Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 234: Không biết anh mèo là giống loài gì…

Editor:

Nguyetmai

Thành phố Thanh Minh.

Ở nơi nào đó.

Vô số màn hình ánh sáng lóe lên.

Mấy trăm máy tính đang điên cuồng hoạt động, các nhân viên suy diễn đâu vào đấy những số liệu mới nhất, những người tiên phong cũng đang không ngừng ngưng tụ năng lượng.

Những năm nay, người tiên phong đơn thuần đã không còn được ưa chuộng nữa.

Chỉ có sự kết hợp giữa khoa học kỹ thuật và tu hành mới có thể phát huy uy lực lớn nhất của nghề nghiệp.

Có điều... lúc này, một người tiên phong nhìn vào màn hình ánh sáng.

Trên đó, một bản đồ kết cấu được tạo thành bởi những điểm sáng màu xanh lam lơ lửng trên không trung, trên một vài tọa độ có ghi chú hình vẽ, trên đó có cá vàng, có rắn lớn…

Còn có một ảo ảnh vị trí.

"Nơi này sinh ra linh thể thần bí."

"Thân phận: Không biết."

"Hành tung: Không biết."

...

Linh thể thần bí là gì?

Không biết.

Nơi đó vốn phải sinh ra linh thể, thế nhưng lại chưa từng xuất hiện…

Hoặc là xuất hiện rồi nhưng không ai thấy.

"Có tin tức gì về linh thể này không?"

"Không có."

"Không suy diễn ra được sao?"

"Đúng vậy."

"Kỳ quái."

Ánh mắt của người tiên phong tập trung.

Linh thể thần bí kia rốt cuộc đã xuất hiện hay chưa?

Không biết.

Trong kế hoạch của bọn họ, duy chỉ có một linh thể nên xuất hiện, nhưng căn bản không có sinh linh nào xuất hiện, sau đó là vấn đề khác xảy ra gần đây…

Soạt!

Anh ta xoay màn hình ánh sáng.

Ở một nơi nào đó xuất hiện ba linh thể, một xà đơn, một thanh kiếm, một con rắn lớn.

Yêu tinh xà, linh kiếm…

Cả hai đều xuất hiện trong kế hoạch.

Đương nhiên, cả hai gặp phải Lục Minh đã bị gϊếŧ luôn rồi, cũng chẳng có ảnh hưởng gì, chỉ cần bọn chúng xuất hiện là đã hoàn thành bước đệm cho kế hoạch, thế nhưng con rắn này…

Không nên xuất hiện!

Tít...

Tít...

Ánh sáng đỏ lóe lên.

Xác suất thành công đã hạ xuống 20%!

Trên một ý nghĩa nào đó, kế hoạch vốn có đã không còn đáng tin cậy nữa rồi.

Dù sao, một linh thể nên xuất hiện đã biến mất.

Một linh thể không tồn tại lại xuất hiện.

Loạn hết cả kế hoạch rồi!

Những linh thể này không phải trọng điểm, trọng điểm là ý nghĩa mà bọn chúng đại diện…

"Suy diễn lại lần nữa!"

"Thời gian dành cho chúng ta không còn nhiều nữa…"

"Vâng."

Ùng...

Ùng...

Vô số ánh sáng lóe lên bên trong căn phòng.

...

Mà giờ khắc này.

Ở thành phố Thanh Minh, trong cửa hàng.

Lục Minh vẫn đang nghiên cứu thuộc tính nhuộm thẻ gốc.

"Đáng tiếc."

Lục Minh tiếc nuối.

Sau khi thấy được Chu Dương ra tay, anh đã biết sức mạnh của truyền thừa Mị Ảnh, mặc dù không thể tự học, thế nhưng nếu nữ tính hóa linh thẻ…

Có phải rất có cảm xúc hay không?

Nghĩ mà xem.

Lúc anh chiến đấu với kẻ địch, linh thể xuất hiện, trực tiếp xử luôn kẻ địch…

Cho dù không có cách nào siết cổ, có thể kiềm chế được cũng tốt.

Huống hồ, đem theo một linh thể đáng yêu, dù sao cũng hơn một tên đàn ông thô thiển?

Đáng tiếc.

Năng lượng màu hồng này lại không có bất kỳ thuộc tính nào! Điều này khiến Lục Minh rất thất vọng, cho dù không có hiệu quả nào thì tốt xấu gì cũng phải nữ tính hóa thẻ gốc chứ?

Rác rưởi!

Thẻ gốc: "…"

Nó cảm thấy, vào lúc này nên giữ im lặng thì tốt hơn.

Nhưng Lục Minh liếc nhìn nó, thở dài một hơi, truyền thừa Mị Ảnh có nhiều tính năng như thế, năng lượng màu hồng mạnh mẽ biết chừng nào, mày cũng không biết đường hấp thu một chút.

"Cần mày làm gì!"

"???"

Tinh thần của thẻ gốc tan vỡ.

Lúc đó là ai sống chết sợ bị lây nhiễm?

Xẹt!

Xẹt!

Thẻ gốc điên cuồng lóe sáng.

Có điều, hình ảnh này trở nên quái dị hơn...

Bởi vì nhuộm màu, lúc này ánh sáng phát ra trên người nó cũng đã biến thành mấy màu sắc… Nhìn từ xa cảm giác như chiếc điện thoại nội địa sáng lập lòe mười năm trước vậy.

"…"

Lục Minh nhìn đến nỗi thấy khó chịu.

Màu sắc này, chợt cảm thấy thẻ gốc trở nên thấp kém hơn nhiều…

Nghĩ mà xem.

Một chiếc điện thoại nội địa không theo xu hướng lập lòe đủ các màu sắc, từ trên xuống dưới đều là những tia sáng khác nhau, nếu như lúc này kết hợp thêm nhạc nền "Ai đang ngắm nhìn? Ánh trăng ở trên cao"…

"Haiz."

Lục Minh chê bai vứt thẻ gốc ra xa một chút.

"???"

Vẻ mặt của thẻ gốc ngơ ngác.

Bà mợ nó!

Đây là do cậu nhuộm cho tôi, cậu còn ghét bỏ tôi?

Giờ khắc này, nó bỗng có một cảm giác kích động muốn gϊếŧ chủ nhân.

Bình tĩnh!

Bình tĩnh!

Tiền đồ tốt đẹp đang chờ nó!

Tương lai tốt đẹp!

Tiền đồ rộng mở!

Đoàn kết, thân thiện, nghiêm túc, hoạt bát…

...

Bên kia, Lục Minh vẫn còn tiếp tục nghiên cứu.

Chuyện thẻ gốc nhuộm xong sở hữu thuộc tính có ý nghĩa quan trọng.

Bởi vì tư duy của Lý Hạo Nhiên bị giới hạn, nên chỉ có thể nghĩ được đến vậy, tuy nhiên anh có quá nhiều suy nghĩ phải tìm tòi, ví dụ như… tính ổn định của thẻ gốc!

Sau khi nhuộm, thẻ gốc sở hữu nhiều phần thuộc tính.

Vậy thì…

Tính ổn định và bản thân nó liệu có bị ảnh hưởng? Thuộc tính từ trên xuống dưới của thẻ gốc không đồng nhất, liệu có bị ảnh hưởng? Thuộc tính nhuộm liệu có bị loại bỏ?

Vân vân.

Anh có quá nhiều thứ phải kiểm tra.

Vậy nên Lục Minh mua một lượng lớn máu của thú dữ, bắt đầu kiểm tra.

Suốt hai ngày đều không ra khỏi cửa.

1. "Vì sao máu lại có hiệu quả với thẻ gốc?"

Bởi vì trong máu ẩn chứa năng lượng đặc biệt!

Thú dữ khác nhau, năng lượng ẩn chứa khác nhau, chỉ cần tìm những máu có hiệu quả đặc biệt, thông thường đều có thể có tác dụng với thẻ gốc!

Mà ở điểm này...

Hoàn toàn có thể tham khảo tôi luyện kiếm thai!

Về mặt bản chất, kiếm thai cũng tôi luyện như vậy.

Có điều, lúc tôi luyện kiếm thai đều thống nhất hấp thu, thống nhất tôi luyện năng lượng này, hấp thu toàn bộ từ năng lượng đến tính năng!

Quá ngầu lòi!

Đúng vậy.

Trước mặt kiếm thai mà còn muốn giữ lại năng lực khác?

Nực cười.

Vì thế, tôi luyện kiếm thai là tôi luyện đơn thuần nhất!

Ngoài ra, những trung tâm vũ khí cần tôi luyện như dao găm hay trường thương các kiểu... hầu như đều có đặc tính của riêng mình!

Bất kỳ tôi luyện nào cũng sẽ trở nên thuần túy trên người bọn họ.

Mà thẻ gốc lại tương đối đặc biệt, không thuộc về bất cứ kiểu nào ở trên, bản thân thẻ gốc giống như một tờ giấy trắng, tùy anh bôi vẽ, thế nên mới như vậy!

Đây chính là thành quả nghiên cứu của Lục Minh.

Thẻ gốc…có thể coi là vũ khí không có đặc tính!

Tự do hơn!

Đa năng hơn!

2. "Thuộc tính có thể loại bỏ hay không?"

Có thể!

Bởi vì vốn dĩ được thêm vào nhờ chất xúc tác, dựa theo cuộc kiểm tra của Lục Minh, có thể tẩy trắng màu đã thêm vào nhờ chất xúc tác phản tác dụng nào đó.

Không.

Nói chính xác hơn là loại bỏ thuộc tính.

Ngoại trừ... Màu hồng kia.

Thật sự.

Lục Minh cũng bất đắc dĩ.

Máu của Tiểu Tinh có thể thêm vào cũng có thể loại bỏ, duy chỉ có màu hồng quái dị đó cứ như là keo con voi, sống chết cũng không tẩy đi được.

3. "Có thể thêm nhiều màu sắc hơn không?"

Không thể!

Sau cuộc kiểm tra của Lục Minh, muốn một thuộc tính hoàn chỉnh thì ít nhất cần phải nhuộm một phần ba, cũng có thể nói, nhiều nhất cũng chỉ có ba thuộc tính!

Mà rất đáng tiếc.

Bởi vì màu hồng vẫn còn đó nên anh chỉ có thể thêm hai.

Có điều, vậy cũng đủ rồi.

Anh kiểm tra đủ các loại máu, thêm đủ thuộc tính cho thẻ gốc, chơi vui chết đi được.

Cứ như vậy, mỗi lần thẻ gốc đều tương đương với tự động tăng hai buff lợi ích…

Ngâm trong máu sói Logan, cứng rắn hơn…

Ngâm trong máu dê Đỉnh Thiên, kéo dài hơn...

Ồ.

Nói vậy thì thẻ gốc có thể bay cao hơn lâu hơn?

Nói cho cùng, Lục Minh vẫn tràn đầy hy vọng với chuyện "ngự thẻ phi hành", đáng tiếc, hiện giờ anh và Tiểu Bạch chỉ có thể coi là phất phơ.

4. "Ba phần màu sắc có ổn định hay không?"

Đây cũng chính là vấn đề khiến Lục Minh lo lắng.

Thẻ gốc chia làm ba phần màu sắc, không cùng một thuộc tính, liệu có bị xung đột không? Liệu có khiến thẻ gốc bị tan vỡ, hoặc xuất hiện những thứ kỳ quái?

Trải qua kiểm tra - Vững như bàn thạch!

Đúng vậy.

Cho dù một phần cứng rắn, một phần yếu mềm, thẻ gốc vẫn ổn định như trước!

Xem ra, trải qua vô số lần tôi luyện, kết cấu của thẻ gốc trở nên vô cùng ổn định.

Vậy thì xem như đã hoàn thành kiểm tra.

Việc còn lại chính là nghiên cứu và phối hợp các loại máu.

...

"Ha ha."

"Chuyên gia thẻ kiếm nhất mạch, quả nhiên sắp vùng lên!"

Lục Minh hưng phấn.

Cứ như thế, ai có thể chống lại bọn họ?

Kiếm tu?!

Chẳng phải ỷ lại vào một thanh kiếm sắc hay sao?

Kiếm thai có hiệu quả sắc bén rất lợi hại?

Ha ha.

Tới đi, cho thẻ gốc của bọn tôi thêm thuộc tính sắc bén, một cái không đủ? Ba cái! Đè cũng phải đè chết ngươi, xem ai sắc hơn?

Thích khách?

Chẳng phải là ỷ lại vào ẩn nấp hay sao?

Dao găm có thể che giấu hơi thở rất tốt?

Ha ha.

Tới đây, cho thẻ gốc của bọn tôi thêm thuộc tính ẩn nấp!

Biết cái này gọi là gì không?

Hiệu ứng bề ngoài!

Còn là loại thu phí…

Vậy thì còn có ai là đối thủ của chuyên gia thẻ kiếm?

Còn có ai?

Cảm xúc của Lục Minh dâng trào.

Sau đó, anh thu thẻ gốc về biển ý thức theo thói quen.

Soạt!

Thẻ gốc trở về.

Trong không trung…

Một ít năng lượng kỳ lạ tiêu tan, có đỏ, có xanh lam…

Đợi đã.

Sao những màu sắc này lại quen thuộc đến vậy?

!!!

Lục Minh chợt hồi phục tinh thần, bỗng nhiên nhìn về phía xa xăm trong biển ý thức, thẻ gốc đã quay về, trên người trắng tinh, không còn bất kỳ năng lượng nào…

Chỉ để lại một màu hồng.

Á.

Đệt.

Vẻ mặt của Lục Minh ngơ ngác.

Thì ra, trừ phần năng lượng màu hồng này, những năng lượng khác không thể thu hồi về biển ý thức!

Đùa nhau à?

Vậy vừa rồi anh huênh hoang cái gì?

Cũng chính lúc này, Lục Minh mới hiểu rõ…

Hiệu ứng bề ngoài đâu có dễ mua như vậy? À, không đúng, là thêm hiệu ứng đặc biệt cho trung tâm nghề nghiệp đâu có dễ dàng như vậy? Thì ra đều là giả…

Nhìn như có hiệu quả, trên thực tế căn bản không thể quay về biển ý thức!

Một khi xuyên không giữa hiện thực và ảo cảnh…

Bộp!

Tất cả tiêu tan thành mây khói.

Chỉ có một màu hồng xấu xí muốn bùng cháy.

"Đúng là mình nghĩ nhiều rồi."

Lục Minh cười khổ.

Màu hồng…

Haiz.

Vì sao chỉ để lại mỗi màu này?

Bởi vì đây là chấn động năng lượng kinh khủng của truyền thừa Mị Ảnh để lại, không giống với những thứ diêm dúa rẻ mạt mà mình tự cho thêm, là màu sắc thật sự…

Ảo cảnh, hiện thực…

Tâm trạng của Lục Minh khẽ động, đây không phải là chuyên môn của anh mèo sao?

Đợi đã.

Nếu như học được nó…

"Anh mèo anh mèo!"

Lục Minh hưng phấn bước vào biển ý thức: "Có thể dạy tôi việc chuyển đổi hiện thực và ảo cảnh không?"

"…"

Mèo mun bình tĩnh nhìn anh.

Ánh mắt lặng như nước.

"Anh mèo, tôi rất nghiêm túc."

Lục Minh thở dài: "Tôi đang nghiên cứu thuộc tính kèm theo thẻ gốc, nhưng những thuộc tính đó không vào được, vậy nên mới muốn học năng lực ảo cảnh hiện thực của anh."

"…"

Mèo mun vẫn bình tĩnh nhìn anh.

Ánh mắt ấy...

À.

Thẻ gốc của mình cũng có ánh mắt ấy…

"Thiên phú giống loài?"

Lục Minh phục hồi tinh thần.

"…"

Ánh mắt của mèo mun ôn hòa hơn một chút.

"Được rồi."

Lục Minh thở dài.

Cũng đúng.

Năng lực nghịch thiên này tất nhiên là thiên phú của giống loài… Có điều nói đi cũng phải nói lại, không biết anh mèo là giống loài gì mà lại có năng lực thần kỳ đến thế!

Ồ...

Nhìn không giống với những loài mình đã từng thấy…

Chẳng lẽ là giống lai tạp?

Ồ...

Về lên mạng tra xem sao…

Rầm!

Một bóng đen vụt qua.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Lục Minh dính thẳng lên tường.

"Ha ha ha ha!"

Thẻ gốc cười muốn điên luôn.

Nhóc, cậu cũng có ngày hôm nay!

Xem như nó đã nhìn ra, Lục Minh có là gì?

Mèo mun mới là anh lớn!

Đáng đời!

Dám nói anh mèo ở biển ý thức!

He he…

Thẻ gốc cảm thấy vui tai vui mắt.

Nó không cần nghĩ cũng biết, chắc Lục Minh lại nói xấu mèo mun, chậc chậc, đúng là muốn tìm đường chết, nhìn nó mà xem, tuyệt đối không dám nói lung tung!

Có điều nói đi cũng phải nói lại, mèo mun dũng mãnh đến vậy, cũng không biết là giống loài gì…

Soạt!

Bóng đen xoẹt qua.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Thẻ gốc cũng dính trên tường.

???

Vẻ mặt của thẻ gốc ngơ ngác.

Tôi…

Tôi có nói gì đâu!

Không đúng!

Tôi có nghĩ gì đâu!

Nó chỉ nghĩ linh tinh một chút, mèo mun là giống loài gì mà dũng mãnh như thế, thật sự chưa nói gì mà, sao cũng bị đánh văng luôn…

Vèo!

Trong hiện thực, Lục Minh và thẻ gốc đối mặt nhìn nhau.

"Cậu vừa nói gì?"

Sắc mặt của thẻ gốc khó coi nhìn Lục Minh.

"…"

Lục Minh vô tội giơ tay: "Tao chỉ muốn biết mèo mun là giống loài gì."

"Hả?"

Thẻ gốc ngây người.

Trùng hợp quá, nó cũng thế.

Kỳ quái.

Tò mò chuyện này cũng là điều bình thường, sao mèo mun lại nhạy cảm với giống loài như vậy?

Chẳng lẽ…nó thuộc giống loài không thể giải thích được?

Rầm!

Bóng đen vụt qua.

Thẻ gốc dính thẳng lên tường trong cửa hàng.

Thẻ gốc: "…"

Chậc chậc.

Lục Minh ngạc nhiên không thôi.

Lá gan của tên nhóc này cũng lớn đấy, còn dám đánh giá anh mèo trong lòng… Có phải mày đã quên anh mèo nghe thấy được trong lòng mày nghĩ gì rồi không?

Thẻ gốc: "…"

Xẹt!

Xẹt!

Thẻ gốc điên cuồng phát sáng, nhưng chẳng muốn nói gì.

Thậm chí, nó đã không muốn nghĩ nữa, sợ suy nghĩ tiếp theo lại liên tưởng đến gì đó, rồi lại bị đá văng ra ngoài, tuy không chết được nhưng lại đau đến mức điếng người.

...

Thấy thẻ gốc bị dạy dỗ, Lục Minh lại tiếp tục nghiên cứu.

Ồ...

Nếu đã không có cách thu hồi, vậy dứt khoát không thu hồi nữa!

Lục Minh đã nghĩ vậy.

Thẻ gốc bình thường phải thu hồi, bởi vì nguy hiểm, bởi vì lãng phí năng lượng, để lại bên ngoài tất nhiên phải tiêu hao năng lượng và lực tinh thần, thế nhưng thẻ gốc của anh…

Hoàn toàn không cần!

Có linh thẻ tác động, để bọn chúng tự đi mua đồ ăn cũng không có vấn đề gì!

Căn bản không cần lo lắng bị tiêu hao!

Nếu đã như thế, vậy cứ để bọn chúng ở bên ngoài thế đi, như vậy thì thuộc tính của thẻ gốc cũng không có vấn đề gì nữa.

Tuy rằng…Một khi quay lại biển ý thức sẽ trở lại bình thường.

Cũng được.

Thế là Lục Minh lại nhuộm cho thẻ gốc thành ba phần màu, màu hồng (không biết) + màu xanh lam (kéo dài) + màu vàng (vững chắc), lại bắt đầu kiểm tra thêm lần nữa.

...