Nghe vậy Doanh Tử Khâm ngẩng đầu.
Cô trầm mặc nhìn anh hai giây, như có suy nghĩ: “Dạo này anh rất lạ.”
Tuy trước đây anh cũng nói chuyện bằng cách thức và giọng điệu này, với đứa bé một, hai tuổi cũng vậy. Cô đã sớm quen rồi.
Nhưng mấy hôm nay, dường như anh còn trắng trợn hơn. Nếu nói trước đây là gấp đôi thì bây giờ là gấp mười.
Mắt Phó Quân Thâm sâu thẳm, con ngươi màu hổ phách nhạt dịu dàng như trăng.
Anh nâng mắt: “Hửm?”
Chớp mắt tiếp theo, anh nhìn thấy cô gái không nhanh không chậm mà nâng tay lên.
Ngón tay gạt những sợi tóc con trước trán anh ra, rồi đặt tay trên trán anh.
Nhiệt độ cơ thể cô vẫn luôn rất thấp, tay cũng lạnh lẽo, nhưng độ ấm thế này lại có sức mạnh thiêu cháy tất cả
khiến người ta không nhịn được mà lưu luyến loại ấm áp ấy.
Tròn năm giây, Doanh Tử Khâm mới bỏ tay xuống. Vẻ mặt cô không thay đổi gì: “Thử rồi, không sốt, có điều nóng hơn em một chút.”
Phó Quân Thâm sững người. Sau đó anh rũ mắt, cười nhẹ, giọng chầm chậm mang theo chút mê hoặc: “Bạn nhỏ, thử ở đây ư?”
Anh lười biếng nhìn cô: “Bạo dạn một chút, anh không để ý đâu.”
Phó Quân Thâm ngược lại biết chút chuyện trên mạng, có điều anh không hề có bất kỳ hứng thú gì với Bảng xếp hạng nam thần quốc dân gì gì đó.
Chỉ có Ian cảm thấy có hứng thú.
Tên nhóc này lần đầu tiên đến nước Hoa cứ như là đến đại lục mới vậy. Ngày ngày không chỉ cày các loại phim mạng, lại còn xem chương trình giải trí nữa.
Thậm chí, ngày nào cậu ta cũng gọi điện thoại, đọc diễn cảm bình luận trên mạng cho anh nghe.
Nói rằng bây giờ anh có rất nhiều người hâm mộ, có nam có nữ, số lượng người hâm mộ là nam giới còn không ít nữa chứ. Vì thế bình luận của họ cũng dâng trào cảm xúc hơn.
Anh không mở Weibo, những người này vào tài khoản chính thức của Tập đoàn Venus.
Ian chọn vài dòng rồi đọc cho anh nghe.
Cuối cùng anh cho Ian vào danh sách đen.
“Bạo dạn một chút?” Doanh Tử Khâm nhướn mày: “Anh chắc chắn muốn ở đây?”
Ánh mắt cô không di chuyển, dừng lại trên xương quai xanh, l*иg ngực và eo của anh một lúc. Đây là một quán ăn bên ngoài Thanh Trí, không có
phòng ban, chỉ có rèm vải để ngăn cách.
Bây giờ đang là giờ ăn cơm, vì thế khách trong quán rất đông.
Mắt hoa đào của Phó Quân Thâm quét một lượt, giọng nói bỡn cợt với đời: “Cũng không phải là không được.”
“Anh đúng là kỳ lạ.” Doanh Tử Khâm liếc anh một cái, cầm đũa lên gắp miếng thịt: “Anh, ăn chút thịt dê bổ sung khí huyết.”
Phó Quân Thâm cũng không tiếp tục câu chuyện, từ từ ăn một miếng.
Lúc này WeChat “ting” một tiếng.
Là Nhϊếp Triều.
Nhϊếp Triều gửi một meme uốn éo qua trước, tiếp đó là mấy tin nhắn.
[Người anh em! Tôi đến rồi! Anh cả tôi đi rồi đúng không? Anh ấy đi tôi mới đi tìm cậu, tôi sợ bị đánh.]
[Cậu đang ở đâu? Kể ra thì cậu còn chưa nói cho tôi biết cô gái muốn bao nuôi cậu là ai đâu? Cô ấy còn quen biết phú bà nào khác không?]
Phó Quân Thâm lười biếng trả lời.
[Đi rồi, cậu qua đây đi, tôi đang ở bên ngoài trường Trung học Thanh Trí.]
Nhϊếp Diệc đã đi từ hôm qua, dù sao bên Đế đô cũng nhiều việc, lại thêm chuyện của đội Nhất Tự, rất khó để rút ra thời gian.
[Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Người anh em, đợi tôi, máy bay yểm trợ của cậu đến ngay đây!]
“Em về trường trước đây.”
Doanh Tử Khâm đứng dậy: “Anh làm việc đi, không cần phải quan tâm đến em đâu.”
Nhà họ Phó quá lớn, tuy Tập đoàn Phó thị đã bị thu mua những chuyện vẫn chưa xong.
“Không sao.” Phó Quân Thâm nói: “Nhưng chuyện khác không quan trọng bằng em.”
Hai mươi phút sau khi Doanh Tử Khâm rời đi, Nhϊếp Triều đến.
Lần này anh ta mặc bộ vest màu xanh lục kết hợp với quả đầu xanh dương.
“Thất thiếu, nhìn kiểu tóc mới của tôi
này.” Nhϊếp Triều vuốt vuốt tóc: “Có phải là rất phong độ không?”
“Ừm, khá là ngu ngốc.”
Nhϊếp Triều đắng lòng, rất nhanh sau đó anh ta lại hoạt bát trở lại: “Cô gái muốn bao nuôi cậu đâu? Đưa tôi đi gặp đi.”
Ngừng một lúc, anh ta lại khuyên nhủ: “Thất thiếu, cậu đừng để bụng những lời kia của tôi, chẳng phải một vài cô
gái bây giờ đều thích mọi người khác là bố sao?”
Phó Quân Thâm liếc mắt nhìn, giọng nói trầm thấp: “Bỏ cái vuốt chó của cậu ra khỏi vai tôi.”
“Được, được, được.” Nhϊếp Triều lập tức rụt tay lại, không nhịn được mà lẩm bẩm: “Cậu giữ mình trong sạch,
không cho phụ nữ đến gần thì thôi, đàn ông đàn ang như tôi đây còn có thể có mưu đồ bất chính gì với cậu?”
Phó Quân Thâm tựa lưng vào ghế, không nhanh không chậm nói: “Cũng chưa chắc.”
“Vâng, vâng, vâng, tôi thấy trên mạng bất kể là nam hay nữ cũng đều gọi cậu là chồng rồi.” Nhϊếp Triều gãi gãi
đầu: “Cậu nói xem có phải là cậu lừa con gái nhà người ta không? Mẹ nó chứ, giá trị con người cậu là 500 tỷ, con gái nhà người ta có nuôi nổi cậu không? Cậu không thấy xấu hổ à?”
Vẻ mặt Phó Quân Thâm hơi ngừng lại, đột nhiên bật cười: “Không phải.”
Anh luôn nở nụ cười trên mặt những nụ cười phát ra từ tận đáy lòng lại rất ít.
“Người anh em, cậu đừng cười nữa, cậu cười, chân tôi mềm nhũn rồi.” Nhϊếp Triều quấn chặt quần áo lại không nhịn được mà lùi về sau: “Trên mạng nói quả không sai, người đẹp thực sự, gϊếŧ chết cả nam lẫn nữ.”
Phó Quân Thâm nâng mắt, đá anh ta một cái: “Thành thật một chút.”
“Tôi sai rồi, chẳng phải cậu nói là muốn theo đuổi người ta ư? Tôi nghĩ ra cách cho cậu rồi.” Nhϊếp Triều vội vàng giơ tay: “Có điều kể ra thì ngoài đại lão ra, bên cạnh cậu còn có cô gái nào khác sao?”
Nói rồi anh ta đột nhiên hiểu ra, phát ra tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết, chấn động: “Trời đất, súc vật, đến học sinh cấp ba mà cậu cũng không tha!”
Tuy anh ta thay bạn gái như thay áo nhưng bạn gái anh ta đều là người trưởng thành. Vị thiếu gia này đúng là tầm ngẩm tầm ngầm mà đâm chết voi.
“Không nhanh thế đâu.” Phó Quân Thâm cụp mắt thấp giọng cười:
“Khoảng thời gian thử thách, dù thế nào thì cũng phải đợi đến khi em ấy trưởng thành đã.”
“Vậy cậu vẫn là súc vật!” Nhϊếp Triều vô cùng đau đớn: “Tổ sư, hồi đó tôi hỏi cậu, cậu nói thế nào? Cậu nói đồng bệnh tương lân, coi đại lão như em gái.”
“Thế nên phải cố gắng một chút.” Phó Quân Thâm đứng dậy, mặt mày lười biếng: “Trước đây là bạn nhỏ, bây giờ
không phải nữa.”
Anh cầm một cái khẩu trang lên đeo vào, sau đó nhấc áo khoác, khoác lên vai đi ra ngoài, bóng lưng thon dài và
thẳng tắp. Chỉ một bóng lưng ấy đã khiến người xung quanh phải liên tục liếc nhìn.
Nhϊếp Triều vội vàng xách theo đặc sản anh ta mang đến: “Thất thiếu, cậu đi đâu?”
“Nhà họ Phó.” Phó Quân Thâm lạnh nhạt nói: “Đòi nợ.”
Là thành phố trung tâm của sóng gió trên mạng, thành phố Hồ có rất nhiều người bàn tán về sự việc lần này.
Xảy ra cú quay xe kia khiến tất cả mọi người đều không thể ngờ được.
Nhất là trong giới danh lưu của thành phố Hồ, ai nấy cũng đều có tâm tư riêng.
Lúc đó, sau khi tang lễ của ông cụ Phó kết thúc, Phó Minh Thành liền công khai đuổi anh ra khỏi nhà họ Phó,
những gia tộc nhỏ khác cũng lập tức lũ lượt theo phe.
Trong mấy ngày ấy, họ trực tiếp hoặc gián tiếp đều chèn ép Phó Quân Thâm.
Đám công tử như Mạnh Dương chỉ là mấy kẻ xoàng xĩnh nhất. Đi bắt nạt một kẻ chỉ biết chơi bời mà có thể lọt vào mắt xanh của chủ nhân nhà họ Phó, điều này còn cần phải suy nghĩ xem nên làm thế nào ư?
Nhưng ai có thể ngờ được, Phó Quân Thâm lại là lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Venus chứ?
Chính là mười Tập đoàn Phó thị cũng không sánh nổi.
Lại còn dùng thể chớp giật sấm rền, mạnh mẽ trở về nữa. Những gia tộc vừa và nhỏ này đều vô cùng hối hận, chỉ hận lúc đó bản thân không xem xét kỹ thời thế.
Tô Lương Huy càng hối hận hơn.
Ông ta vốn dĩ muốn đi tìm Tô Nguyễn, nhưng được Phó Dực Hàm cho biết Tô Nguyễn đã ra nước ngoài ngay sau
khi tang lễ của ông cụ Phó kết thúc, đến giờ vẫn chưa về.
Vì thế ông ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đến trụ sở đặt tại nước Hoa của Tập đoàn Venus đến tìm Phó Quân Thâm.
Nhưng đến cửa cũng không vào được.
Tô Lương Huy biết rõ, bây giờ ông ta vẫn bình an vô sự là vì Phó Quân Thâm còn chưa dọn dẹp xong nhóm người ở nhà họ Phó.
Một khi dọn dẹp xong thì sẽ đến lượt ông ta.
Những thành viên khác trong nhà họ Tô cũng đã thấy tin tức trên mạng, người nào người nấy đều gọi điện qua để châm biếm ông ta có mắt không tròng.
Vì một Tập đoàn Phó thị mà bỏ Tập đoàn Venus.
Tô Lương Huy hối hận đến xanh cả ruột. Đúng lúc ông ta đang sứt đầu mẻ trán, cuối cùng Tô Nguyễn cũng trở về
sau chuyến du lịch nước ngoài.
Tô Lương Huy trực tiếp đến sân bay để chặn người.
“Nguyễn Nguyễn, cuối cùng con cũng về rồi.” Tô Lương Huy lau mồ hôi: “Mau, mau đi tìm Phó Quân Thâm, đi
cầu xin cậu ta, chỉ có cậu ta mới cứu được chúng ta.”
Bỗng dưng nói một câu như vậy, Tô Nguyễn gỡ kính mắt xuống.
Cô ta nhíu mày, cong đôi môi đỏ thắm, cười lạnh một cái: “Bố, bố không sao chứ? Con đi cầu xin Phó Quân Thâm? Con là chị dâu cậu ta, cậu ta xứng sao?”
Cô ta với chị em mới quen ở nước ngoài chơi rất vui, sớm đã quên cậu công tử bột là Phó Quân Thâm rồi.
“Cái gì mà chị dâu với không chị dâu. Chỉ cần con đồng ý, con có thể trở thành vợ của tổng giám đốc.” Tô Lương Huy thở gấp: “Con có thể ly hôn với Phó Dực Hàm, dù sao thì hai con cũng không có con.”
Ông ta đã tính cả rồi. Để Tô Nguyễn đi tìm Phó Quân Thâm trước, sau đó thì ly hôn với Phó Dực Hàm.
Như vậy, không cần phải lo lắng gì cả.
“Bố, bố điên thật rồi.” Tô Nguyễn tức đến bật cười: “Ông cụ Phó đi rồi, bây giờ người làm chủ nhà họ Phó là Phó
Minh Thành, Phó Nhất Trần không nên thân, sau này Tập đoàn Phó thị cũng chỉ có thể rơi vào tay Dực Hàm thôi. Con ly hôn với anh ấy? Đi đâu tìm được người đàn ông nào tốt như anh ấy?
“Đồ ngu!” Tô Lương Huy không nhịn được nữa mà gầm lên giận dữ: “Con còn chưa biết thân phận của Phó Quân Thâm à?”
Sao ông ta lại có đứa con gái ngu ngốc như vậy?
“Cái gì?” Tô Nguyễn khinh miệt: “Cậu ta bị đuổi khỏi nhà họ Phó rồi, có thể có thân phận gì? Chẳng lẽ cậu ta còn là tổng giám đốc gì gì đó mà bố nói?”
Tô Nguyễn ở nước ngoài, căn bản là không quan tâm đến chuyện trên Internet. Cô ta chỉ cần chơi, chơi, chơi, mua, mua, mua là đủ rồi, những chuyện khác đều không cần cô ta lo lắng.
Cô ta chướng mắt Phó Quân Thâm, ngoài khuôn mặt ra thì chẳng được cái nước non gì.
Kiểu đàn ông này chỉ có thể chơi bời thôi, không thể kết hôn được.
Tô Nguyễn cảm thấy lựa chọn lúc ấy của bản thân rất sáng suốt.
Tô Lương Huy nặng nề hít thở hai hơi. Ông ta sắp tức đến điên lên rồi. Ông ta hổn hển lấy điện thoại ra, mở bộ sưu tập ảnh, chỉ vào tấm ảnh chụp màn hình ông ta đặc biệt chụp: “Con tự xem đi!”
Tô Nguyễn rất không kiên nhẫn mà nhìn qua.