Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 206: Buổi biểu diễn hoành tráng của sát thủ sáu sao

Editor:

Nguyetmai

Sáu sao...

Vẻ mặt của Giang Phong ngơ ngác.

Người tới đây ám sát ông ta rất nhiều, lúc đầu là hai sao, ba sao, sau đó lên tới bốn sao, thậm chí hiện tại đã từ từ lên đến năm sao.

Ông ta cũng đã quen rồi.

Có điều, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến, ở giai đoạn hiện tại lại gặp phải một sát thủ sáu sao!

Sáu sao là khái niệm gì chứ!

Một người có thể gϊếŧ sạch cả thành phố Thanh Minh!

Cho dù hội trưởng của các hiệp hội chạy ra hết cũng không đủ cho người này đánh!

Mà người này lại như thế nào?

Im lặng mai phục, khiêm tốn ám sát, thân là một sáu sao lại đi nhận một nhiệm vụ đi gϊếŧ bốn sao, lại còn cài bẫy, còn sắp xếp...

Não úng rồi à?!

Giang Phong không thể hiểu nổi.

Thật sự.

Sáu sao!

Tùy tiện làm nhiệm vụ nào cũng có tiền công cao gấp ba tiền ám sát ông ta đó.

Mặc dù ông ta đã giải quyết rất nhiều sát thủ, nhiệm vụ cũng được lặp đi lặp lại rất nhiều lần nhưng vẫn nằm trong giai đoạn bốn sao, bây giờ mới dần dần kéo lên năm sao mà thôi.

Còn nữa...

Có người đi coi phim điện ảnh sáu sao ám sát bốn sao hả?

Ông ta rất nghi ngờ chuyện này.

"Cảm giác trang trọng, cảm giác trang trọng thôi."

Gã đeo kính cười nói: "Phải để cho khán giả nhìn thấy một vài thứ... còn chuyện cấp bậc, sau này bảo bên biên tập photoshop hậu kỳ một chút, đổi thành bốn sao là xong."

???

Biên tập?

Vẻ mặt của Giang Phong ngơ ngác, có thể làm vậy nữa hả?

"Không có cách nào."

"Ta tới đây làm ăn, chứ đâu phải đi tìm chết."

"Cái gì mà đánh một đòn không thành công thì trốn xa nghìn dặm... Quá ngu ngốc, không biết mấy năm nay tiền đi lại cũng rất mắc sao? Không có ai trả chi phí đi lại... thế nên..."

"Chỉ có thể chọn mấy người có thức lực yếu thôi."

"Trong mắt khán giả thì..."

"Ừm..."

"Ta là một người bốn sao, sau đó đi giải quyết một tên khó gặm mà rất nhiều bốn sao và năm sao khác không thể gϊếŧ nổi, tin ta đi, lần này nhất định sẽ bán chạy..."

Gã đeo kính nhẹ nhàng giải thích.

Giang Phong: "..."

"Bọn họ đều nói ta rất hay nói nhảm."

"Nhưng mà cũng không có cách nào, nếu nói ít thì lấy đâu ra nhiều cảnh quay chứ."

Gã đeo kính vô cùng tự hào: "Cảnh ám sát của ta, không chỉ là nghệ thuật, mà còn là một tài liệu học tập vô cùng hoàn mỹ, trở thành đối tượng vô số sát thủ bắt chước theo."

"Bọn họ sẽ chết đó."

Giang Phong thở dài.

Lúc nào cái tên ngu ngốc này cũng dùng thực lực mạnh hơn một đến hai sao đi ức hϊếp người khác, biên tập lại chỉnh sửa photoshop hơi thở, lừa gạt một đám người xem.

Đây không phải là đi dụ người ta đi chịu chết sao?

"Như vậy mới lộ rõ sự lợi hại của ta đúng không?"

Gã đeo kính cười: "Cùng một cách làm, ta sống, mấy tên đó chết, vậy không phải càng thể hiện rõ sự mạnh mẽ của ta sao! Video do ta quay ra mới có nhiều người quan tâm hơn."

Giang Phong: "..."

Cao siêu!

Ông ta còn có thể nói gì nữa đây?

Đợi đã.

"Những người hồi nãy..."

Giang Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì.

"Là ta kêu bọn họ đến."

Gã đeo kính mỉm cười: "Thực lực của ông có chút kỳ lạ, thẻ bài màu đỏ cũng rất thần kỳ, ta không muốn lật thuyền trong mương, thế nên để cho bọn họ lên trước..."

"Ừm..."

Gã xem kĩ thẻ gốc của Giang Phong một chút: "Bây giờ, không biết ông còn lại bao nhiêu năng lượng đây!?"

"..."

Giang Phong im lặng.

Lần đầu tiên ông ta gặp phải kiểu sát thủ như vậy.

Quái lạ.

Mạnh mẽ.

Nhiều mưu kế... lại còn ngu ngốc.

Vù...

Gió lạnh thổi đến.

Lá rụng đầy đất bị cuốn bay lên, khung cảnh đầy vẻ hiu quạnh...

Đợi đã.

Người tu luyện đứng bên cạnh tên quay phim đang làm gì đó?

Giang Phong liếc mắt nhìn mới phát hiện, tên kia lại là một chuyên gia nguyên tố gió, hắn ta đang cố gắng điều khiển những chiếc lá rụng kia bay lên...

???

Mợ nó!

Mấy chiếc lá rụng này là do hắn thổi bay lên?

"Gió thổi rồi."

Giọng gã đeo kính trầm thấp nói: "Lại sắp thấy máu..."

Giờ phút này, gã ngước lên nhìn trời một góc bốn mươi lăm độ, ánh mắt sâu xa, vô cùng cuốn hút.

Ù!

Ù!

Chuyên gia nguyên tố gió liều mạng thổi lá rụng vào mặt gã...

Tốt.

Không khí rất phù hợp.

Giang Phong: "..."

Đây lại là đoàn đội ngu ngốc gì đây!

Mà lúc này.

Gã đeo kính ra tay.

Gã phất tay, trong tay lập tức xuất hiện một thanh kiếm!

Chết tiệt!

Đồng tử của Giang Phong co lại.

Tên sát thủ này lại là một kiếm tu!

"Thanh kiếm này..."

"Đã làm bạn bên ta rất lâu"

Gã đeo kính nhẹ nhàng nói: "Suốt cuộc đời ta chỉ biết một bộ kiếm pháp, chỉ có bảy kiếm, ta luôn tìm kiếm người tu luyện cùng cấp bậc có thể ngăn cản bảy kiếm của ta... Bởi vì chỉ như vậy thì ta mới có thể phát hiện ra những chỗ còn thiếu sót... Thế nhưng thật đáng tiếc, cho đến tận bây giờ ta vẫn chưa tìm được."

"Ha hả."

Giang Phong cười nhạt: "Ngươi toàn đi tìm những người tu luyện thấp hơn ngươi một hai sao thôi, nếu tìm được mới là lạ đó..."

"..."

Gã đeo kính dừng một chút, quay đầu nói: "Nhớ cắt bỏ những lời này."

"Hiểu rồi."

Đoàn đội quay phim ra hiệu đã hiểu.

Soạt!

Lá rụng bắt đầu cuộn lên.

Ý cảnh rất hợp.

Gã đeo kính lại bắt đầu diễn tiếp: "Hy vọng ông có thể làm cho ta xuất nhiều hơn một kiếm..."

Gã thở dài một tiếng làm lòng người run sợ, cảm giác được sự cô đơn của một người anh hùng...

"Tư thế không được đẹp lắm."

Người quay phim chỉnh lại tư thế: "Cảnh này bỏ, làm lại một lần nữa."

"Được."

Gã đeo kính lại làm lại lần nữa.

"..."

Vẻ mặt của Giang Phong đờ đẫn nhìn.

Ông ta phát hiện, đám người này thật kiêu ngạo.

Công khai... quay phim!

Ha ha.

Chỉ có thể cảm thán, không hổ là sáu sao ư?

Nhưng đúng lúc này, sát khí vô tận nổi lên.

"Đến đây đi!"

Gã đeo kính khẽ than thở.

Giờ phút này, cuối cùng gã cũng ra tay, hơi thở rét lạnh chợt bùng phát, mặc kệ đoàn đội sát thủ này có ngu ngốc hay không thì thực lực của bọn họ...

Cũng là thực lực thật sự!

Đùng!

Hơi thở sáu sao bùng nổ.

Ý niệm đáng sợ tập trung vào Giang Phong.

Vừa ra tay...

Chính là sát chiêu!

...

Sáu sao!

Vẻ mặt của Giang Phong nghiêm túc.

Ông ta đã bị đuổi gϊếŧ rất lâu...

Ông ta đã rất lâu rồi không được nghỉ ngơi...

Năng lượng của ông ta cũng đã cạn kiệt rất lâu rồi... Lần nào cũng vừa mới khôi phục năng lượng được một chút lại bị vắt sạch... Sau đó lại trở về dáng vẻ cơ thể bị móc rỗng...

Thật ra trước đây vẫn ổn.

Chỉ là dạo gần đây đuổi gϊếŧ thật sự quá lợi hại.

Có điều ông ta cũng quen rồi.

Lúc trước cứ cách một khoảng thời gian lại có một lần như vậy...

Chỉ là... kẻ địch lần này quá mạnh, nhất là tên trước mắt này!

Thật sự chịu không nổi sao?

Hoặc là...

Phải sử dụng nó sao?

Giang Phong im lặng.

Soạt!

Cảm giác lạnh lẽo thấu xương giáng xuống.

Ông ta không động đậy.

Ông ta biết, bản thân mình không có quyền lựa chọn.

Có điều thật sự phải dùng sao?

...

Mà giờ phút này, ở một nơi nào đó.

Lục Minh đang âm thầm chăm chú quan sát hết thảy.

"Lão Giang sắp ngủm rồi!"

Lục Minh hoảng hốt bồn chồn.

Ngay cả anh cũng không ngờ được, lần này người tới đánh lão Giang lại là sáu sao! Đây cũng không phải là di tích truyền thừa, sao lại có nhiều sáu sao như vậy chứ?!

Vì thế khi thấy đối phương đều là một đám ngu ngốc thì anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao...

Ngu ngốc như vậy, nói không chừng còn có thể tìm được đường sống?

Nhưng sự thật đã chứng minh, cho dù người ta ngu ngốc thì cũng là một thằng sáu sao ngu ngốc.

Làm sao bây giờ?

Lục Minh hơi đau đầu.

Tuy rằng bao nhiêu năm nay lão Giang vẫn chưa chết thì chắc chắn là còn có con bài chưa lật nào đó, hoặc cũng có thể chịu đựng được một chút, nhưng mà lỡ như không chịu đựng được thì sao? Anh về nhà làm sao ăn nói với Tiểu Bạch đây?

Hơn nữa...

Cơ duyên đã hứa vẫn chưa cho anh đâu! Mua nhiều sách như vậy cũng chưa thanh toán đâu!

Vậy... làm sao cứu đây?

Ánh mắt của Lục Minh sáng như tia điện.

Anh đảo qua những người này, tuy đoàn thể ngu ngốc này thiểu năng nhưng thực lực không tầm thường, ngay cả người quay phim cũng đã là người tu luyện năm sao!

Đoàn đội này...

Không thể lấy cứng chọi cứng được!

Không thì...

Lục Minh hít sâu một hơi.

Đùng!

Ánh kiếm lóe ra.

Thanh kiếm kia hóa thành tia sáng sắc bén lao về phía Giang Phong.

Lục Minh nhìn chằm chằm...

Kiếm tu...

Kiếm thai...

Nếu như lấy kiếm thai này đi thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Năng lực đang tấn công phải làm sao đây?

Có bị lấy đi không?

Hay là sẽ làm cho biển ý thức nổ tung?!

Có điều, trong biển ý thức của anh có mèo mun, chắc sẽ không có vấn đề gì, cho dù trộm xong rồi bị nổ tung cũng có thể chịu đựng được, nếu đã vậy, có thể thử xem sao...

Anh chưa bao giờ sử dụng thẻ thoi mây với sáu sao cả.

Cho đến tận bây giờ, hạn mức cao nhất chắc chỉ là năm sao sơ cấp! Năm sao trung cấp, cao cấp trở lên đều chưa từng thử, càng miễn bàn đến sáu sao!

Tới đi.

Tinh thần Lục Minh rung động.

Dựa theo suy đoán của anh...

Cho dù không có cách nào lấy đi trung tâm nghề nghiệp của sáu sao!

Nhưng nhất định có thể ảnh hưởng đến!

Chẳng hạn như...

Di chuyển đi một khoảng cách?

Vèo!

Lục Minh nhìn chằm chằm vào ánh kiếm bắn ra.

Chỉ một chút nữa là sẽ đâm trúng Giang Phong, anh lập tức hít sâu một hơi, không hề do dự sử dụng thẻ thoi mây bốn sao với gã đeo kính kia, một luồng ánh sáng xanh lam chói mắt hiện lên...

"A..."

Một tiếng hét thảm!

Kiếm thai hình như không chịu ảnh hưởng gì cả, xuyên qua người Giang Phong...

???

Đôi mắt của Lục Minh trừng lớn?!

Cái quỷ gì vậy?!

Chết tiệt!

Thẻ thoi mây của anh lại không có tác dụng đối với sáu sao?!

Đợi đã.

Cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm...

"Hừ"

Giang Phong kêu lên một tiếng đau đớn.

Trên người ông ta bị trúng một kiếm, đánh văng vào tường, kêu lên một tiếng đau đớn. Ông ta đưa tay đè chặt chỗ đổ máu trên người, vẻ mặt điềm tĩnh, hiển nhiên là đã quá quen rồi.

Hả?

Lục Minh thấy kỳ lạ, lão Giang cũng đâu có kêu thảm thiết đâu...

Vậy tiếng vừa rồi là từ đâu truyền tới?

Soạt!

Lục Minh bỗng nhiên nhìn về phía bên kia.

Lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào, sắc mặt gã đeo kính đã trắng bệch ra, gã đứng đó run rẩy cả người, mà cánh tay phải của gã đã bị chặt đứt!

Mà những thành viên bên cạnh gã cũng cảnh giác.

"Kẻ nào?!"

"Ra đây!"

...

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Khuôn mặt của Lục Minh mờ mịt.

Sao tình tiết này lại không giống những gì anh đã tưởng tượng vậy?

Có điều khi ánh mắt của anh rơi vào cánh tay phải đang nằm trên đất, không hiểu sao lại cảm thấy hơi quen thuộc, sau đó hồi phục tinh thần lại... À, hình như đây là trung tâm nghề nghiệp.

Đợi đã.

Vậy người tu luyện sáu sao này không phải là kiếm tu mà lại là chiến sĩ năng lượng!

Thứ mà gã tôi luyện là cánh tay phải kia?!

Sau đó...

Bị thẻ bốn sao thoi mây chuyển đi...

Đứt.

Tay phải bị chém đứt.

Thì ra là vậy!

Ồ, nếu là vậy thì...

Tinh thần của Lục Minh khẽ động.

Vụt!

Anh đội nón, từ xa nhìn lại cũng chỉ để lộ một bóng dáng mơ hồ.

"Người không liên quan, lập tức cút ra khỏi thành phố Thanh Minh."

Giọng nói vừa khàn khàn vừa hờ hững của anh vang lên.

"Ông là ai?"

Sắc mặt của gã đeo kính tái xanh.

Gã tự nhận trong thành phố Thanh Minh bé tí tẹo này sẽ không có ai là đối thủ của mình, nhưng mà...

Trong chớp mắt!

Lúc gã cảm nhận được nguy cơ trí mạng, chuẩn bị phản ứng thì tay phải đã đứt!

Người này... cuối cùng là ai chứ?!

"Bọn họ gọi ta là Chớp."

Lục Minh lạnh lùng nói.

"Là ông?!"

Tinh thần của gã đeo kính chấn động.

Chớp!

Lại là người đó!

Đúng là gã đã từng nghe qua danh tiếng của Chớp.

Trong tin đồn, tên Chớp này có thể gϊếŧ chết một con thú dữ năm sao đỉnh cao trong chớp mắt? Gã cũng từng tự hỏi chính mình, cũng không chắc chắn có thể gϊếŧ chết một con thú dữ năm sao trong chớp mắt như vậy...

Gã cũng từng nghi ngờ do thành phố Thanh Minh bịa ra mà thôi, nhưng mà...

Chớp xuất hiện!

Chỉ dùng một chiêu đã chặt đứt được tay phải của gã.

Tay phải của gã giống như mạng sống của gã vậy, sau khi tôi luyện thì có thể sử dụng bất cứ vũ khí nào! Tốc độ phản ứng cũng rất nhanh, thế nhưng lúc nãy gã thậm chí còn không phát hiện được đòn tấn công đến từ hướng nào nữa.

Kiếm tu...

Kiếm tu kinh khủng như vậy sao?

Nhất là...

Kiếm tu sáu sao!

"Cút đi!"

"Nể tình ngươi tu luyện vất vả, chặt đứt tay ngươi cảnh cáo..."

"Lần sau để ta gặp lại..."

"Gϊếŧ không tha!"

Giọng nói khàn khàn của Chớp lại vang lên.

"Vâng!"

Gã đeo kính hoảng sợ.

"Đi, đi mau!"

Gã đeo kính và đồng đội của gã nhanh chóng chạy đi...

Đương nhiên...

Còn có cánh tay phải nằm dưới đất kia nữa, tay phải quay mòng mòng tại chỗ hai vòng, cổ tay xoay tròn, năm đầu ngón tay chĩa xuống đất cũng rối rít chạy trốn, đuổi theo gã đeo kính rời đi.

Lục Minh: "..."

Siêu thật!

Không hổ danh là trung tâm nghề nghiệp sáu sao, còn có thể điều khiển từ xa nữa!

Gã đeo kính kia chắc là sợ mình không cho gã đem tay phải theo mới âm thầm điều khiển nó rời đi, dù sao nó cũng là trung tâm nghề nghiệp của gã mà...

Mà lúc này.

"Cảm, cảm ơn ân cứu mạng của tiền bối."

Giọng nói yếu ớt của Giang Phong vang lên.

"..."

Lục Minh liếc nhìn.

À.

Không chết được.

Dù sao gã đeo kính kia cũng không phải kiếm tu...

Chiến sĩ năng lượng cầm vũ khí đi tấn công cũng chỉ ỷ vào việc bản thân là sáu sao nên muốn làm gì thì làm, mặc dù một nhát kiếm đó khiến Giang Phong bị thương nặng, nhưng vẫn không thể gϊếŧ chết ông ta được.

Đương nhiên, cũng có thể là gã đeo kính cố ý làm vậy để có hiệu ứng quay phim...

"Ông vẫn ổn chứ?"

Lục Minh hỏi.

"Không sao."

Giang Phong lắc đầu, sau đó vô cùng quen tay lấy ra mấy thứ đồ trị liệu, cộng thêm một bó kim chỉ, bắt đầu may vá.

Lục Minh: "..."

À.

Xem ra không sao rồi.

"Tự giải quyết cho tốt."

Lục Minh nhẹ nhàng rời đi.

Không có cách nào.

Lúc nãy anh xuất hiện quá đột ngột.

Cũng may, Giang Phong không sao, người cũng thuận lợi đuổi đi rồi, chuyện còn lại là chuyện của lão Giang, có điều Lục Minh vô cùng khϊếp sợ hiệu quả của thẻ thần trộm.

Với cấp bậc sáu sao mà cũng có thể di chuyển!

Tuy rất ngắn!

Nhưng... cũng đã rất kinh khủng!

Nhất là, nếu đối thủ là chiến sĩ năng lượng...

Thật sự.

Anh cảm nhận đi.

Nếu đối thủ của anh là chiến sĩ năng lượng sáu sao, trung tâm nghề nghiệp của hắn tôi luyện là trái tim hay cái chỗ mờ mờ đó thì...

Rẹt!

Chỗ mờ mờ đó biến đi chỗ khác!

Sợ là sẽ bị hù chết đó!

Cho dù chiến sĩ năng lượng ở cấp bậc này có thể di chuyển trung tâm nghề nghiệp, cũng có thể gắn trở về được, nhưng hiệu quả mà bản thân tạo ra cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Chẳng hạn như... đột nhiên đứt tay!

Tuy tay phải của gã bị chặt đứt, bất cứ lúc nào gã cũng có thể gọi nó trở về, nhưng mà gã lại không dám...

Phải chờ đến khi rời khỏi mới dám gọi nó trở về.

Dù sao...

Có thể chém ngươi một lần đương nhiên cũng có thể chém ngươi lần hai! Mới vừa chặt đứt tay phải của ngươi xong, ngươi gắn nó về, có tin ta lại chặt đứt không?

Sức uy hϊếp vô địch!

"Chậc chậc."

Cảm xúc Lục Minh dâng trào.

Sau này, tấm thẻ bài này có thể đặc biệt dùng để khắc chế chiến sĩ năng lượng!

Chiến sĩ năng lượng nào dám kiêu ngạo?

Xúc hết!

Còn những nghề nghiệp khác thì...

Thật đúng là chưa rõ lắm.

Có điều, từ tình huống gã chiến sĩ năng lượng kia bị chém tay phải còn có thể di chuyển nó chạy trong vòng vài phút ngay như vậy thì chắc là thẻ thoi mây không có hiệu quả với trung tâm nghề nghiệp đánh tầm xa rồi...

Cùng lắm cũng chỉ là cưỡng ép di chuyển vị trí gây ảnh hưởng một chút mà thôi.

Không hơn.

Đi về cửa hàng, Lục Minh nghiêm túc ghi chép lại tất cả các số liệu.

Những thứ này đều là số liệu kiểm tra quý giá.

Rất quan trọng.

...

Lão Giang được cứu rồi.

Sát thủ bị đuổi đánh chạy mất.

Thẻ thoi mây cũng có được số liệu kiểm tra đối với sáu sao.

Đối với Lục Minh mà nói thì đây là một kết quả hoàn mỹ.

Nhưng ở một nơi nào đó, danh tiếng của kiếm tu thần bí "Chớp" đột nhiên lại được tuyên truyền rộng rãi, thậm chí có một bộ phim điện ảnh xuất hiện, từ từ được lan truyền trên mạng.

Hai ngày sau, kiếm tu thần bí "Chớp" bỗng xuất hiện trên hot search!

???

Lục Minh bối rối.

Người của thành phố Thanh Minh càng bối rối.

Nhất là những người tự tay sáng tạo ra kiếm tu thần bí "Chớp" kia...

Có điều khi bọn họ nhấp mở video, xem hết một trận chiến cũng đã sợ ngây người, thì ra thật sự có một kiếm tu thần bí "Chớp" sao?!