thói ở sạch thế mà cho phép cô gái nhỏ đặt chân lên quần cậu ta!

Anh ta chụp một bức ảnh qua cửa kính phòng bệnh, gửi đến nhóm WeChat năm người.

Giang Dụ: 【Phó nhị có biến.】

Lâm Dư: 【Fuck! Cô gái nhà ai đáng thương đến mức bị Phó nhị theo dõi vậy?!】

Hoắc Nhất Phàm: 【Trông em dâu đang sợ hãi.】

Nghiêm Hoành: 【Bớt chút đi, đừng dọa người ta chạy mất, điện thoại thằng nhóc kia còn đang trong tay cô bé đó.】

Cũng may điện thoại Phó Đình Sâm không đăng nhập WeChat, nếu không Tạ Du mà trông thấy lịch sử cuộc trò chuyện sẽ bị dọa chạy mất thật.

Phó Đình Sâm băng bó cho Tạ Du xong thì đứng lên, hai tay đút túi quần, xoa những ngón tay vẫn còn nhiệt độ cơ thể của cô gái nhỏ.

Giọng nói mềm mại, con người mềm mại, tính cách cũng mềm mại.

Về sau bị người khác bắt nạt phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, anh dùng chân dài kéo chiếc ghế tới rồi ngồi xuống trước mặt Tạ Du, mắt hoa đào cong cong, khóe môi nở một nụ cười tự nhận là dịu dàng vô hại, “Giới thiệu chút, anh là Phó Đình Sâm.”

Chồng tương lai của em.

Câu đằng sau anh nào dám nói ra, anh đảm bảo chỉ cần mình dám nói ra thì nước mắt cô bé nhất định sẽ vỡ bờ đê.

Tạ Du trả điện thoại cho Phó Đình Sâm bằng hai tay, xong hốt hoảng cụp mắt xuống, rất không được tự nhiên với cái nhìn chăm chú của anh, cô kéo quần đùi, thu cẳng chân vào trong chăn.

Giấu vành tai lặng lẽ ửng đỏ dưới mái tóc dài, ngón tay mân mê góc chăn, cô nhẹ nhàng nói, “Tạ Du.”

“Tạ Du.” Phó Đình Sâm lẩm bẩm tên cô, như thể đang đùa bỡn giữa răng môi, kéo dài âm điệu, tạo cảm giác quyến rũ vô cớ.

Tạ Du từ từ chậm chạp vùi người vào trong chăn, non nửa khuôn mặt cũng chôn trong đó.

Phó Đình Sâm cất điện thoại, thấy Tạ Du giống như bé rùa đen thu mình vào mai, anh mím môi nén cười, “Gọi em là Du Du được không? Bạn bè anh gọi anh là Phó nhị, em có thể gọi anh là anh hai hoặc là anh Tiểu Phó.”

Cô có cảm giác thân thiết không thể giải thích được đối với Phó Đình Sâm, nếu không cô sẽ không tùy ý để anh bôi thuốc giúp, tuy trong lòng vẫn còn chút sợ hãi nhưng cô vẫn có đôi chút cảm kích anh, ngoan ngoãn gọi một tiếng, “Anh Tiểu Phó.”

Phó Đình Sâm cứ tưởng sẽ không được bé rùa đen này đáp lại, không ngờ thế mà nghe được tiếng nói nhỏ nhẹ gọi “anh Tiểu Phó”, tim anh tức khắc đập loạn nhịp, cảm giác khí huyết dâng trào, yết hầu cuộn lại, miệng lưỡi khô khốc.

Đầu lưỡi anh lướt qua hàm trên, đè lại lòng tham trong lòng, quay đầu. Lại bị cái cổ trắng nõn như ngọc ẩn hiện dưới mái tóc đập vào mắt.

Đệt!

Sao lại ngoan như vậy!

Bỗng nhiên anh chú ý tới vẻ mặt khó lường của Giang Du bên ngoài phòng bệnh, anh áp lại khóe môi vô thức cong lên, “An có chút việc ra ngoài tí, em nghỉ ngơi một lát trước đi.”

Tạ Du ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn về phía Phó Đình Sâm, khuôn mặt trắng trẻo không chút son phấn, đôi mắt nai ướt nhìn qua ngày càng nhiều nước mắt, con ngươi đen nháy ngập nước, bộ dáng nhỏ bé đáng thương thật khiến người ta thương xót.

Cổ tay mảnh khảnh vươn từ trong chăn ra, túm chặt lấy góc áo của anh.

Ánh mắt Phó Đình Sâm dừng một lát trên cổ tay trắng trẻo, anh nghiêng đầu nhìn cô, “Muốn anh ở cùng lại em à?”

Tạ Du khẽ gật gật đầu, ánh mắt linh động chứa chút mong chờ, con ngươi đen nháy chứa đầy hình ảnh ngược của anh.

Bộ dáng này đã lấy lòng Phó Đình Sâm thành công, khóe môi anh nhếch lên nụ cười xấu xa, “Cầu xin anh đi.”

Tạ Du cụp mắt, hàm răng cắn môi dưới, trên lông mi vương nước mắt, lặng im không nói lời nào.

Phó Đình Sâm sợ dáng vẻ này của cô, “Tổ tông ơi, sợ em rồi đấy!”

Ai không biết còn tưởng anh bắt nạt cô gái nhỏ.

Tạ Du lặng lẽ thu lại nước mắt, ngón tay túm góc áo Phó Đình Sâm không chịu buông ra, sợ anh chạy mất.

Lúc Lạc Sanh vội vã chạy tới phòng bệnh thì thấy một cậu con trai đang ngồi trên sô pha dựa người vào giường bệnh cúi đầu chơi điện thoại, góc áo anh bị túm chặt, người nằm trên giường ngủ yên bình, lông mi còn hơi ươn ướt, khóe mắt sưng đỏ, nhìn như bị bắt nạt.

Lạc Sanh đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào.

Phó Đình Sâm nghe thấy tiếng động liền ngước mắt lên xem.

Người tới có mái tóc nâu hạt dẻ xoăn sóng to, mặc một chiếc váy lụa liền thân tôn lên đường cong tuyệt mỹ, khuôn mặt thanh tú, khoé mắt mang theo vẻ quyến rũ xinh đẹp vừa vặn, không quá phô trương mà lại toát lên vẻ nữ tính hoàn hảo.

Cô ấy chỉ chỉ Tạ Du, “Tôi là chị dâu của con bé.”

Phó Đình Sâm thu ánh mắt về, không nhìn cô ấy quá nhiều, anh thấp giọng nói, “Cô ấy bị hoảng sợ, khuỷu tay với đầu gối bị thương đã bôi thuốc xong, mới ngủ thϊếp đi.”

Lạc Sanh gật đầu, cất chìa khóa xe vào trong túi, Tạ Du vừa nói qua mọi chuyện xảy ra với cô trong điện thoại, bởi vậy cô vẫn rất ôn hòa với Phó Đình Sâm, “Cảm ơn cậu đã chăm sóc U U nhà chúng tôi.”

Phó Đình Sâm đứng lên, mỉm cười nhìn góc áo còn bị nắm chặt trong tay, “Là em vô tình cuốn cô ấy vào chuyện này, em mới là người cần nói xin lỗi, mong mọi người đừng để lộ chuyện này ra ngoài, em hứa sẽ không có ai tìm đến gây phiền phức cho cô ấy.”

Lạc Sanh không để ý lời bảo đảm này của anh lắm, người muốn gây rắc rối với Tạ Du chắc đã vào bụng cá rồi.

Cả Lệ Thành còn có ai không biết Tạ Diệc yêu em gái còn hơn cả mạng sống của mình.

Nhưng cô ấy cũng không từ chối lời thỉnh cầu của anh, vẫn nên chờ Tạ Du tỉnh lại rồi để con bé quyết định.

Lúc hai người dần rơi vào im lặng, trong chăn phát ra tiếng khóc nức nở, tiếng khóc tuyệt vọng bị đè nén dưới lớp chăn.

Sắc mặt Lạc Sanh thay đổi, nhẹ nhàng xốc góc chăn lên.

Tạ Du cuộn tròn người lại, như đang chống lại điều gì đó, cô túm chặt góc áo Phó Đình Sâm, mơ hồ lẩm bẩm lặp đi lặp lại, “Anh ơi.”

Tạ Du lại lần nữa chìm vào giấc mộng, trong mơ, cô trở lại chiếc hòm ngập mùi cá tanh ngòm, như đang nổi lênh đênh trên mặt nước, xung quanh cái hòm lốm đốm, lớp sơn bị ăn mòn gần như không còn gì, mùi máu nồng nặc xộc vào khoang mũi.

Có vẻ đang mùa rét lạnh, cô có thể nghe thấy tiếng băng vỡ vụn bên ngoài chiếc hòm, quần áo mỏng manh căn bản không mang lại chút ấm áp nào, nhưng cảnh tượng trước mắt đã làm cho máu cô đông cứng lại.

Hai gã đàn ông đứng ngược sáng trước mặt cô, bóng đèn lờ mờ treo trên đầu thoát ẩn thoát hiện, hình bóng giương nanh vuốt đong đưa in trên sàn nhà.

Cô muốn tránh đi thì phát hiện hai tay bị trói, hai chân nặng như chì, không xê dịch được chút nào.

Một cậu bé đứng chắn trước mặt cô, nhưng chung quy sức lực vẫn không đánh lại gã đàn ông to lớn, cậu bé bị chém mạnh vào giữa bụng, máu ấm bắn lên mặt cô, sau đó trước mắt chợt tối sầm.

Khoảnh khắc sau đó, cô bị chìm ngay vào làn nước băng giá cóng xương, nước tràn vào khoang phổi, không khí dần bị rút cạn.

Không có bất cứ thứ gì để nắm lấy, người dưới dường như bị cái gì đó trói lại, nhanh chóng chìm xuống, cuối cùng không còn thấy được tia sáng nào nữa, chỉ còn lại bóng tối vô tận.

Không khí tứ phía đột nhiên bị hút cạn, cô tựa một cánh lông vũ phiêu diêu rơi xuống, rơi vào một không gian khác, cô thử phát ra âm thanh, lại phát hiện mình mất tiếng, có khóc thét quằn quại đến như nào cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì, cũng không có một lời đáp lại.

“Đừng sợ, anh Tiểu Phó sẽ bảo vệ em.” Cô không phân biệt được âm thanh phát ra từ đâu, chỉ có cảm giác dường như ánh sáng mặt trời chiếu lên người cô, cái lạnh dần biến mất, cơ thể vô thức tiến tới gần nguồn nhiệt, nguồn nhiệt lại đột nhiên bị kéo đi.

Tạ Du nhíu nhíu mày bừng tỉnh lại, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, cô liếc nhìn Lạc Sanh đang trợn mắt tức giận nhìn Phó Đình Sâm nắm tay cô, sững sờ mấy giây mới chợt nhận ra hiện tại cô đang trong phòng bệnh.

Cô ngoan ngoãn gọi tiếng chị dâu, chậm rãi rút tay về lau nước mắt, sau đó lại rúc mình thành một ổ trốn trong chăn.

Giấc mơ như này đã xuất hiện được một khoảng thời gian từ lớp mười hai tới nay, tiếp tục kéo dài đến sau khi thi xong đại học vẫn không hết.

Mọi lần cô đều tỉnh lại giữa đêm khuya, chưa từng có ai phát hiện ra.

Cảnh tượng trong giấc mơ quá chân thật khiến cô hoài nghi đó là chuyện đã từng xảy ra, nhưng trí nhớ của cô lại như bị vuốt phẳng, cô không thu thập được bất cứ mẩu vụn nào.

Mỗi lần cô hỏi dò anh cô có phải mình bị thiếu mất ký ức hay không, anh ấy đều rất bình tĩnh bảo cô đừng nghĩ nhiều.

Anh trai dường như đang giấu cô điều gì đó.

Phó Đình Sâm xoa xoa ngón tay còn vương lại hương vị ngọt ngào của ngón tay cô gái, “Nếu không còn việc gì nữa em xin phép đi trước.”

Lạc Sanh lạnh lùng nói, “Không tiễn.”

Tạ Du nhô khuôn mặt nhỏ ra khỏi chăn, “Anh Tiểu Phó, cảm ơn anh.”

Lạc Sanh: “…?!”

Anh… Tiểu Phó???