Editor:
Nguyetmai
Thành phố Thanh Minh.
Cửa hàng.
Lục Minh rơi vào suy tư nhìn thẻ gốc xanh biếc trước mắt, kỳ lạ, một tấm thẻ đang yên đang lành sao lại nói xanh là xanh chứ?!
"Mày làm chuyện xấu xa gì rồi?"
Lục Minh hỏi.
"..."
Vẻ mặt của Tiểu Tiểu Kiếm mờ mịt.
"Màu xanh lục..."
Lục Minh trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nhìn về phía Tiểu Tiểu Bạch đang rèn luyện bên cạnh: "Chẳng lẽ mày làm chuyện xấu xa gì rồi?"
"??"
Vẻ mặt của Tiểu Tiểu Bạch mờ mịt.
Việc này...
Việc này có liên quan gì đến nó?
Xẹt!
Xẹt!
Tiểu Tiểu Kiếm điên cuồng sáng lên, tên khốn Lục Minh này lại sỉ nhục Tiểu Tiểu Bạch!
"..."
Lục Minh nhìn Tiểu Tiểu Kiếm, mày đã thành màu xanh như vậy còn lo lắng cho Tiểu Tiểu Bạch người ta?! Mày không biết hậu quả của nịnh nọt sao?!
Có điều, nói đi cũng phải nói lại.
Tiểu Tiểu Bạch ở trong nhà tu luyện suốt ngày, ngoan ngoãn lại nghe lời, không có khả năng lớn ra ngoài quen biết linh thẻ khác, thế nên, chắc hẳn chuyện này không liên quan gì đến nó.
Hừm...
Màu xanh...
Lục Minh gọi thẻ gốc đến.
Màu hồng mờ nhạt vẫn còn, Lục Minh cảm nhận, vẫn mơ hồ có thể cảm giác được một hơi thở mờ ám, vậy tầng sắc xanh mờ nhạt ấy...
Ùng...
Một luồng năng lượng lay động.
Lục Minh cảm giác được rõ ràng một luồng hơi thở lạnh lẽo quen thuộc.
Đây là...
Âm khí!
Âm khí của đại trận tái khởi động!
"..."
Đồng tử của Lục Minh bỗng nhiên co rút lại.
Chết tiệt!
Tại sao âm khí lại ngưng tụ ở đây?!
Tiểu Tiểu Kiếm hấp thu âm khí điên cuồng thế nào, anh rất rõ ràng, rắn lớn sáu sao trước đó bị Tiểu Tiểu Kiếm suýt chút nữa hút cạn, cuối cùng bị phế bỏ luôn!
Không hề nghi ngờ.
Tiểu Tiểu Kiếm chính là khắc tinh của âm khí!
Nhưng ở chỗ này...
Trên phần mái lại ngưng tụ âm khí mờ nhạt, tình huống này...
"Sao vậy?"
Tiểu Tiểu Kiếm căng thẳng.
"Mày hấp thu thử xem."
Lục Minh căn dặn.
"Hả?"
Tiểu Tiểu Kiếm thử hấp thu: "Không hấp thu được."
"..."
Lục Minh im lặng.
Rõ ràng chính là âm khí, nhưng không có cách nào hấp thu, cũng không có cách nào xua đuổi!
Giống hệt với đốm hồng đó!
Trong ấn tượng, lần trước hình như bởi vì phẩm chất của truyền thừa Mị Ảnh quá cao, và tốc độ tôi luyện quá nhanh, cuối cùng mới dẫn đến màu hồng không có cách nào xua đuổi!
Tạo nên kiệt tác uốn nhuộm cấp bậc thầy đến từ Mị Ảnh tony - Mái hồng!
Mà bây giờ...
Bởi vì ảnh hưởng của đại trận tái khởi động.
Tiểu Tiểu Kiếm lại điên cuồng tôi luyện trong đại trận, tuy thực lực tăng lên một lần nữa, có thể bởi vì nguyên nhân giống nhau nên dường như cũng bị ảnh hưởng như nhau.
Hừm...
Cuối cùng thành như vậy.
Kiệt tác rõ ràng thông qua đào tạo đến từ phiên bản hoàn toàn mới của âm khí Jerry - Mái xanh!
Hồng xanh kết hợp, không ai có thể địch nổi!
"Đây là gì?"
Tiểu Tiểu Kiếm vô cùng hoảng sợ.
Nó vốn không liên tưởng đến việc hôm qua hấp thu âm khí, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên nó hấp thu âm khí, chưa từng xảy ra vấn đề.
"Thứ này..."
Lục Minh trầm ngâm trong chốc lát: "Mày có thể xưng là, sỏi xanh."
???
Tiểu Tiểu Kiếm tối sầm mặt lại.
Sỏi xanh quái quỷ!
Linh kiếm nhà anh còn có thể kết sỏi à?!
"Cũng không ảnh hưởng đến thực lực."
Lục Minh an ủi: "Mày có thể cố gắng hơn nữa, tao cảm thấy đợi sau này nó xanh hơn, nói không chừng có thể ngưng kết thành tinh thể rơi xuống, còn có thể bán lấy tiền."
"Tinh thể xanh..."
"Ngẫm lại dáng vẻ cũng rất khả quan."
Lục Minh suy nghĩ một chút, lại có hơi mong chờ.
"..."
Tiểu Tiểu Kiếm im lặng.
Nó cố nén sự kích động muốn gϊếŧ chủ nhân.
Một lúc lâu sau nó mới hỏi: "Cậu biết đây là gì sao?"
"Đương nhiên."
Lục Minh bĩu môi: "Nói trắng ra là giống tình huống màu hồng lần trước... Khi mày bay lượn sung sướиɠ trong trận pháp tái khởi động, có phải đã quên mất điều này..."
"Nhưng đó là âm khí!"
Tiểu Tiểu Kiếm không thể tin được.
Trên thế giới này lại còn có âm khí mà nó không thể hấp thu được ư?!
"Thế nên mới phải cảnh giác."
Ánh mắt của Lục Minh đờ đẫn.
Xem ra...
Bọn họ đã thật sự xem thường đại trận tái khởi động!
Truyền thừa Mị Ảnh là vì thời gian tôi luyện dài hoặc tôi luyện nhiều lần, nhưng hôm qua Tiểu Tiểu Kiếm chỉ vỏn vẹn vào ngâm một lúc, bây giờ đã thành như vậy.
Thật là...
Xấu kinh khủng!
Xẹt!
Xẹt!
Tiểu Tiểu Bạch đang tu luyện nhìn về phía bên này, lại chê bai cách xa một chút.
Lục Minh: "..."
Bây giờ linh thẻ cũng thực tế như vậy sao?
"Cậu nhìn đi."
Tiểu Tiểu Kiếm tràn ngập đau thương: "Tiểu Tiểu Bạch cũng bắt đầu ghét bỏ tôi..."
"Trước đây không phải nó cũng như vậy sao?"
Lục Minh bĩu môi.
Tiểu Tiểu Bạch người ta để ý đến mày lúc nào?!
"..."
Tiểu Tiểu Kiếm bỗng nhiên cảm giác cuộc đời linh thể vô vọng.
Trước đây còn có chút hy vọng, hiện giờ ngay cả hy vọng cũng không có.
Thật sự...
Xấu kinh khủng khϊếp!
"Không sao."
Lục Minh ngẫm nghĩ, khẩy biểu tượng trái cây trên chiếc điện thoại mình đã loại bỏ trước đây, dán lên thẻ gốc: "Như vậy chắc đỡ hơn một chút rồi nhỉ?"
"Sau này khi linh thể khác cười nhạo mày, màu cứ nói mày đang cosplay điện thoại trái cây..."
"Flagship hoàn toàn mới!"
"Tai thỏ thời thượng nhất!"
"Phục hồi bản sắc."
Soạt!
Tiểu Tiểu Kiếm chợt im lặng.
Nó cảm giác đã không nén được sát ý trong cơ thể.
Quá ức hϊếp người ta rồi!
Tên khốn này...
Sớm muộn có một ngày, ông đây sẽ khiến cậu...
Rè...
Vòng tay rung động.
Lục Minh liếc nhìn, lập tức vui mừng: "Trương Uy?"
"Lúc nãy anh gọi điện thoại cho tôi hả?"
Trương Uy hỏi.
"Ừ."
Lục Minh khẽ gật đầu: "Có một số việc..."
"Tới chỗ tôi rồi nói."
Trương Uy cho một địa chỉ.
"Được."
Lục Minh mang theo Tiểu Tiểu Kiếm đến đó.
Sau đó phát hiện nơi bọn họ đến lại là Bệnh viện Nhân dân của thành phố Thanh Minh, lúc này Trương Uy đang truyền dịch trong phòng bệnh riêng, trong đó...
Đều là máu.
"Sao vậy?"
Lục Minh nhướng mày.
"Không sao."
Trương Uy cười xòa: "Xảy ra chút chuyện, dùng một con bài chưa lật, kết quả nổ tới nổ lui... mất máu quá nhiều, bổ sung một chút chắc sẽ ổn thôi."
"Thật sự không vấn đề gì ư?"
Lục Minh lo lắng.
"Không sao cả."
Trương Uy đầy khí phách khoát tay: "Cảnh sát chúng tôi đều phải chiến đấu hằng ngày, chuyện mất máu quá nhiều kiểu này bình quân một tháng cũng có một lần, đã quen rồi."
"..."
Lục Minh im lặng.
Ồ, đã quen rồi...
Quen cái con khỉ!
Đây là chuyện mà anh nên quen sao?!
Đương nhiên.
Những việc này không phải trọng điểm.
Chỉ cần Trương Uy không sao thì tốt, vấn đề là...
"Ai dám ra tay với anh?"
Sắc mặt của Lục Minh nghiêm nghị.
Trương Uy có thân phận gì?
Đội trưởng cảnh sát!
Tuy thực lực của anh ta rất yếu, nhưng lại không ai dám động thủ với anh ta! Bởi vì thân phận mà anh ta đại diện khác biệt, không ai muốn vào danh sách đen của cảnh sát!
Có thể đυ.ng vào hay không, có muốn đúng vào hay không và có đáng đυ.ng vào hay không là ba chuyện khác nhau!
Mà bây giờ...
Trương Uy lại xảy ra chuyện?!
"Còn có thể là ai?"
Trương Uy cười nhạt: "Kẻ muốn gϊếŧ tôi chỉ có bọn họ... Ha ha, thủ phạm thật sự phía sau màn cuối cùng đã xuất hiện! Điều mà bọn người kia đang giấu thật sự rất thú vị."
"Không."
"Chỉ có thể nói, bọn người Trâu Thắng Long thật sự rất thông minh."
"Tuy bọn họ thất bại."
"Nhưng lại thành công buộc bọn người kia lên thuyền của bọn họ, ép tất cả mọi người không thể không liều mạng vì bọn họ, thậm chí..."
"Hoàn thành sứ mệnh bọn họ vẫn chưa hoàn thành!"
"Bọn người đó..."
"Đủ thông minh!"
Trương Uy cười lạnh lùng.
Có một số việc, anh ta vẫn luôn có suy đoán, hiện giờ...
Quá rõ ràng!
Đối phương rất mong chờ anh ta chết, lại ra tay với anh ta ở ngã rẽ đầu phố, nếu không có đồng đội tới kịp thời thì bây giờ đã tiêu đời rồi!
Bây giờ thành phố Thanh Minh là một chiếc bánh ngọt khổng lồ!
Ai cũng muốn chia một phần.
Mà lần này, cảnh sát đã vào cuộc.
Có điều, rất đáng tiếc.
Bọn họ nghìn tính vạn tính, cũng đừng nên ra tay với mình! Bọn họ ra tay với mình đã hoàn toàn bại lộ bản thân! Khiến Trương Uy biết được sự tồn tại của bọn họ!
Ồ?
Đôi mắt của Lục Minh hơi híp lại.
Những tên đó...
Là chỉ người của cấp trên sao?
Anh đã đoán ra chuyện gì xảy ra chỉ với vỏn vẹn vài câu nói của Trương Uy, thảo nào thành phố Thanh Minh đều như vậy, chưa từng xuất hiện một cao thủ bảy sao!
"Lục Minh."
"Đồng ý với tôi."
"Nếu như tôi chết... Nếu như thành phố Thanh Minh xảy ra chuyện lớn..."
Trương Uy đưa một danh sách cho Lục Minh: "Công bố danh sách này ra ngoài! Tôi tin rằng, nếu như nơi đây thật sự xảy ra chuyện, chỉ có anh có thể sống sót!"
"Được."
Lục Minh rất nghiêm túc đón lấy.
Sau đó...
Anh phục hồi tinh thần lại.
"Vì sao tôi có thể sống sót?"
Lục Minh khó hiểu.
Đồng chí lão Trương hơi tin tưởng mình quá!
"Bây giờ anh vẫn còn sống chính là minh chứng tốt nhất."
Trương Uy xuýt xoa không ngớt.
Căn cứ vào phân tích đối với Lục Minh, với năng lực tìm đường chết mấy tháng nay của Lục Minh, anh còn sống đã chứng tỏ số mệnh của người này rất đáng kinh ngạc.
"..."
Lục Minh im lặng.
Lời khen này nghe... có chút kỳ cục.
"Anh tìm tôi cũng bởi vì chuyện này hả?"
Trương Uy đổi chủ đề.
"Chuyện đại trận tái khởi động."
Lục Minh nói đại khái về việc cổ mộ.
"Quả nhiên."
Tinh thần của Trương Uy nghiêm nghị.
Từ giây phút anh ta bị tập kích, anh ta đã biết không ổn rồi.
Ha.
Đại trận tái khởi động suy cho cùng không có cách nào tránh khỏi sao?
"Không biết."
Lục Minh cũng không chắc chắn: "Đã không còn cách nào thăm dò đại trận tái khởi động có hiệu quả gì, thế nhưng cho dù như thế nào, cư dân của thành phố Thanh Minh cũng phải di tản!"
"Đâu có dễ dàng như vậy..."
Trương Uy cười cay đắng.
Nếu như người tập kích anh ta thật sự là những người đó, vậy thì một khi anh ta bắt đầu di tản cư dân... những tên đó nhất định sẽ lao ra cắn người giống như chó điên!
"Lục Minh."
"Anh phải nhớ kĩ."
"Có đôi khi, một vài người trở nên xấu xa gây nên hậu quả nghiêm trọng hơn so với những kẻ xấu thuần túy..."
Trương Uy thở dài một tiếng.
Những người đó...
Quá rõ cảm giác bị truy sát là như thế nào!
Đó chính là chó hoang!
Sống không bằng chết!
Vì thế những cảnh sát này càng trân trọng danh tiếng của mình...
Bọn họ...
Muốn sống.
Bọn họ không chỉ muốn hưởng thụ ưu thế không màng đến pháp luật mang lại, còn muốn ngụy trang bản thân thành một người tốt, tìm cho bản thân một lý do...
Sống một cách quang minh chính đại!
Bọn họ còn tham lam hơn so với tưởng tượng của anh!
"Anh còn nhớ câu chuyện tàn sát cư dân thành phố đã từng nghe trong tin đồn không?"
Trương Uy bỗng nhiên lên tiếng.
"Có nghe."
Lục Minh gật đầu.
"Kẻ đó..."
Trương Uy dừng một chút: "Đã từng là cảnh sát."
Hả?
Đôi mắt của Lục Minh bỗng nhiên trừng lớn.
...
Mà giờ khắc này.
Nơi nào đó.
Trong quảng trường dưới lòng đất.
Một đám cảnh sát đợi lệnh, trang phục đen được đặt ngay ngắn trước mắt bọn họ, bất kể là kiểu dáng hay màu sắc đều giống hệt với trang phục mà người mặc đồ đen mặc.
"Nhớ kĩ, bây giờ chúng ta ngụy trang thành những tên đó, không ai biết chúng ta!"
"Đã hiểu."
"Nếu như sự việc bại lộ..."
Một số người tràn ngập lo lắng.
"Vậy gϊếŧ sạch tất cả mọi người!"
Ánh mắt của một người điên cuồng: "Những tên kia có thể tế máu, ông đây cũng thế, tôi không tin, ông đây tế máu cả thành phố mà không thể mở ra đại trận tái khởi động!"
"Anh điên rồi à?!"
Những người còn lại khϊếp sợ.
Tế máu...
Tàn sát hàng loạt dân trong thành phố?!
Đây thật sự là việc mà con người làm sao?
"Chúng ta không có lựa chọn, không phải sao?"
"Ông đây có con, có vợ, còn muốn quay về!"
"Tôi không muốn bởi vì chuyện này mà từ nay về sau bị truy sát, sống như một con chó!"
Người nọ lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nhìn đám người bị hắn đe dọa dụ dỗ: "Nhớ kĩ, từ khi chúng ta đi vào con đường này thì đã không còn lựa chọn."
"Muốn sống..."
"Muốn sống một cách quang minh chính đại..."
"Phải tiêu diệt tất cả mọi người!"
"Nếu như đại trận tái khởi động không làm được, chúng ta phải tự ra tay!"
"Đích thân..."
"Tàn sát hàng loạt dân trong thành phố!"
Giọng nói của người nọ lạnh lẽo.
"Không!"
"Tôi không chấp nhận được!"
Một người trẻ tuổi hốt hoảng đứng lên.
Hắn có phần không thể chấp nhận.
Dù sao.
Từ lần đầu tiên trái với quy tắc, đến bị ép gϊếŧ người, đến chủ động gϊếŧ người, đến hại người, đến tàn sát hàng loạt dân trong thành phố... trong đó có một đoạn đường rất dài phải đi.
Anh bắt một người vừa do dự quyết định quy tắc khuôn phép, tàn sát hàng loạt dân trong thành phố?
Ai mà chịu cho nổi!
"Tôi không làm! Tôi..."
Người trẻ tuổi kia đứng dậy.
Phụt!
Màu máu lóe lên.
Ánh mắt của hắn trừng lớn, chết lặng quay đầu rồi ngã ầm xuống.
Soạt.
Quảng trường dưới lòng đất rơi vào yên lặng.
"Nhớ kĩ!"
"Tôi đã nói rồi, chúng ta không có lựa chọn."
Người nọ vẫn nói với giọng bình thản như trước: "Ông đây không có thời gian chơi trò kế hoạch bồi dưỡng kẻ ác với mày, để mày từng bước chấp nhận lòng tham vốn có của bản thân!"
"Không chấp nhận... thì phải đi chết!"
"Bây giờ."
"Còn có ai phản đối không?"
Người nọ mỉm cười.
Soạt!
Mọi người im lặng.
"Tốt."
Người nọ rất hài lòng: "Chúng ta cũng không phải là "cảnh sát", chúng ta là người mặc đồ đen, chúng ta là người khôi phục đại trận tái khởi động, không có bất kỳ ai biết sự hiện hữu của chúng ta!"
"Cũng đừng để bất cứ ai nghi ngờ chúng ta!"
"Bọn Trâu Thắng Long đã chết..."
"Chúng ta sẽ hoàn thành phần còn lại!"
"Hiểu không?!"
"Nếu có thể, để tôi quay lại, tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận hành động lần này! Bây giờ kế hoạch xuất hiện điều ngoài ý muốn, không ai mong muốn, nhưng chúng ta cũng không có cách nào, không phải sao? Muốn sống, muốn trở nên mạnh hơn, chúng ta chỉ có một cách này, một con đường này, phải đi tới cùng!"
"Đương nhiên."
"Tàn sát hàng loạt dân trong thành phố chỉ là bước cuối cùng..."
"Ha ha."
"Nếu có thể, tôi cũng không muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành phố..."
"Thật sự."
"Dù sao..."
"Mọi người sẽ gϊếŧ đến mức chùn tay... Tôi đã từng tàn sát một thị trấn, cảm giác đó... chậc chậc, quả thật cũng không dễ chịu lắm, điều này chứng tỏ trái tim của tôi vốn dĩ vẫn còn lương thiện."
Người nọ mỉm cười, lộ ra tám cái răng.
Trong lòng đất hoàn toàn yên lặng.
Mọi người lặng lẽ mặc trang phục đen vào.
Hồi lâu sau, một người đi đến: "Vừa rồi nhận được một tin tức, Trương Uy bị ám sát trọng thương, chúng ta có muốn nhân cơ hội này... Dù sao Trương Uy có thể sẽ làm hỏng việc."
"Cứ mặc kệ bọn họ."
Người nọ hờ hững nói: "Làm nhiều sai nhiều, nhiệm vụ cấp bách của chúng ta bây giờ là đại trận tái khởi động, và bảo vệ thân phận, còn lại có thể xếp sau!"
"Trương Uy..."
"Một kẻ vô dụng, khống chế con đường tin tức của hắn, còn lại không cần để ý tới."
"Nhớ kĩ!"
"Bất cứ chuyện nào liên quan đến cảnh sát đều không nên dính vào!"
"Hiểu chưa?"
Người nọ lạnh lùng nói.
"Vâng."
Mọi người nhận lệnh.
...
Mà giờ khắc này.
Bệnh viện.
Lục Minh còn có chút khϊếp sợ.
Đệt mợ.
Cảnh sát mọi người đều ác như vậy sao?
Tàn sát hàng loạt dân trong thành phố?
Thật ra anh rất có thiện cảm với cảnh sát.
Vậy nên, anh vẫn luôn cho rằng cảnh sát bước vào con đường xấu xa đều là kiểu trong tiểu thuyết, hai loại người có thân thế phức tạp và niềm tin lại khác biệt, hoặc có cách hiểu khác về chính nghĩa. Bọn họ chán ghét thánh mẫu, quyết định bảo vệ chính nghĩa trong bóng tối, vì vậy mới có thể đi trên con đường hoàn toàn khác!
Một người bảo vệ chính nghĩa quang minh, một người bảo vệ chính nghĩa bóng tối.
Sau đó, một ngày nào đó, cảnh sát có hai niềm tin lại gặp nhau lần nữa trong chiến đấu, một Sasuke một Naruto, gào thét đầy tình cảm...
Đây mới là tình tiết tiêu chuẩn đó được không?!
Tàn sát hàng loạt dân trong thành phố cái quái gì?
Bởi vì sợ thân phận bại lộ nên tàn sát hàng loạt dân trong thành phố?!
Quá tùy tiện!!
"Chứ anh tưởng sao?"
Sắc mặt của Trương Uy thản nhiên: "Rất nhiều người có người thân có con cái, lặng lẽ làm chuyện xấu, bị phát hiện thì chắc chắn ngủm, chỉ có thể tàn sát hàng loạt dân trong thành phố thôi."
"Vậy cũng được à?"
Lục Minh kinh ngạc.
"Ban đầu chắc chắn không phải nghĩ như vậy."
Ánh mắt của Trương Uy dần trở nên lạnh lẽo: "Nhưng khi tàn sát hàng loạt dân trong thành phố là lựa chọn duy nhất... Bọn họ nhất định sẽ làm! Để sống sót trong cái gọi là quang minh chính đại..."
Anh ta hiểu rất rõ cách nghĩ của những người này.
Vì thế chuyện di dân chuyện này e là phải bàn bạc cẩn thận hơn.
Được thôi.
Lục Minh cảm thấy có vẻ anh đã đánh giá thấp mức độ ác độc của những người này.
"..."
"Nếu như tôi liên hệ với chị gái thì sao?"
Lục Minh đột nhiên hỏi.
"Anh có tin, đợi chị gái của anh tới, thành phố Thanh Minh đã thành một biển máu..."
Trương Uy chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Anh không sao, nhưng đám người kia sợ!
Đoán chừng bọn họ vừa thấy Lục Nhan tới, lo sự việc bại lộ, tối hôm đó sẽ tàn sát thành phố Thanh Minh trước một lần, mạnh mẽ khởi động đại trận tái khởi động!
"Được rồi."
Lục Minh đành buông tay.
Gặp kẻ địch như thế, anh có thể làm sao?
Đánh thì đánh không lại!
Người ta là một đám người tu luyện năm sao sáu sao, kiểu như Lục Minh tới căn bản chỉ là bia đỡ đạn, anh có thể một đấu một, anh có thể một đấu một đám sao?!
"Vẫn còn thời gian, để tôi suy nghĩ biện pháp."
Trương Uy cũng rất đau đầu.
Chuyện như vậy...
Sơ sẩy một chút chính là tai họa tày trời!!! Nếu như có thể có một cơ hội hợp lý để những người này di dời ra ngoài, không bị những tên chó điên cắn bậy thì tốt rồi.
"Anh đi về trước đi, chú ý an toàn."
"Bây giờ những tên kia chắc chắn không dám nổi điên, có đám anh Nhị Đại, bọn họ làm như vậy vẫn có rủi ro rất lớn!"
"Vì thế..."
"Đừng ép bọn họ."
Sắc mặt của Trương Uy nghiêm nghị.
"Hiểu rồi."
Lục Minh hiểu rõ.
Tình huống hiện giờ của thành phố Thanh Minh nguy hiểm trước nay chưa từng có, có điều, trước lúc rời đi, Lục Minh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
"Anh bị ám sát ở đâu?"
Lục Minh hỏi.
Anh cảm thấy, sau này mình có thể né chỗ đó ra.
"Lúc đi thăm tiền bối Giang Phong."
Biểu cảm của Trương Uy nặng nề: "Tôi vừa mới đến trước cửa nhà tiền bối Giang Phong thì đã gặp phải ám sát quy mô lớn, đội hình của đối phương hoàn chỉnh, ra tay hung ác!"
"Hừ!"
"Vừa nhìn đã biết sớm có chuẩn bị?!"
"Ngoại trừ đám cảnh sát ngụy trang, còn có thể là ai?"
Ủa?
Đợi đã!
Khi đến thăm Giang Phong?
Biểu cảm trên khuôn mặt của Lục Minh lập tức cứng đờ.
Anh đột nhiên cảm giác được, đám cảnh sát ẩn mình trong bóng tối kia dường như đang gánh một trách nhiệm to bự... vừa bự lại vừa chắc chắn...