Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 372: Ra tay! CMN cô còn biết y thuật?

Con chuột bạch bị ngất lật người trở lại, vỗ nhẹ vào cái bụng tròn trịa của nó rồi từ từ đứng dậy.

"Chít chít." Nó kêu thêm mấy tiếng rồi vẫy đuôi đầy vui vẻ.

Đô Đô được Doanh Tử Khâm để trong túi nghe thấy tiếng con chuột, vội ló đầu ra, hằm hè với con chuột, tuyên bố chủ quyền.

Doanh Tử Khâm giơ tay lên, nhét Đô Đô vào trong túi.

Nam sinh nhìn chằm chằm vào con chuột bạch9 đang sống sờ sờ, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.

"Bravo! Quá tuyệt vời!" Norah vỗ tay, không tiếc lời tán thưởng: "Tôi không có gì để dạy em cả. Em rất giỏi, tôi nên học hỏi em mới phải."

Tả Lê vừa đi ra ngoài trở lại đã nghe thấy một câu như vậy, lập tức cảm thấy choáng váng.

Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra trong thời gian ngắn như thế?

Tả Lê biết rõ thực lực của Norah, có thể khiến cô ấy tán thưởng như vậy, chắc chắn là một người có hiểu biết không tồi về y học.

Ánh mắt anh ta nhìn cô gái lập tức có phần khác lạ, hơi tuyệt vọng.

Mẹ kiếp, cô còn biết y thuật? !

Nam sinh kia ngập ngừng một chút rồi lên tiếng: "Xin lỗi."

Doanh Tử Khâm tháo găng tay, cất chiếc kim bạc đi: "Anh nên xin lỗi Đông yz"

Mặt nam sinh càng đỏ bừng, còn rất khó chịu: "Thật xin lỗi, tôi đã đánh giá thấp Đông y, Đông y quả thực rất giỏi."

Doanh Tử Khâm trở lại chỗ ngồi của mình.

Cuối cùng, Tả Lê cũng thở phào một hơi, hỏi bằng tiếng Anh: "Tiến sĩ, khi nào thì cô đi, chúng tôi sẽ giúp cô đặt chuyến bay."

"Cảm ơn rất nhiều, nhưng không cần đâu." Norah lắc đầu: "Tháng sau tôi mới đi."

Tả Lê hơi kinh ngạc: "Cô không trở về châu Âu luôn ư?"

"Có học sinh nhờ tôi đi khám bệnh cho một cụ già" Norah nói: "Chờ các anh ăn Tết xong, tôi sẽ đến thành phố Hồ một chuyến, sau đó sẽ về châu Âu"

Nghe thế, Tả Lê cũng không hỏi nhiều.

Trình độ y học của Norah không hề thấp. Dù trong hay ngoài nước, đều có rất nhiều người muốn mời cô ấy đi khám bệnh.

Norah suy nghĩ một chút: "Giáo sư Tả Lê, phiền anh cho tôi xin thông tin liên lạc của Doanh Tử Khâm được không?"

Nghe vậy, Tả Lê nhảy bật lên và bỏ chạy ngay lập tức: "Đừng có mơ!!!"

***

Bốn giờ chiều.

Quả nhiên các fan hâm mộ đang canh chừng trên Weibo của tổ chương trình.

[@Thanh Xuân 202 V: Doanh Thần – Doanh Tử Khâm đến cổ vũ, sẽ lên sân khấu cùng Vân Hòa Nguyệt. Các bạn có mong chờ buổi công chiếu thứ hai này không? Chia sẻ bài viết Weibo này, sẽ rút ra ba fan, phần thưởng 10.000 tệ từ nhà tài trợ @Truyền thông Sơ Quang V đang chờ đợi các bạn.]

[Ôi trời? Đây là kiểu liên kết liên chiều thế nào đây???]

[Mẹ kiếp, Diệp Hi khiến tôi cười chết mất thôi, thật sự gọi được một người chưa từng debut xuất hiện. Giỏi thật, giỏi thật đấy!]

[Đừng nói nữa, chỉ cần Doanh thần có mặt thôi, thì tôi có thể đứng ngắm cả ngày!]

Sau khi bài viết này được đăng lên, lượt bình chọn của Vân Hòa Nguyệt cũng bắt đầu tăng lên, tuy tăng rất chậm, nhưng vẫn áp đảo vị trí số 2.

Fan hâm mộ của các thí sinh khác không ngờ rằng Doanh Tử Khâm thật sự sẽ đến, thế nhưng bọn họ vẫn tiếp tục mỉa mai châm chọc.

[Thật đáng khâm phục! Một nhân tài nghiên cứu khoa học, không chú tâm đóng góp cho đất nước lại định gia nhập vào giải trí hay gì? Thật buồn cười làm sao.]

[Trận đấu bán kết của ISC sắp kết thúc và vòng chung kết quốc tế sẽ được tổ chức vào tháng 5. Cái cô Doanh thần này không cần luyện tập nhiều hơn à? Đến lúc đó lại tự biến mình thành một con ngốc và mất mặt trước cả thế giới?]

Truyền thông Thiên Hành.

Người đại diện của Hoa Dận nhíu mày thật chặt sau khi đọc Weibo: "Cái cô Doanh thần kia thật sự có thể giúp Vân Hòa Nguyệt giành được vị trí đầu tiên một lần nữa trong lần công chiếu tiếp theo ư?"

Hoa Dận trầm tư một lúc, sau đó khẽ lắc đầu: "Không đâu."

Nếu Vân Hòa Nguyệt có thể mời được Thương Diệu Chi, thì Phong Đồng tuyệt đối không có cách nào đấu lại.

Tuy nhiên, Vân Hòa Nguyệt lại mời Doanh Tử Khâm.

Một tài năng học tập, dù có mạnh đến đâu thì sao thể so với một nghệ sĩ chân chính được?

Người đại diện vẫn rất cẩn thận: "Tôi đã điều tra rồi, cái cô Doanh thần này biết đánh đàn dương cầm, tuy rằng trên mạng không có clip, nhưng điều này chứng tỏ cô ấy nhất định hiểu rõ nhạc lý."

Hoa Dận chỉ là cười cười, không quá coi trọng: "Có rất nhiều người hiểu rõ nhạc lý, nhưng có mấy người có thể trở thành ngôi sao lưu lượng tốp đầu?"

Thực ra, Hoa Dận đã thành lập phòng làm việc của mình, độc lập với Truyền thông Thiên Hành.

Lần này, Truyền thông Thiên Hành mời anh ta, anh ta hoàn toàn có thể không đi.

Nhưng dù thế nào cũng phải nể mặt công ty cũ của mình một chút.

Người đại diện suy nghĩ giây lát, cảm thấy cũng khá có lý.

Dù thế nào đi nữa, Doanh Tử Khâm không phải là người trong làng giải trí, cũng không có hàng chục triệu fan giống như Hoa Dận. Dù có lên sân khấu cũng không thể mang lại nhiều lợi ích cho Vân Hòa Nguyệt.

Người đại diện thở phào nhẹ nhõm: "Được, tôi sẽ liên lạc với phía Phong Đồng."

***

Ban đêm, Nhϊếp Triều từ công ty về nhà. Anh ta tự nhận thấy đầu óc mình cũng thông minh, chỉ trong hai ngày đã giúp nhà họ Nhϊếp giải quyết được một đơn đặt hàng lớn, số tiền đầu tư cũng tăng lên gấp mấy lần.

Anh ta rất phù hợp với việc kiếm tiền.

Nhϊếp Triều cũng cảm thấy cơ thể của mình nhanh nhẹn hơn nhiều, không sợ ông cụ Nhϊếp cầm chổi đuổi đánh mình nữa.

Anh ta ngâm nga một bài hát và rẽ vào một con đường nhỏ trong rừng.

Ông cụ Nhϊếp thích yên tĩnh, nên nhà tổ ở xa thành phố, phải băng qua một khu rừng.

Thế nhưng vừa mới rẽ, Nhϊếp Triều đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Anh ta ngẩng đầu thì phát hiện có bốn người đang đứng chặn ở con đường mà anh ta bắt buộc phải đi qua.

Kẻ cầm đầu là một người đàn ông trung niên, còn lại là ba thanh niên. Tất cả đều mặc đồ đen, hòa vào màn đêm.

Nếu như không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện được.

Nhϊếp Triều cũng khá giật mình khi anh ta có thể nhìn thấy được, chứng tỏ thị lực của anh ta dường như đã được cải thiện rất nhiều.

Anh ta cảnh giác hỏi: "Các người là ai?"

Vốn dĩ luôn có vệ sĩ đi theo bảo vệ anh ta, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy vệ sĩ của anh ta xuất hiện.

Hơn nữa nơi này cách nhà họ Nhϊếp rất gần, các đội viên tạm thời mà anh ta mượn của Nhϊếp Diệc cũng chưa hề hiện thân. Vậy thì chỉ có một nguyên nhân là tất cả đã được giải quyết. Như vậy những người này...

Nhϊếp Triều càng thêm cảnh giác.

"Nhϊếp nhị thiếu gia, bọn tôi chỉ muốn lấy một chút máu tươi của cậu thôi." Người đàn ông trung niên liếc nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: "Hy vọng, cậu thức thời."

"Lấy máu của tôi?" Sắc mặt của Nhϊếp Triều lập tức thay đổi: "Mẹ kiếp, ông là ma cà rồng đấy à?"

"Đến lúc này rồi, Nhϊếp nhị thiếu gia vẫn còn thích nói đùa thế sao." Sắc mặt người đàn ông trung niên trầm xuống: "Bọn tôi chỉ cần một chút máu của cậu để nghiên cứu thôi."

Bốn người này đều là người của nhà họ Dư. Sau khi nhận được tin báo từ nhà họ Lâm, biết được Nhϊếp Triều đã uống một loại thuốc hiếm, có công hiệu tốt, bọn họ mới ra khỏi giới cổ võ đến đây chặn đường.

Nhà họ Dư không thể so với nhà họ Lâm, chỉ là một gia tộc hạng trung trong giới cổ võ, cũng không có gia tộc cổ y nào liên minh với bọn họ.

"Đồ thần kinh!" Nhϊếp Triều kéo quần áo vào sát người, không có ý định nói thêm nữa.

Dù có ngốc đến đâu, anh ta cũng có thể nhìn ra được, có lẽ là do người mà anh ta gặp ở nhà họ Nhϊếp ngày hôm qua.

Anh ta đã nghe theo lời của Doanh Tử Khâm, không nói ra trước mặt người ngoài, nhưng anh ta không ngờ rằng lúc đó sẽ có người ngoài ở nhà họ Nhϊếp.

Người đàn ông trung niên thở dài: "Vậy thì xem ra chúng tôi chỉ đành dùng vũ lực thôi."

Ông ta giơ tay lên, nội kình bên trong cơ thể tuôn ra.

Một chưởng rất mạnh đánh thẳng vào người của Nhϊếp Triều.

Nhϊếp Triều hoàn toàn không kịp né tránh, anh ta phun ra một ngụm máu tươi, cả người không run một cái nào đã ngã thẳng xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của bốn tên võ giả đều thay đổi, thậm chí bọn họ còn hơi kinh ngạc.

Vì không ai mong đợi kết quả này

Người đàn ông trung niên hơi nhíu mày, thầm hít vào một hơi: "Nhị thiếu gia nhà họ Nhϊếp, lại không biết cổ võ sao?"

Ba thanh niên kia nhìn nhau, không biết phải làm sao. Trong giới cổ võ, dù là một gia tộc lớn như nhà họ Lâm, hay một gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Lâm như họ Dư bọn họ, đều chướng mắt tất cả các gia tộc thế tục, bao gồm cả mấy gia tộc tài phiệt ở châu Âu. Trừ phi bọn họ có thể giống như gia tộc Bevin, có khả năng thuê thợ săn trên bảng xếp hạng NOK.

Với các gia tộc cổ võ, tiền bạc, quyền lực và sắc đẹp đều là điều rất bình thường, dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần có thực lực, cái gì mà không thể có được?

Từ trước đến nay bọn họ đã quen với việc hoành hành ngang ngược rồi.

Nhà họ Nhϊếp thì ngược lại, có tiếng vang lớn trong giới cổ võ. Bởi vì nhà họ xuất hiện một người tên Nhϊếp Diệc.

Tất nhiên, bọn họ đều biết rằng Nhϊếp Triều không mạnh bằng Nhϊếp Diệc, nhưng vẫn cho rằng anh ta thế nào cũng biết một chút cổ võ, hoặc có tu luyện nội kình.

Nếu như chưởng vừa nãy của người đàn ông trung niên đánh vào người luyện cổ võ, tùy theo thực lực, tổn thương sẽ không giống nhau. Nhưng cùng lắm cũng chỉ là gãy một cánh tay mà thôi. Đến lúc ấy, bọn họ lấy máu xong nối lại tay cho Nhϊếp Triều là được.

Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

Nhϊếp Triều chỉ là một người bình thường, một chưởng này gần như có thể gϊếŧ chết anh ta.

Tuy rằng sắc mặt của bốn cổ võ giả này đều biến đổi, nhưng bọn họ vẫn rất thờ ơ, không hề có ý định đi lên cứu người.

"Phiền phức rồi." Người đàn ông trung niên càng nhíu chặt mày: "Thật không ngờ cậu ta không có cả nội kình, rõ ràng là tôi cảm thấy khí tức chấn động."

Một thanh niên lên tiếng: "Vậy gϊếŧ luôn không?"

"Người thừa kế của nhà họ Nhϊếp mà cậu cũng dám gϊếŧ à?" Người đàn ông trung niên biến sắc: "Nhϊếp Diệc cũng không phải là người dễ dây đâu."

Nghe thấy tên của Nhϊếp Diệc, người thanh niên do dự: "Vậy thì chúng ta phải làm gì?"

"Xóa hết dấu vết đi đã, đưa cậu ta về nhà họ Nhϊếp." Người đàn ông trung niên suy nghĩ một chút, sau đó chắp tay sau lưng, nói nhỏ: "Trở về bẩm báo với gia chủ, chỉ cần cậu ta không chết, nhà họ Nhϊếp sẽ không nói gì đâu."

"Hơn nữa, dấu vết không còn, nhà họ Nhϊếp cũng không thể phát hiện ra là chúng ta làm."

Nhà họ Nhϊếp chỉ có một Nhϊếp Diệc, Nhϊếp Diệc có mạnh đến đâu cũng không thể một mình chống lại cả nhà họ Dư được.

Đến lúc đó, nhà họ Nhϊếp chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

Một gia tộc thế tục, sao có thể so với một gia tộc cổ võ được?

"Chỉ sợ cậu ta dù không chết cũng thành bại liệt." Người thanh niên nhíu mày, nói: "Chưởng vừa rồi của ông đánh thẳng vào cột sống của cậu ta mà."

"Nếu nghiêm trọng hơn có thể sẽ thành người thực vật, chúng ta có cần mời cổ y đến không?"

"Không cần thiết." Người đàn ông trung niên cười khẩy: "Không phải nhà họ Nhϊếp bọn họ quen biết một cổ y rất giỏi hay sao? Còn sợ chút thương tích này?"

Ông ta hạ lệnh: "Đưa cậu ta về nhà họ Nhϊếp, sau đó chúng ta lập tức trở về giới cổ võ."

Ba người thanh niên gật đầu, trực tiếp bê Nhϊếp Triều dậy, chạy nhanh về phía nhà tổ của nhà họ Nhϊếp.

Bọn họ đập cửa ầm ĩ rồi để Nhϊếp Triều ở ngoài cổng và vội vàng chạy đi.

Tiếng động rất lớn, ông cụ Nhϊếp không thể nào không nghe thấy.

"Ai thế?"

Ông cụ Nhϊếp xỏ giày vào, ra ngoài mở cửa.