Thân ảnh đỏ tươi nhàn nhã, diễm lệ ngồi trên một tán cây, chân dài duỗi thẳng, tú bào bách hoa kim điệp nhẹ nhàng tung bay theo cơn gió, khuôn mặt tuấn tú bị che khuất bởi mặt nạ huyết liên, diễm thần khinh câu, thần thái tà mị, đôi mắt âm lãnh, sắc bén như chim ưng, xuyên qua bóng đêm quan sát sắc mặt đại biến của Y Y, bạc môi nhếch lên một độ cong hoàn mỹ…
“Trẫm vẫn chưa mời ngươi đến, bây giờ ngươi có thể trở về Mẫn Hách vương phủ của ngươi rồi.” Khuôn mặt ôn nhu nổi lên lãnh ý, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Y Y, thần sắc lăng nhiên.
“Hoàng Thượng, bổn vương muốn đi đâu, ngươi đều không có quyền can thiệp,” Tế mắt híp lại, hắn một tay chống cằm dưới, tấm mắt dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt, “Bổn vương, chỉ là nhàn rỗi, muốn đến xem tiết mục “hành vi phóng đãng” của hoàng phi mà thôi.”
“Ngươi!” Quả thật là miệng chó không thể khạc ra ngà voi! Y Y mắt lạnh nhìn hắn cười đến thật quyến rũ, bỗng nhiên nén giận mỉm cười, “Như thế nào, một nữ nhân “thế thân” không thỏa mãn được ngươi, cho nên bỏ chạy đến nơi này muốn tìm chút lạc thú sao? Mẫn Hách Vương gia, ham mê biếи ŧɦái của ngươi quả thực vẫn không thay đổi, tục ngữ không phải nói, “cẩu không đổi được thì ăn thỉ” sao? Nói vậy, Vương gia tri thư đạt lễ, học vấn uyên thâm, nghe qua chắc cũng hiểu đi?”
Không biết vì sao, đối với Phù Vân Khâu Trạch, đầu óc liền trở nên trì độn, nhưng gặp gỡ Mẫn Hách yêu nam, nàng có thể đối đáp liền tay, ăn một trả mười!
Sắc mặt trầm xuống, Mẫn Hách chậm rãi thu hồi thần thái vui cười, chính là lạnh lùng nhìn nàng, quả nhiên, lời nói mới rồi, thật sự mang lại đã kích không nhỏ.
“Dù vậy, bổn vương cũng coi như hoàng phi khen trật rồi.” tiếng nói trầm thấp vang lên, mơ hồ cất dấu lửa giận.
“Ngươi thích Y Y?”
Phù Vân Khâu Trạch đang đứng trầm mặc một bên, đột nhiên mở miệng; lời vừa nói xong, khẽ liếc nhìn về phía Y Y, nhìn nàng cơ hồ tròng mắt đã muốn rơi ra ngoài, khẽ mỉm cười, sủng ái mà nhéo nhéo gò má của nàng.
“Hắn thiếu chút nữa gϊếŧ ta, Khâu Trạch, ngươi đang đùa cái gì?” Y Y cắn răng nói, thật sự không rõ hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Nhưng mà, hắn cũng không có gϊếŧ chết nàng, không phải sao? Trong đình hoa sen, không có một đao lấy mạng của nàng; trong cuộc tỷ thí, cố ý bại bởi nàng, hơn nữa, khi cùng sa vào cạm bẫy, còn chủ động cứu mạng của nàng.” Hắn lạnh lùng cười, đôi mắt màu tím lóe ra tinh quang, lại lạnh lẽo như một nhát dao, đâm thẳng vào tim nam tử đối diện.
Cho nên, Mẫn Hách lần này tới đây, cũng không phải chỉ vì xem diễn, đơn giản như vậy.
“……”
Nàng đột nhiên trong lúc đó không thể nào biện giải, chính là cứng ngắc, ngiêng đầu, liếc nhìn về phía Mẫn Hách yêu nam đang ngồi trên cây, mặt nạ huyết liên dưới ánh trăng tà mị thiêu đốt , đỏ bừng diễm lệ như một ngọn lửa.
Nửa khắc, Mẫn Hách yêu nam khẽ cuối đầu, đồng thời chăm chú nhìn về phía hai người, ánh mắt tinh tế di dời đến cần cổ trắng noãn của nàng, ánh mắt thâm thúy di động, khóe môi tà nghễ lại dật ra một nụ cười yêu nghiệt.
“Nàng là phượng phúc, cho nên vận khí tốt chăng? Có thể nhiều lần sống sót, thoát khỏi lòng bàn tay của bổn vương , chỉ một người, hoàng phi Y Y, tuy rằng nhìn biểu tình ghen tuông của Hoàng Thượng rất là thú vị, bất quá, chẳng lẽ hoàng phi, ngươi chưa từng cùng hắn nói qua, nguyên nhân chân chính mà bổn vương chưa muốn gϊếŧ ngươi?”
Phù Vân Khâu Trạch trên mặt cứng đờ, chậm rãi nghiêng đầu nhìn Y Y đang chột dạ.
“Nàng có chuyện gì gạt ta?”
“Cái kia……” Ho nhẹ một tiếng, nàng hung tợn trừng mắt, liếc mắt nhìn tên Mẫm Hách yêu nam ung dung trên cành cây, cười đến thật khoái hoạt, lại nhìn thấy thần sắc bi thương của Khâu Trạch, rất là không đành lòng…
“Cũng… cũng không có gì, chỉ là, trong lần tỷ thí thuật pháp, pháp thuật trên người đột nhiên bạo tăng, có lẽ không phải là thuật pháp thật sự của ta.”
Vốn là không muốn đem nhược điểm của mình nói cho Khâu Trạch biết, sợ hắn biết rồi, sau này nhất định sẽ bắt nàng suốt ngày tu luyện pháp thuật, nhưng giờ phút này, nếu không nói ra, sẽ dễ dẫn đến hiểu lầm, nàng chỉ phải nột nột mở miệng.
“Thuật trung thuật!” Phù Vân Khâu Trạch nhăn mi.
Nếu là như thế, chỉ có Mẫn Hách phát hiện, kia cũng là thực bình thường, chẳng qua, vì sao nàng chưa từng nói qua cho mình biết?
Màu tím đôi mắt thấp thoáng một tia hờn giận, nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh rồi lại khôi phục vẻ lạnh lẽo như cũ.
“Xem ra, ngươi tựa hồ đối với thuật pháp của nàng cũng có chút hiểu biết? Nhưng Mẫn Hách Vương gia tựa hồ đó giờ cũng sẽ không vì đối thủ đột nhiên có chút “thay đổi” mà buông tay, không hạ đòn sát thủ, chẳng phải ngươi đã từng nói: thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót, kẻ chống lại ngươi, duy nhất chỉ có một con đường chết, không phải sao?”
Mẫn Hách thản nhiên nhìn Y Y, liếc mắt một cái.
“Như vậy là nói, Hoàng Thượng đang hy vọng bổn vương gϊếŧ hoàng phi?” Đôi mắt tà mị lóe lên một tia trào phúng, hắn cười nhẹ,“Xem ra, chỉ cần bộ dạng giống nhau như đúc, tùy tiện lưu lại một cái, đều có thể ?”
Lời nói của hắn là ám chỉ Sầm Nhi? Nàng cúi đầu, nhìn bàn tay to lớn đang nắm lấy bàn tay nhỏ của mình, năm ngón thon dài tinh tế, xiết chặt lấy năm ngón tay thon nhỏ, hành vi bá đạo lại ẩn chứa nhiều điểm ôn nhu.
Tâm ấm áp, nàng nhẹ nhàng tràn ra một chút ý cười, ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Phù Vân Khâu Trạch, trên khóe miệng, ý cười càng sâu.
“Ngươi……” Phù Vân Khâu Trạch nhất thời không khống chế được tâm trạng kích động.
“Chỉ là trò ly gián trẻ con của Mẫn Hách yêu nam, Khâu Trạch, chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng ta sẽ trúng kế của hắn sao?”
bàn tay nhỏ nhắn còn lại nâng lên, xòe ra trước mặt hắn, một viên dạ minh châu óng ánh sang ngời, lấp lánh hào quang nằm trong lòng bàn tay nàng, tỏa ra một loại ánh sáng mê hoặc, trong đêm tối, chiếu rọi khuôn mặt diễm lệ yêu kiều, Y Y cười, một nụ cười nhẹ nhàng như nước nhưng lại cất chứa ý tình nồng đậm, “Vẫn là, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ tin tưởng lời nói của hắn sao?”
“Ngu ngốc!” Bạc thần khẽ mở, khuôn mặt lạnh như băng phút chốc thả lỏng, ôn hòa như nước, nhu tình dào dạt.
Y Y trừng mắt, liếc mắt nhìn hắn một cái, không thể đổi từ nào khác sao? Vốn là lơ đãng ngẩng đầu, muốn dùng ánh mắt “trừng phạt” hắn, lại bị ánh mắt câu hồn của hắn câu dẫn, tựa như lâm vào đầm lầy, không thể tự kềm chế.
“Nếu như đã không thể châm ngòi ly gián, vậy liền cùng nhau đi gặp diêm vương, như thế nào?” tiếng cười yêu mị từ từ truyền đến, trên tàn cây, như có một trận mưa rào, những chiếc lá xòa xạt rơi xuống, bay tán loạn trong không gian.
Nhận ra sát khí nồng đậm, hai người ai cũng biến sắc, lui ra phía sau từng bước.
“Người tới a, Vương gia muốn gϊếŧ người , mau bảo hộ Hoàng Thượng!” Đang trốn ở bên trong những bụi hoa, Hồng công công đột nhiên nhảy ra, phe phẩy phất trần triệu hồi thị vệ.
Tại sao Hồng công công ở chỗ đó?! Y Y lại nhu mi, lại nghĩ đến lúc Phù Vân Khâu Trạch vỗ tay, chung quanh lập tức sáng bừng lên, phỏng chừng chính là Hồng công công ở phía sau “hậu trường” thao tác .
“Nhảy nhót tiểu sửu, cấp bổn vương lăn!” Ngón tay vừa lật, những chiếc lá đang là chã rơi rụng nhất thời dường như biến thành chủy thủ sắc nhọn, toàn bộ nhắm ngay thân ảnh Hồng công công, thẳng tắp vọt tới.
Không kịp kinh hô, cơ hồ là té bật ngửa, lồm cồm mà bò đi.
“Hoàng Thượng, nô tỳ đi tìm Mộc Hiệp sư phó!”
Mộc Hiệp? đôi mắt mặc sắc của Mẫn Hách lộ ra lãnh ý, nếu không phải người này đêm nay bị điều ra ngoài, chỉ sợ là mình cũng không có cơ hội xuất hiện vào lúc này.
Điểm nhẹ mũi chân, phiêu nhiên rơi xuống đất, hai tay chậm rãi đặt phía sau lưng, đứng trước mặt hai người, đúng là cảm thấy, mặt nạ tình lữ màu trắng này chướng mắt dị thường. (:D ghen ^^)
“Hoàng phi, mặt nạ này của ngươi thật kỳ dị, có cần ta đổi một cái khác cho ngươi không?” Nói xong, chiếc lá cằm trong tay, giấu phía sau lưng đột nhiên bắn ra.
Hai thân ảnh đang đứng cùng một chỗ nhất thời phải tách ra hai bên, trong khoảng thời gian ngắn, không rõ hắn đang muốn làm cái gì.
Nhưng mà, Mẫn Hách rất nhanh nắm bắt được cơ hội này, dùng tốc độ kinh người bay đến thân ảnh đơn độc của Y Y, trong nháy mắt, mị ảnh che phủ, y bào đỏ tươi quỉ dị tung bay, vững vàng xuất hiện ở trước mặt của nàng.
Gương mặt tuấn mỹ lại lộ ra một nụ cười yêu nghiệt.
“Y Y cẩn thận!” Phù Vân Khâu Trạch hét lớn, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.