Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 236: Thả lão Vương ra, nhằm vào tôi đây này!

Editor:

Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Trong cửa hàng.

Vèo!

Vèo!

Thẻ gốc trong tay Lục Minh bay lượn.

Sau khi điều chỉnh lại màu sắc, trông thẻ gốc đã dễ nhìn hơn so với trước đây, bên ngoài chuyển dần giữa màu vàng và lam, chính giữa là một con heo màu hồng.

"Như thế này hình như không tốt lắm thì phải?"

Thẻ gốc cảm thấy là lạ.

Cái kiểu dáng này...

"Hay là tao tự tay vẽ cho mày?"

Lục Minh cười lạnh lùng.

"..."

Thẻ gốc ngậm miệng.

Để cho Lục Minh vẽ, trời mới biết lại vẽ ra tác phẩm nghệ thuật quái quỷ gì.

Ở một góc nào đó, Tiểu Tiểu Bạch tránh xa hơn.

Hình xăm con heo đó... Trông thật đáng sợ... Thật xã hội đen...

...

Buổi trưa, trong lúc Lục Minh và Tiểu Bạch đang dùng cơm, bỗng nhiên một tin tức làm người ta ngạc nhiên được phát chèn vào.

"Theo tin tức, Học viện Đệ Nhất sở hữu sức chiến đấu mạnh nhất bị đàn trâu đông đúc tấn công. Tường của học viện đổ nát, sau đó đàn trâu rời đi không biết tung tích, trở thành bí ẩn lớn nhất năm nay..."

"Vì sao đàn trâu tấn công Học viện Đệ Nhất?"

"Vì sao sau khi tấn công lại nhanh chóng rời đi?"

"Đằng sau tất cả rốt cuộc là sự suy đồi đạo đức, hay sự biến chất tính người? Đằng sau việc đàn trâu rời đi đang ẩn chứa bí mật không muốn người ta biết?"

"Hãy theo dõi màn trình diễn lớn nhất năm "Mắt quan sát" vào tám giờ tối nay."

...

Đàn trâu?

Lục Minh hơi mông lung.

Hình ảnh này... sao giống kiểu của mình như vậy?

Trước đây anh không dám dùng các loại thẻ như "thẻ phá hủy" chính là vì lo lắng sẽ gặp phải vấn đề này, dù sao xảy ra vấn đề thì chắc chắn anh sẽ phải gánh trách nhiệm!

Mà bây giờ... không ngờ lại xảy ra thật rồi!

Nếu hai ngày này không bận luyện bay, anh còn thật sự nghĩ mình mộng du đi phá hủy Học viện Đệ Nhất nữa...

Dù sao, hai ngày bị Học viện Đệ Nhất từ chối đó, đúng là buổi tối anh nằm mơ đều nghĩ như vậy.

E hèm.

"Rè..."

"Rè..."

Máy truyền tin trên cổ tay điên cuồng rung động.

Lục Minh liếc nhìn, là chủ nhiệm giáo vụ Học viện Đệ Nhất.

"Lục Minh?"

Bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.

"Lâu rồi không gặp."

Lục Minh mỉm cười.

"Không phải là cậu thật chứ?"

Chủ nhiệm giáo vụ thở dài thườn thượt.

"..."

Lục Minh im lặng giây lát, sau đó cũng thở dài: "Dựa vào đâu mà thầy liên tưởng đến em?"

Anh liếc nhìn tin tức về Học viện Đệ Nhất.

Thật sự, dù có nhìn thế nào cũng không liên quan gì đến anh mà?

"Bây giờ tôi nhìn thấy trâu là nghĩ đến cậu..."

Chủ nhiệm giáo vụ nói nhỏ nhẹ.

Lục Minh: "..."

Lý lẽ này ở đâu ra chứ!

Anh đang ngồi không ở nhà, đúng là họa từ trên trời rơi xuống đây mà!

"Thật sự không phải là em đâu."

Lục Minh thở dài.

"Tôi nhìn ra được mà."

Chủ nhiệm giáo vụ khẽ gật đầu: "Giọng điệu hiện giờ của cậu không khiến người ta có cảm giác đáng ghét muốn ăn đòn lắm..."

???

Vẻ mặt Lục Minh ngơ ngác.

Thầy đang nói về kiểu giọng điệu gì thế?

"Nói chung, không phải cậu là tốt rồi."

Chủ nhiệm giáo vụ cũng chỉ tùy tiện hỏi thế thôi, sau đó dặn dò anh vài câu quan tâm lấy lệ: "Thành phố Thanh Minh cũng không yên ổn lắm, cậu chú ý an toàn hơn nhé."

Cạch.

Nói xong ông ta tắt máy.

Lục Minh: "..."

Hiện giờ danh tiếng anh kém như vậy sao?

"Tiểu Bạch."

Lục Minh gọi đệ tử đến: "Anh là người xấu sao?"

"Không phải đâu."

Tiểu Bạch lắc đầu.

"Thanh danh của anh rất kém ư?"

Lục Minh thấy kỳ quái.

"Đâu có."

Tiểu Bạch nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Sư phụ hiện giờ rất nổi tiếng, rõ ràng đã sáng tạo ra mấy series thẻ bài, còn trợ giúp cảnh sát giải quyết rất nhiều vấn đề, âm thầm bảo vệ thành phố này...

Ừm...

Danh tiếng thật sự rất cao.

"Vậy là tốt rồi."

Lục Minh vui mừng.

Nhìn xem, đây mới là tiếng lòng của mọi người chứ!

Có điều, nói đi cũng phải nói lại...

"Ngay cả chủ nhiệm giáo vụ cũng biết thành phố Thanh Minh sống không yên ổn sao?"

Lục Minh nheo mắt.

Tuy ông ta chỉ thuận miệng nói đôi câu như vậy, nhưng một chủ nhiệm giáo vụ bận rộn công việc ở thành phố Thiên Đô xa xôi ấy cũng biết thành phố Thanh Minh không yên ổn lắm...

Có phải tình hình thành phố Thanh Minh đã rất nghiêm trọng hay không?

Hừm...

Lục Minh rơi vào suy tư.

Một lúc lâu sau, Lục Minh ngẩng đầu.

Chuyện thành phố Thanh Minh có suy nghĩ nhiều cũng không ích gì, chi bằng tăng thực lực lên!

Bốn lần tôi luyện thẻ gốc làm cho thực lực Lục Minh tăng mạnh, nhuộm màu thẻ gốc cũng giúp anh nâng cao. Hiện nay, sức chiến đấu Lục Minh đã vô cùng mạnh mẽ!

Nếu như đột phá bốn sao lúc này...

Lục Minh khẳng định đến lúc đó, anh sẽ sở hữu sức mạnh có thể chống lại năm sao thật sự!

Đột phá...

Lục Minh trầm ngâm.

Thật ra đột phá năng lượng rất đơn giản.

Lột xác!

Tăng cấp!

Như vậy là được rồi.

Bây giờ anh đã đánh được ba sao đỉnh cao, nếu như tiếp tục tôi luyện, tôi luyện, tôi luyện, cuối cùng anh sẽ lột xác thành bốn sao vào một lúc nào đó!

Nhưng có thể thời gian này sẽ lâu một chút.

Cho nên, thông thường trong tình huống này sẽ cần một ít sức mạnh bên ngoài trợ giúp anh tôi luyện nhanh, từ đó đột phá nút thắt này, ví dụ như...

Yêu tinh giường trong cổ mộ.

Đáng tiếc.

Bởi vì sức mạnh màu hồng quá quái dị, lúc đó anh chỉ có thể chọn tôi luyện thẻ gốc...

Ồ.

Tìm Giang Phong hỏi xem.

Lục Minh nhớ tới Giang Phong từng nói sẽ tìm cho mình phương pháp đột phá.

Do đó, anh gọi cho Giang Phong theo bản năng, bên kia không ai nghe máy.

À.

Lục Minh nhớ ra rồi, bởi vì trường học "sửa chữa trùng tu" nên vẫn luôn đóng cửa, hôm nay cũng đúng ngày trường học mở lại...

Đến đó xem tình hình thế nào thôi.

...

Mà lúc này, nơi nào đó của thành phố Thanh Minh, một đội thợ săn linh thể đang hoạt động.

Mấy mươi máy quét linh thể liên kết thành một mạng lưới rà quét lớn, đang không ngừng tìm kiếm linh thể có thể xuất hiện bất cứ lúc nào...

"Lấy lại tinh thần nào! Một khi phát hiện linh thể, phải nhanh chóng hành động! Chúng ta đã bỏ qua hai lần rồi, tiếp theo tuyệt đối không thể lại bỏ qua!"

"Đã rõ!"

Mọi người đồng thanh trả lời.

Bọn họ đến vì muốn bắt linh thể.

Bỗng nhiên, một điểm sáng đột nhiên lóe ra trên màn hình.

Soạt!

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía điểm sáng đó.

Đây là...

"Ting!"

"Ting!"

"Kiểm tra được linh thể xuất hiện!"

"Kiểm tra uy lực của linh thể, cấp bốn sao!"

...

"Xuất hiện rồi!"

Trước mắt mọi người sáng ngời.

"Chỉ có bốn sao..."

"Không sao cả, bốn sao càng tốt, mau ra tay bắt đi, chúng ta tới đây đã lâu lắm rồi, cũng cần kiếm một vài thành tích."

"Được."

Thế là đội của bọn họ nhanh chóng ra tay.

...

Mà lúc này.

Lục Minh đang chạy về hướng học viện, mới vừa đi được nửa đường.

Soạt…

Một đám người bỗng nhiên xuất hiện, vây anh lại.

???

Lục Minh không hiểu ra sao.

"Các người là ai?"

Lục Minh lấy làm lạ lườm bọn họ.

"..."

Phía đối diện cũng đang ngây người, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau.

"Biết nói tiếng người..."

"Không giống linh thể..."

"Có phải linh thể mô phỏng hình dáng con người hay không..."

Những người đó bàn luận khe khẽ.

??

Vẻ mặt Lục Minh ngây ngốc.

Các người mới mô phỏng hình dáng con người ấy, cả nhà các người đều vậy luôn!

"Cậu là..."

Cuối cùng một người lên tiếng hỏi.

"Lục Minh."

Sắc mặt Lục Minh không chút thay đổi.

"Lục Minh?!"

Một số người bừng tỉnh: "Là người diệt linh thể điên cuồng đó sao?"

"Là cậu ta ư?"

"Má ơi, nghe nói dù là linh thể gì khi ở trong tay cậu ta cũng sống không quá ba hiệp..."

"Lục Minh gϊếŧ linh thể sáu sao đó ư?"

Mọi người khϊếp sợ.

Thợ săn linh thể bọn họ vẫn rất quen thuộc với Lục Minh, nhất là sau khi nghe qua chuyện linh thể năm sao sáu sao ở Tam Xá Khẩu bị Lục Minh diệt sạch trong vòng một nốt nhạc.

Trong lời đồn, sự ngã xuống của linh thể rắn lớn sáu sao có khả năng liên quan đến cậu ta.

Thật là kinh khủng.

"Kỳ quái, sao lại chỉ về hướng Lục Minh?"

"Sai rồi sao?"

"Rất có thể, haiz, đã bảo đừng có đi mua trên mạng..."

"Cũng có thể là tọa độ sai lệch."

"Đi tìm mau!"

Mấy người liếc nhau, vội vàng rời đi.

Linh thể có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, bọn họ không muốn lãng phí thời gian với Lục Minh.

"..."

Lục Minh im lặng.

Anh bỗng nhiên rất muốn gϊếŧ người...

Thật sự.

Một đám người kỳ quặc, chạy tới trước mặt làm nhục mình một trận rồi lại rời đi một cách kỳ lạ, thật là quá đáng!

Hừ!

Nếu không phải đánh không lại, anh thật sự...

Lục Minh nhìn về phía hình bóng của những người rời đi đó, hai người tu luyện năm sao đấy...

Bỏ đi bỏ đi.

Lục Minh hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh trở lại.

Kỳ lạ thật.

Bọn người kia bỗng nhiên tìm tới anh làm gì?

Lục Minh đầy nghi hoặc.

Nhưng vẻn vẹn chưa đầy năm phút đồng hồ, lại có một nhóm người qua đây, vây lấy Lục Minh.

"Ting..."

"Ting..."

Lần này Lục Minh thấy rõ.

Trong tay bọn họ có một vật gì đó lóe sáng, chỉ về hướng Lục Minh.

"Giao linh thể ra!"

Nhóm người kia hung dữ quát to.

Một người tu luyện năm sao cầm đầu, thẳng thừng khóa lấy Lục Minh!

"Linh thể gì?"

Lục Minh hơi mông lung.

Đợi đã.

Bọn người kia là thợ săn linh thể...

Linh thể...

Anh suy nghĩ một chút, sau đó lấy ra thẻ gốc từ trong túi thẻ: "Mọi người nói thứ này à?"

"..."

Phía đối diện lập tức ngây người.

Linh thể... lấy ra từ trong túi thẻ... Đây là chiêu trò quái quỷ gì vậy?

Nhưng chỉ một động tác này của Lục Minh đã khiến máy kiểm tra điên cuồng lóe sáng, năng lượng hiện lên, chỉ thẳng về hướng thẻ gốc trong tay Lục Minh, ký hiệu cấp bậc linh thể - bốn sao!

"Thật đúng là."

Lục Minh đau đầu.

À.

Thẻ gốc lại bị ngộ nhận là linh thể...

Lần trước cũng gặp chuyện giống như vậy trong tòa nhà nơi rắn lớn ra đời, chỉ có điều, lúc đó Lục Minh có thể thu thẻ gốc lại, còn bây giờ...

Nếu anh thu lại, thẻ gốc sẽ khôi phục về hình dạng ban đầu!

Chú heo Peppa mà anh vất vả làm nên sẽ không còn nữa!

Thuộc tính kèm theo cũng mất!

Lại phải làm lại!

"Đây là linh thể?"

Những người đó nhìn anh với ánh mắt cảnh giác.

"Không phải."

Lục Minh bất đắc dĩ: "Đây là thẻ gốc của tôi, sinh ra thẻ linh hiểu chưa? Có biết linh kiếm không? Tương tự như vậy, mọi người lấy nó cũng vô dụng thôi..."

"Linh kiếm..."

Những người đó nhíu mày.

Thì ra là thứ giống với linh kiếm!

"Làm sao bây giờ?"

"Trong lời đồn, linh kiếm cũng có thể chuyển dời, chỉ cần chờ lúc người ta chết đi..."

Một người bỗng nhiên lên tiếng.

Soạt!

Không khí xung quanh chợt trở nên lạnh lẽo.

Ánh mắt của những người đó nhìn về phía Lục Minh bắt đầu trở nên kỳ lạ, nếu như gϊếŧ cậu ta đi có thể được linh thể thì... Ồ, dường như cũng được đó?

Bọn họ dò xét thực lực Lục Minh, ba sao đỉnh cao!

Soạt!

Đã có người phong tỏa tin tức.

Rè...

Vòng tay rung động.

Lục Minh liếc nhìn, đã không có tín hiệu.

"Hà tất phải thế?"

Lục Minh thở dài.

"Bắt linh thể từ di tích và trong hiểm cảnh đâu có thoải mái như trực tiếp cướp lấy thế này..."

"Suy cho cùng, con người cũng dễ tính kế hơn quái vật nhiều."

Người cầm đầu nói.

"Nơi này là khu vực nội thành đấy."

Lục Minh nhìn bên ngoài.

Đi về phía trước một chút là đến nơi có camera giám sát rồi.

Đáng tiếc, nơi đây không có.

"Yên tâm."

Người nọ cười: "Chúng ta cũng có kinh nghiệm trong chuyện tránh camera giám sát."

Lục Minh: "..."

Dường như gặp phải phiền phức rồi.

Anh dò xét thực lực đối phương, hai người tu luyện năm sao sơ cấp, bốn người tu luyện bốn sao đỉnh cao, thực lực như vậy đã rất mạnh mẽ rồi!

Nếu như chiến đấu...

Lục Minh thầm tính toán, anh thật sự không có phần thắng.

Dù sao...

Từ lúc đi ra khỏi truyền thừa Nguyệt Ảnh đến bây giờ, anh vẫn luôn là ba sao đỉnh cao.

Có điều, trước đây gϊếŧ một đám bốn sao sơ cấp trong nháy mắt, bây giờ thẻ gốc không ngừng tăng lên, đoán chừng đã có thể nháy mắt gϊếŧ bốn sao đỉnh cao, thế nhưng vấn đề lớn nhất là hai người tu luyện năm sao!

Năm sao đại diện cho một khái niệm khác.

Tuy anh từng tiếp xúc mấy lần với năm sao, nhưng lại chưa bao giờ giao đấu thật.

Mà bây giờ...

Lục Minh híp mắt lại.

Soạt!

Đám người kia chậm rãi tới gần.

"Thật ra..."

Lục Minh dừng một chút: "Tôi là Lục Minh."

Anh rất thẳng thắn.

Bây giờ ở thành phố Thanh Minh, anh tin tên của mình có vài phần sức mạnh.

Quả nhiên.

Lời nói của Lục Minh khiến tinh thần của đối phương chợt run lên, bọn họ cảnh giác liếc nhau, cuối cùng nhớ ra truyền thuyết về Lục Minh, sau đó càng vây chặt hơn

"..."

Lục Minh rất bất đắc dĩ: "Mọi người chưa từng nghe qua về tôi à?"

"Từng nghe."

"Em trai của kẻ cuồng em trai trong truyền thuyết."

Một người cười nhạt: "Yên tâm, gϊếŧ cậu xong chúng tôi sẽ rời đi, chị gái của cậu không tìm được đâu."

Lục Minh: "..."

Anh bỗng nhiên lại muốn gϊếŧ người nữa rồi.

Bà mợ nó!

Các người chỉ biết có điều này thôi à?!

Bỏ đi.

Lục Minh hơi đau đầu, xem ra dựa vào mặt mũi không được rồi...

Mà lúc này.

Vù...

Một thành viên trong đội ngũ đối diện ra tay, một chiếc l*иg năng lượng trong suốt quái dị xuất hiện bao trùm chỗ này.

Soạt!

Ngăn chặn tất cả hơi thở.

Hơi thở của bọn họ ở nơi này không lộ ra ngoài chút nào.

Không ngờ bọn họ…định gϊếŧ người đoạt thẻ!

Hơi thở của người cầm đầu dâng lên, quả nhiên là một người tu luyện năm sao!

Hơn nữa, không chỉ có vậy, dường như bọn họ biết thực lực Lục Minh không tầm thường nên không hề buông lỏng, mà đặc biệt thận trọng, cẩn thận vây quanh Lục Minh...

"..."

Lục Minh thở dài.

E là những người này không biết, tuy anh có sức chiến đấu tầm thường, thế nhưng năng lực lật bàn rất mạnh!

Đúng là anh đánh không lại đội này, thế nhưng đây chính là khu vực nội thành, tại sao phải đánh? Các người thật sự cho rằng những thứ này có thể vây được tôi?

Ha ha ha ha...

Lục Minh thuận tay móc ra một đống thẻ bài.

Vô số tấm thẻ phá hủy, hàng loạt tấm thẻ phần mộ...

Đây là thẻ bài mà anh và Tiểu Bạch thường mang theo trong túi thẻ, mặc dù không có sức chiến đấu quá mạnh, thế nhưng rất nhiều lúc đều có hiệu quả thần kỳ.

Ví dụ như... lúc ở trong thành phố thế này.

"Đến đây đi!"

Lục Minh chuẩn bị ra tay.

Người tu luyện năm sao dẫn đầu đánh tới.

Nhưng đúng lúc này, trong một khoảnh khắc, tinh thần của Lục Minh bỗng nhiên khẽ chuyển, anh ngạc nhiên nhìn người tu luyện năm sao tay không đánh tới, mở miệng hỏi: "Ừm, xin hỏi, nghề gì vậy?"

"..."

Người tu luyện năm sao không hề thay đổi sắc mặt.

Lần đầu tiên hắn thấy có người nói nhiều như thế lúc chiến đấu...

Phản diện chết bởi nói nhiều có biết không đấy?

"Lên!"

Hắn lạnh lùng hạ lệnh, chuẩn bị ra tay.

Nhưng Lục Minh đã nhìn ra một vài đầu mối từ trên người hắn.

"Anh là chiến sĩ năng lượng?"

Lục Minh ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó ánh mắt rơi vào một người tu luyện năm sao khác, lập tức càng mừng rỡ hơn: "Ồ, anh cũng là chiến sĩ năng lượng?!"

Đúng vậy.

Tuy thực lực của đội này rất cao, nhưng hai người tu luyện năm sao mạnh nhất của bọn họ lại đều là chiến sĩ năng lượng...

Là hai chiến sĩ năng lượng chân chính.

????!

Đối phương ngơ ngác không hiểu.

Có ý gì?

Chỉ lát nữa là gϊếŧ người rồi, biểu cảm đó của cậu là sao?

Còn nữa.

Chiến sĩ năng lượng thì sao?

Bà mợ nó!

Cậu coi thường chiến sĩ năng lượng vậy sao?!

Trong số người tu luyện tự do, chiến sĩ năng lượng và chuyên gia nguyên tố chiếm số lượng nhiều nhất, điều này có gì lạ? Không ngờ cậu ta lại dám khinh thường bọn họ như vậy...

"Gϊếŧ!"

Người nọ tức giận, ra tay ngay lập tức.

Nhưng lúc này, Lục Minh lặng lẽ lấy ra một tấm thẻ từ trong túi, chuẩn bị xong thẻ năng lượng, sau đó phóng về phía một cao thủ năm sao!

Vèo!

Ánh sáng xanh lam lóe lên.

"Nực cười!"

"Đây chính là con át chủ bài mà chị gái của cậu để lại cho cậu sao?"

"Thôi được."

"Để cậu kiến thức xem năm sao chân chính là như thế nào!"

Một người tu luyện năm sao cười giễu cợt.

Tuy hắn mới lên năm sao, nhưng ở giai đoạn này đã có danh tiếng nhất định, bởi vì năng lực mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo - Vô Ảnh Cước!

Vô ảnh vô hình!

Nhanh như tia chớp!

Soạt!

Chân phải của hắn lóe ra ánh sáng, năng lượng kinh khủng ngưng tụ, nhanh như chớp hóa thành một bóng ảnh vọt tới Lục Minh gần như trong nháy mắt, sau đó...

Bộp!

Lảo đảo.

Quỳ rạp xuống trước mặt Lục Minh.

???!

Mọi người bối rối, chuyện gì vậy?!

Mà người tu luyện năm sao kia càng hoảng sợ nhìn chân phải của mình biến mất: "Chân... Chân của tôi đâu?!"

Giờ khắc này, hắn lại không cảm nhận được trung tâm nghề nghiệp mình!

Điều này sao có thể chứ?!

Bởi vì chiến sĩ năng lượng bọn họ tôi luyện thân thể nên sở hữu trung tâm nghề nghiệp ổn định nhất, bởi vì trung tâm nghề nghiệp chính là bản thân, thực lực mạnh mẽ không thể địch nổi!

Làm sao mà biến mất được?!

Chết tiệt.

Đây chính là thứ mà Lục Nhan để lại sao?

Lục Nhan...

Bọn họ từng nghe qua, tuy cô gái đó là thiên tài trẻ tuổi, nhưng cũng chỉ cao hơn bọn họ một cấp sao mà thôi, làm gì có mấy chiêu kiểu này?!

Dù Lục Nhan đích thân ra tay cũng không có khả năng gϊếŧ được bọn hắn trong nháy mắt!?

Một con át chủ bài mà cô ấy tùy tiện để lại có thể gϊếŧ bọn hắn trong nháy mắt ư?

Chuyện này...

Chuyện này sao có thể?!

Hắn hoàn toàn ngu người.

"Lão Vương."

Một người tu luyện năm sao khác kinh ngạc.

Mấy người bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể chứng kiến lão Vương bị chặt đứt một chân ngay tại chỗ, bọn họ lập tức phỏng đoán đến kiếm khí sáu sao trong truyền thuyết...

"Tôi ra tay!"

Người tu luyện năm sao đó ra tay.

Hai người bọn họ lập đội, hiển nhiên là vì thực lực cũng xấp xỉ.

Lão Vương am hiểu tấn công.

Mà hắn am hiểu phòng thủ!

Kiếm khí sao...

Ầm!

Giờ khắc này, đầu của hắn hiện lên ánh sáng.

Đùng!

Hắn gầm lên giận dữ: "Thả lão Vương ra, nhằm vào tôi đây này!"

"Lên đi!"

"Cho tôi xem, kiếm khí sáu sao của cậu có thể phá giải Kim Cang Thiết Thủ của tôi không..."

Ầm!

Hắn lao về phía Lục Minh.

Mà lúc này, người đang quỳ gối trước mặt Lục Minh kia giật bắn mình.

Hắn nhìn bản thân bị mất chân phải, bỗng nhiên có một suy đoán đáng sợ, e rằng con át chủ bài của Lục Minh không phải kiếm khí, mà là...

Lẽ nào...

Không xong rồi!

Tinh thần của hắn hoảng sợ, bỗng nhiên nhìn về phía đồng đội: "Lão Trương chạy mau!"

Nhưng lúc này đã muộn.

Người tu luyện năm sao được gọi là "lão Trương" kia đã ra tay, đâu thể nào dừng lại?

Soạt!

Dường như là đồng thời.

Hắn đã vọt tới trước mặt Lục Minh, sau đó...

Rầm!

Một cơ thể không đầu ngã rầm xuống đất, ngã xuống ngay trước mặt Lục Minh như người tu luyện năm sao đứt chân kia.

Thật chỉnh tề.

...