Hoắc Tuệ Bách quay mặt phắt đi tránh bàn tay của Edward, để cho bàn tay lớn dài đẹp đẽ ấy trong không trung mà nắm chặt lại thành quyến đến dữ tợn hiện lên cả gân
Đôi mắt lạnh đi cùng cả người toát ra khí thế mạnh mẽ phi thường hắc ám khiến cho nàng run người không dám quay lại đối diện nhìn
Edward gạc cần ghế khiến cho Hoắc Tuệ Bách cả người đều ngả về sau, hắn cũng rời khỏi ghế lái xe mà nhích người lên chủ động bên trên đè trên người nàng. Bị bất chợt thế khiến Hoắc Tuệ Bách không phản ứng kịp, tay liền chống đỡ trên ngực Edward muốn đẩy người trên mình ra. Mặt đã giận lên tới cực điểm, hai má đỏ lên cùng vành mắt hồng tố cáo hành vi này của Edward:" Tránh ra, Edward. Anh nghe không, tránh khỏi người em "
" La lên, hét lớn tôi xem. Xem ở đây ai cứu được em, la nữa tôi xem " Nghĩ đến đôi mắt cùng cảm xúc của Hoắc Tuệ Bách lúc nào cũng hướng đến tên tiểu tử nhà họ Giang đó thì trong tâm Edward càng tức giận hơn, mặt cho Hoắc Tuệ Bách cầu xin thì mình càng rống lớn hơn quát nàng
Hoắc Tuệ Bách trợn mắt nhìn Edward la lớn mình, lần đầu tiên quen biết tới giờ. Edward luôn là một người ấm áp luôn khiến người khác cảm thấy nhẹ nhàng, khiến cho người khác cảm giác quan tâm vô bờ bến
Vì cái gì tại sao lại trở nên thế này?
Đối với hành động đang chống cự này của Hoắc Tuệ Bách thì Edward chỉ lạnh mắt xem như võ mèo qua đường không đáng bận tâm. Hay tay điên tức siết lên hiện cả gân kéo lấy đôi tay đang cố ra sức chống cự của Hoắc Tuệ Bách
" Vì cái gì .... vì cái gì lại làm thế, Edward. Đừng .. tránh ra, em bảo anh tránh ra. Thả em ra " tay liền bị kiềm hãm trên đỉnh đầu đến đau đớn khiến Hoắc Tuệ Bách nhăn mặt nhìn Edward
Gương mặt xinh đẹp thanh lên giờ đây chính là đanh cố thoát khỏi sự vung hãm của hung thần trước mặt mình
Vì cái gì tại sao lại làm thế? Hoắc Tuệ Bách đã quá đau đớn vì chuyện tình cảm của cuộc đời mình rồi, tâm trạng đã dường như âm độ rồi. Chính Edward là người nhẹ nhàng giúp nàng từng bước thoát khỏi cái hộp đen lớn sắp đóng nắp trái tim
Nhưng giờ đây thì sao, hắn ta lại lớn tiếng trước mặt mình. Chưa bao giờ, chưa bao giờ ai lớn tiếng trước mặt nàng. Còn dùng cách thô bạo này lôi nàng đi, còn lại là một người suốt ngày tươi cười như ánh mặt trời với mình
Vẫn là gương mặt đó, nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu đến đáng sợ. Hơi thở mãnh liệt dữ dội bức người khiến người khác sợ hãi, trong ánh mắt ấy tựa mọi thứ đều không để đáng quan tâm, như chỉ muốn chết chóc vấy bủa lên mọi thứ
Tâm Hoắc Tuệ Bách nghẹn lại, gương mặt thẹn lại cùng mắt trừng lớn Edward đang đè trên người mình:" Edward bỏ em ra, rốt cuộc là anh muốn làm gì. Ah .... "
Mông liền truyền đến cảm giác tê tê cùng đau đớn khiến Hoắc Tuệ Bách đỏ mặt lại, đôi mắt linh động xinh đẹp càng trừng lớn hơn Edward:" Anh cái đồ chết tiệt, anh là cái đồ chết tiệt. Đừng đánh nữa ô ..ô, đau đau đừng đánh nữa "
Edward đã cởϊ áσ vest ngoài ra từ trước, giờ trên người chỉ là một thân sơ mi trắng nhưng dưới lớp cánh tay áo đã nổi lên cơ cứng. Một cánh tay thì kìm hãm hai cánh của Hoắc Tuệ Bách trên đỉnh đầu nàng. Trong đầu luôn thầm một cụm từ:" chết tiệt "
Còn tay thì còn lại giống côn thiết liên tục dùng sức lớn giơ cao tay đánh vào mông Hoắc Tuệ Bách khiến nàng khóc van xin không ngừng
Edward cũng như Hoắc Thiên, đều là người trải qua nhiều đợt huấn luyện từ khi còn thơ bé, cũng là trải qua súng đạn chết chóc không ít. Nên tay đều đã chai hết cả, sức đánh cũng lớn hơn người bình thường
Nhưng người chân tay mềm yếu như Hoắc Tuệ Bách từ nhỏ đã được nuông chiều sớm thành thói quen nào đâu làm việc nặng, bị một lần đánh đều đã đau đến tận bên trong da thịt mềm mại. Kể cả từ bé đến lớn đều không có ai từng đánh vô mông nàng, cha mẹ Hoắc cũng chưa dạy dỗ bằng phương pháp này
Váy trong lúc lộn xộn thì đã bị kéo lên đến tận mông làm cho cặp chân dài thon trắng nõn xinh xắn hiện ra, cũng vì thế bàn tay chai lớn của Edward liền trực tiếp ma sát lên trên mông cong
Mặt cho lời cầu xin cùng khóc lóc dưới thân mình, Edward cảm thấy sự non mịn của thứ mà bàn tay mình đánh tới thật mịn màng. Căng đánh càng hăng, sự mềm mại chạm đến bàn tay chai sạn thô cứng có cảm giác khiến người ta ngứa ngáy lòng không thôi. Mà là trực tiếp muốn yêu thương bằng phương thức mạnh bạo này
Đôi mắt đen nhánh của Hoắc Tuệ Bách liên tục rơi những hạt đậu nhỏ tròn nhìn Edward cùng cầu xin anh. Cả thân nàng uốn éo cô tránh khỏi ma trảo truyền đến nhưng đều vô pháp
Trong sự vắng vẻ tối đen thế này thì trong xe lại truyền đến tiếng đánh cùng nữ nhân cầu xin khiến nếu có người thứ ba nghe thấy, sợ chỉ là tưởng tượng bên trong xe là một mảnh ầm ĩ hoa mỹ
Đến khi dừng tay lại thì mắt xanh để ý thấy chỗ đó là một mảng đỏ chói cả mắt khiến người ta nhìn thôi cũng biết ra tay nặng đến thế nào. Edward chăm chăm đôi mắt xanh mê hoặc nhìn Hoắc Tuệ Bách dưới thân mình, trong lúc tức giận mà quên mất nữ nhân dưới thân chật vật đến cỡ nào
Gương mặt xinh đẹp lại bị Edward khi dễ liền tức giận nghẹn lại mà nổi lên gò má hồng đào hai mảng đỏ, đôi mắt đen biết cười với anh bây giờ lại nổi lên giông tố khiến nước mắt chảy xuống ghế không ngừng làm tóc thấm lên cả gương mặt
Bàn tay lớn của Edward vuốt ve gương mặt nàng vuốt vài sợi tóc đó xuống, Hoắc Tuệ Bách khóc cùng van xin đến mệt nên giờ đây chỉ biết thở dốc. Đôi môi đỏ mấp máy đôi chút để lấy không khí từ bên ngoài nhưng lại bị vướng đoạn lại
Ngón tay cái Edward vuốt ve cái đôi môi căng mọng trong tầm mắt mình, hắn ta hơi hạ người xuống áp chế đôi môi quyến rũ ấy bằng đôi môi mỏng hơi lạnh của mình. Khóc cùng van xin dẫn đến mệt nên Hoắc Tuệ Bách không đề phòng Edward chiến tiện nghi nhanh như vậy
Nhanh đóng khoá chặt môi mình nhưng hắn cũng đã nhanh hơn một bước để chặn ý đồ của nàng, Edward đẩy lưỡi mình tiến vào trong khoang miệng ẩm ướt ấm áp của Hoắc Tuệ Bách mà cuốn mυ'ŧ đôi bên lưỡi của nhau khiến hô hấp của nàng như yếu đi dần
Mũi thì chập chờn hương thơm cùng hơi thở nam tính của Edward xung quanh đến bao trùm cơ thể khiến đôi mắt Hoắc Tuệ Bách nhìn Edward càng mơ hồ hơn, đôi mắt hơi mở ngập nước nhìn nam bá đạo chiếm đoạt này
Chỉ mới trước đây thôi là một người ôn nhu xuất hiện che chở cho nàng bất chấp hoàn cảnh khiến Hoắc Tuệ Bách càng ỷ lại vào nhưng hiện tại lại đè mình dưới thân mà vô sỉ chiếm đoạt cùng khi dễ, mạnh bạo khiến đau nhức bên dưới ở mông. Vị ngọt ngào trong nụ hôn ngọt ngào hòa quyện cùng vị mặn của nước mắt khiến cho Edward càng phấn khích hơn
Hơi thở càng dữ dội hơn xâm chiếm vào bên trong tâm trí Hoắc Tuệ Bách nhiều hơn khiến nàng càng mụ mị, miệng thì bị chặn lại lôi cuốn nàng vào nhịp điệu hấp dẫn của Edward hướng dẫn mình
Dường như quên cả cảm giác đau đớn phía dưới, Hoắc Tuệ Bách cứ thế mặc cho Edward tùy ý làm cơ thể mình. Đôi mắt sương mù mịt khẽ vẫy đôi hàng mi nhắm lại rồi mở ra đôi lần nhìn nam nhân ở trên môi mình miệt mài không biết mệt là gì. Như một cái máy ra sức làm việc mặt cho động cơ nóng cả lên
::
::
" Chú Hoắc, cô Hoắc, buổi tiệc vui vẻ " Như lễ nghĩa thì Giang Thương Minh vẫn cuối đầu chào Hoắc Quang Hạo và Dương Thiên Nhu một tiếng để thể hiện lòng kính trọng, đôi mắt đen dưới gọng kính hơi cuối xuống nhìn khắp nơi xung quanh của hai người như tìm kiếm thứ gì đó nhưng không thấy
Hoắc Quang Hạo một mặt tươi cười vỗ vai lão Giang Kiêu Lự hảo tiếng:" Ông già thật có phúc, có đứa con trai như thiên kiêu chi tử thế này "
" Haha ... Không dám nhận .. không dám nhận " Giang Kiêu Lự ngoài mặt ngượng ngùng từ chối nhưng trong lòng lại đang nở hoa đến tận đáy lòng. Con trai của ông đương nhiên là thiên kiêu chi tử rồi, làm cả Giang gia nở rộ mày mặt thì tại sao lại không hãnh diện
" Cảm ơn chú Hoắc, cháu vẫn còn học hỏi nhiều "
Hoa Nhiên Nhiên cũng đã cùng gia đình về rồi, hai nhà cũng đã tiếp xúc với nhau chào hỏi gặp mặt nhau. Giờ cũng quá giờ rồi nên bữa tiệc cũng còn rất ít người, Giang Thương Minh mới có cơ hội tiếp xúc Hoắc gia
Muốn nói chuyện với Hoắc Tuệ Bách nhưng lại chẳng thấy đâu, chưa bao giờ Hoắc Tuệ Bách rời bữa tiệc sớm như bây giờ. Cô bé trong tâm trí anh luôn ngồi đợi lại để đàm thoại với mình về mỗi bữa tiệc thế nào nhưng hôm nay lại chẳng thấy đâu
Đôi khi muốn mở miệng hỏi Hoắc Quang Hạo là Hoắc Tuệ Bách đâu rồi nhưng lại chẳng có lý do gì để nói
Nhưng dường như mọi thứ đều đỡ lời cho Giang Thương Minh trước, mẹ anh ta là Hải Thanh lại hỏi câu đó trước mặt Dương Thiên Nhu:" Thiên Nhu à, Tuệ Bách đâu rồi. Tôi ngóng nãy giờ chẳng thấy "
" Con bé đã về cùng anh trai nó, hẳn đã mệt "