Lén Lút, Cùng Bác Sĩ Hà!

Chương 17: Thế Sao Em Còn Viết?

#BooMew

Nhìn thấy ánh mắt oán giận của Hà Thế Huân, Yến Minh Lam khẽ cười, cô thật sự cũng không biết rõ vì sao cứ luôn cảm thấy thích thú khi chọc giận người đàn ông trước mặt này.

Haizz cái tay còn đau dài là còn chọc được dài dài nha. Chọc cho anh ta xù lông, đến khi anh ta chạy thì nói với Bác Hà là xong.

Yến Minh Lam ngồi yên lặng một lúc lâu. Hà Thế Huân cũng im lặng, anh nhìn theo mấy cái gạch đầu dòng ghi chú mỗi chương của cô trong chương cũ, sao chép lại bắt đầu bấm bấm.

" Có thể đọc. " Hà Thế Huân trầm giọng nói.

Yến Minh Lma mắt nhìn vào cái máy tính bảng, đọc nội dung cũ một chút bắt đầu đọc nội dung của chương tiếp theo ra.

" Anh cẩn thận ôm cô, đặt cô xuống ngồi trên chiếc giường mềm mại, hai mắt ôn nhu nhìn cô khẽ hỏi.

Em ổn chứ? Có khó chịu ở đâu không? . . . "

Yến Minh Lam vừa nhìn ngắm những cây hoa đang nở ngoài vườn vừa ngâm nga vài ba đoạn của chương.

Hà Thế Huân im lặng, tay liên tục chạm vào bàn phím đánh ra từng câu từ của cô phát ra.

Mãi một lúc lâu, Yến Minh Lam dừng lại, uống một ngụm nước hỏi.

" Bao nhiêu từ rồi? "

" Bốn ngàn năm trăm từ. "

Yến Minh Lam gật gật đầu lại đọc thêm hơn một ngàn năm trăm từ nữa up lên.

Hà Thế Huân uống một ngụm nước, lại nhìn nhìn đồng hồ. Yến Minh Lam biết, anh đang bận nên cũng không dòng do gì nói.

" Hôm nay đến đây thôi, một tuần tôi chỉ viết ba đến bốn chương. Vì để không quá làm phiền anh nên một tuần anh đến đây hai lần thôi. "

" Viết ít như vậy? " Hà Thế Huân vừa nghe đến " một tuần đến hai lần " khẽ nhíu mày hỏi.

Chỉ hai lần gặp một tuần, thì biết bao giờ anh mới cưa đổ cô???

Yến Minh Lam gật đầu nói.

" Vì một chương dài tận ba ngàn từ nên viết bốn chương thôi, tôi còn thấy bốn chương một tuần là quá nhiều. "

" Viết ít như vậy em vẫn có tiền? "

Yến Minh Lam lắc đầu cười khổ.

" Có thì có nhưng chỉ vài trăm, tiền điện còn không đủ, nếu không phải vì nhận tiền hợp đồng viết độc quyền cho kênh đó thì chắc chắn sẽ không kiếm được bao nhiêu. "

" Thế sao em còn viết? "

" Tôi nghĩ học sớm, mà lại rất lười đi ra khỏi nhà, viết truyện vừa là đam mê lại vừa là một công việc phù hợp nhất với tôi. Ngồi yên một chỗ, tay bấm mắt nhìn không hề mệt nha. "

" Ồ! " Hà Thế Huân gật gật đầu đứng dậy rời đi.

Yến Minh Lam cười cười " tạm biệt " anh một cái cũng im lặng.