Bậc Thầy Thẻ Bài

Chương 116: Không có truyền thừa thì mình tự tạo!

Di tích truyền thừa.

Vυ't!

Vυ't!

Ánh kiếm lóe sáng.

Ngô Hồng Phi đi ra từ thác nước, sắc mặt đầy vui mừng.

Mạnh thật!

Thác nước này dường như mang trong mình sức mạnh thần bí khiến cho độ ngưng tụ kiếm khí của anh ta nâng cao vượt bậc, lúc chiến đấu có thể phát huy uy lực mạnh hơn nhiều!

"Cuối cùng mình cũng trở nên mạnh hơn rồi."

Ngô Hồng Phi mừng rỡ.

Sự khác biệt giữa anh và đám thiên tài kia nằm ở đâu?

Chính là chỗ này!

Sự chênh lệch tu vi năng lượng chỉ chiếm một phần trong thực lực!

Kiếm thai, kiếm khí... vân vân.

Nâng cao toàn diện mới có thể mạnh mẽ thật sự!

Lần này.

Lời to rồi!

Sau khi đi qua vài điểm thí luyện, anh ta vô cùng hài lòng. Kiểu tu luyện ở trình độ này có thể rút ngắn khoảng cách giữa anh ta và những người kia trên diện rộng. Lần truyền thừa này...

Có lẽ anh ta có thể tranh giành!

"Đáng tiếc."

"Không có tài nguyên dành cho chuyên gia chế tạo thẻ bài."

Chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao đi cùng anh ta hơi thất vọng.

"Không sao."

Ngô Hồng Phi vỗ vai anh ta: "Yên tâm, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt đâu."

"Ừ."

Chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao thở dài.

Lần này, chắc chỉ có thể như vậy thôi.

...

Nơi nào đó.

Cao Thiên Lang ra khỏi một điểm thí luyện.

Sau khi được ngọn lửa sen đỏ tôi luyện, kiếm thai của anh ta đã mạnh hơn nhiều!

Mỗi thí luyện trong truyền thừa Nguyệt Ảnh đều rất mạnh. Sau khi đi qua những nơi đó, thực lực của anh ta đã nâng lên không ít, sức chiến đấu cũng tăng lên trên diện rộng!

Lục Nhan...

Triệu Vân Sơn...

Khoảng cách giữa tôi và các người ngày càng rút ngắn rồi!

Ánh mắt của Cao Thiên Lang kiên định.

Anh ta cũng không thiếu thốn tài nguyên.

Nhưng có những thứ dù có đủ tài nguyên cũng không có tác dụng gì. Thứ có thể dùng tài nguyên để nâng cao chỉ có tu vi, còn những thứ khác thì sao?

Chỉ có thể tu luyện!

Vì vậy, anh ta luôn kém đám thiên tài đỉnh cao kia đôi chút.

Mà bây giờ...

Anh ta đều đã có rồi!

Cao Thiên Lang anh đã tiến gần hơn đến năm sao đỉnh cao!

Đương nhiên, điều đáng tiếc duy nhất chính là lần này anh ta không tranh đoạt tài nguyên được cho em gái.

"Không sao."

Trái lại Cao Thiên Tinh rất vui vẻ.

Kết giới lần này không quá khó, chẳng qua tốn một chút thời gian.

Tuy sức chiến đấu không tốt, nhưng cô ta vẫn là một chuyên gia trận pháp có truyền thừa, vì thế khi phá giải cũng không quá khó khăn.

Còn về bốn sao...

Cô ta tin sẽ không lâu nữa đâu.

Chỉ cần có thể giúp anh trai nâng cao thực lực, coi như lần truyền thừa Nguyệt Ảnh này không uổng công vô ích!

"Yên tâm."

Cao Thiên Lang đứng dậy.

Khí thế rợn người toát ra từ trên người anh ta.

Lần truyền thừa này, anh ta chắc chắn sẽ đi tới cuối cùng!

...

Lúc này, thực lực của tất cả các kiếm tu đều đã tăng mạnh.

Vị trí tiến vào di tích truyền thừa của họ không giống nhau, thế nên trình tự thí luyện cũng khác nhau. Nhưng hầu như họ đã đi qua hết một lượt các truyền thừa.

Kiếm thai, kiếm gan, kiếm tâm...

Những thứ này đều chỉ có tăng lên chứ không có giảm xuống.

Cuối cùng, bọn họ trải qua tất cả mọi khó khăn, đi tới chân núi.

Người đầu tiên đến nơi là Ngô Hồng Phi!

Tuy thực lực khá cao nhưng có những thí luyện anh ta vẫn không đi đến cùng được, vì vậy anh ta đã kết thúc nhanh nhất có thể và đến nơi đây đầu tiên.

Dưới chân núi, hình như có một cánh cửa khổng lồ.

"Trận truyền tống sao?"

Chuyên gia chế tạo thẻ bài bên cạnh anh ta như có điều suy nghĩ.

Lúc này, con đường đi qua đỉnh núi chỉ có nơi đây. Nguyệt Ảnh đã để lại cánh cửa như vậy, chắc cũng hy vọng bọn họ có thể đi qua nơi này.

Người luyện kiếm có ý chí yếu ớt không thể tiến vào.

- Nguyệt Ảnh.

"Đây là thí luyện ý chí ư?"

Ngô Hồng Phi phấn chấn tinh thần.

Xem ra, ý chí của bọn họ cũng có thể tăng lên.

"Đi thôi."

Anh ta bước vào cửa truyền tống trước.

Sau đó...

Không có bất kỳ phản ứng nào.

Hử?

Ngô Hồng Phi gãi đầu, sai cách thức rồi sao?

"Chẳng lẽ cứ trực tiếp đi qua ư?"

Ngô Hồng Phi thử trực tiếp đi vào cánh cửa, đi lêи đỉиɦ núi.

Vù...

Một luồng khí mạnh mẽ đánh anh ta về chỗ cũ.

"Không được."

Ngô Hồng Phi chau mày.

Không đi qua nơi này, không có được sự đồng ý của Nguyệt Ảnh thì hình như không thể lêи đỉиɦ núi được!

Nhưng...

Phải đi qua nơi này như thế nào đây?

Đi qua?

Bò qua?

Trườn qua?

Ải kiểm tra bằng ý niệm này hình như hơi kỳ lạ nhỉ.

Ừm...

Ngô Hồng Phi nhìn chằm chằm cửa truyền tống trước mặt. Anh ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm? Thông thường mà nói, kiểu cửa truyền tống này rất hay thấy trong truyền thừa, dùng để...

Đợi đã.

Ngô Hồng Phi bỗng phát hiện ra chỗ nào đó không ổn lắm.

Cửa đâu?!

Chẳng phải trung tâm cửa truyền tống nên có một cánh cửa ánh sáng sao?

Mà bây giờ...

Chỉ còn lại khung cửa!

Cửa đâu?

"Chắc cửa truyền tống vẫn chưa được khởi động."

Chuyên gia chế tạo thẻ bài do dự.

"Để tôi xem thử."

Anh ta nhìn trái ngó phải, nhưng không phát hiện ra bất kỳ kết giới nào.

"Lạ nhỉ."

Ngô Hồng Phi cảm thấy kỳ lạ.

Trên đường đến đây, những thí luyện họ gặp đều rất dứt khoát, sao đến đây lại trở nên kỳ lạ nhỉ?

Chết tiệt!

Kiếm tìm một hồi mà chẳng có kết quả, bọn họ không khỏi lo lắng.

Mà đúng lúc này, Lục Minh và chị gái đi từ trong rừng ra.

"Mấy người cũng đến rồi ư."

Ngô Hồng Phi cảnh giác.

Tuy Lục Nhan không tham gia truyền thừa, nhưng ai biết được chữ ngờ chứ?

"Yên tâm."

"Tôi không có hứng thú với thứ truyền thừa rách nát này của các anh đâu."

Sắc mặt của Lục Nhan bình thản.

Ha ha.

Ngô Hồng Phi cười gượng.

"Đang tìm gì đấy?"

Thấy bọn họ đang nghiên cứu ở gần cánh cửa, Lục Minh tò mò đi tới, lập tức kinh ngạc: "Thì ra là kết giới vô hình trong truyền thuyết?"

"Hử?!"

Đôi mắt của Ngô Hồng Phi sáng ngời: "Kết giới vô hình gì đó?"

"Mọi người chưa từng nghe nói tới sao?"

Lục Minh nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái: "Kết giới vô hình chính là..."

"Lục Minh!"

Lục Nhan chợt lên tiếng.

"Ồ, không có gì."

Lục Minh lập tức ngậm miệng: "Nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm rồi, ha ha."

Có vấn đề!

Hai người Ngô Hồng Phi liếc nhìn nhau hiểu ra được điều gì đó.

Nơi này quả nhiên có kết giới.

Nhưng kết giới này hình như có liên quan đến bí mật nào đó nên bọn họ mới không chịu nói.

"Lục Nhan."

Ngô Hồng Phi đi tới: "Kết giới kia..."

"Tranh đoạt truyền thừa phải dựa vào thực lực của bản thân."

Lục Nhan bình thản nói: "Ngô Hồng Phi, cậu quên mất lời mình từng nói rồi ư? Chúng ta bước vào truyền thừa thì chính là đối thủ, không ai nợ ai!"

"Tôi biết."

Ngô Hồng Phi ngại ngùng: "Chẳng phải mấy người không tham gia tranh đoạt sao."

"Thì đã sao nào?"

Vẻ mặt của Lục Nhan hờ hững.

"Cô nghĩ thử xem."

"Thực lực của bọn tôi khá yếu."

"Còn chưa tham gia hết thí luyện, chỉ có thể đến trước bàn bạc tình hình. Nhưng nếu cô cứ làm lỡ thì giờ ở đây, đợi đến khi đám người kia đến thì không còn bất kỳ ưu thế gì nữa đâu."

Ngô Hồng Phi nói một cách khẩn cầu.

"Dựa vào bản lĩnh của chính mình."

Lục Nhan bình tĩnh nói.

"Được rồi."

Ngô Hồng Phi nhụt chí.

Anh ta cũng biết.

Đây rõ ràng là tranh đoạt truyền thừa, chuyện xin đối thủ giúp đỡ đúng là có hơi khó tin, nhưng anh ta thật sự rất khao khát.

Anh nghĩ thử xem...

Thí luyện phần trước của truyền thừa Nguyệt Ảnh lớn mạnh như vậy, còn phần sau thì sao? Nếu bởi vì không thể hóa giải kết giới mà bị kẹt ở đây thì anh ta sẽ điên mất!

"Đúng thế..."

Lúc này Lục Minh mới nói thầm vài câu: "Những người phá giải được thừa truyền đều là kiếm tu, chúng tôi có vào trong cũng chả được gì, đi theo mấy người cũng chỉ phí công."

Ý này...

Ngô Hồng Phi chợt động lòng.

"Vậy đi."

Ngô Hồng Phi khẽ cắn môi: "Tôi cho cậu một tấm thẻ năng lượng năm sao có được không?"

Hả?

Đôi mắt của Lục Minh tỏa sáng.

Cấp năm sao ư?

"Chị ơi?"

Anh nhỏ giọng nhìn về phía Lục Nhan.

Lục Nhan vẫn bình thản như thể không nghe thấy câu này.

"Được rồi."

Lục Minh nhụt chí.

"Thêm tấm nữa nhé?"

Ngô Hồng Phi nói một cách thận trọng, Lục Nhan vẫn không có phản ứng.

Mà lúc này, chuyên gia chế tạo thẻ bài bên cạnh Ngô Hồng Phi bắt đầu thì thầm.

Anh ta có một vài ý nghĩ.

Anh thử nghĩ xem.

Vì sao một truyền thừa kiếm tu đang yên đang lành lại có thêm một kết giới vô hình?

Có lẽ nào phần trước là truyền thừa kiếm tu, phần sau mới có phúc lợi cho những người hỗ trợ bọn họ? Rất có khả năng! Nhưng trình độ của anh ta có hạn!

Nhưng Lục Minh lại biết...

Trong tình huống thông thường đương nhiên là không thể, nhưng cậu ta là em trai của Lục Nhan, thỉnh thoảng Lục Nhan có được vài cuốn sách truyền thừa cổ xưa, cô ấy đưa cho em trai cũng là chuyện rất bình thường.

Cơ hội đang ở trước mắt, có thể bỏ qua sao?

"Truyền thừa..."

"Cậu thật sự không có cơ hội tranh đoạt sao?"

Chuyên gia chế tạo thẻ bài hỏi.

"Chắc là hết rồi."

Ngô Hồng Phi thở dài.

Ban đầu anh ta muốn vào đây thử xem Nguyệt Ảnh có vừa nhìn đã thích anh ta không, dù sao đôi khi rất nhiều truyền thừa chọn người cũng không cần phải là người mạnh nhất mà...

Bây giờ xem ra đã hết phim rồi!

"Vậy thì đúng rồi."

"Chúng ta không cần truyền thừa nữa, dù sao cũng không tranh được, tài nguyên chuẩn bị có tác dụng gì chứ?"

"Thà đi lên núi nhìn thử xem."

"Nếu còn những thí luyện khác, cậu có thể nâng cao thực lực nữa đó!"

"Đúng không?"

Chuyên gia chế tạo thẻ bài nhỏ giọng nói.

"Ý của cậu là..."

Ngô Hồng Phi động lòng.

Đúng vậy.

Dù sao cũng không có ý định tranh đoạt truyền thừa!

Tỷ lệ quá thấp!

Trong truyền thừa Nguyệt Ảnh này, thí luyện có thể nâng cao thực lực trên diện rộng, thay vì tranh giành một truyền thừa gần như không thể giành được, chi bằng cứ nâng cao thực lực còn hơn!

Nếu đã như vậy, những con bài chưa lật kia còn có tác dụng gì chứ?

Tất cả đều vô dụng!

"Đưa hết cho họ đi!"

Ngô Hồng Phi đã nghĩ thông suốt rồi.

Thế là hai người đi tới trước mặt Lục Nhan, lôi toàn bộ đồ đã chuẩn bị ra.

Thẻ năng lượng...

Thẻ phòng thủ...

Các loại thuốc...

Thậm chí còn có một vài linh thảo quý giá hiếm thấy trên thị trường.

Mấy thứ này rất đắt đỏ!

Đây là những thứ Ngô Hồng Phi và chuyên gia chế tạo thẻ bài kia đã chuẩn bị rất lâu, hầu như là những thứ cần dùng khi bọn họ chuẩn bị tranh đoạt truyền thừa lần này!

Mà bây giờ...

Bọn họ đã lấy tất cả ra!

"Thành công rồi!"

Lục Minh thầm mừng như điên.

Khi Ngô Hồng Phi lấy những thứ này ra, trong đầu anh cũng phối hợp với Ngô Hồng Phi hiện lên một bình luận – Bán nhà!

"Chị?"

Anh nhìn về phía Lục Nhan.

"Cũng được."

Lục Nhan khoát tay: "Tùy em vậy."

"Dạ."

Lục Minh vui mừng gom những món đồ kia lại.

Sau đó, anh đi đến trước cửa truyền tống gõ một hồi, nhìn có vẻ rất bận rộn, nhưng thực ra anh đang đợi thời gian: 5, 4, 3, 2,1!

Mở ra!

Lục Minh vung tay lên.

Ùng...

Trong khung cửa lớn hiện lên một cánh cửa ý niệm!

"Mở rồi kìa!"

Ngô Hồng Phi mừng như điên.

Thì ra là thế!

Cửa ý niệm!

Vượt qua sát hạch ý niệm mới có thể bước vào truyền thừa!

"Kết giới vô hình…"

Chuyên gia chế tạo thẻ bài cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Anh nhìn người ta đi?

Chuyên gia chế tạo thẻ bài hai sao đã có thể phá giải!

Một chuyên gia chế tạo thẻ bài năm sao như anh ta chỉ có thể đứng nhìn không!

Kết giới vô hình ư?

Ôi.

Coi như nộp học phí vậy, hy vọng Nguyệt Ảnh thật sự có thể truyền dạy lại một số kết giới cổ xưa…

"Đi thôi."

Hai người bước vào cửa ý nghĩ.

Ầm!

Ý niệm mạnh mẽ phủ xuống.

Có điều những ý chí này không hề gây ra tổn hại cho họ, ý niệm biến mất, trên người cả hai được in một dấu ấn Nguyệt Ảnh, sau đó biến mất trong cửa truyền tống.

"Thú vị đấy."

Lục Nhan như có điều suy nghĩ.

Sát hạch ý niệm ư…

Dấu ấn Nguyệt Ảnh được in lên hai người kia lại có liên quan đến thời gian họ chịu đựng!

Thời gian kiên trì càng lâu, dấu ấn Nguyệt Ảnh càng mạnh mẽ, tỷ lệ có thể tiếp thu truyền thừa lại càng lớn. Xem ra, giờ phút này, sát hạch truyền thừa đã bắt đầu!

Đương nhiên, những thứ này không liên quan gì đến bọn họ.

Lúc này, Lục Minh mừng rỡ nhìn "lệ phí" của hai người Ngô Hồng Phi để lại!

Quá đã!

Đây chính là tài nguyên được hai người tu luyện năm sao chuẩn bị kĩ lưỡng đó!

Mà bây giờ... tất cả đều thuộc về anh rồi!

Có những thứ này, thực lực của anh cũng có thể nâng lên một nấc thang mới!

Truyền thừa không có tài nguyên thì đã sao nào?

Không có thì mình tự tạo!

"Sao em làm được vậy?"

Lục Nhan tò mò.

Thật ra kết giới vô hình gì đó đương nhiên đều là nói bừa, cô ấy chỉ thấy sau khi em trai phóng ra một vài lá bài vào kết giới, cửa truyền tống kia lập tức biến mất.

"Thật ra cũng không có gì."

Lục Minh thật thà nói: "Không phải cửa truyền tống cần năng lượng sao... Em đã cắt đứt năng lượng của nó."

Đúng vậy, anh đã cắt đứt năng lượng.

Bản chất của thẻ tan biến chính là hấp thu năng lượng, thế nên Lục Minh đã dùng thẻ tan biến với cửa truyền tống, trực tiếp cắt đứt năng lượng của nó!

Đương nhiên, cửa truyền tống cấp bậc này đương nhiên không thể bị Lục Minh cắt đứt năng lượng.

Mười tấm thẻ tan biến cùng phát huy tác dụng, cùng lắm chống cự được khoảng mười phút, năng lượng không ngừng tuôn trào trong ảo cảnh sẽ khiến cửa truyền tống khôi phục như cũ.

Vì thế, anh chỉ cần đợi đến giờ là được!

Nếu đến giờ rồi mà vẫn chưa bàn xong điều kiện thì sao?

Ừm...

Lại phóng thêm mười tấm!

Chính là thô bạo một cách đơn giản như vậy đấy.

Lục Nhan im lặng.

Trong ấn tượng của Lục Nhan, cô tham gia truyền thừa này là vì lo em trai bị người ta bắt nạt, muốn rèn luyện anh. Bây giờ sao cô lại có cảm giác em trai mình đang đi bắt nạt người khác vậy nhỉ?

Ừm...

Ảo giác.

Nhất định là ảo giác.

Mà giờ khắc này, bỗng có hơi thở xuất hiện từ nơi xa, đôi mắt của Lục Minh lấp lánh: "Mồi… À, không đúng, có người đến rồi."