Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 132: Chỉ cần không phá hủy, như thế nào cũng được!

Tầng núi thứ sáu.

Vèo!

Vèo!

Bóng người lại vụt qua trước mắt.

Phía xa xa không ngừng truyền đến âm thanh ầm ầm, người đá chạy đến mức bước chân rung chuyển trời đất, bóng dáng hai người nhỏ bé ở phía sau càng trở nên đáng sợ!

Bọn họ đang đuổi gϊếŧ người đá!

Sát hạch, sát hạch như thế à?

Vẻ mặt của mọi người mờ mịt.

"Chúng ta hiểu lầm ý nghĩa của cuộc sát hạch rồi à?"

Ngô Hồng Phi sợ mình nhìn lầm rồi.

Vì vậy, bọn họ nhớ lại nội dung cuộc sát hạch.

"Người luyện kiếm..."

"Sống..."

"Mới có cơ hội nhận được truyền thừa..."

"Cố hết khả năng của mình… Trốn đi… Thời gian tồn tại lâu nhất… sẽ là hạng nhất."

Đây chính là những lời mà Nguyệt Ảnh nói.

Chính xác mà!

Trốn đi?

Đây là điều Nguyệt Ảnh nói đúng chứ!

Thời gian sinh tồn lâu nhất? Cũng là Nguyệt Ảnh nói mà đúng không?

Nhưng mà...

Cảnh tượng trước mắt...

Vẻ mặt của mọi người mông lung nhìn nhau.

Chẳng lẽ cái người nhìn giống Hulk hung dữ thật ra chỉ là một con cọp giấy?

Lực phòng thủ là con số không?

Vì thế, đuổi gϊếŧ hắn mới thật sự là nội dung của cuộc sát hạch?

"Mọi người nói xem có khả năng là như vậy không."

Đột nhiên Ngô Hồng Phi có ý tưởng: "Không phải Nguyệt Ảnh nói đứt quãng à, liệu ở giữa có một phần mà ông ấy không nói hay không, hơn nữa hết điện rồi… Ờ, không đúng, thời gian quá lâu nên không còn năng lượng nữa…"

"Cậu xem."

"Nếu thêm nội dung vào câu nói vừa rồi …"

"Cố hết khả năng của mình truy sát người đá!"

"Người đá! Chạy đi! Cố gắng hết sức để sống sót, thời gian càng dài càng tốt! Ai đánh bại được người đá đầu tiên, chính là hạng nhất!"

Ngô Hồng Phi nói.

Những người khác nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc.

Thần kinh à?

Anh ta cho rằng não của tiền bối Nguyệt Ảnh bị lủng giống não anh ta?

Có ai lại nói hụt hơi thành kiểu này lúc giới thiệu quy tắc chứ!

Hơn nữa, bọn họ thấy người đá vừa mạnh vừa đáng sợ, vốn không phải dùng sức người là có thể đánh bại, vì thế lúc đầu mới chạy trối chết, trốn ở đây!

Người đá quá mạnh!

Hắn là hóa thân của tầng núi thứ sáu!

Hắn là cả một ngọn núi biến thành, sao lại… bị hai chị em Lục Nhan đuổi gϊếŧ được?

Không hiểu nổi.

Hoàn toàn không hiểu.

"Bởi vì Lục Nhan quá mạnh à?"

Có người suy đoán.

"Ha ha."

Chuyên gia nguyên tố sáu sao lạnh lùng liếc nhìn anh ta.

Mạnh quái gì!

Có mạnh cũng không thể đấu lại người đá!

Với thực lực của ông ta hiện giờ đương nhiên đủ để nhìn ra muốn đấu lại với hóa thân của cả một dãy núi, tu vi sáu sao vốn không đủ!

Trong này nhất định có vấn đề!

"Cho dù có vấn đề gì, đuổi theo xem xem!"

Cao Thiên Lang trầm giọng nói.

Tầng núi thứ sáu to lớn đến vậy!

Tốc độ của người đá có nhanh đến đâu cũng sẽ có giới hạn, vì vậy, muốn tránh được truy sát chắc chắn không thể chạy thẳng, nếu như thế, bọn họ bao vây chặn đánh chắc chắn sẽ có hiệu quả!

Người đá có mạnh hay không, thử thì biết ngay thôi?

Phải không?

Cũng là sát hạch…

Dựa vào cái gì mà chị em Lục Nhan lại truy sát người đá, bọn họ lại bị người đá truy sát?

"Đi thôi!"

Mọi người cùng xông lên.

...

Mà giờ khắc này, người đá vẫn đang cắm đầu xông về phía trước.

Thật là phiền phức.

Tức quá đi.

Là một đại tướng của truyền thừa Nguyệt Ảnh, hắn được ban cho một tư duy đơn giản, trải qua bao nhiêu năm thay đổi, cuối cùng cũng có trí khôn và năng lực suy xét nhất định.

Hắn hiểu rõ, bản thân được sinh ra theo truyền thừa, cũng sẽ bị hủy diệt theo truyền thừa.

Đây là sứ mạng của hắn.

Vì vậy, mỗi lần người truyền thừa xuất hiện, hắn đều nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh.

Có điều, hắn chưa bao giờ ngờ được, có một ngày bản thân lại bị người truyền thừa truy sát!

Đúng vậy.

Bị đuổi gϊếŧ!

Người truyền thừa đó thật đáng sợ...

Thẻ bài trong tay anh ta khiến hắn cảm thấy hơi thở hết sức nguy hiểm, bởi vì trước đó Tiểu Tứ chưa sinh ra linh trí đã chết dưới tay thứ này…

Hắn có thể cảm giác được.

Hơi thở kia... thật đáng sợ.

Vì vậy hắn chạy không chút do dự.

Có điều, tầng núi thứ sáu chỉ có phạm vi như thế thôi, phải làm sao bây giờ?

Chạy vòng quanh.

Vù…

Một tia sáng xoẹt qua.

Hình như mấy con bọ chét xuất hiện, có vẻ muốn chặn đường đi của hắn…

Hắn tức giận.

Rất phẫn nộ!

Thật đó.

Con người hung ác kia thì cũng bỏ đi, những người này lại dám ngăn cản hắn?

Hắn chính là người đá!

Hắn còn là hóa thân của tầng núi thứ sáu!

Siêu hung dữ!

Ầm!

Hắn tung một cú tát đánh bay, lại chạy trốn lần nữa.

Hừ.

Chết tiệt.

Bị lỡ một lúc, suýt nữa bị đuổi kịp rồi.

Ầm!

Ầm!

Người đá biến mất.

...

Lúc này, người phụ trách chặn người đá là Ngô Hồng Phi rất chật vật chui lên từ lòng đất… Anh ta bị tát thẳng xuống dưới lòng đất.

Mọi người im lặng.

Vậy người đá vẫn hung dữ như thế!

Soạt!

Ánh sáng trước mắt hiện lên.

Hai chị em Lục Minh lại xuất hiện trước mắt bọn họ một lần nữa, truy đuổi người đá.

"Cảm ơn."

Lục Minh còn lên tiếng cảm ơn, không có Ngô Hồng Phi liều mình chặn lại, bọn họ thật sự không đuổi kịp mất.

Ngô Hồng Phi: "..."

Cảm ơn ông nội cậu! Kẻ thứ ba chết tiệt!

Mọi người: "..."

Bọn họ có chút mơ hồ.

Thật đó

Vì sao người đá lại chạy trốn?

Ngươi hung hăng như vậy, diệt hai chị em bọn họ không phải là chuyện trong vài phút thôi sao?

Cuộc sát hạch này…

Sao lại khác hoàn toàn so với tưởng tượng của bọn họ thế!

Lẽ nào bề ngoài là sát hạch tốc độ và sinh tồn, nhưng trên thực tế lại là nội dung khác? Đương nhiên, trước mắt vẫn còn một vấn đề tương đối nghiêm trọng…

Người đá chạy mất rồi, sát hạch phải làm sao?

???

Mọi người mông lung liếc nhìn nhau.

"Lão Triệu, cậu từng thấy tình huống tương tự chưa?"

Ngưu Tinh Hải do dự.

"Chưa từng."

Triệu Vân Sơn tức giận nói: "Nơi truyền thừa tôn quý dường nào, ai dám làm xằng bậy?"

Anh ta đã tham gia bảy lần truyền thừa!

Đúng bảy lần!

Có lúc là do thực lực quá yếu…

Có lúc là do không vượt qua sát hạch…

Có lúc là do điều kiện quá đặc biệt…

Nhưng từ trước đến nay chẳng có lần truyền thừa nào kỳ dị như lần này! Đường đường là sát hạch kiếm tu, lại bị một chuyên gia chế tạo thẻ bài náo loạn, ngay cả bản thân sát hạch cũng bị đuổi chạy tán loạn khắp nơi!

???

Đây cũng là ý của Nguyệt Ảnh?

Đệt!

Đợi đến khi ông đây nắm được truyền thừa, nhất định phải xem xem cuộc sát hạch này rốt cuộc là cái gì?

...

Mà giờ khắc này, hai người Lục Minh vẫn đang đuổi theo người đá.

Ầm!

Ầm!

Người đá không ngừng chạy với tốc độ như bay.

Có điều, cho dù hắn chạy nhanh đến mức nào dường như cũng không thể chạy khỏi phạm vi của tầng núi thứ sáu, vậy nên chỉ có thể chạy tới chạy lui trong tầng núi thứ sáu rộng lớn này.

Lúc này Lục Minh dứt khoát chờ hắn, còn Lục Nhan tiếp tục đuổi theo đến khi nào lùa đến chỗ anh.

"Đừng chạy nữa."

Lục Minh cười tủm tỉm nhìn hắn: "Cứ chạy mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Cậu..."

"Bắt nạt người khác!"

Người đá phẫn nộ.

"Ai bắt nạt ngươi."

Lục Minh chẳng biết nên khóc hay cười: "Ngươi không phải chính là một phần của cuộc sát hạch à? Nhiệm vụ của ngươi chính là sát hạch người có thực lực mạnh nhất, đưa phần thưởng cho người đó, chẳng lẽ ta không thể lấy được phần thưởng?"

"Được."

Người đã lắc đầu: "Nhưng, không thể, là tất cả."

"Vì sao?"

Trái lại, Lục Minh chẳng hiểu ra sao.

Thiết lập của sát hạch không phải là thực lực càng mạnh thì lấy được càng nhiều à?

"Bởi vì..."

"Cậu lấy đi hết, những người khác sẽ không có."

Người đá buồn bực nói.

"Ha ha."

Lục Minh bĩu môi: "Năng lượng của ngươi hẳn là tôi luyện năng lượng nhỉ? Chuẩn bị cho ba sao à? Mấy người đó đều bốn năm sao rồi, không có mấy ai cần đâu!"

Trong ấn tượng của anh, người đang ở giai đoạn ba sao chỉ có mỗi Vương Hiên!

Ừm.

Với thiên phú của người ta, chắc cũng không dùng đến tôi luyện năng lượng đâu nhỉ?

"Không, không phải bọn họ."

Người đá lắc đầu: "Là người đến sau."

Á?

Lục Minh giật mình.

Người đến sau?

Hai chị em liếc nhau, chợt cảm thấy không lành.

Sau đó…

"Không phải truyền thừa chỉ có một nhóm thôi sao?"

Lục Minh đột nhiên hỏi.

"Vốn, vốn dĩ là một."

Người đá cũng hoài nghi đến ong cả đầu: "Nhưng, nhưng mà đã có rất nhiều rất nhiều nhóm, vậy, vậy nên không thể giao cho cậu tất cả."

!!

Đôi mắt của Lục Minh chợt co rút lại.

Vốn là một?

Rất nhiều nhóm?

Mấy lời này của người đá để lộ ra tin tức không rõ ràng.

Vậy bọn họ lại không phải là người truyền thừa duy nhất của truyền thừa Nguyệt Ảnh, chẳng lẽ, năm đó Nguyệt Ảnh đã chế tạo hàng nghìn hàng triệu thẻ bài Nguyệt Ảnh?

Không.

Tuyệt đối không thể!

Một bộ thẻ bài Nguyệt Ảnh đã đủ gây nên một cơn chấn động đến thế, nếu như thật sự có hàng nghìn hàng triệu bộ thẻ bài…

Nơi truyền thừa sẽ bị lật tung lên!

Vĩnh viễn đừng coi thường năng lực bùng nổ của đám người tu luyện!

Nếu quả thật có nhiều vé vào cửa, bọn họ có thể tạo mới vô số lần, cho đến khi ra được truyền thừa mới thôi!

Tuy nhiên, bọn họ chưa từng nghe đến điều này!

Vậy nên, rất nhiều nhóm người mà người đá nói từ đâu tới?

Nơi này...

Lục Minh rơi vào suy tư.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Lục Minh ngẩng đầu, phát hiện người đá đang âm thầm định chạy đi. Hắn khom người, nhón mũi chân, dáng vẻ rất thận trọng…

Lục Minh kinh ngạc!

Người anh em, anh đã hiểu sai về cơ thể của mình rồi thì phải?

Ngươi đứng lên cao vυ't hệt như một ngọn núi, thế mà còn định chạy trốn… Còn có tư thế và động tác thông thạo như vậy, ngươi học ở đâu ra thế?

"Hơ."

Người đá thấy Lục Minh liếc nhìn hắn, lập tức cảm thấy ngượng ngùng xoa tay.

Lục Minh: "..."

Đệt mợ

Người đá còn biết tỏ ra đáng yêu?!

"Qua đây, ta không phá hủy ngươi."

Lục Minh thở dài.

"Thật không?"

Người đá ấp úng nói.

"Thật."

Lục Minh chẳng biết nên khóc hay cười: "Nhưng ngươi có thể nói cho ta biết, mấy người đó là ai không?"

"Tôi cũng không biết."

Người đá ngồi xổm xuống, quỳ gối, dường như hắn cảm thấy tư thế này không được ổn cho lắm, bèn ngồi hẳn trên mặt đất: "Dù sao cứ cách một khoảng thời gian là lại có người đến…"

"Nói nghe xem nào."

Lục Minh híp mắt.

"Ừ."

Người đá rất ngoan ngoãn.

Dù sao chỉ cần không phá hủy hắn thì như thế nào cũng được.

...

Mà lúc này, thành phố Thanh Minh.

Một cửa hàng thẻ bài trong trung tâm thành phố.

"Chủ tiệm, bán cho tôi một tấm thẻ Côn."

Một khách hàng đi tới.

"Được."

Tiểu Bạch bán tấm thẻ Côn vừa mới làm xong cho khách hàng.

Sắc trời dần tối.

Lúc này Tiểu Bạch mới đóng cửa hàng về nhà.

Ừm…

Tuy sư phụ đưa cô bé về nhà, nhưng cha của cô bé lại không thường xuyên ở nhà, cô bé thấy rất buồn chán nên lại tự ra mở cửa hàng.

"Ngày hôm nay thế nào?"

Giang Phong cười tủm tỉm nhìn cô con gái.

"Khá tốt ạ."

Tiểu Bạch rất vui: "Việc kinh doanh của cửa hàng rất tốt ạ."

"..."

Khuôn mặt của Giang Phong tối sầm lại: "Cha hỏi tiến độ học hành của con!"

Lúc đó đứa nhỏ này nói ở trong cửa hàng có thể yên tĩnh luyện tập kỹ thuật mà!

Kinh doanh cái quái gì tốt chứ!

"À à."

Tiểu Bạch nghiêm túc suy nghĩ: "Con đã học được xếp lớp rồi, giờ con đã có thể làm được thẻ Côn, sư phụ quay về nhất định sẽ rất vui mừng."

Giang Phong:???

Sao lại nhắc đến thằng nhóc thối kia?

Cha hỏi con việc này à?

Hừ!

Ta mới là cha của con!

Tên nhóc thối kia là cái thá gì?

"Khi còn trẻ, cha của con còn lợi hại hơn Lục Minh nhiều!"

Giang Phong hừ lạnh một tiếng.

"Dạ dạ dạ, cha lợi hại nhất."

Tiểu Bạch cười trộm.

"Về phòng luyện tập đi!!"

Giang Phong không vui nói.

Ông ta chẳng có một chút uy nghiêm nào ở trước mặt con gái cả.

"Con biết rồi ạ."

Tiểu Bạch vẫy tay.

Con bé này…

Giang Phong lắc đầu.

Có điều, ông ta nhìn trên bàn, sắc mặt trở nên nặng nề.

Nói đến tên kia...

Gần đây ông ta nhận được một vài tin tức, truyền thừa Nguyệt Ảnh, dường như nơi đó không ổn lắm…