*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.- Chương 541: Doanh Tử Khâm: Người của tôi tới. -
Ngoài ra vẫn còn hai vị cổ y ngang hàng với cô ta, y thuật cũng cao siêu như thế.
Một người là Mộng Thanh Tuyết của nhà họ Mộng, năm nay hai mươi tư tuổi.
Người còn lại là Phục Trầm của nhà họ Phục, năm nay hai mươi sáu tuổi.
Những thiên tài này của giới cổ y kiểu gì cũng đều hơn hai mươi tuổi, hơn nữa còn đều được các thế gia cổ y bồi dưỡng, cho tiếp xúc với cổ y từ sớm.
Viện phó Từ tất nhiên quen biết Doanh Tử Khâm, biết cô là con gái nuôi của Ôn Phong Miên, trước đây từng cùng Ôn Phong Miên sinh sống ở một huyện nghèo. Chỉ e đến giới cổ y còn chưa tiến vào, thì chữa làm sao được?
"Tiểu Từ, đây chính là cô Doanh mà tôi nói." Ông cụ cũng tỏ thái độ rất cung kính với Doanh Tử Khâm: "Cô ấy có thể chữa khỏi cho vợ cậu."
Viện phó Từ không khỏi cười khổ: "Nguyên lão, ngài không phải đang đùa tôi đấy chứ? Ngài muốn mời cũng phải mời một vị có tuổi đến chứ."
"Đùa với cậu? Tôi đùa khi nào?" Ông cụ trừng mắt lên, nổi giận: "Tôi nói rồi, y thuật của cô Doanh không hề thua kém cổ y của giới cổ võ."
"Viện phó Từ, có thể vào trong xem trước được không." Ôn Phong Miên mở lời: "Yểu Yểu còn trẻ, trong lòng ngài lo lắng, tôi có thể hiểu được."
Viện phó Từ gật đầu, vội vàng nói: "Cô Doanh, không phải tôi có ý kiến gì với cô, chỉ là..."
"Tôi hiểu." Doanh Tử Khâm không hề để tâm: "Vào trong trước đã."
Tuổi tác của cô đúng là khiến người khác phải hoang mang. Nhưng như vậy cũng tốt, có thể bớt được kha khá phiền phức.
Viện nghiên cứu của nhà họ Kỷ rất giàu có, bằng không cũng không thể trang bị được nhiều thiết bị thí nghiệm đến vậy.
Vì để bố cô có thể thanh toán tiền mua thuốc cho mình, kiểu gì cũng phải giúp bố cô thừa kế viện nghiên cứu mới được.
Đoàn người tiến vào trong.
Bà Từ vừa trải qua một trận đấu kịch liệt, lúc này mới uống thuốc ngủ thϊếp đi.
Doanh Tử Khâm bắt mạch cho bà Từ, cô truyền vào trong kinh mạch của bà một phần nội kình rất mỏng của mình.
Giây lát sau, cô lên tiếng: "Cơn đau của bà ấy diễn ra vào ba thời điểm, buổi sáng từ tám giờ đến chín giờ, buổi chiều từ ba giờ đến bốn giờ, buổi tối từ mười giờ đến mười một giờ."
"Có lúc hai giờ đêm, sẽ tỉnh lại nôn ra máu."
Thân hình viện phó Từ chao đảo, gần như không thể tin vào tai mình: "Cô Doanh, cô thật thần kỳ!"
Giờ thì ông đã hoàn toàn tin rồi.
"Không phải bệnh gì nghiêm trọng." Doanh Tử Khâm lấy ra đan dược đã luyện xong từ lúc ở giới cổ y: "Chia làm ba lần uống."
Viện phó Từ đón lấy hộp thuốc, cẩn thận dè dặt hỏi: "Bây giờ đút luôn có được không?"
"Ừm." Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: "Có thể khiến bà ấy tỉnh lại."
Viện phó Từ nghe thấy thế, lập tức cầm cốc nước ấm đã chuẩn bị sẵn lên, bón cho bà Từ viên thuốc đầu tiên.
Còn chưa đến một phút sau, bà Từ chậm rãi tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, bà đã nhìn thấy cô gái vẫn còn đang ngồi bên giường bắt mạch cho mình, lập tức sững người: "Lão Từ, hình, hình như tôi nhìn thấy thiên sứ rồi."
Viện phó Từ: "..."
Không phải vợ ông ngốc rồi đấy chứ.
"Những cái khác đã không còn gì đáng ngại." Doanh Tử Khâm nói: "Nghỉ ngơi mấy ngày là được."
"Cô Doanh, thật sự cảm ơn cô quá." Viện phó Từ liên mồm nói cảm ơn: "Các nghiên cứu viên ở chỗ tôi và hai viện phó khác, nhất định sẽ bỏ phiếu cho Phong Miên, có điều..."
Ông nhíu mày: "Nhan Nhược Tuyết thật không đơn giản, rất có khả năng đến cuối cùng sẽ hòa phiếu."
"Không sao." Doanh Tử Khâm nhướng mày: "Hẹn thứ sáu gặp."
Nhan Nhược Tuyết đợi suốt mấy ngày, cũng không đợi được câu trả lời của viện phó Từ, trong lòng khó tránh khỏi bồn chồn.
Nhưng bệnh của bà Từ đúng là chỉ có cổ y mới chữa được.
Nhan Nhược Tuyết thật sự không lo viện phó Từ hối hận.
Nghiên cứu viên chính thức của nhà họ Kỷ tổng cộng có 2279 người, trong đó có bảy vị viện phó.
Một phiếu của viện phó bằng mười phiếu của các nghiên cứu viên bình thường.
Buổi bỏ phiếu cuối cùng sẽ được tổ chức ở nội viện, ngoài những ứng cử viên thừa kế, chỉ có viện trưởng và viện phó có mặt.
Các nghiên cứu viên đều ở bên ngoài, sử dụng thiết bị để bỏ phiếu, sau đó tiến hành tổng hợp kết quả.
Bên phía bổn gia nhà họ Kỷ chỉ phái một đội trưởng đội hộ vệ qua.
Đội trưởng đội hộ vệ không biết về những thứ này, chỉ phụ trách giám sát.
Doanh Tử Khâm và Ôn Phong Miên ngồi ở bên phải, cô liếc mắt nhìn thời gian, định nghỉ ngơi một lát trước.
"Bộp" một tiếng, có tiếng sách đập xuống bàn.
"Biết tôi và An Hòa đều bị Đại học Đế đô khai trừ rồi, cô đắc ý lắm phải không?" Nhan Nhược Tuyết ngồi xuống phía đối diện, bật cười lạnh lùng: "Thật mong lát nữa cô vẫn còn đắc ý được như thế."
Nếu cô ta giành được vị trí người thừa kế, việc đầu tiên cô ta làm sẽ là đuổi những kẻ cô ta không vừa mắt ra khỏi nhà họ Kỷ.
Doanh Tử Khâm ngước mắt lên, không để ý đến cô ta, quay đầu sang hỏi: "Bố, có bịt tai không?"
Ôn Phong Miên xoa xoa Thái Dương, bất lực nói: "Không có, Yểu Yểu, con có muốn về ngủ không?"
Doanh Tử Khâm yên lặng.
Cô đã quen với việc hỏi xin Phó Quân Thâm bịt tai rồi.
Bỏ đi.
Doanh Tử Khâm dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chẳng bao lâu người đã đến đông đủ, viện trưởng ngồi ở ghế đầu: "Tất cả quy tắc đã được công bố rõ ràng từ trước, vậy thì cũng không cần phải nói nhiều nữa, bắt đầu bỏ phiếu luôn thôi, viện phó Lưu, bắt đầu từ chỗ anh."
Mỗi viện phó quản lý một khu vực.
Mấy vị viện phó bỏ phiếu xong, các nghiên cứu viên thuộc khu vực họ phụ trách cũng bầu theo.
Trên màn hình lớn rất nhanh xuất hiện kết quả số phiếu bầu.
No. 1: Nhan Nhược Tuyết, 789 phiếu
No. 2: Ôn Phong Miên, 569 phiếu
Kém hơn hai trăm phiếu, khoảng cách quả thật rất lớn.
Bốn ứng cử viên thừa kế khác không có quá nhiều khả năng cạnh tranh.
Nhan Nhược Tuyết khẽ phì cười.
Cô ta ở nhà họ Kỷ bao nhiêu năm đã tốn không ít tâm sức, đương nhiên có thể mua chuộc được nhiều người hơn.
Ôn Phong Miên vừa mới quay về mà đòi so với cô ta?
"Viện phó Từ." Viện trưởng giơ tay ra hiệu: "Đến lượt anh rồi."
Nhan Nhược Tuyết bật cười: "Viện phó Từ chọn tôi, tôi chắc chắn không cần phải bầu nữa."
Chỉ cần cô ta vượt trên một nghìn phiếu, thì sẽ giành được thắng lợi tuyệt đối.
Mấy vị viện phó và nghiên cứu viên khác đã bầu cho Ôn Phong Miên quay sang nhìn nhau, đều hơi nhíu mày.
Viện phó Từ nhìn Nhan Nhược Tuyết một cái, ông hơi ngập ngừng, rồi đưa ra sự lựa chọn.
Số phiếu bầu lại một lần nữa có sự biến động.
No. 1: Ôn Phong Miên, 892 phiếu
No. 2: Nhan Nhược Tuyết, 858 phiếu
Cú lội ngược dòng này khiến nụ cười của Nhan Nhược Tuyết dần cứng đơ.
"Viện phó Từ!" Ánh mắt cô ta lạnh căm căm, cô ta bật cười lạnh lẽo: "Có phải ông muốn lấy mạng của vợ mình không?"
Lại dám lừa cô ta?!
"Làm phiền giáo sư Nhan phải lo lắng rồi." Viện phó Từ rất lạnh nhạt: "Bệnh của vợ tôi đã khỏi, tất nhiên tôi không còn phải chịu sự uy hϊếp của cô nữa, tôi muốn bầu cho ai, đều do tôi tự nguyện."
Khuôn mặt Nhan Nhược Tuyết biến sắc: "Khỏi rồi? Ông đùa tôi?"
Bệnh của bà Từ ngoài cổ y ra, còn chữa thế nào được?
Đột nhiên cô ta nhớ tới một chuyện mà cô ta luôn vứt ra sau đầu...
Kỷ Nhất Nguyên nói với cô ta, Kỷ Nhất Hàng nhận được thiệp mời đến buổi đấu giá, hơn nữa còn có gian phòng riêng.
Nhưng cô ta căn bản chưa từng nhìn thấy đám người Kỷ Nhất Hàng tiếp xúc với vị cổ y nào.
Là ai?
"Giáo sư Nhan, chú ý lễ tiết." Viện trưởng lại lên tiếng: "Cuối cùng là anh, viện trưởng Lý."
Viện trưởng Lý gật đầu, cũng đưa ra sự lựa chọn của mình.
Số phiếu bầu biến động lần cuối cùng.
No. 1: Ôn Phong Miên, 984
No. 1: Nhan Nhược Tuyết, 984
Quả nhiên là hòa phiếu.
Mọi người xôn xao bàn tán.
"Đây là điểm cống hiến của giáo sư Ôn và giáo sư Nhan." Viện trưởng cũng không lấy làm ngạc nhiên, ông ấy lấy ra một văn kiện, chỉ vào màn hình lớn: "Điểm cống hiến của giáo sư Ôn cao hơn giáo sư Nhan."
"Một tháng gần đây, giáo sư Ôn cũng công bố mấy bài luận văn, đều được đăng trên tạp chí khoa học, phương diện này cũng không thua gì giáo sư Nhan."
"Dựa theo quy định, dưới tình hình số phiếu bầu bằng nhau, nên do giáo sư Ôn..."
Ông còn chưa nói hết câu thì bị một tràng tiếng gõ cửa cắt ngang.
Tâm trạng căng thẳng của Nhan Nhược Tuyết nhẹ nhõm hẳn đi, cô ta lại nở nụ cười: "Viện trưởng, mở cửa đi, là người do giáo sư Manuel phái tới."
Vẻ mặt viện trưởng rất nghiêm túc, lập tức cho người đi mở cửa.
Một người đàn ông mặc âu phục bước vào, trên tay cầm một túi hồ sơ, dáng vẻ bôn ba.
"Thưa các vị." Người đàn ông rất lịch sự mỉm cười: "Tôi là Duke Taylor, là một trong số những người phụ trách phòng thí nghiệm của giáo sư Manuel."
Viện trưởng vội vã đứng dậy: "Ngài Duke, xin chào ngài, ngài đến nhà họ Kỷ chúng tôi thật là vinh hạnh cho chúng tôi quá."
Phòng thí nghiệm của Manuel là phòng thí nghiệm do gia tộc Taylor và gia tộc Pastch cùng nhau đầu tư, nổi tiếng thế giới.
Trong giới nghiên cứu, không ai không biết đến phòng thí nghiệm này.
"Chúng tôi biết hôm nay nhà họ Kỷ muốn chọn ra người thừa kế, đặc biệt cử tôi tới đây để ủng hộ cho cô Nhan." Duke lấy từ trong tập hồ sơ ra một vài giấy tờ: "Đây là điều kiện ưu đãi mà phòng thí nghiệm của chúng tôi đề xuất, chỉ cần cô Nhan trở thành người thừa kế của nhà họ Kỷ thì tất cả những điều này đều sẽ được thực hiện."
Viện trưởng nhận lấy, trình chiếu văn kiện lên màn hình lớn.
Đồng thời, các nghiên cứu viên bỏ phiếu ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy.
Mọi người đều không khỏi hít ngược vào một hơi.
Trên văn kiện ghi rất rõ ràng, sẽ cho nhà họ Kỷ rất nhiều nguyên liệu phục vụ cho việc làm thí nghiệm, bao gồm cả một vài nguyên liệu quý hiếm không thể mua được thông qua các kênh mua bán quốc tế.
Thậm chí, còn có thể cho nghiên cứu viên của nhà họ Kỷ tư cách bước vào phòng thí nghiệm Manuel.
"Mong các vị cân nhắc thêm." Duke lại cười nói: "Chúng tôi chỉ hợp tác với cô Nhan, nhà họ Kỷ vẫn mang họ Kỷ, bảo đảm địa vị của nhà họ Kỷ trong giới nghiên cứu sẽ được nâng lên một bậc cao hơn."
Bầu không khí rơi vào trầm lặng.
Rất nhiều người đã dao động.
Từ sau khi Duke xuất hiện, Nhan Nhược Tuyết chưa bao giờ thu lại nụ cười, cô ta rất khinh thường nói: "Đã nhìn thấy chưa? Cho dù cống hiến của Ôn Phong Miên vượt qua tôi, nhưng vị trí người thừa kế nhà họ Kỷ cũng chỉ có thể là của tôi."
Cô ta đã liên hệ với bên phía châu Âu từ đầu.
Với điều kiện như thế này, và vì sự phát triển của nhà họ Kỷ trong tương lai, tầng lớp cấp cao của nhà họ Kỷ sẽ không từ chối.
Tất nhiên, nếu viện phó Từ đứng về phía cô ta, thì cô ta cũng sẽ không bảo Duke tới.
Viện trưởng tập hợp kiến nghị của các viện phó, cuối cùng đành gật đầu, lên tiếng: "Vậy thì cô Nhan..."
Đúng lúc này lại có tiếng gõ của vang lên, cắt ngang lời của viện trưởng.
Người trong phòng hội nghị đều ngẩn cả ra.
Hôm nay làm sao thế?
Doanh Tử Khâm vẫn luôn khép mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở bằng mắt ra, cô chậm rãi duỗi eo: "Đợi chút, người của tôi cũng tới rồi."
- Chương 542: 3 quả tên lửa! -
Cũng tới rồi?
Nghe thấy câu này, ngoài Ôn Phong Miên ra, những người khác đều quay sang nhìn nhau, mọi người đều lộ vẻ thắc mắc.
Đến cả viện phó Từ cũng không biết còn có sự xuất hiện của ai có thể phá vỡ được cục diện hiện tại.
Manuel đó!
Trong giới nghiên cứu quốc tế, người có thân phận và địa vị ngang hàng với ông ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Càng đừng nói đến việc, phòng thí nghiệm Manuel đã liên kết với hai nhà tài phiệt cổ của châu âu là gia tộc Pastch và gia tộc Taylor, giờ họ lại đề xuất cho nhà họ Kỷ những đãi ngộ ưu đãi đến thế.
Cục diện này còn cứu vớt làm sao?
Viện trưởng cũng rất khó hiểu, nhưng vẫn truyền đạt mệnh lệnh lần nữa: "Đi mở cửa."
Cửa lập tức được mở ra, có người bước vào.
Cũng là một người phương Tây, nhưng không mặc âu phục, mà mặc đồ nghiên cứu màu trắng.
Đó là trợ lý của Hickman.
Hickman không giống Manuel, không thích lộ mặt trước công chúng.
Hội thảo báo cáo hồi tháng sáu có thể xem là lần đầu tiên ông chính thức công khai giới thiệu dự án nghiên cứu của mình đến toàn thế giới. Cho dù là nghiên cứu viên và các giáo sư tiến sĩ trong giới nghiên cứu, 99% đều chỉ nhìn thấy ông trên thời sự.
Cộng thêm tính bảo mật của nghiên cứu cực cao, về cơ bản chưa có ai từng gặp trợ lý của Hickman. Bên phía nước Hoa thì càng không cần nói nữa.
"Doanh Tử Khâm, tôi bảo rồi, làm người đừng huênh hoang quá." Nhan Nhược Tuyết tất nhiên chưa gặp bao giờ, cô ta giơ tay lên, ngón tay gõ xuống mặt bàn, phì cười: "Cô tưởng cô tìm đại một người ở châu Âu là có thể so được với giáo sư Manuel ấy hả?"
Tưởng là Hickman chắc?
Đúng là nực cười.
Cô ta đã tiếp xúc lâu với phòng thí nghiệm của Manuel, cũng biết Hickman hoàn toàn là kẻ điên dốc hết tâm sức cho khoa học, không để tâm đến bất kỳ danh lợi nào, sao có thể nhúng tay vào chuyện của nhà họ Kỷ.
Nhưng gương mặt của Duke thì lập tức biến sắc, có thể nói là kinh hoàng.
"Xin tự giới thiệu, tôi là trợ lý của giáo sư Hickman." Trợ lý hơi ngạc nhiên nhìn Nhan Nhược Tuyết một cái, sau đó gật đầu với Doanh Tử Khâm: "Các vị cũng biết, thân phận của giáo sư đặc biệt, không thể đích thân tới, cho nên chỉ có thể cử tôi đi, mong các vị lượng thứ."
Chữ Hickman này giống như sét đánh giữa trời quang, "ầm" một tiếng, nổ tung bên tại tất cả mọi người.
Lúc này, không chỉ viện trưởng mà những người tham gia hội nghị cũng đứng cả dậy.
Yết hầu của viện trưởng chuyển động lên xuống, ông cất tiếng một cách khó nhọc: "Ngài nói, ngài là trợ lý của giáo sư Hickman?!"
Người trợ lý cười nói: "Nhưng mà tôi đã kết nối với giáo sư rồi, để giáo sư chào hỏi mọi người."
Anh ta mở máy tính bảng.
Ngón tay viện trưởng run rẩy, lập tức chuyển video trên máy tính lên màn hình lớn.
Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn.
Trên màn hình là một người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi, tuy trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn, nhưng toàn thân hừng hực tinh thần, gương mặt bừng sáng.
Viện phó Từ run tay, sau khi ông lấy điện thoại ra tìm kiếm ảnh của Hickman để đối chiếu xong, cả người ngã phịch xuống ghế, lập tức buột miệng chửi thề: "Đệt..."
Ông đúng là mù rồi!
Các nghiên cứu viên đang đợi ở bên ngoài cũng xôn xao hết cả lên.
"Giáo sư Hickman! Giáo sư Hickman thật kìa!"
"Giống hệt trên ảnh luôn!"
"Xin chào các bạn nhà họ Kỷ." Hickman nói tiếng Anh, vì ông quả thực không thể học được tiếng Hoa: "Tôi là Hickman Godolphin, rất vui được gặp mọi người ở đây."
"Trò Doanh, Doanh Tử Khâm là người đã hợp tác với tôi nhiều lần, tôi vẫn luôn không biết cô ấy muốn gì, hiếm khi có dịp cần đến tôi một lần, tôi đành lộ khuôn mặt già nua này ra cho mọi người xem."
Phòng hội nghị lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Đến cả Ôn Phong Miên cũng phải chậm rãi quay sang nhìn con gái.
Biểu cảm của Doanh Tử Khâm rất bình thản, cô nhướng mày với Hickman ở trong màn hình: "Giáo sư, đừng trêu em nữa."
"Không phải trêu, đây là lời nói thật lòng." Giáo sư Hickman rất nghiêm túc: "Có thể giúp được em một lần, tôi rất vui."
Có nhiều hơn nữa cũng không báo đáp được ơn cứu mạng của cô.
Phòng hội nghị yên tĩnh đến mức cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Viện phó Từ ôm lấy ngực, tay còn lại lau mồ hôi, một lần nữa phải lên tiếng chửi thề: "Má nó chứ..."
Đừng nói đến bọn họ, cho dù là các giáo sư bên phía châu Âu, gặp Hickman cũng phải tỏ lòng tôn kính.
Tất nhiên, có thể gặp được hay không là chuyện khác.
Kết quả Doanh Tử Khâm thì sao?
Lại ở đây nói chuyện phiếm với Hickman.
Thế giới không phải sắp diệt vong rồi đấy chứ!
Cơ thể Nhan Nhược Tuyết run lên, đôi mắt trợn trừng, cô ta căn bản không muốn tin.
Khuôn mặt cô ta từng chút tái nhợt đi, mồ hôi sau lưng cũng tuôn ra như suối.
Hickman!
Cô ta không thể nào tưởng tượng được, người Doanh Tử Khâm gọi tới lại thật sự là người của phòng thí nghiệm Hickman!
Sao có thể như vậy?
Nhan Nhược Tuyết cố gắng điều hòa hơi thở, cô ta cười lạnh một tiếng: "Video này chắc chắn là giả! An Hòa đã nói với tôi rồi, kỹ thuật máy tính của cô hoàn toàn không thua kém gì nghiên cứu sinh khoa máy tính của Đại học Đế đô!"
"Muốn làm ra một đoạn băng giả chẳng phải rất dễ dàng ư?"
Một viên đá ném xuống mặt nước phẳng lặng làm dấy lên muôn ngàn lớp sóng.
"Cô Doanh còn biết về máy tính nữa?"
"Đỉnh thật đấy, cô ấy cũng làm cả thí nghiệm hóa sinh, thế là toàn năng rồi còn gì."
"Khoa máy tính của Đại học Đế đô càng khó thi vào nghiên cứu sinh."
"Giáo sư Ôn có một cô con gái giỏi thật, tí nữa tan họp tôi phải về nhà cho thằng ranh ở nhà một trận."
Nhan Nhược Tuyết nghe mà mặt mũi tái mét, cô ta cắn răng, nói một câu tiếng Anh với Duke: "Ngài Duke, phiền ngài nói gì đi chứ! Giáo sư Hickman thật sao có thể xuất hiện ở đây?!"
Duke không nói gì, nhưng vẻ mặt đờ đẫn của anh ta đã đủ nói lên tất cả.
Trái tim Nhan Nhược Tuyết trong phút chốc lạnh toát.
Lẽ nào...
"Không biết quý cô này là ai, mà lại chắc chắn rằng tôi là giả." Hickman hiểu được câu tiếng Anh này, ông đẩy gọng kính: "Tôi có thể chứng minh, tôi tuyệt đối là thật, nếu quý cô này có vấn đề gì về mắt và đầu óc, thì tôi có biết một bệnh viện ở đây, có thể gợi ý cho cô đi khám thử."
"Giáo sư Hickman, chúng tôi tin, tất nhiên là tin!" Viện trưởng vội nói: "Cô ta chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận nổi sự thật, mong ngài đừng so đo với cô ta."
Hickman gật đầu: "Tôi còn có việc, không nhiều lời với các vị nữa, nếu như có ai có thể đến phòng thí nghiệm của tôi, chúng ta sẽ gặp nhau ở châu Âu, rất hoan nghênh mọi người."
Kết nối video đến đây là kết thúc, nhưng tất cả mọi người đều chưa hoàn hồn sau cú sốc.
Trợ lý không hề tắt máy đi, mà mở một văn bản lên: "Cô Doanh là nghiên cứu viên số một của phòng thí nghiệm Hickman, chuyện của cô ấy, giáo sư nhất định sẽ làm được."
"Đây là điều kiện bên phía chúng tôi đưa ra."
Tuy Manuel và Hickman đều là giáo sư đẳng cấp quốc tế, nhưng Manuel vẫn thua một chút.
Phòng thí nghiệm Manuel có thể mở các kênh mua hàng cho nhà họ Kỷ mua sắm nguyên liệu phục vụ thí nghiệm, thì bên phía Hickman cũng có thể đưa ra được.
Bao gồm cả chỉ tiêu thi vào phòng thí nghiệm.
Nhưng như vậy vẫn chưa là gì.
Trợ lý lại mỉm cười nói: "Chắc các vị cũng biết, phòng thí nghiệm của giáo sư có hai nhà đầu tư."
"Về phía nhà họ Kỷ, chúng tôi cũng quyết định tiến hành đầu tư với một số vốn nhất định và đã nhận được sự đồng ý của hai nhà đầu tư."
Đây là văn bản thứ hai, là một hợp đồng chuyển giao nguồn vốn, có chữ ký của Hickman.
Bên dưới còn có hai con dấu.
Gia tộc Laurent!
Tập đoàn Venus!
Gia tộc số một thế giới và tập đoàn số một thế giới.
Ba quả tên lửa đồng thời oanh tạc khiến mọi người đều đờ đẫn.
Thế này thì còn lựa chọn gì nữa?
Viện trưởng không thèm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nhan Nhược Tuyết lấy một cái, lập tức mở miệng: "Nhà họ Kỷ và viện nghiên cứu đều do giáo sư Ôn Phong Miên thừa kế, có ai có ý kiến khác không?"
Không ai lên tiếng.
Môi Nhan Nhược Tuyết run run, trái tim dường như cũng tê dại. Đầu cô ta ong lên.
Sao có thể như vậy?!
Rõ ràng, thắng lợi phải thuộc về cô ta mới đúng.
Để có thể mời được người của phòng thí nghiệm Manuel đến, cô ta đã bỏ ra một cái giá không nhỏ.
"Viện trưởng." Lúc này, có nhân viên bảo vệ vội vàng chạy vào, nhỏ giọng nói thầm bên tai ông một câu.
Viện trưởng biến sắc: "Không bị lộ ra chứ?"
"Không có." Người kia lắc đầu: "Có hacker giúp ngăn lại rồi."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Viện trưởng thở phào, ngay lập tức, gương mặt ông sa sầm: "Nhan Nhược Tuyết, cô to gan thật, lại dám phản bội nhà họ Kỷ, bắt cô ta lại!"
Nhan Nhược Tuyết còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hai hộ vệ của bổn gia khống chế.
Căn phòng hội nghị loạn cả lên.
Nhân lúc không ai để ý, Duke nhấc túi xách lên, rón rén đi ra bên ngoài.
Anh ta gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu rất kích động: "Gia, gia chủ, ngài biết không? Cuối cùng tôi đã gặp được nghiên cứu viên số một của phòng thí nghiệm Hickman, cô ta là..."
Còn chưa nói hết câu, trong điện thoại đã im bặt.
Duke nhìn chiếc điện thoại đã bị nội kình cắt làm đôi trong tay, đờ đẫn cả người.
Doanh Tử Khâm ngước mắt lên: "Bắt lại."
Chuyện lần trước gia tộc Taylor cử lính đánh thuê đến cô còn chưa tính toán với bọn họ.
Toàn thân Duke lạnh toát: "Tôi, tôi, vệ sĩ..."
Các vệ sĩ của anh ta không có động tĩnh gì, lẽ nào cũng bị giải quyết hết rồi?!
Anh ta nhìn cô bé, đột nhiên nhớ đến đoạn ghi hình lần trước.
Hoàn toàn trùng khớp.
Duke kinh ngạc đến hốt hoảng: "Thì ra cô..."
Anh ta không thể nói tiếp vì đã bị người ta đeo lên một cái rọ mõm bằng sắt, sau này cũng không thể nói ra sự thật được nữa.
Duke và Nhan Nhược Tuyết đều bị đưa đi.
"Bố." Doanh Tử Khâm lúc này mới quay người lại, rất bình thản lấy ra hóa đơn cô đã chi ở giới cổ y mấy ngày trước: "Hóa đơn con mua dược liệu, đây có tính là chi phí công không ạ?"
Ôn Phong Miên nhìn một dãy số dài trên hóa đơn: "..."
Ông rơi vào im lặng.
Sau đó ông bắt đầu suy nghĩ, con gái bảo mình thừa kế nhà họ Kỷ và viện nghiên cứu liệu có phải có mục đích nào khác không.
"Ừm." Ôn Phong Miên gấp gọn tờ hóa đơn lại, gật đầu: "Chắc phải chờ mấy ngày nữa, đợi chỉnh đốn xong nhà họ Kỷ, phòng tài vụ sẽ thanh toán cho con."
Đuổi đám người của phe Nhan Nhược Tuyết ra khỏi nhà họ Kỷ, nhất định phải mời thôi miên sư đến xóa bỏ tất cả ký ức có liên quan đến nhà họ Kỷ của bọn họ đi.
Nhất là Nhan Nhược Tuyết, ban nãy họ đã phát hiện cô ta có giao dịch không chính đáng với bên phía châu Âu.
Lấy cái giá bán viện nghiên cứu để đổi lấy sự ủng hộ của phía châu Âu.
Bằng không, với năng lực của bản thân cô ta đúng là không đủ để khiến người của phòng thí nghiệm Manuel phải đặc biệt đến đây một chuyến.
Cũng may là phát hiện ra sớm, bằng không không chỉ nguy hại đến một mình nhà họ Kỷ, mà còn ảnh hưởng đến cả nước Hoa.
Đây đã thuộc tội thông địch bán nước rồi.
Dựa vào điều khoản trước đây Nhan Nhược Tuyết ký với nhà họ Kỷ, nếu xảy ra những chuyện thế này thì sẽ phải tiến hành một vài thủ thuật.
Những chuyện đó sẽ có chuyên gia lo liệu, không cần đến Ôn Phong Miên quản.
Ông lấy được chìa khóa từ chỗ viện trưởng, đi đến nơi bảo mật của nội viện.
Trên đường đi, ông nhận được video call của Ôn Thính Lan.
"Bố, tháng này con lại làm nổ hai phòng thí nghiệm rồi." Thiếu niên lấy ra thẻ sinh viên của Đại học Norton: "Tiền học bổng hai tháng đều bị trừ hết rồi."
Ôn Phong Miên: "Bây giờ bố không muốn nhìn thấy tiền."
Ôn Thính Lan: "..."
Ôn Phong Miên khẽ thở dài.
Ông là một người không mấy để ý đến tiền cũng sẽ không so đo từng đồng, bây giờ lại bị hai chị em nhà này làm cho hơi nhạy cảm với chủ đề ấy.
***
Nhan An Hòa không có tư cách đến tham dự buổi tuyển cử người thừa kế, dù sao thì cô ta cũng không phải là nghiên cứu viên của nhà họ Kỷ.
Cô ta ở trong biệt viện đợi tin tốt của Nhan Nhược Tuyết.
Đợi suốt một tiếng, Nhan An Hòa cũng không đợi được Nhan Nhược Tuyết, mà lại thấy viện trưởng và mấy tay hộ vệ đến.
"Viện trưởng, cô tôi đâu?" Nhan An Hòa đứng dậy, mỉm cười: "Bây giờ tôi có thể vào nội viện ở được chưa?"
Đại học Đế đô không cần cô ta cũng chẳng sao, cô ta vẫn còn nhà họ Kỷ. Thực lực của nội viện cũng không kém.
"Vào nội viện ở?" Viện trưởng cười lạnh: "Nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Cô và Nhan Nhược Tuyết là một bọn, ai biết được liệu cô có làm chuyện gì không, bắt cả lại."
Hộ vệ bước lên, giữ chặt Nhan An Hòa.
Nhan An Hòa ngơ ngác, cô ta giãy giụa: "Vì sao các người lại bắt tôi? Dựa vào cái gì?!"
Viện trưởng căn bản không muốn phí lời với cô ta, bảo hộ vệ dẫn người đi.
Nhan An Hòa cũng bị đưa đến viện nghiên cứu, vừa đúng lúc Doanh Tử Khâm đi ra.
Cô ta mím môi: "Vì sao cô ta có thể ở đây? Cô ta có phải ứng viên cho vị trí người thừa kế đâu!"
Rốt cuộc ai đã trở thành người thừa kế?
Cô của cô ta rõ ràng có sự giúp đỡ của phía châu Âu.
"Vì sao cô Doanh lại không thể xuất hiện ở đây?"Viện trưởng lên tiếng, lạnh nhạt nhìn cô ta: "Cô ấy là nghiên cứu viên số một của phòng thí nghiệm Hickman, không hề kém người thừa kế của nhà họ Kỷ."
- Chương 543: Xử lý Kỷ gia, thua thất bại thảm hại, câu dẫn. -
Nghiên cứu viên số một.
Đừng nói đến phòng thí nghiệm Hickman, mấy phòng thí nghiệm đẳng cấp trên quốc tế cũng chẳng có lấy một nghiên cứu viên nào trẻ tuổi như thế.
Một thiên tài nghiên cứu khoa học còn chưa đến hai mươi tuổi.
Có điều viện trưởng cũng biết, tuy hạng mục thí nghiệm tàu mẹ vũ trụ đã được công bố trên toàn cầu rồi nhưng các mặt như tài liệu thí nghiệm vẫn ở trong trạng thái bảo mật nghiêm ngặt, tuyệt đối không được để lộ ra chút nào.
Ông ta không thể nào đi hỏi thêm.
Hickman nằm trong nhóm các giáo sư đẳng cấp nhất giới nghiên cứu khoa học quốc tế, an toàn là vấn đề rất quan trọng. Dù sao quanh năm luôn có những giáo sư chết vì "sự cố ngoài ý muốn" mà.
Cả nhà họ Kỷ đều phải bảo vệ cho Doanh Tử Khâm, phải loại bỏ tất cả mọi sự đe dọa. Tuyệt đối không cho phép chuyện Nhan Nhược Tuyết bán đứng viện nghiên cứu như thế được xảy ra lần nữa.
Giống như thể bị sét đánh ngang tai, Nhan An Hòa không thể nào tin vào đôi tai của mình, môi cô ta đang run rẩy: "Hick, Hickman?"
Tuy rằng cô ta không học chuyên ngành vật lý nhưng cũng có nghe đến tên tuổi của Hickman.
Doanh Tử Khâm là nghiên cứu viên số một thuộc phòng thí nghiệm của Hickman sao?
Gương mặt của Nhan An Hòa dần trở nên trắng bệch, cô ta chỉ cảm thấy toàn thân trở nên lạnh lẽo.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là độ cao mà cả đời này cô ta cũng không thể với tới được.
Ban đầu, tại sao cô ta cứ muốn giống như lúc trước, nhất định phải giẫm đạp người khác dưới chân cơ chứ?
Có điều lần này không giống trong quá khứ, cô ta không phải là người chiến thắng mà là kẻ thất bại hoàn toàn, thua sạch sành sanh.
Viện trưởng chẳng nói thêm lời nào với Nhan An Hòa mà ra lệnh cho hộ vệ đưa cô ta vào trong.
Một lát sau sẽ có thôi miên sư đến đây xóa bỏ những ký ức có liên quan đến nhà họ Kỷ của bọn họ. Chuyện Doanh Tử Khâm là nghiên cứu viên số một cũng sẽ không bị lộ ra.
Cùng lúc đó, ở châu Âu .
Tổng bộ phòng thí nghiệm của Manuel.
Gia tộc Pastch và gia tộc Taylor đều cử lính đánh thuê đến trấn giữ ở đó, ngoài ra còn thuê thêm rất nhiều hacker để đảm bảo số liệu thí nghiệm không bị lọt ra ngoài.
Lúc Duke gọi điện đến, gia chủ nhà Taylor đang xem xét tiến độ thí nghiệm của Manuel. Duke còn chưa nói hết lời đã cúp ngang cuộc điện thoại, gia chủ nhà Taylor nhạy bén cảm giác được có điều gì đó không bình thường.
"Xem ra Nhan Nhược Tuyết thất bại rồi." Gia chủ nhà Taylor híp mắt: "Lần này Duke cũng bị giữ lại."
Nhà họ Kỷ có nguồn gốc từ giới cổ vũ, trên trường quốc tế bọn họ cũng có sức ảnh hưởng nhất định, bọn họ không thể cương quyết đối đầu được. Lần trước bọn họ cũng nghi ngờ, có khi nào là cổ võ giả của nhà họ Kỷ không.
Nhưng sau khi đến giới cổ võ một chuyện thì lòng nghi ngờ đó đã bị đập tan. Nhà họ Kỷ cũng chỉ mới được xây dựng hơn trăm năm, không có công pháp, cũng chẳng có tài nguyên để đào tạo ra được một thiên tài trẻ tuổi. Đến bây giờ chuyện đó vẫn còn là một dấu hỏi chấm.
Việc Duke bị nhà họ Kỷ giữ lại cũng chẳng phải tổn thất gì với gia tộc Taylor, nhưng đúng là đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến bọn họ.
Gia chủ nhà Taylor chẳng cần điều tra cũng biết là bên phía Hickman đã chen tay vào việc của nhà họ Kỷ. Cộng thêm gia tộc Laurent và Tập đoàn Venus, gia tộc Taylor muốn động đậy cũng chẳng động đậy được.
"Giáo sư Manuel, rất lấy làm tiếc." Gia chủ nhà Taylor thở dài một hơi: "Không thể lấy tài liệu nghiên cứu bên phía nhà họ Kỷ về đưa cho ông được rồi."
Manuel cũng là một người đàn ông trung niên đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng đầu tóc lại bạc trắng. Ông ta đeo một cặp kính đen, nghe thế bên ngước lên khỏi bàn thí nghiệm, xua xua tay rồi chậm rãi mở miệng: "Ngài Taylor khách sáo rồi, lấy được thì tốt, không lấy được cũng chẳng sao."
Gia chủ nhà Taylor gật đầu: "Giáo sư Manuel yên tâm, chỉ cần mấy hạng mục nghiên cứu của ông được phát minh thành công trước hạng mục tàu mẹ vũ trụ của Hickman thì địa vị của ông ta trong giới nghiên cứu khoa học quốc tế sẽ không thể nào bì được với ông."
Manuel không nói gì, chỉ ừ một tiếng bằng giọng mũi, xem như đáp lời.
Ông ta hiểu rất rõ, trong mắt người nghiên cứu khoa học, hạng mục tàu mẹ vũ trụ còn khó hơn dự đoán của người bình thường nhiều. Bởi vì chỉ có nhà khoa
học mới biết rốt cuộc hạng mục đó cần bao nhiêu sức người và sức của, phải khắc phục bao nhiêu điều khó khăn.
Có thể vượt ra ngoài hệ mặt trời tiến bước vào một hệ hành tinh khác đã là tốt rồi, còn muốn đi đến cả vũ trụ khác ư?
Đường kính của vũ trụ nơi có Trái đất cũng chỉ được các nhà khoa học đưa ra con số dự đoán khổng lồ là một trăm sáu mươi tỷ năm ánh sáng mà thôi, vẫn có thể còn to hơn nữa.
Đừng nói là mười năm, cho dù là năm mươi năm, khoa học kỹ thuật của con người cũng vẫn chưa đạt đến độ cao đó.
Tàu mẹ vũ trụ cái gì, hoàn toàn là một mơ mộng hão huyền.
***
Trong thời gian ba ngày, nhà họ Kỷ đã hoàn tất việc thanh lý, dọn dẹp. Nhan Nhược Tuyết và mấy kẻ phản bội đều bị trừng phạt nghiêm khắc. Mọi chuyện thay đổi hoàn toàn.
Viện trưởng lùi về vị trí viện phó, giao lại toàn quyền quản lý viện nghiên cứu và nhà họ Kỷ vào tay Ôn Phong Miên.
Cùng lúc ấy, có tin tức từ giới cổ vũ truyền tới.
Trong lúc đang tranh giành địa bàn ở biên giới, nhà họ Kỷ không địch nổi gia tộc còn lại nên cả ba vị trưởng lão đều đã bị gϊếŧ hết. Lão tổ tông và mấy cổ võ giả từ thời tổ tiên đều xuất hiện nhưng cũng chẳng thoát được kết cục phải chết. Cả nhà họ Kỷ sụp đổ, địa bàn bị gia tộc chiến thắng giành mất.
Một gia tộc vừa chạm đến ngưỡng gia tộc cổ võ cỡ trung như nhà họ Kỷ đã tiêu tan như thế.
Mà vừa khéo ngay lúc đó, Tư Pháp đường đang bận rộn với công việc khảo hạch khác, địa bàn của nhà họ Kỷ cách Tư Pháp đường quá xa. Tư Pháp đường không cho đội hộ vệ đi ngăn cản.
Doanh Tử Khâm biết chuyện này không chỉ là tình cờ.
Mất đi bổn gia rồi ngược lại nhà họ Kỷ ở Đế đô sẽ càng được an toàn hơn.
Có điều, ở giới cổ võ có quá nhiều gia tộc giống như nhà họ Kỷ, không tới một nghìn thì cũng được tám trăm, biến mất thì biến mất thôi, cũng chẳng có ai bận tâm đến làm gì.
Giới cổ võ vốn luôn cổ vũ việc đấu tranh, chỉ trong lúc so tài với nhau võ lực mới được gia tăng nhiều hơn.
Doanh Tử Khâm bước ra từ viện nghiên cứu, về tới biệt thự, ngay lúc ấy điện thoại kêu lên một tiếng "bíp".
Cô cúi đầu, là một dòng tin nhắn hiển thị thẻ ngân hàng của cô nhận được số tiền 300.000.000 tệ.
Cảm giác có tiền thật là tốt.
Ôn Phong Miên vẫn còn bận việc ở nội viện.
Lần nữa khởi động lại hạng mục thí nghiệm của hơn hai mươi năm trước, sẽ mất không ít công sức.
Trong phòng ăn, cơm nước đã được chuẩn bị xong xuôi, màu sắc, hương thơm, mùi vị đều đủ cả.
Phó Quân Thâm ngồi ở một bên bàn ăn, sắp xếp đũa đầu vào đấy, uể oải ngước mắt lên nói: "Đi rửa tay."
Doanh Tử Khâm rửa tay xong, sau khi uống một hớp canh thì bắt đầu ăn cơm.
Mấy ngày này cô luôn xử lý công việc của nhà họ Kỷ, thật sự rất bận rộn.
Cô ăn rất nhanh nhưng không hề thô lỗ. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sự tao nhã.
Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, cả bàn thức ăn đều đã bị quét sạch.
Phó Quân Thâm ung dung lấy Đô Đô đang khụt khịt từ trong túi áo ra: "Yểu Yểu, em xem, nó gọi em là mẹ kìa."
Doanh Tử Khâm chậm rãi ngẩng đầu: "..."
Cô không thích cho lắm nhưng mà quả thật hôm nay cô ăn có hơi nhiều.
Sau khi ăn cơm, hai người ngồi trên sô pha xem tivi.
Đó là bộ phim truyền hình mới của Thương Diệu Chi, thể loại tiên hiệp.
Kịch bản phim truyền hình và phim điện ảnh hay đều quá ít, đạt đến vị trí như Thương Diệu Chi rồi thì không thể tùy tiện nhận phim được. Một năm nhiều nhất là một bộ phim truyền hình hoặc phim điện ảnh.
Truyền thông Sơ Quang xác định mục tiêu của Thương Diệu Chi là ảnh đế quốc tế, phải cạnh tranh giải thưởng diễn viên chính xuất sắc nhất của Oscar.
"Vân Sơn bảo em tham gia bài kiểm tra của Đan Minh rồi à?" Phó Quân Thâm không hứng thú gì mấy với phim truyền hình, anh vươn tay nhéo nhéo má Doanh Tử Khâm: "Còn là cấp một nữa?"
"Ừm." Doanh Tử Khâm tựa vào lòng anh, quả đúng là một chiếc gối ôm êm ái: "Mỗi tháng sẽ nhận một ít dược liệu miễn phí, không thể để lãng phí vô ích được."
Có điều thành viên từ cấp một đến cấp ba không có đặc quyền này.
Sau cấp bốn, theo cấp bậc cao thấp khác nhau, lần lượt thành viên từng cấp có thể nhận lượng tiền dược liệu nhất định từ Đan Minh. Lượng tiền dược liệu của thành viên cấp bảy là năm mươi triệu một tháng.
Năm mươi triệu này được tính theo tiền tệ của giới cổ y, tỉ lệ gấp mười lần tiền của thế giới bên ngoài.
Dù sao những bài kiểm tra đó cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn với cô, vượt qua dễ dàng thôi.
Có lợi mà không chiếm thì mới là đồ ngốc.
"Mê tiền đến vậy hả bạn nhỏ?" Phó Quân Thâm vươn tay giữ lấy eo cô, ôm xiết lại, cúi đầu xuống, không kìm được mà bật cười: "Còn lo là anh không mua nổi dược liệu cho em hả?"
Doanh Tử Khâm ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng: "Anh là đồ phá của, em phải tiết kiệm tiền."
Dưới trướng Tập đoàn Venus có rất nhiều công ty cần vận hành, cộng thêm vài phòng thí nghiệm nữa, chi tiêu cũng mất một khoản lớn. Đa số tài sản ở dưới dạng cổ phần và bất động sản, tiền vốn lưu động chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Phó Quân Thâm chẳng nhiều lời đã lập tức chuyển số tiền hai trăm tỷ từ tập đoàn sang đầu tư vào hạng mục thí nghiệm tàu mẹ vũ trụ, cô không muốn để anh tiêu tiền thêm nữa. Vả lại, người đàn ông này thiết kế một bộ trang sức thôi cũng đã tốn mất số tiền bằng vài căn nhà ở Đế đô rồi.
"Ừm, anh biết rồi, tiết kiệm cho anh." Phó Quân Thâm nhướng mày, khẽ nghiêng đầu sang hôn lên môi cô, giọng nói trầm khàn: "Anh vui lắm."
Đầu ngón tay anh trắng nõn, hơi lạnh lẽo, lúc vuốt ve gò má cô tạo nên sự đối lập rõ ràng với nhiệt độ của đôi môi, mang lại cảm giác hơi tê dại.
Lông mi của Doanh Tử Khâm run rẩy.
Người đàn ông vùi mình trên chiếc sô pha, đôi chân thon dài vắt chéo, đôi con ngươi màu hổ phách như phát sáng, ánh lên sự dịu dàng.
Sau khi hôn nhau, đôi môi anh đỏ ửng, gương mặt vốn đã quyến rũ nay lại càng thêm mê hoặc.
Lúc anh tập trung nhìn thẳng vào một người, trong đôi mắt chỉ chất chứa mỗi bóng hình cô.
"Cảnh cáo anh rồi đấy, đừng có mà ..."
Doanh Tử Khâm khựng lại, cảm giác cái từ thả thính không hợp lắm. Cô quay đầu đi, tiếp tục xem phim.
Mấy phút sau, cuối cùng cũng tìm được một từ thích hợp.
Câu dẫn.
"Yểu Yểu."