Tôi Đóng Vai Nhà Tiên Tri Trong Tổ Cứu Thế

Chương 3: Mười giây.

Mười giây.Đây là Bạch Lệnh ở thí nghiệm năng lực lúc sau phát hiện kết quả .

Năng lực này tựa hồ cùng chính mình ý thức có thể trầm xuống nhiều, ít để làm phán đoán căn cứ. Trước mắt ý thức Bạch Lệnh chỉ có thể lặn xuống nhìn thấy một khoảng thời gian sau, nói về năng lực này hiện tại chỉ có thể nhìn trộm ‘mười giây về sau’ tương lai .

So sánh với ‘Bạch Lệnh’ ở thế giới này, năng lực trình độ này quả thực có thể nói là râu ria đến làm người không nhịn được bóp cổ tay thở dài...

Tuy rằng không biết Bạch ‘Lệnh’ ở thế giới này rốt cuộc có thể ở "ý thức Hải Dương" lặn xuống bao lâu, và nhìn thấy tương lai trong bao lâu, nhưng theo thông tin trong nhật ký ba năm sau, Bạch Lệnh cảm thấy đại khái số với chính mình hẳn là lớn hơn hiện tại gấp trăm triệu lần.

Chà, nó giống như ‘khoảng cách’ giữa các ngón tay bạn, và bạn có thể dễ dàng bù đắp nó bằng cách luyện tập nhiều hơn!

Xoa xoa thái dương, lòng bàn tay ấn vào cuốn nhật ký, Bạch Lệnh ánh mắt lại trở nên nghiêm túc: “Bất quá, cũng không phải hoàn toàn không có tin tức tốt.”

Nếu dựa theo ‘Bạch Lệnh’ ở thế giới này cách nói, mỗi lần sau khi sử dụng năng lực, hắn đều sẽ có cảm giác phi thường suy yếu và mỏi mệt, cả người phảng phất thân thể bị đào rỗng giống như hư không.

Đây là cái giá rất lớn để trả giá cho việc sử dụng năng lực này. Và đó cũng là lý do tại sao bản thân ‘Bạch Lệnh’ ở thế giới này lại miễn cưỡng hạn chế sử dụng năng lực này.

Nhưng là Bạch Lệnh phát hiện, chính mình tựa hồ không có trên phương diện này phiền não.

“Tuy rằng nói cũng có thể hiện tại năng lực quá mức nhỏ yếu nguyên nhân, nhưng ta sáng nay đã dùng gần trăm lần, cũng chưa từng cảm thấy mệt mỏi. Mà dựa theo nguyên thân thế giới này cách nói, ở thời điểm năng lực nhỏ yếu, một giờ hắn cũng chỉ dám sử dụng năng lực này nhiều nhất hai lần....”

Vuốt ve cằm, Bạch Lệnh nghĩ ra một cái kết luận :“Nói cách khác kế hoạch năng lực BUG này, tựa hồ là thành công rồi?”

Chính mình hiện tại đã là một ‘người chết’, có thể sử dụng khả năng ‘tiên đoán’ này vô hạn mà không cần phải trả giá bằng tuổi thọ của mình?

Nếu thật là nói như vậy...

Hung hăng mà chụp mạnh vào mặt bàn, Bạch Lệnh tái nhợt trên mặt trào ra vui sướиɠ tươi cười:“Haha...Ta đây hiện tại đã có thể xưng là một siêu năng lực giả?!”

Wuhu! Vui quá đi!

‘Biết trước tương lai’ năng lực mặc kệ đặt ở cái gì tác phẩm đều là BUG cấp bậc, để hạn chế những bug đó, người sáng tạo đã phải rất vất vả để hạn chế và khóa khả năng này. Nhưng bây giờ, với tư cách là một nhà ‘tiên tri’ năng lực giả xuất chúng, hoàn toàn không phải chịu bất cứ hạn chế nào!

Nói cách khác, bạn muốn biết, xem về tương lai sau này đều được bất cứ khi nào nghĩ đến!

Sờ sờ lỗ đạn trên ngực, Bạch Lệnh trên mặt tươi cười dần dần biến mất không còn.

“Nhưng thế giới này dường như khá nguy hiểm,” hắn nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, “và theo những gì được nói trong nhật ký, trong khoảng thời gian tới, thế giới sẽ trở nên nguy hiểm hơn...”

Sẽ ngày càng nhiều quái vật mang tên ‘dị chủng’, và ngày càng có nhiều thảm họa hơn. Tương lai trong một vài năm nữa, điều kiện sống của con người sẽ dần bị thu hẹp, suy yếu, thâm chí diệt vong.

Nằm trên bàn, Bạch Lệnh thở dài thườn thượt :“Dù bây giờ đã là siêu năng lực giả, nhưng là tóm lại vẫn là hết đường xoay sở a.”

Bạch Lệnh nhìn lòng bàn tay nhợt nhạt và không màu sắc của mình hoàn toàn không nhìn thấy đường gân của mạch máu trên lòng bàn tay: “Hiện tại cần thiết là có thể tìm được một cái hữu dụng lẩn tránh tương lại tại nạn phương pháp, hơn nữa trước mắt hiện tại mình còn là một khối ‘thi thể’.”

Cứ việc trước mắt thoạt nhìn chính mình có thể chạy có thể nhảy , nhưng nếu để như vậy mà không quan tâm, chính mình chính là sẽ có mùi thối nha...

Hơn nữa theo thời gian trôi qua không chuẩn, chính mình chậm rãi sẽ xuất hiện một ít bánh trướng, nổ tung, tràng chảy ra, chậm chí rất nhiều có thể sẽ biến thành một bộ xương khô...

Tê!

Chỉ là nghĩ như vậy một chút, Bạch Lệnh liền có cảm giác sợ hãi!

Không sai, cần thiết phải tìm được nơi để lẩn tránh!

Ít nhất không thể cho cơ thể chính mình có mùi thúi!

Nghĩ đến đây, Bạch Lệnh tiếp tục lật xem cuốn nhật ký.

Không thể không nói, có lẽ bởi vì năng lực tiên đoán, nguyên thân thế giới này tư duy kín đáo không ít, chuẩn bị cũng nhiều hơn một chút.

Ít nhất, Bạch Lệnh đã tìm ra được một số biện pháp dành cho anh trong cuốn nhật ký, còn có một số phương pháp mà nguyên thân cung cấp có vẻ hiệu quả .

Ví dụ, tìm một chiếc quần tài để tự chôn mình, vẫn duy trì các chức năng sinh lý cần thiết, hoặc cho mình uống glucozơ, hoặc thậm chí hút một ít máu và các ý tưởng lộn xộn khác...

Mạnh tay chụp lại cuốn nhật ký, Bạch Lệnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ ta là quỷ hút máu sao?!”

Ngồi ở trên ghế, Bạch Lệnh tiếp tục nhìn xuống xem.

Nhìn trong chốc lát lúc sau, Bạch Lệnh nhẹ nhàng ‘Di’ một tiếng.

Tựa hồ phía trước chỉ là đùa cợt chút, ở phía sau nhật ký ghi lại có vẻ đúng đắn hơn nhiều.

“Thành lập một tổ chức?” nhìn dòng chữ này, Bạch Lệnh ánh mắt hơi hơi lập lòe, “Cũng là, rốt cuộc dựa vào ta một người cũng rất khó giải quyết được nhiều như vậy khó khăn.”

Nhưng là tổ chức nói.

Tuy rằng nói một tổ chức đủ tư cách có thể mang đến cho bọn ta rất nhiều tiện lợi, hơn nữa cũng có thể đề cao đối mặt nguy hiểm thời điểm ứng đối thủ đoạn, nhưng là muốn như thế nào thành lập tổ chức , như thế nào hoạt động nó, đối với Bạch Lệnh mà nói đều là mọi việc khó khăn...

Tuy nhiên, nó không phải là hoàn toàn không thể.

Ngón tay gõ mặt bàn, ánh mắt Bạch Lệnh một lần nữa đừng ở trang nhật ký đang mở ra.

Chính là vì dự phòng loại này tình huống, nguyên thân thế giới này đã cùng cấp cho Bạch Lệnh rất nhiều nhân tài xuất sắc. Quá khứ, hiện tại và tương lai của những nhân tài này đều được tóm tắt một cách súc tích và nằm gọn trong cuốn nhật ký.

Đối với những người có khả năng ‘tiên đoán’ , việc tìm ra nhân tài thường là chuyện rất đơn giản.

Một ‘Nhà tiên tri’ là người có thể nhìn xa hơn dòng chảy thời gian và phá vỡ dòng chảy của thời gian . Dưới con mắt của ‘nhà tiên tri’ , thời gian mà còn người không thể hiểu được chỉ là một chiếc đồng hồ có thể đếm được.

Có lẽ đối với ‘Bạch Lệnh’ trước đây, thế giới là cái dạng này.

Nhìn nhiều người được ghi tên trong cuốn nhật ký, Bạch Lệnh mỉm môi.

“Hãy xem nơi này trước đã”, hắn mở ra đi động bản đồ, ngón tay điểm ở chỗ nào đó,“Trước khi thành lập tổ chức, yêu cầu cần phải có trợ lý đủ giỏi.”

Nơi đó không quá gần nơi ở hiện tại của Bạch Lệnh, nằm ở ngoại ô thành phố, có phong cảnh đẹp, môi trường yên tĩnh, không khí trong lành, trái ngược hẳn với khu đô thị.Đây cũng là chuyện bình thường dù sao cũng là "‘nhà tang lễ’, lại gần khu dân cư thật sự là chuyện lạ.

Nhìn về địa điểm được gọi là “Tây Bình nhà tang lễ” , một nụ cười yếu ớt nở trên khuôn mặt nhợt nhạt của Bạch Lệnh.

“...Nói tóm lại, tôi cần phải tìm cách làm cho cơ thể mình không bị hôi thối và bị bắt ăn mòn thành xương.”