Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 137: Các vị, mời đi chết đi

Tầng núi thứ bảy.

Xe ngựa vυ't qua trong bóng đêm.

Lại một lần nữa lướt qua đám người Triệu Vân Sơn, Lục Minh cũng không để ý, vẫn bình thản liếc mắt nhìn bọn họ, rồi lại bận rộn với việc của mình.

Anh bận lắm.

Thật đó.

Mấy tầng núi trước, có lẽ vì muốn tăng cường thực lực mà hơi ăn gian một chút.

Nhưng lần này...

Anh thật sự đang liều mạng!

Cũng đã dùng hết sạch đống dược liệu lừa được từ chỗ đám người Triệu Vân Sơn!

Rèn luyện...

Khôi phục...

Bổ sung...

Tất cả những gì dùng được đều dùng hết!

Nhưng thế chưa đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều!

Đùng!

Đùng!

Trong cơn mưa bão xối xả.

Không ai chú ý tới, trên nóc xe ngựa lại bị mở ra một lỗ hổng, nước mưa rơi xuống, tụ lại trong lỗ này rồi chảy dọc xuống dưới xe ngựa.

Cứ thế lặp lại.

Nơi những hạt mưa kia rơi xuống, chỉ có một tấm thẻ.

Nó lẳng lặng nằm đấy, cảm nhận sự ăn mòn của cơn mưa bão, yên lặng không tiếng động.

...

Lúc này, đám người Triệu Vân Sơn đã gần đến điểm kết thúc.

Chỉ có điều, mắt thì thấy sắp đến điểm kết thúc nhưng càng đi lại càng chậm, gần như trở thành lết, không chỉ vì đoạn đường này khó đi hơn nhiều, mà quan trọng hơn là...

Vèo!

Vèo!

Mưa bão trút xuống tầm tã.

Triệu Vân Sơn cảm nhận được năng lượng trong cơn mưa bão.

Năng lượng...

Đã giảm đi.

"Kỳ lạ."

Triệu Vân Sơn chau mày.

Sao lại giống như nước sông ở tầng núi thứ hai, càng về sau năng lượng càng giảm đi thế này?

Chẳng lẽ đây cũng là sát hạch?

"Xem ra độ khó tăng lên không chỉ ở chỗ mưa đá tăng mạnh."

Cao Thiên Lang trầm ngâm: "Năng lượng khôi phục giảm bớt cũng là một phần của sát hạch."

"Có thể lắm."

Mọi người khẽ gật đầu.

Vèo...

Một chiếc xe ngựa vụt qua bên cạnh bọn họ.

Ha ha.

Lần này ngay cả nhìn bọn họ cũng không thèm nhìn nữa.

Đùng!

Đùng!

Năng lượng bắt đầu khởi động.

Mỗi người đều đang liều mạng.

Vương Hiên tuy xông lên nhanh nhất, nhưng cũng bị ảnh hưởng theo sự giảm thiểu của năng lượng, đám người Triệu Vân Sơn lại dần dần đuổi kịp vào lúc này.

Cao Thiên Lang theo sát phía sau.

Vù...

Trên người Cao Tiểu Tinh toát ra mùi thơm lạ lùng.

"..."

Cao Thiên Lang ngửi ngửi, lại cảm thấy càng lên tinh thần hơn.

Ồ.

Mùi thuốc chết tiệt này.

Trải qua quá trình tôi luyện của cơn mưa bão, mùi thuốc vốn đã bị nén xuống giờ lại càng thêm mạnh bạo, không ngừng tràn ra vì sự đột phá của Cao Tiểu Tinh.

"Anh."

Tiểu Tinh hơi ngượng ngùng, bị anh trai ngửi thấy mùi này đúng là ngượng quá đi mất.

"Không sao."

"Có thể giúp chúng ta xông lên!"

Cao Thiên Lang kiềm chế lại những rục rịch trong lòng.

Đây là mùi thuốc của em gái, cũng không phải đánh rắm, có gì mà khó chịu.

"Ừm."

Cao Tiểu Tinh đỏ lựng cả mặt.

A a a a a a a a a a a!

Ngô Hồng Phi rục rịch, cô em Cao Tiểu Tinh lại có mùi thơm cơ thể ư? Cô em đáng yêu như vậy, muốn ngửi quá... Vì vậy, anh ta thật sự sấn tới.

"Cút!"

Cao Thiên Lang không hề nương tay đá văng anh ta ra.

M* nó.

Cái tên không biết xấu hổ này lại muốn vượt qua mình.

Ha ha.

Nếu cậu thật sự muốn theo đuổi Tiểu Tinh thì nghiêm chỉnh hỗ trợ tôi không tốt sao? Vậy mà lần nào tên này cũng mượn danh nghĩa của Tiểu Tinh, biến đổi cách thức rồi muốn vượt lên trước mình!

Quá không biết xấu hổ!

"Anh vợ, anh quá đáng rồi đấy."

Ngô Hồng Phi thở dài.

Anh nói xem Lục Minh và Tiểu Tinh thông đồng làm bậy thì thôi đi... Sao anh có thể thông đồng làm bậy với em gái mình chứ, còn ngửi tới ngửi lui...

"Cút!"

Khuôn mặt của Cao Thiên Lang không chút biểu cảm.

Đùng!

Anh ta kéo em gái mình xông lên một đoạn, bỏ xa tên này.

Chậc.

Ngô Hồng Phi hấp ta hấp tấp đuổi theo.

Anh ta cảm thấy, sự kiên trì dạo gần đây của anh ta vẫn rất có hiệu quả. Mọi người xem, trước đây vừa gọi anh trai là Cao Thiên Lang đã bùng nổ, bây giờ gọi anh vợ mà anh ta vẫn thản nhiên như không...

Cô em Tiểu Tinh cũng không phản bác!

Điều này cho thấy cái gì?!

Có cơ hội!

Hí hí.

Cho dù không có cửa chỗ truyền thừa, nếu có thể tán được cô em Tiểu Tinh vào tay...

Hí hí...

Ngô Hồng Phi vui vẻ xông về phía trước.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang xông lên.

Điểm kết thúc của tầng núi thứ bảy đã thấp thoáng hiện ra.

Điều thú vị là dãy núi ở tầng thứ bảy hơi hơi dốc lên, đoạn đường bọn họ xông lên cũng đang dần lên dốc, xông được tới điểm kết thúc đã là nơi cao nhất trong cả di tích truyền thừa! Mà ở điểm kết thúc, bọn họ mơ hồ nhìn thấy, nơi đó vẫn còn một đỉnh núi nho nhỏ.

Đó là... nơi cao nhất trong di tích truyền thừa!

Đó là... nơi đặt truyền thừa!

Mọi người đều dao động.

Đùng!

Mọi người xông về phía điểm kết thúc.

...

Giờ phút này, có vài người trong bóng tối đã nắm chặt vũ khí, bởi vì chỉ có bọn họ biết rõ, thời khắc kích hoạt truyền thừa sẽ xảy ra chuyện gì...

Giờ phút này, không biết bao nhiêu người đang nhòm ngó trong bóng tối.

Truyền thừa... thật sự sắp kích hoạt sao?

Bọn họ đã chờ đợi rất lâu rất lâu rồi!

...

Vèo!

Vèo!

Mưa bão trút xuống tầm tã.

Đám người Cao Thiên Lang cắn răng xông về phía điểm kết thúc.

Càng ngày càng gần!

Lúc này, bọn họ đã thấy cảnh sắc tại điểm kết thúc của tầng núi thứ bảy, dưới ngọn núi nhỏ kia hình như có một tòa biệt phủ, càng giống như cửa vào di tích truyền thừa!

Rất rõ ràng, chỉ cần đi qua đoạn đường này! Chỉ cần bước chân vào biệt phủ, sát hạch của tầng núi thứ bảy sẽ kết thúc!

Xông lên!

Xông lên!

Xông lên!

Ánh mắt mọi người đầy quyết tâm.

Bảy tầng sát hạch của bảy tầng núi, mặc dù không biết ai là người cuối cùng nhận được truyền thừa, nhưng nếu có thể là người đầu tiên xông tới điểm kết thúc, có lẽ sẽ được tăng điểm?

Đùng!

Mọi người cắn răng kiên trì.

Một trăm mét!

Năm mươi mét!

Hai mươi mét!

...

Cánh cổng của biệt phủ kia càng ngày càng hiện rõ trong tầm mắt bọn họ, nhưng đúng lúc này, một chiếc xe ngựa phi nhanh đến từ trong bóng tối, đυ.ng mạnh vào cánh cổng biệt phủ.

Đùng!

Một tiếng vang cực kì lớn.

Cánh cổng của biệt phủ bị đâm vào, tạo thành một lỗ thủng lớn.

Chiếc xe ngựa chở Lục Minh nhảy lên, không ngờ lại lao lên dãy núi ở điểm cuối truyền thừa, xông tới nơi cao nhất trong toàn bộ di tích truyền thừa!

Lục Minh bay lên trời, cắm một lá cờ lêи đỉиɦ núi!

Đùng!

Lá cờ chạm xuống đất.

Ừm...

Hay lắm!

Lục Minh hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

"Tôi mới là người đứng đầu."

Lục Minh cực kì hài lòng.

Những người khác:???

Cậu có bị úng não không hả?

Vốn chẳng có ai tranh giành với cậu mà!

Cậu đánh xe ngựa chạy tới chạy lui hơn mấy chục chuyến liền, có ai để ý đến cậu không? Người đứng đầu vốn đã là cậu, lại chẳng ai muốn tranh với cậu, cậu ra cái vẻ hoành tráng làm gì hả?

Có thấy vô vị không?

Đám người Cao Thiên Lang quả thật thấy khó hiểu.

Mà giờ phút này, sau khi vượt qua mười mét cuối cùng, rốt cuộc bọn họ cũng đến được điểm kết thúc.

Vù...

Trên bia mộ trước phủ xuất hiện hình dấu ấn quen thuộc.

Người đứng đầu: Lục Minh.

Đứng thứ hai: Triệu Vân Sơn.

Đứng thứ ba: Cao Thiên Lang.

...

Đúng vậy.

Bởi vì năng lượng giảm bớt, Vương Hiên chỉ xếp vị trí thứ tư.

Chỉ có điều, bọn họ biết rất rõ.

Những sát hạch này chung quy chỉ là số liệu!

Mỗi một sát hạch, Nguyệt Ảnh đều đưa ra điểm số quyết định, nhưng cuối cùng ông ấy sẽ chọn ai thì không ai rõ! Bởi vì bọn họ cũng không biết!

Về lý thuyết đương nhiên là người đứng đầu mọi thử thách nhận được truyền thừa!

Nhưng... người đứng đầu truyền thừa Nguyệt Ảnh là hai chị em Lục Nhan.

Vì thế chỉ có thể tìm kiếm trong hai người thứ hai và thứ ba, chuyện này rất khó phán đoán, vì Cao Thiên Lang có một lần đứng đầu, nhưng Triệu Vân Sơn có rất nhiều lần đứng hai!

Đương nhiên, cũng có thể là Vương Hiên nhỏ tuổi nhất!

Dù sao... mỗi một thành tích của anh ta đều không kém, hơn nữa cũng mới có ba sao đỉnh cao!

Sát hạch cũng có thể chỉ vì mục đích sàng lọc người đạt tiêu chuẩn.

Từ trong những người đạt tiêu chuẩn này, chọn ra một người hợp mắt nhất!

Sẽ là ai đây?

Đùng!

Ánh sáng kinh hoàng chợt dâng lên.

Chính giữa biệt phủ thế mà lại là một trận pháp cực lớn.

Đúng vậy.

Trận pháp truyền thừa!

Kích hoạt trận pháp này, truyền thừa sẽ bắt đầu thật sự!

Đùng!

Ánh sáng đáng sợ chuyển động.

Xoẹt!

Xoẹt!

Xung quanh trận pháp xuất hiện bảy khe cắm thẻ bài, đây là một trận pháp kết giới thẻ bài khổng lồ cần bảy thẻ bài mới có thể kích hoạt được!

Thứ này được đấy!

Lục Minh dao động.

Anh thật sự rất muốn nghiên cứu kết giới này một chút...

Í.

Nếu dùng thẻ tan biến...

Chỉ có điều, nhìn ánh mắt vừa chờ mong vừa cảnh giác của mọi người chung quanh, Lục Minh thở dài, bỏ đi, nếu thật sự làm truyền thừa tan biến, xem chừng anh sẽ bị đánh chết!

Chị anh cũng không bảo toàn được cho anh kiểu đó.

"Để tôi!"

Triệu Vân Sơn đặt thẻ bài vào.

Mọi người liếc nhìn nhau, lần lượt đặt thẻ bài vào.

Vù...

Ánh sáng chuyển động.

Bảy thẻ bài lần lượt sáng lên, bóng sáng lóe lên trong không gian, hình dấu ấn trên từng tấm thẻ bài Nguyệt Ảnh lần lượt hiện lên cùng với bảng thành tích sát hạch lúc trước, giờ phút này trận pháp truyền thừa đã sống lại thật rồi.

Đùng!

Ánh sáng kinh hoàng xuyên thẳng vào mây trời!

Cuối cùng nghi thức truyền thừa đã khởi động rồi!

"Bắt đầu rồi."

Mọi người tràn ngập chờ mong.

Mà đúng lúc này, một ánh kiếm lóe lên từ phía sau.

Keng!

Lục Nhan đã sớm có chuẩn bị bèn huơ kiếm lên, đường kiếm chém về phía Cao Tiểu Tinh bị chặt đứt, kiếm tu bốn sao tập kích Cao Tiểu Tinh bị đâm xuyên tại chỗ!

"Cô..."

Hắn nhìn Lục Nhan bằng ánh mắt khó tin.

Vừa rồi hắn cố ý vòng qua mọi người, lặng yên đi tới bên cạnh Cao Tiểu Tinh, lúc này mới ra tay, sao lại bị Lục Nhan để mắt tới?

"Tiểu Tinh!"

Sắc mặt của Cao Thiên Lang đầy hốt hoảng.

Vẻ mặt những người khác cũng rất khó coi, chẳng ai nghĩ tới, đồng bạn bên cạnh lại ra tay vào lúc này! Nếu Lục Nhan không phản ứng kịp thời, e rằng...

Mọi người kinh hoàng tỉnh táo lại.

Sau đó họ phát hiện, một tên đồng bọn khác của tên này cũng đã mò tới bên người chuyên gia chế tạo thẻ năm sao và đang chuẩn bị ra tay, thấy tình hình trước mắt không ổn, hắn ta liền tìm cách chạy trốn.

Đùng!

Triệu Vân Sơn chém một nhát kiếm đâm xuyên người hắn!

"Ai phái mày tới?"

Giọng điệu của Triệu Vân Sơn rét lạnh.

Trường kiếm đâm vào l*иg ngực nhưng chưa gϊếŧ hắn, mà không ngừng quấy đảo.

"Ha ha..."

"Các người..."

"Đều phải chết!"

Người nọ cười điên cuồng.

Hửm?

Mọi người nhạy bén nhận ra có gì đó sai sai.

Mà giờ phút này, ở phía xa xa dường như xuất hiện vô số bóng đen trong cơn mưa như trút nước…

"Xem ra, phiền toái của chúng ta tới rồi."

Triệu Vân Sơn tỏ vẻ lạnh lùng.

Bọn họ không phải kẻ ngu, chỉ là thông tin có được không nhiều lắm, nhưng khi người bên cạnh ra tay tập kích, hành động Nguyệt Ảnh lần này cũng trở nên bất bình thường...

"Xem ra mày vô dụng rồi."

Triệu Vân Sơn lạnh lùng nói.

Đùng!

Kiếm khí xông vào cơ thể, cứ thế khiến người đó nổ tung.

Lúc này, những bóng đen kia chậm rãi xuất hiện trong mưa, bọn họ khoác áo mưa và nón đen, tựa như đã quen với cảnh tượng như thế này từ lâu, bóng người lướt như gió.

Quần áo giống nhau...

Trang phục giống nhau...

"Người truyền thừa đợt thứ tám trăm sáu mươi."

Một người gỡ nón xuống, lộ ra khuôn mặt đã hơi già nua.

"Người truyền thừa đợt thứ chín trăm chín mươi."

Một người nói, giọng điệu rất hùng hồn.

Xoẹt!

Xoẹt!

Hơn mười người lần lượt gỡ nón xuống, ai nấy đều toát ra thực lực kinh khủng.

Sáu sao!

Những người này...

Không ngờ những người nghênh đón bọn họ đều là sáu sao!

"Sáu sao..."

Mọi người sợ hãi.

Những người này rốt cuộc là ai? Không ngờ lại coi trọng bọn họ đến như vậy, ghép cho mười bốn, à, mười hai người tu luyện bọn họ mỗi người một người sáu sao!

Kể cả... Lục Minh!

Đây là đãi ngộ cỡ nào chứ?!

"Xin lỗi."

"Kế hoạch trăm năm, không được phép có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn."

"Các vị."

"Mời đi chết đi."

Tiếng nói lạnh lẽo lướt qua trong bóng đêm.

Gϊếŧ!

Ánh kiếm rơi xuống.

Sát ý lạnh lẽo bao trùm tất cả.

Đùng!

Ông lão bên cạnh Vương Hiên đột nhiên ra tay, muốn chiếm ưu thế bằng việc ra tay trước, nhưng điều khiến người ta kinh sợ là, ngọn lửa trông có vẻ đáng sợ của ông ta lại bị một ánh kiếm xiên thẳng qua!

Thực lực của kiếm tu sáu sao phía đối diện lại không kém gì ông ta!

Mọi người lạnh cả người.

Lúc này đây...

E là phiền toái thật rồi.

Đùng!

Ánh kiếm bùng nổ.

Mười hai người tu luyện sáu sao ra tay, uy lực kinh khủng!

...

Trong mưa gió mơ hồ xen lẫn một số âm thanh kỳ lạ.

"Đầu đá..."

"Haiz."

"Có một chuyện thật ra ta vẫn muốn hỏi... rốt cuộc di tích truyền thừa của các ngươi trước đây đã từng nuôi trâu chưa?"

"Chưa từng."

"Thật sự chưa từng?"

"Thật sự chưa từng."

"Thế thì quá đáng tiếc..."