Editor:
Nguyetmai
Cảnh hư ảo.
Đây là một nơi thần kỳ.
Ở nơi này, tất cả người tu luyện đều có thể sống lại!
Cũng chỉ có người tu luyện mới có thể như vậy.
Thế giới nhỏ này, có vô số loài thú dữ, có được hệ sinh thái hoàn chỉnh, thế nhưng những thứ này không thể sống lại, vì vậy, khoảng cách giữa mỗi lần cảnh hư ảo mở ra đều rất dài.
Như vậy...
Một vấn đề khá thú vị xuất hiện, thế giới này làm thế nào để phán định xem đó có phải là người tu luyện hay không?!
Lục Minh rất thích vấn đề này.
Giả dụ...
Thế giới này là một game hoặc ứng dụng, vậy thì quy tắc phán định thế giới này tất nhiên cần có một tham số để phân biệt loài người và thú dữ!
Vậy tham số này là gì?
...
Ở một góc trong cảnh hư ảo, có một khoảng đất trũng.
Nơi đó có một đàn trâu nước một sao đỉnh cao sinh sống.
Rất phổ thông.
Cũng rất yếu ớt.
Cho nên, khi Lục Minh xuất hiện, thậm chí chúng còn không dám nhúc nhích, run lẩy bẩy trước hơi thở của ba sao, tùy ý để Lục Minh chà đạp.
Do đó, Lục Minh lật một con trâu cái nhỏ lại, tự mình kiểm chứng phỏng đoán của bản thân.
Anh bắt con trâu cái nhỏ kia mở miệng, sau đó nhét một trung tâm nghề nghiệp vào trong miệng nó, mặc dù có màng cách ly bảo vệ, nhưng trung tâm nghề nghiệp vẫn tỏa ra một luồng năng lượng mờ nhạt.
Những năng lượng kia tỏa ra...
Nó không ngừng khuếch tán trong cơ thể của con trâu cái nhỏ, cuối cùng hòa làm một thể với nó.
Rất vi diệu.
Những con thú dữ này vốn dĩ là do năng lượng hợp thành, là sản phẩm chỉ có trong cảnh hư ảo! Bên trong cơ thể của chúng nó tỏa ra một hơi thở giống như biển ý thức.
Một lúc lâu sau.
Trung tâm nghề nghiệp dung hợp với nó một cách hoàn hảo.
"Thử xem?"
Ánh mắt của Lục Minh tràn ngập sự chờ mong.
Đùng!
Anh gϊếŧ chết con trâu cái nhỏ bằng một cú đấm.
Một lúc lâu sau, con trâu cái nhỏ sống lại...
Đúng vậy.
Sống lại!
Bởi vì trung tâm năng lượng nên con trâu cái nhỏ này, thế mà cũng được coi là một người tu luyện tham gia cảnh hư ảo, thế mà có thể sống lại!
Không chỉ có như vậy!
Nó thậm chí còn có thể tích lũy năng lượng!
"Được đó!"
Lục Minh mừng như điên.
Ha ha ha ha ha!
Quả nhiên!
Anh đã đoán đúng.
Cách phán định của thế giới này về người tu luyện quả nhiên là vì trung tâm nghề nghiệp!
Nếu như thế...
Ừm...
Vèo!
Anh lại lấy ra một trung tâm màu hồng nhạt, rồi nhét vào trong cơ thể của con trâu cái nhỏ khác.
Ùng...
Dung hợp năng lượng!
Thành công!
Lại có một "người tu luyện" xuất hiện!
Lục Minh đợi thêm hai phút mới gϊếŧ chết, quả nhiên đã nhận được một chút năng lượng của nó, mặc dù rất ít nhưng chứng tỏ vẫn có hiệu quả!
Như vậy...
Có thể bắt đầu rồi!
Soạt!
Soạt!
Lục Minh lấy toàn bộ trung tâm năng lượng mà mình dự trữ ra, sau đó dung hợp với từng con trâu nước một, hồi lâu sau, có hơn mười người tu luyện ra lò!
Con nào cũng có thể hấp thu năng lượng!
Con nào cũng có thể tích lũy năng lượng!
Nếu đã thế.
Gϊếŧ thú dữ gì chứ?
Ha ha.
Chỉ cần nuôi đám trâu nước này, sau đó gϊếŧ chết là có thể lấy được phần lớn năng lượng trong cơ thể chúng nó! Đây quả thật là cách làm an toàn nhất đúng không!
Do đó, khoảng đất trũng không có ai để ý này.
Lục Minh đứng ở vị trí trung tâm, xung quanh là một bầy trâu nước, chúng quỳ trên mặt đất giống như hành hương, vô số năng lượng liên tục hội tụ ở nơi này...
Hội tụ...
Năng lượng của Lục Minh đột nhiên bắt đầu tăng vọt!
...
Mà phó hội trưởng nhìn thấy hình ảnh đó.
Thứ này là gì?
Phó hội trưởng điên rồi.
Thật sự.
Cảnh hư ảo đã được mở ra nhiều lần như vậy, có bao giờ xảy ra chuyện này đâu?!
Biết trước chiến thuật, có.
Chuẩn bị vô số quân át chủ bài, có.
Âm thầm lập nhóm, có!
Bọn họ đều có thể chấp nhận những điều này.
Nhưng mà...
Chưa từng có ai như Lục Minh!
Khi mà cảnh hư ảo mới bắt đầu đã tạo ra nhiều nick phụ như vậy!!! Anh à, anh đang chơi game sao?! Việc đầu tiên phải làm là tạo nick phụ hả?!
Hơn nữa còn là những người sống chui!
Phó hội trưởng lật lại danh sách, mấy con trâu biến dị kỳ cục này không được tính!
Sống chui!
Tất cả đều sống chui!
Mỗi một lần mở ra, cảnh hư ảo chỉ tiếp nhận ba mươi người, bởi vì vài lý do đặc biệt, bọn họ đã thêm Triệu Vân Sơn vào, mà bây giờ?
Trực tiếp tăng lên gấp đôi!
Phải biết rằng mỗi một lần sông lại đều sẽ tiêu hao năng lượng của chính cảnh hư ảo! Lần này Lục Minh còn đưa vài người sống chui kia vào!
Ai mà chịu nổi chứ?
Còn nữa!
Mấy tên sống chui này ở đâu ra?
Có trời mới biết!
Bọn họ chỉ thấy, Lục Minh vung tay lên, ngay lập tức xuất hiện ánh sáng màu hồng nhạt.
Sau đó...
Một kẻ sống chui xuất hiện!
???
Đây không phải là một ứng dụng, chỉ cần anh tùy tiện "thêm người dùng" là được, đây chính là cảnh hư ảo, rốt cuộc thì mấy kẻ sống chui này từ đâu ra?!
Đã từng có một chuyên gia triệu hồi cố gắng làm điều này nhưng vẫn thất bại.
Lục Minh...
Làm như thế nào vậy?
Không ai biết cả!
Thế nhưng.
Cho dù xuất hiện bằng cách nào thì vấn đề hiện tại dường như có chút nghiêm trọng, nếu như năng lượng bị gián đoạn do tiêu hao quá độ, toàn bộ cảnh hư ảo sẽ hỏng mất!
"Không được!"
"Phải ngăn cậu ta lại!"
Phó hội trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Nhưng mà."
"Hội trưởng."
Trợ lý cười khổ: "Trước đó chúng ta đã từng nhấn mạnh, trong cảnh hư ảo, dù là tài nguyên do gia đình cung cấp, thậm chí còn có thể mua quân át chủ bài ở bên ngoài..."
"Đều có thể sử dụng!"
"Lục Minh..."
"Hình như cũng chưa vi phạm quy tắc."
Vì sao có quy tắc này?
Nguyên nhân rất đơn giản.
Ngỗng ông lễ ông*!
(*) Thành ngữ, ý chỉ kẻ khôn lỏi, lấy của người lại biếu cho người, mình không bị mất mát thua thiệt gì.
Trong mắt của Hiệp hội Chiến sĩ Năng lượng, những người tham dự này đều là ngỗng...
Thế giới của cảnh hư ảo là một thể, tất cả năng lượng và tiêu hao mà bọn họ sử dụng ở trong đó cuối cùng sẽ biến thành một phần của cảnh hư ảo!
Cho dù tiêu hao hết cũng sẽ hóa thành một nhân tố khác!
Những nhân tố này yên lặng trong không khí, yên lặng trong thế giới, dần dần sống lại, cuối cùng cũng sẽ trở thành năng lượng, đây là một phần trong vòng tuần hoàn của thế giới này.
Vì thế, bọn họ khuyến khích những người tu luyện chém gϊếŧ lẫn nhau!
Bọn họ khuyến khích người tu luyện tranh đấu!
Vậy thì cảnh hư ảo mới có thể mạnh hơn sau mỗi lần mở ra!
Có điều...
Khi đó, không có Lục Minh.
"Vậy cũng không được!"
Phó hội trưởng tức giận.
Quy tắc hay không quy tắc có quan trọng không?
Cái tên không biết xấu hổ Lục Minh này, một lần cày mười mấy nick phụ để nuôi dưỡng nick chính của cậu ta, tiếp tục như vậy, e là tất cả mọi người sẽ gặp xui xẻo?!
Sớm biết như vậy...
Lúc trước khi lập danh sách tiến vào thế giới nhỏ này, chi bằng chuyển sang chế độ điều khiển bằng tay!
Dù gì cũng chỉ có ba mươi người.
Tăng từng chút một, ít nhất còn hơn bây giờ!
Lục Minh...
Tên này đúng là một tai họa!
Vậy phải làm sao đây?
Trợ lý cũng rất bất đắc dĩ.
Cảnh hư ảo rất quan trọng, chỉ khi có vài vị phó hội trưởng hoặc hội trưởng có mặt mới có thể đặt lại quy tắc! Chỉ dựa vào một mình phó hội trưởng...
Sợ là không được!
Huống hồ, khi cảnh hư ảo được mở ra, cơ bản không có cách để đóng lại, nên bây giờ bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn!
Soạt!
Soạt!
Thành tích thay đổi.
Lục Minh vốn dĩ xếp thứ ba mươi mốt, sau đó nhảy vọt lên vị trí thứ hai mươi, một lát sau lại tăng lên, trực tiếp đến vị trí thứ mười.
Khuôn mặt của phó hội trưởng tái mét.
"Thật ra cũng không cần quá lo lắng."
Trợ lý suy nghĩ một chút rồi nói: "Mặc dù những kẻ sống chui này có thể cung cấp một lượng năng lượng lớn, nhưng nếu bị gϊếŧ chết thì cũng sẽ cung cấp cho những người tu luyện khác!"
"Đợi đến giai đoạn giữa..."
"Những thứ sống chui này và Lục Minh cũng chỉ là con tốt thí mà thôi!"
"Mặc dù những con trâu kia trở thành kẻ sống chui, nhìn thì thấy hơi thở của nó không tầm thường, nhưng chung quy lại bọn chúng không có trí thông minh, thực lực có thể phát huy ra rất thấp! Lần này, trong số những người tu luyện, chiến sĩ năng lượng của chúng ta đã chiếm hơn nửa, năng lực của bọn họ rất mạnh, hầu như có thể đánh bại những người tu luyện bốn sao bình thường!"
"Nhưng..."
"Chúng ta không cần phải lo lắng."
Trợ lý an ủi.
"Thật không?"
Phó hội trưởng chau mày.
Hy vọng là như thế.
Không biết tại sao, ngẫm lại những chuyện mà Lục Minh từng làm, ông ta luôn cảm thấy bất an, thằng nhóc chết bầm này thật sự dễ dạy dỗ như vậy sao?
...
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Những người tu luyện ăn ý không tạo ra xung đột.
Nhìn thấy có người gϊếŧ chết mấy con thú dữ, bọn họ sẽ tự động đi sang chỗ khác để săn bắt, nguyên nhân rất đơn giản, để mấy người tích lũy năng lượng trước thì sao nào?
Chỉ cần gϊếŧ chết anh thì những thứ này sẽ thuộc về tôi.
Để cho mọi người đi săn bắt thú dữ, coi như đang làm công cho bọn họ!
Đầu tiên...
Làm năng lượng của thú dữ biến thành của người tu luyện.
Sau đó...
Chính là trận chiến của bọn họ.
Mà lúc này, cùng với việc thời gian lặng lẽ trôi qua thì số lượng thú dữ cũng càng ngày càng ít, qua một khoảng thời gian tích lũy, năng lượng của những người tu luyện đang săn bắt cũng ngày càng nhiều...
Cuối cùng, một trận chiến nổ ra!
Một gã chiến sĩ năng lượng chết tại chỗ, cung cấp năng lượng cho kẻ đã gϊếŧ chết mình!
Cảnh hư ảo chính thức bước vào giai đoạn thứ hai!
...
"Bắt đầu rồi."
Mọi người nóng lòng muốn thử.
Có thể xuất hiện ở nơi này chỉ có hai kiểu người - một là thiên tài siêu cấp, bọn họ tự nhận bản thân thiên phú hơn người, đương nhiên sẽ không thua kém bất cứ ai! Còn có một kiểu người khác, cũng chính là những nhà tài trợ lắm tiền như Triệu Vân Sơn, nhà bọn họ có rất nhiều tiền, nên càng không thấy lo lắng!
Mà Diệp Lương chính là một nhà tài trợ lắm tiền!
Nếu như anh ta tham gia cảnh hư ảo, đương nhiên đã chuẩn bị xong từ lâu. Anh ta bỏ ra một khoảng tiền lớn để biết trước rất nhiều thứ trong cảnh hư ảo.
Ví dụ...
Năng lượng càng cao thì có thể giúp anh càng thêm mạnh hơn sau khi đột phá!
Ví dụ...
Có một năng lực có thể giúp anh nắm bắt được hơi thở của những người khác.
Ùng...
Đôi mắt của Diệp Lương bừng sáng,
Ảo ảnh do thế giới biến ra, một vài hạt năng lượng vốn dĩ không thể thấy được bằng mắt thường trong mắt anh ta lại như ẩn như hiện, thậm chí có thể thấy được từng cột sáng đang phóng lên cao!
Đây là năng lượng đặc biệt chỉ có trong cảnh hư ảo!
Quả nhiên...
Khoản tiền này là đáng giá!
Trong hàng nghìn năng lực điều tra, chỉ có mỗi cái này mới có thể thấy được năng lượng tích lũy của cảnh hư ảo!
Vậy thì anh ta có thể liệu cơm gắp mắm.
Soạt!
Ánh mắt của anh ta quét qua.
Lướt qua từng hơi thở trong cảnh hư ảo, bỗng nhiên, đồng tử của anh ta co lại, rồi dừng ở một hơi thở mạnh mẽ, chấn động một cách kỳ lạ.
Hơi thở này thật sự kinh khủng!
Thế mà đã có người tích lũy được nhiều năng lượng như vậy ư?!
Anh ta lại nhìn bản thân mình, săn bắt thú dữ lâu như vậy mà thậm chí còn không bằng một phần mười của người ta, sao người này có thể làm được như vậy?
Mặc kệ.
Nếu như gϊếŧ chết hắn ta...
Diệp Lương liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc của mình
Ba sao đỉnh cao...
Ha ha.
Anh ta lấy quân át chủ bài mà mình đã chuẩn bị từ trước ra.
Thế là, anh ta lặng lẽ đi về phía đó.
Đó là một khoảng đất trũng vô cùng yên tĩnh, chỉ có mấy con trâu nước đang nghỉ ngơi, xung quanh mọc đầy cỏ lau, là một nơi hoàn hảo để ẩn nấp.
Roạt!
Roạt!
Anh ta lặng lẽ nấp ở đó.
Ánh mắt của anh ta tập trung, nhìn chằm chằm về phía cột ánh sáng cao chọc trời ở cách đó không xa, sau đó cẩn thận nhích lại gần, có điều, khi anh ta đi ngang qua một con trâu nước đang gặm cỏ...
Phụt!
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
Con trâu nước ngẩng đầu lên đột nhiên lao về phía anh ta.
"Phiền phức!"
Anh ta cười lạnh lùng.
Chỉ là một con trâu nước một sao mà cũng dám kiêu ngạo, nếu không phải vì sợ đánh động người kia...
Ha.
Trong tay anh ta bỗng nhiên xuất hiện một chùm sáng, nhẹ nhàng đánh về phía con trâu nước, nhưng ngay lúc đó, anh ta cảm nhận được có một nguồn năng lượng khổng lồ truyền đến từ con trâu nước.
Cặp sừng trâu sắc bén kia như một lưỡi dao sắc trong bóng đêm!
Vèo!
Ánh sáng lóe ra.
Sừng trâu xuyên qua cơ thể...
Phụt!
Vết máu văng ra khắp nơi.
Trong nháy mắt đó, anh ta dường như nhìn thấy một thích khách đỉnh cao, yên lặng ẩn nấp ở nơi này, sau đó âm thầm tung ra một chiêu trí mạng...
"B* nó!"
Diệp Lương mở to đôi mắt, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cái quái gì vậy?!
Trâu nước...
Tại sao con trâu nước lại mạnh như vậy?
Rầm!
Anh ta ngã xuống mặt đất, ý thức bỗng nhiên tiêu tan.
Ùng...
Đợi đến khi anh ta hiểu ra thì đã quay về địa điểm hồi sinh.
Diệp Lương: "..."
Như vậy là chết rồi?!
Bà nó!
Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?
Con trâu kia, con trâu kia là sao?
Trâu thích khách?
Chẳng lẽ, các cao thủ của Hiệp hội Chiến sĩ Năng lượng cố ý sắp đặt như vậy để cho bọn họ có thể trải nghiệm sự đáng sợ của lòng người trong xã hội.
Có thể lắm.
Vẫn nên cẩn thận một chút.
Thế là Diệp Lương lại quay về khoảng đất trũng kia.
Con trâu nước đó vẫn nằm ở chỗ cũ, vẫn đang uống nước, Diệp Lương lấy quân át chủ bài ra, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đi qua, vào khoảnh khắc anh ta xuất hiện...
Phản kích!
Phụt!
Con trâu nước ngã xuống.
"Nực cười."
Diệp Lương bĩu môi.
Lúc nãy không để ý đến mày nên bỏ qua, giờ nếu đã phát hiện rồi thì mày còn có cơ hội sao?
Thú dữ chính là thú dữ, chỉ số IQ không đủ dùng.
Anh ta lặng lẽ đi qua bãi sậy, từ phía xa có một con trâu lao về phía anh ta, à, đã từ bỏ ám sát, định đánh trực diện rồi sao?
Diệp Lương muốn gϊếŧ chết nó theo bản năng.
Nhưng khi con trâu nước va chạm với mình thì anh ta cảm nhận được có một nguồn sức mạnh kinh khủng xuất hiện, giống như biển gầm, bao phủ anh ta trong chớp mắt...
Giây phút đó!
Anh ta dường như thấy được một chiến sĩ có thực lực mạnh mẽ với năng lực đỉnh cao đang lao về phía anh ta!
Phụt!
Cặp sừng trâu xuyên thủng cơ thể trong nháy mắt.
Diệp Lương.
Chết.
"???"
Diệp Lương ngơ ngác sống lại.
Lúc nãy, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao anh ta có cảm giác con trâu nước kia giống như một chiến sĩ năng lượng vậy?
Quái đản!
Con trâu nước này là sao vậy?!
Trâu chiến sĩ?
Diệp Lương hoàn toàn bối rối.
Anh ta cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nếu không đến đó thì lại thấy không phục, vì vậy, anh ta quyết tâm, lần này sẽ không lại gần mà quan sát trước đã...
Phụt!
Một quả cầu nước nổ tung trên ngực anh ta.
Anh ta chưa lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn con trâu nhổ nước bọt, sau đó anh ta chết đi.
???
Diệp Lương ngơ ngác.
Trâu nguyên tố?
Từ khi nào mà trâu có thể thi triển năng lực?
Bỏ đi.
Lần này phải cách xa một chút.
Diệp Lương ngẩn ngơ, liên tục chết đi nhiều lần, mặc dù có tài nguyên của gia đình chống đỡ, nhưng anh ta cũng cảm thấy có chút không chịu nổi, nhưng lại không cam tâm.
Mấy con trâu này nhất định có bí mật!
Rất nhanh.
Anh ta lại một lần nữa lao đến khoảng đất trũng.
Lần này, anh ta đã thông minh hơn, thay đổi góc độ, đứng trên vách núi phía xa, nhìn về phía bụi lau sậy bé tí kia, hình như ở trong đó...
Phụt!
Một sừng trâu đột nhiên lao đến, xuyên qua người Diệp Lương rồi cắm lên thân cây khổng lồ ở phía sau.
Diệp Lương.
Chết.
Ùng...
Ánh sáng nghịch chuyển.
Diệp Lương sống lại trong sự chết lặng.
Ồ.
Trâu cung thủ...
Bà nó chứ!
Trong đầu của các cao thủ của Hiệp hội Chiến sĩ Năng lượng là thứ gì vậy?! Để một con thú dữ có cấp bậc như vậy ở nơi này, rốt cuộc muốn làm gì?! Quá đáng lắm rồi!
Diệp Lương hoàn toàn gục ngã.
Không đi nữa!
Ai thích thì người đấy đi!
...
Mà lúc này, Lục Minh vốn đang ở trung tâm của mảnh đất trũng, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, lúc nãy anh quá mức tập trung vào việc chế tạo thẻ bài, thế nên mới có vài con trâu xổng ra ngoài.
Ùng...
Ánh sáng lóe ra.
Một con trâu sống lại.
Lục Minh liếc nhìn, nào ngờ lại chính là con trâu có trung tâm thích khách kia...
"Chạy lung tung gì chứ!"
Lục Minh không biết nên khóc hay nên cười.
Anh đang muốn nói gì đó thì đột nhiên phát hiện, năng lượng của con trâu này, thế mà lại tăng...
Đúng thế.
Mặc dù bởi vì chết đi, mất 10% năng lượng, nhưng về tổng thể thì nó vẫn luôn tăng lên, cho nên, nó thế mà lại gϊếŧ chết được một con thú dữ hoặc người tu luyện?!
Siêu thật!
Lục Minh tỉnh táo lại.
Đúng vậy.
Cội nguồn của những con trâu nước kia là ở nơi này, sau khi chúng chết đi cũng sẽ sống lại ở nơi này.
Nếu như thế...
Sao không thả chúng nó ra ngoài nhỉ?
Phải biết rằng, trong những trung tâm nghề nghiệp mà anh lắp vào, không chỉ có bốn sao mà còn có năm sao! Nếu thả ra ngoài để tu luyện thì dù có chết cũng không bị thiệt!
Nếu đã như thế...
Hì hì.
Lục Minh quyết định thả chúng nó ra ngoài.
Thế nên, từng con trâu bước ra khỏi mảnh đất trũng bé nhỏ kia.
...
Nơi nào đó, hai người ba sao đỉnh cao đang chém gϊếŧ lẫn nhau.
Bỗng nhiên, một tia sáng lạnh lẽo vụt qua, cơ thể hai người bị xuyên thủng trong nháy mắt. Trước khi chết, bọn họ mơ hồ nhìn thoáng qua, thấy thứ tấn công bọn họ hình như là một con trâu nước.
...
Ở một nơi nào đó, một người tu luyện nhìn thấy một con trâu, và muốn gϊếŧ chết nó.
Bỗng nhiên con trâu kia triệu hồi một con hổ dữ xé xác anh ta, làm cho anh ta một lúc sau vẫn chưa thể hoàn hồn, đến khi sống lại thì anh ta vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác.
Từ lúc nào...
Trâu còn có thể triệu hồi hổ?!
Dựa vào gì chứ?
Quan hệ tốt?
Đời sống sinh hoạt cá nhân của mấy con thú dữ này loạn như vậy sao?