Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 125: Miệng thối quá đấy

Tầng núi thứ ba.

Vầng trăng không ngừng xuất hiện trong dãy núi.

Từ điểm xuất phát ban đầu của tầng núi thứ ba đến giữa tầng núi thứ ba, vị trí xuất hiện của vầng trăng không ngừng tiến về phía trước, mà những nơi đã đi qua cũng dần dần biến mất.

Đây chính là thời gian do Nguyệt Ảnh thiết lập.

Khi ánh trăng cuối cùng xuất hiện ở cuối tầng núi thứ ba, có lẽ cảm ngộ sẽ kết thúc.

Đến lúc đó...

Phải xem xem ai nắm giữ vầng trăng mạnh nhất!

"Tôi học được rồi!"

Ngô Hồng Phi phấn chấn.

Soạt!

Kiếm khí xuất hiện trong tay anh ta.

Vầng trăng xuất hiện!

Tuy anh ta phóng ra vầng trăng rất lớn, không đủ tinh tế, cũng không đủ mạnh mẽ nhưng chí ít đã xuất hiện hình dáng tổng thể, tạm thời coi như đã học được!

Uy lực: 10%.

Phần còn lại chính là không ngừng luyện tập.

"Nguyệt Ảnh yêu cầu hai sao..."

"Vậy tôi dùng tu vi năng lượng hai sao để luyện tập."

Ngô Hồng Phi khẳng định.

Anh ta nhìn cách đó không xa, vầng trăng xuất hiện quanh người Cao Thiên Lang lại có tiêu chuẩn 30%!

Không hổ là Cao Thiên Lang...

Có điều, anh ta thấy yên tâm khi nhìn qua Triệu Vân Sơn.

Tên này ngang hàng với anh ta, xem ra đều chỉ là cấp bậc "thiên tài bình thường", phải không ngừng thử nghiệm, không ngừng rèn luyện mới có thể lĩnh hội thấu đáo.

Lát sau, Vương Hiên đã học được vầng trăng.

Một lúc lâu sau, những kiếm tu còn lại cũng lần lượt học được.

Vù...

Vù...

Vầng trăng bay lượn trong tầng núi thứ ba.

Có điều, khi những kiếm tu đang cố gắng tu luyện, những nghề nghiệp hỗ trợ thật sự rất nhàm chán, bởi vì lần sát hạch này không hề có giải thưởng, chẳng ai muốn qua đó.

"Lục Minh, có thể dạy tôi kết giới vô hình được không."

Chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao lại gần.

"E rằng không được đâu."

Lục Minh có chút ngại ngùng.

Đã đến lúc này rồi, đâu thể nói thứ này vốn chỉ là lừa gạt thôi?

Sẽ bị đánh chết đó.

"Hiểu rồi hiểu rồi."

Chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao đương nhiên biết không thể truyền dạy kết giới này: "Ừm, chắc cũng có miêu tả tổng quát nhỉ, sau này tôi có gặp thì sẽ biết được kết giới vô hình là gì."

"Ừm..."

Lục Minh đắn đo trong chốc lát: "Kết giới vô hình chính là kết giới không nhìn thấy được hả?"

Chuyên gia chế tạo thẻ bài: "..."

Là tôi hỏi cậu đó được chứ!

Giọng điệu đầy nghi ngờ của cậu là như nào hả? Nếu không tận mắt nhìn thấy Lục Minh phá giải, anh ta còn tưởng rằng Lục Minh cũng không biết đó!

Bỏ đi.

Anh ta không hỏi nữa.

Xem ra kết giới này chắc chắn là truyền thừa xa xưa mà ngay cả miêu tả cũng không thể truyền ra bên ngoài. Cũng phải, nếu không phải như thế, tại sao mình lại chưa từng nghe nói chứ!

Anh ta quay đầu lại nhìn một cậu em khác, hình như người anh em này hỗ trợ cho kiếm tu bốn sao: "Người anh em, sao cậu không đi phong ấn vầng trăng?"

"Không có ích gì."

Người anh em đó cười.

"Có được không tốn sức."

Chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao thán phục, không cần thứ đó ư?

"Tôi không thiếu tiền."

Người anh em cười thật thà.

Chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao: "..."

Người này cũng giàu có vậy ư?

Cũng đúng, dù sao hai người bốn sao mà vẫn có thể tham gia! Xem ra cũng đến nếm trải sự đời giống Lục Minh, trong lòng anh ta cảm thấy hơi khó chịu.

Không ngờ anh ta và Ngô Hồng Phi là người nghèo nhất!

Những kẻ bình dân chẳng dễ dàng gì!

Bọn họ nhìn về phía khu vực chính giữa, những kiếm tu kia vẫn đang học.

Vầng trăng bay lượn đầy khắp núi đồi.

Ngoài những vầng trăng sát hạch ra thì còn những vầng trăng mà các kiếm tu phóng ra, từng vầng trăng xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn rất buồn cười.

"Chậc chậc."

"Không hổ là thiên tài của Học viện Đệ Nhất, xem vầng trăng của Cao Thiên Lang kìa, vừa to lại vừa tròn."

"Trăng của Ngô Hồng Phi không ổn, vừa dài lại vừa rộng, không hề có một chút thẩm mỹ và khí thế nào của vầng trăng, cực kì xấu xí, không biết còn tưởng rằng cậu ta đang bán mì sợi lớn."

"Haiz, Triệu Vân Sơn cũng thế."

"Thật là mất mặt."

Mấy người Ngưu Tinh Hải bắt đầu đánh giá.

Bọn họ thật sự quá buồn chán, chỉ thiếu nước bưng thêm một khay hạt dưa và đậu phộng nữa thôi.

Lục Minh cũng góp vui bên cạnh.

Sau khi phong ấn một loạt thẻ vầng trăng, anh thấy rất nhàm chán.

Lần sát hạch này thật sự chẳng liên quan gì đến anh, ai tình nguyện làm việc không có phần thưởng chứ? Vì vậy chỉ định hóng với mấy anh thôi, xem xem ải tiếp theo có phúc lợi gì không.

Các kiếm tu:???

Có phải mấy người có bệnh không?

Bọn họ vất vả cảm ngộ kỹ năng như vậy dễ dàng lắm sao?

Còn nữa, đây là cạnh tranh!

Đây là truyền thừa tàn khốc!

Các người có ý thức cạnh tranh một chút được không?!

Mợ nó, quan hệ của mấy người tốt đẹp đến mức này rồi à?

Vẻ mặt của Ngô Hồng Phi càng không hiểu ra sao. Ông đây trêu chọc mấy người à? Bán mì cái gì chứ, bán mì có thể kéo ra vầng trăng có nhịp điệu như anh ta sao?

Thế là Ngô Hồng Phi quan sát.

Vừa nhìn đã thấy có một kiếm tu duy nhất xuất hiện trong nhóm hỗ trợ... Lục Nhan.

Hình như khóe miệng của Lục Nhan có ý cười.

Ngô Hồng Phi bỗng nhiên chấn động trong lòng, những kiếm tu bọn họ vất vả học tập, những người khác xem trò vui cũng thôi đi, sao Lục Nhan cũng ở đó xem trò vui?

Ừm...

Dụ dỗ cô ta.

Đúng lúc Ngô Hồng Phi cũng muốn xem xem giữa Lục Nhan và Cao Thiên Lang, thiên phú của ai mạnh hơn?

Rất thú vị.

Vì vậy, Ngô Hồng Phi cao giọng lên tiếng: "Lục Nhan, cô không tới thử à?"

"Không cần."

Lục Nhan khẽ lắc đầu.

"Tôi biết cô không cạnh tranh truyền thừa."

Ngô Hồng Phi cười, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Có điều chẳng lẽ có cơ hội như vậy, lẽ nào cô không muốn thử xem? Ha ha, chúng tôi rất muốn xem xem thiên phú của ma vương Đệ Nhất..."

"Vậy sao?"

Lục Nhan cười như không cười: "Vậy tôi thử xem nhé?"

"Được."

Ngô Hồng Phi mừng rỡ.

Thành công rồi!

Ha ha, cho cô xem trò vui!

Cũng không biết cô ta mất bao lâu...

Soạt!

Lục Nhan chợt ra tay.

Vù...

Một tia sáng lạnh lẽo hiện lên.

Kiếm khí trong tay cô ấy như vòng tròn, liên tiếp bắn ra năm vầng trăng tròn trên không trung, từng vầng nối tiếp nhau hóa thành một hình cung hoàn hảo đâm vào đỉnh núi.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Cả thế giới lặng ngắt như tờ.

Ngay cả đám người Cao Thiên Lang đang chăm chú học tập đều dừng lại.

Đây là...

Vẻ mặt của Lục Minh than trời.

Không hổ là chị gái!

Vừa ra tay chính là năm vầng trăng tròn!

Nhìn đi.

Đây là cùng một cấp bậc sao?

Khi bọn họ vẫn đang học cách vẽ cho tròn, Lục Nhan đã đánh ra năm vầng trăng tròn nối tiếp nhau, đâm thẳng vào núi cũng như đập thẳng vào tinh thần của bọn họ, khiến bọn họ thấy nghi ngờ cuộc sống này!

Thử hỏi anh có sợ không?

"..."

Ngô Hồng Phi tự kỷ luôn.

Năm...

Năm vầng...

Anh ta bỗng nhiên mất hết ý chí nhìn vầng trăng trước mắt mình.

Đệt.

Anh ta biết Lục Nhan có thiên phú tuyệt vời, nhưng có thế nào cũng không ngờ thiên phú của Lục Nhan lại siêu đẳng tới mức này, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!

Chết tiệt!

Anh ta hận không thể tát mình một bạt tai, vì sao lại không quản lý cái miệng của mình cho đàng hoàng chứ?

Sắc mặt của những người còn lại cũng rất khó chịu.

Không chỉ có Ngô Hồng Phi, tâm trạng của đám người Cao Thiên Lang suýt nữa đã tan vỡ, ai nấy đều không vui liếc nhìn Ngô Hồng Phi.

Bà mợ cậu!

Cậu đang yên đang lành kɧıêυ ҡɧí©ɧ người ta làm gì chứ?

Được chưa?

Giờ đã hài lòng chưa?

Cậu cho rằng danh hiệu đại ma vương Học viện Đệ Nhất từ đâu ra? Không tìm cậu gây chuyện đã tốt lắm rồi, cậu còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ người ta?

Miệng thối quá đấy?

Mợ nó cậu tu kiếm đạo, chứ không phải khẩu đạo đâu!

Soạt!

Cả thế giới yên tĩnh.

Chỉ có các kiếm tu đang khiêm tốn luyện tập.

Có điều vầng trăng bay lượn trong không trung rõ ràng đã ít đi rất nhiều, các kiếm tu đều chỉ thả vầng trăng trước người mình một cách rất khiêm tốn, hơn nữa chỉ cần chuyển động một chút là xóa bỏ ngay.

Rất sợ để lâu bị người ta thấy...

Mất mặt.

"Uầy."

Lục Nhan ngẫm nghĩ.

Cô ấy cảm thấy mình cần phải bù đắp đôi chút.

"Mọi người đừng xem nhẹ bản thân."

Lục Nhan thản nhiên nói: "Tôi đã học được cách thức vận khí này từ lâu, vì thế mới thành thạo như vậy, mọi người mới tiếp xúc lần đầu, có thể đạt tiêu chuẩn ấy đã rất lợi hại rồi."

Nhưng mà, cô ấy không nói những lời này còn đỡ, vừa nói ra càng khiến khuôn mặt của những người khác thêm tối sầm.

À.

Vậy nên mới nói, khi bọn họ vui mừng vì cuối cùng cũng được tiếp xúc với cách thức vận khí này, người ta đã học được "từ lâu"? Thế thì rốt cuộc giữa bọn họ chênh lệch bao nhiêu cấp bậc?!

Mặc dù biết ý của Lục Nhan muốn an ủi bọn họ, nhưng sao lại cảm thấy đau xót như vậy?!

...

Ha ha ha ha!

Đám người Ngưu Tinh Hải cười nắc nẻ.

Đắc ý.

Cho mấy người tha hồ đắc ý.

Nhìn biểu cảm của những thiên tài này, tâm trạng của bọn họ rất thoải mái, ngay cả Cao Tiểu Tinh cũng không nhịn được cười trộm, lâu lắm rồi không thấy dáng vẻ này của anh trai...

Rất ngốc nghếch.

"Không hổ là chị gái."

Lục Minh có thể nói gì?

Xem ra chị gái thật sự đến góp vui với mình!

Vầng trăng nhanh chóng đi tới điểm kết thúc.

Soạt...

Trong chớp mắt, hầu như tất cả vầng trăng đồng thời biến mất.

Đã hết thời gian rồi ư?

Tinh thần của mọi người rất nghiêm nghị.

Đi tới điểm kết thúc của tầng núi thứ ba, nơi đó, bia mộ quen thuộc xuất hiện ở vị trí ấy, có điều, lần này trên bia mộ lại không có bất kỳ hình ảnh nào.

Trống rỗng!

"Dùng vầng trăng... tấn công bia mộ..."

"Người có uy lực mạnh nhất sẽ đạt hạng nhất!"

Giọng nói của Nguyệt Ảnh văng vẳng bên tai.

Ồ.

Tấn công!

Mọi người đã hiểu rõ.

"Để tôi ra tay."

Cao Thiên Lang là người đầu tiên đứng ra.

Ầm!

Kiếm khí như vòng tròn.

Vầng trăng lướt qua một quỹ tích hoàn hảo, mạnh mẽ đâm vào bia mộ.

Ùng...

Dấu ấn Nguyệt Ảnh của Cao Thiên Lang lóe lên, phía sau xuất hiện số liệu, trình độ cảm ngộ: 110%!

Mọi người chấn động.

110%?!

Đợi đã...

Tại sao uy lực lại vượt quá 100%?!

"Vầng trăng vốn là cách thức vận kiếm khí thông thường nhất, tôi đã thay đổi đôi chút, tăng thêm ý niệm."

Cao Thiên Lang hờ hững nói.

Mạnh!

Tinh thần của mọi người chấn động.

Thì ra... ngoại trừ Lục Nhan, thiên phú của Cao Thiên Lang cũng mạnh mẽ như vậy!

Thật là...

"Cứ tùy ý thôi."

Mấy người Triệu Vân Sơn cũng lần lượt đi tới.

Triệu Vân Sơn, 90%.

Ngô Hồng Phi, 80%.

Vương Hiên: 100%.

...

Mọi người lần lượt phóng ra vầng trăng.

Có điều, không thể không nói, những kiếm tu này vốn dĩ cũng là thiên tài, ngay cả hai kiếm tu bốn sao đều 80% và 90%!

Sát hạch mới bao lâu?

Chỉ có thể nói, thật ra ai cũng là thiên tài!

Có điều, trên bia mộ vẫn chưa hiển thị xếp hạng.

Những số liệu kia lóe lên, sau đó biến mất.

"Có phải đang đợi nhóm Lục Nhan không?"

Ngưu Tinh Hải bỗng nhiên nói.

À.

Lúc này mọi người mới tỉnh ngộ.

Tuy nhóm Lục Nhan nói không tham gia truyền thừa, nhưng lúc này đã ở sâu trong tầng núi thứ ba, xem ý của Nguyệt Ảnh thì cũng cần kiểm tra mới được.

"Em tới đi."

Lục Nhan nói với em trai.

Thẻ Nguyệt Ảnh nằm trong tay Lục Minh, có lẽ anh ra tay mới có hiệu quả.

"Được."

Lục Minh khẽ gật đầu.

???

Trong lòng đám người Cao Thiên Lang liền thấy khó chịu.

Bọn họ biết thực lực của Lục Nhan mạnh mẽ, nhưng không đến mức bổ thêm một kiếm cũng không muốn ra tay, lại để chuyên gia chế tạo thẻ bài như Lục Minh ra tay, cô ấy xem thường bọn họ đến mức nào?!

"Tức quá đi."

Ngô Hồng Phi thầm thì một câu, trong lòng anh ta cũng không hề thoải mái.

Lúc này đây, Lục Minh tiến lên phía trước.

Anh vốn định tùy tiện chế tạo một vầng trăng để ném ra, dù sao làm một đống lớn thẻ vầng trăng, với thực lực của anh hiện nay thì chắc cũng được 60% 70%.

Có điều, khi nghe thấy Ngô Hồng Phi thì thầm, anh mới hồi phục tinh thần lại.

Đợi đã.

Hình như bọn họ hiểu lầm chị gái?

Ừm...

Tuy Lục Nhan vốn không quan tâm, nhưng Lục Minh cũng không muốn người khác hiểu lầm chị gái. Anh quan sát sắc mặt của mọi người, suy nghĩ khẽ xoay chuyển, lập tức nghĩ ra cách.

Có điều, phải nói xin lỗi với các kiếm tu rồi, đừng buồn nhé.

Thật đó.

Bởi vì rất nhanh thôi, mọi người sẽ càng buồn bã hơn...