Người luôn bận rộn Thẩm Uyên thế nhưng cũng ở bên cạnh cùng cô ta xem báo chí.
Thẩm Mộng Vận nhìn khoá cô tự khoá mình trong phòng mấy hôm, nhưng dung mạo vẫn như cũ, nét mặt toả sáng, trên người không hề có một chút tiều tụy nào, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Cô ta rõ ràng nghe người hầu nói, cô không ăn không uống, cho rằng có thể nhìn thấy trò hề của cô.
Thẩm Miên Chi làm sao có thể để người khác dễ dàng nhìn thấy chính mình trở thành trò hề, cô ra cửa luôn phải tinh xảo đến từng chân tơ kẽ tóc, trang điểm kỹ lưỡng.
Thẩm Mộng Vận gọi cô một tiếng: “Chị, cuối cùng chị cũng chịu ra ngoài, trường học chị cũng không đi, chị có biết là bọn em đều rất lo lắng cho chị không.”
Thẩm Miên Chi nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt chỉ nhẹ nhàng đảo qua cô ta, cũng không thèm quay lại. Hai mắt cô mà nhìn cô ta nhiều thêm chút nữa, đều cảm thấy giảm thọ, cô không thèm nhìn nữa, tiếp tục đi.
Thẩm Uyên buông báo xuống, lạnh mặt: “Đứng lại.”
“Mộng Vận không so đo hiềm khích trước đây, mới xuất viện liền tới tìm em, em lại đem nhân gia lượng, gia giáo đi nơi nào? Vô pháp vô thiên có phải hay không?”
Thẩm Miên Chi dừng lại bước chân, nhếch môi nhìn hắn: “Anh có tư cách gì mà quản tôi.”
Thẩm Uyên là đứa con riêng, là kết quả của việc ba cô cùng người người phụ nữ khác làm loạn trước khi kết hôn mà có, lớn hơn cô 7 tuổi. Lúc cô năm tuổi, hắn mới nhận tổ quy tông.
Bọn họ không phải cùng một mẹ đẻ ra, cảm tình vốn là lạnh nhạt, từ sau khi cha mẹ qua đời, hắn trong tối ngoài sáng luôn quản giáo cô, cô cảm thấy hắn không xứng.
Chỉ là một đứa con riêng mà cũng muốn quản đến trên đầu cô.
Hơn nữa hắn thế nhưng lại tự mình đính hôn cho cô, liên hôn cho cô, đối tượng liên hôn là ông trùm dầu mỏ ở khu vực Trung Đông, người cô cũng chưa từng gặp qua mà hắn lại tự mình làm chủ mà bán cô đi.
Việc này khiến cô tức đến không thở nỗi, nhưng mà không sao cả, cô không gả là được rồi. Nếu hắn thích như vậy, chính hắn tự thu thập sạch sẽ mà gả đi.
Càng làm cho cô tức giận hơn là, hắn để vệ sĩ bên người cô bỏ chạy, cô mới lọt vào kiếp nạn này.
Thấy ánh mắt cô càng là không vui không mừng. Thẩm Uyên thấy tính tình này của cô, mắt sáng lạnh lẽo từ mắt kính mạ vàng vừa lóe, thần sắc ơi đáy mắt bị che giấu, môi mỏng nhấp nháy, giận không thể nói.
Trầm ổn như hắn, mỗi khi cùng cô nói hai câu, là có thể bị cô làm cho tức giận đến chết khϊếp.