Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 276: Phó Quân Thâm: Từ hôm nay trở đi, Đế đô không còn Đệ Ngũ Huy

Nếu như không có thiên phú bói toán thì sẽ không thể bước vào tổ trạch nhà Đệ Ngũ được.

Nếu đã có thì chứng minh đó không phải là người bình thường. Đệ Ngũ Huy đương nhiên biết rõ điểm này, bằng không thì ông ta đã không tới đây. Ông ta còn không muốn biết tên của Doanh Tử Khâm.

Ông ta chỉ cần biết Doanh Tử Khâm chắc chắn có thiên phú bói toán, có thể ngăn cản tai họa, như vậy là đủ

rồi.

Sắc mặt Đệ Ngũ Nguyệt lại thay đổi: “Ông nói gì hả? Ngăn cản tai họa?”

“Đệ Ngũ Nguyệt, chẳng trách gia chủ lại cho cô ra ngoài rèn luyện.” Đệ Ngũ Huy chắp tay sau lưng, lắc đầu: “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Cũng mười bảy rồi nhỉ? Vậy mà còn không biết năm điểm họa và ba điều thiếu hay sao?”

Bất luận là ai bước lên con đường bói toán đều sẽ dính phải một trong những điều này.

Năm họa là góa vợ, góa chồng, già không có con, mồ côi, tàn tật.

Ba thiếu chính là thiếu tiền, thiếu quyền và thiếu tuổi thọ.

Cũng chính vì nguyên nhân này nên những phù thủy và thuật sĩ ở châu Âu thời cổ phần lớn là nghèo rớt mồng tơi, không thì trên thân thể cũng bị tàn tật.

Đương nhiên không thể nào Đệ Ngũ Nguyệt không rõ điều này. Không thể nhìn trộm thiên cơ, nhìn trộm thì sẽ

phải chịu trừng phạt tương ứng.

Nghe thì rất huyền diệu khó hiểu, nhưng quả thật ở sâu trong cõi U minh, chuyện này đúng là tồn tại.

Đệ Ngũ Nguyệt còn chưa chính thức bước lên con đường bói toán, vậy nên vẫn chưa dính vào năm họa và ba thiếu.

Nếu như là bình thường, vào năm 18 tuổi, thành viên dòng chính nhà Đệ Ngũ sẽ chính thức nhập đạo.

Lúc nhập đạo sẽ phải lựa chọn một trong số năm họa và ba thiếu, nhưng ông nội của cô ấy luôn nói với cô ấy rằng nhà bọn họ vốn đã đoản mệnh rồi, chọn “thiếu tuổi thọ” thì chính là chán sống. Vậy nên, chỉ có thể chọn những điều khác.

“Năm nay Mặc nhi tròn 18 tuổi.” Đệ Ngũ Huy cười nhạt: “Con bé sắp nhập đạo rồi, ta không muốn con bé sẽ phải

chịu năm điều hại và ba điều thiếu, vậy nên phải tìm một người cũng có thiên phú bói toán để ngăn cản tai họa cho con bé, cô hiểu chưa?”

Đệ Ngũ Mặc là con gái ruột của Đệ Ngũ Huy, cũng là thành viên dòng chính của gia tộc Đệ Ngũ.

Giống như nhà họ Mục, một gia tộc kéo dài từ thời kỳ hoàng đế cổ đại tới bây giờ như nhà Đệ Ngũ sẽ có rất nhiều thành viên.

Gọi là anh chị em nhưng nhiều người còn chưa từng gặp mặt nhau.

Đệ Ngũ Nguyệt từng nghe nói tới Đệ Ngũ Mặc, nhưng chưa gặp bao giờ.

Đối với những người coi bói như bọn họ, năm điều hại và ba điều thiếu là một loại tai họa.

Đây là họa trời.

“Để người khác ngăn cản tai họa cho cô ta ư?” Đệ Ngũ Nguyệt nghe xong thì bật cười, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng:

“Đệ Ngũ Huy, ông có bị thần kinh hay không?”

“Ta không có lời nào để nói với cô cả.” Đệ Ngũ Huy không hề coi Đệ Ngũ Nguyệt ra gì, ra lệnh cho bọn người hầu đằng sau: “Mang ra đi.”

Mấy gã người hầu kia gật đầu: “Vâng thưa Nhị gia.”

Đệ Ngũ Nguyệt vẫn ngăn cản trước cửa phòng ngủ, không hề có hành động gì, lạnh lùng nhìn Đệ Ngũ Huy.

Bọn người hầu đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Đệ Ngũ Huy.

Dù nói thế nào đi chăng nữa, Đệ Ngũ Nguyệt cũng là thành viên dòng chính nhà Đệ Ngũ. Nếu như bọn chúng ra

tay với Đệ Ngũ Nguyệt, vậy chắc chắn bọn chúng sẽ gặp chuyện xui xẻo.

“Đệ Ngũ Nguyệt, ta khuyên cô hãy thức thời.” Sắc mặt Đệ Ngũ Huy dần trầm xuống, ông ta lần tràng hạt, cười

lạnh: “Gia chủ đã đến giới cổ y, ba người anh chị em của cô cũng không có mặt ở đây.”

“Mấy người chú người bác của cô được mời ra ngoài coi bói, hôm nay trong tổ trạch chỉ còn ta và cô mà thôi.”

“Mấy tên người hầu này của ta đã từng rèn luyện ở giới cổ võ một quãng thời gian, một cô gái như cô chớ uổng phí sức lực ngăn cản làm gì cả.”

Lời này là thật.

Giới cổ y và cổ võ không chỉ có một nhà. Còn nhà Đệ Ngũ là thế gia phong thủy bói toán duy nhất còn sót lại. Mấy gia tộc lớn trong giới cổ võ đều có giao dịch với nhà Đệ Ngũ.

Nhà Đệ Ngũ chịu trách nhiệm bói toán cho bọn họ, thế gia cổ võ thì chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là có thể bói được.

Đệ Ngũ Nguyệt còn chưa chính thức nhập đạo, không có cả tên trong danh sách của thế gia cổ võ, vậy nên đương

nhiên bên người cô ấy không có cổ võ giả đi theo bảo vệ.

Thế nhưng, sau khi bố của Đệ Ngũ Nguyệt qua đời, có thể nói Đệ Ngũ Huy là một trong số những người bói toán mạnh nhất thế hệ này.

Đệ Ngũ Nguyệt vẫn chặn cửa, cô ấy cắn chặt răng, đột nhiên nói: “Không phải chỉ là ngăn cản cho Đệ Ngũ Mặc hay sao? Tôi cảm được chứ?”

Đệ Ngũ Huy nheo mắt lại, đột nhiên cười nói: “Đệ Ngũ Nguyệt, người đó là gì của cô mà có thể khiến cô nói như

vậy hả?”

Ngăn cản tai họa không phải là chuyện đùa.

Ngăn cản tai họa giúp người khác sẽ phải chịu tổn thương lớn hơn.

Nếu như Đệ Ngũ Nguyệt ngăn cản tai họa thay Đệ Ngũ Mặc, vậy thì tương lai cô ta sẽ bị trói chặt với Đệ Ngũ Mặc.

Đệ Ngũ Mặc sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn gì, còn Đệ Ngũ Nguyệt sẽ phải gánh chịu gấp đôi thương tổn tất

cả nhân quả bị tạo ra do nhìn trộm thiên cơ.

“Dù sao thì ông cứ nói xem có được hay không đi.” Đệ Ngũ Nguyệt không hề trả lời câu kia: “Tôi thuộc nhà Đệ

Ngũ, có quan hệ huyết mạch với cô ta, vậy chẳng phải tôi là lựa chọn tốt hơn hay sao?”

“Đúng là một lựa chọn tốt hơn.” Đệ Ngũ Huy khẽ gật đầu, cười đáp: “Nhưng ta không dám động vào cháu gái của gia chủ.”

Đệ Ngũ Nguyệt mấp máy môi, cúi đầu: “Tôi không giỏi giang, cho dù tương lai nhập đạo thì cũng không làm nên chuyện lớn, tôi có thể nói chuyện với ông nội.”

Nghe thấy câu nói này, Đệ Ngũ Huy chuyển tràng hạt nhanh hơn, dường như đang cẩn thận cân nhắc chuyện gì.

Nhánh Đệ Ngũ Nguyệt có bốn anh chị em.

Đệ Ngũ Nguyệt kém xa Đệ Ngũ Hoa, thiếu một người quả thực không phải vấn đề gì cả.

So với một người ngoài thì Đệ Ngũ Nguyệt là một ứng cử viên tốt hơn.

Đệ Ngũ Huy gật đầu: “Được, vậy cô…”

Ông ta còn chưa nói xong.

Lúc này tiếng cửa cọt kẹt vang lên.

Doanh Tử Khâm chống một tay lên cửa, đôi chân thon dài thẳng tắp. Sắc mặt cô tái nhợt, bên môi vẫn còn lấm tấm những điểm đỏ đã khô, điều đó khiến cô càng thêm phần xinh đẹp.

Giọng cô khàn khàn, hiển nhiên là không đủ sức nhưng ngữ khí của cô không cho phép ai nghi ngờ: “Đệ Ngũ Nguyệt, tránh ra.”

Đệ Ngũ Huy ngẩng đầu, nheo mắt, cẩn thận quan sát đánh giá cô gái này.

Ông ta tập trung quan sát môn đình, ngũ quan của cô.

Rất bình thường, không phải là người đại phú đại quý, cũng không phải con nhà quyền quý.

Nhìn tướng mạo và tướng tay, đây là năng lực cơ bản nhất.

Vốn Đệ Ngũ Huy còn định xem có phải cô là đời sau của thế gia bói toán khác hay không, ông ta vẫn ôm tâm thái

cẩn thận dè chừng, tránh bị trả thù.

Hiện giờ xem ra ông ta đã suy nghĩ quá nhiều.

“Chị tỉnh rồi à?” Lúc này Đệ Ngũ Nguyệt mới thở dài một tiếng: “Không có gì cả đâu, ông ta cần một người ngăn cản tai họa, để em đi cũng được.”

“Tôi không thích nói lần thứ hai đâu.” Doanh Tử Khâm ho khan vài tiếng, bước xuống bậc thang: “Đệ Ngũ Nguyệt tránh ra ”

Đệ Ngũ Nguyệt cuống lên: “Chị có biết ngăn cản tai họa là gì không? Chị sẽ chết đó!”

Cô ấy không biết lúc trước Doanh Tử Khâm đã làm gì, nhưng có thể đoán được khả năng cao là có liên quan tới cô ấy.

Vì cô ấy nên Doanh Tử Khâm mới chịu tổn thương.

Cô ấy nhìn thấy rõ ngụm máu phun ra là máu tim.

Trong tình trạng này mà đi ngăn cản tai họa, không chết cũng bị thương nặng.

“Biết chứ.” Doanh Tử Khâm ho khan một tiếng, cô bình tĩnh nhìn về phía Đệ Ngũ Huy: “Đi thôi.”

“Thức thời đó.” Thật ra Đệ Ngũ Huy vẫn thiên hướng dùng người ngoài ngăn cản tai họa hơn, thế là ông ta không thèm nhìn Đệ Ngũ Nguyệt nữa: “Mang người đi.”

Hai người hầu lập tức đi tới, định trói Doanh Tử Khâm lại.

“Đừng chạm vào tôi.” Doanh Tử Khâm bình thản nói: “Tôi sẽ tự đi.”

Đệ Ngũ Huy khẽ nhíu mày, nhìn thấy sắc mặt cô bèn đáp: “Để cô ta tự đi, cô ta đang bị thương rất nặng, rất đúng

lúc.”

Như vậy thì sẽ không phản kháng được.

Doanh Tử Khâm lau máu trên môi, đi ra ngoài.

Đệ Ngũ Nguyệt bị hai tên người hầu cổ võ khác ngăn cản, không đi tới được.

Đột nhiên cô ấy nhớ ra mình đang cầm điện thoại của Doanh Tử Khâm, vội vàng tìm kiếm cái tên được đánh ký hiệu con heo kia, ấn gọi.

“Alô, anh là anh của chị ấy hả?” Đệ Ngũ Nguyệt cố gắng ổn định giọng nói của mình: “Chị ấy gặp chuyện rồi, xin

lỗi, tôi không bảo vệ được chị ấy.”

“Tôi là Đệ Ngũ Nguyệt, tôi đang ở tổ trạch nhà Đệ Ngũ, địa chỉ là…”

***

Phía bên ngoài.

“Nhị gia, hình như Đệ Ngũ Nguyệt gọi điện thoại cho ai đó.” Tên người hầu trước đó đi bảo tin chần chờ vài giây:

“Ngài không ngăn cản, nhỡ đâu…”

“Cứ để nó gọi.” Đệ Ngũ Huy lần tràng hạt trong tay, khinh thường: “Nó có thể quen biết ai được chứ?”

Thiên phú bói toán của Đệ Ngũ Nguyệt không mạnh, còn không bằng cả Đệ Ngũ Phong. Nếu như không phải do Đệ Ngũ Phàm – gia chủ hiện giờ là ông nội của nó thì Đệ Ngũ Nguyệt đã bị đuổi ra khỏi nhà vệ Ngũ từ lâu rồi.

Bên cạnh ông ta còn có hai cổ võ giả nội kình thâm hậu, không có ai trong thế tục là đối thủ của họ.

Loại cổ võ giả cấp bậc này cho dù không có thiên phú bói toán thì ra vào tổ trạch nhà Đệ Ngũ cũng không bị ảnh hưởng.

Đệ Ngũ Nguyệt không quen biết thế gia cổ võ, gọi người tới đây cũng chỉ là hiến mạng mà thôi.

Đệ Ngũ Huy di chuyển tràng hạt, sải bước: “Đi thôi.”

***

Phía bên này.

Nhϊếp Diệc đang thảo luận chuyện quan trọng với Phó Quân Thâm, nhìn thấy anh nghe một cuộc điện thoại, nụ

cười trên môi lập tức tan biến, sau đó anh đứng bật lên.

Bầu không khí trở lên lạnh lẽo tột cùng.

Nhϊếp Diệc nhíu mày lại: “Quân Thâm?”

“Nhà Đệ Ngũ, Đệ Ngũ Huy.” Phó Quân Thâm không quan tâm tới đống chuyện phiền phức khó giải quyết kia

nữa, đi ra ngoài: “Đó là ai?”

Giữa đôi lông mày của anh che phủ một tầng sương lạnh. Đôi mắt đào hoa trời sinh mang theo nụ cười cũng dần

trở nên buốt giá, giống như dòng suối mùa đông, lạnh lẽo khϊếp hồn.

“Đệ Ngũ Huy?” Nhϊếp Diệc nhíu mày: “Một thành viên dòng chính của nhà Đệ Ngũ, không theo nghiệp buôn bán, có không ít người ở Đế đô mời ông ta tính quẻ giúp.”

Số người coi bói rất ít, vậy nên rất quý giá.

Cho dù là những thế gia cổ võ không dính dáng tới chuyện hồng trần trong giới cổ võ cũng sẽ chi nhiều tiền để mời người coi bói.

Nếu như có thể nhìn thấy tương lai, tính toán ra chuyện gì sẽ xảy ra, vậy thì có thể tránh né rất nhiều tai nạn.

Những người mà các ngôi sao giới giải trí mời cũng có thành viên nhà Đệ Ngũ, nhưng thực sự không mạnh như Đệ Ngũ Huy.

Chỉ tính bát tự, chỉ điểm vài chỗ sai lầm thì mấy người mới bước lên con đường bói toán cũng có thể làm được.

“Ừm, cũng không cần phải biết.” Phó Quân Thâm cười đáp: “Sau này Đế đô sẽ không còn người này nữa.”