Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa

Chương 3

Tiếng chuông báo động vang lên, lần này không phải là cô quấn lấy anh. Đồ Kiều Kiều cô cũng có tự tôn, với lại cô cũng không thiếu đàn ông, cho dù điều kiện của anh tốt thì đã sao? Điều kiện của cô cũng không thua kém ai. Cô chỉ một năm không có bạn trai, hơn nữa đúng lúc muốn cưới chồng mà thôi, vừa hay, lúc đó lại phát hiện họ Đan kia phù hợp với yêu cầu của cô, cô mới mở miệng theo đuổi anh.

Được cô theo đuổi là vinh hạnh của anh nha! Kết quả, người đàn ông kia từ chối cô thì thôi, còn nói khó nghe như vậy, háo sắc? Hai chữ này chính là vũ nhục Đồ Kiều Kiều cô!

Cái gì mà người được đề cử làm chồng? Khϊếp! Mắt cô bị mù rồi sao?

Đêm đó anh đưa cô lên núi, cô liền đá bay anh, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy anh lần nữa! Với lại cơ hội gặp mặt của hai người cũng cực nhỏ, dường như có thể nói là không có.

Dù sao cũng đã ký xong hợp đồng, cùng lắm chỉ chỉnh sửa một số chi tiết nhỏ, mà mấy chuyện đó đa số đều là cô làm việc với Lí thư ký, hoàn toàn không có cơ hội chạm mặt Đan Thiên Tề. Cô tưởng, hai người sẽ không gặp lại nhau nữa, nghe nói anh bàn giao xong khu nghỉ mát sẽ trở về tổng công ty.

Cô và anh không cùng xuất hiện, cô không muốn gặp lại anh, anh cũng không có hứng thú với cô. Thái độ của anh đã rõ ràng như vậy, nhưng cô lại không cam lòng, cô thừa nhận điều này!

Cô bị từ chối, hơn nữa lại bị từ chối thẳng thừng, hoàn toàn, tuyệt đối.

Loại nhục nhã vô cùng này quả thực là vết nhơ trong cuộc đời cô, mà đối với thủ phạm tạo nên vết nhơ đó, cô vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại!

Ai ngờ cô không đi trêu chọc anh ta, anh ta đã tự mình đưa lên cửa?

“Đan tiên sinh, sao anh lại đến trấn nhỏ của chúng tôi? Có chuyện gì sao?” Kiều nhan cười như hoa mê muội lòng người, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng ánh mắt của cô lại không có nửa điểm ý cười, dường như là bắn ra tia sáng lạnh.

Không có việc gì lại tới cửa, nhất định không có chuyện tốt!

Cô cũng không tự kỷ đến nỗi nghĩ Đan Thiên Tề hối hận vì đã từ chối cô, tự mình tới cửa để xin lỗi, mong cô đừng so đo với anh ta!

Loại chuyện này cho dù là trong tiểu thuyết tình yêu lãng mạn cũng sẽ không xảy ra.

“Tìm người, thuận tiện đi kiểm tra lần cuối.” Đan Thiên Tề đút hai tay vào túi quần, hôm nay anh không mặc vét, áo phông làm lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ, quần bò màu xanh đậm bao lấy hai chân dài rắn chắc. Bớt đi thành phần tri thức, anh như vậy trông có vẻ trẻ hơn rất nhiều, cũng rất mê người.

“Tìm người? Tìm người nào? Còn có, đi kiểm tra lần cuối là sao?” Đồ Kiều Kiều hơi hơi nhướng mi, không có tâm tình đi thưởng thức bộ dáng khó gặp này của anh.

Trai đẹp cô nhìn không ít, lại không kém anh…… Đúng, cô thừa nhận, vừa rồi khi thấy anh, cô có chút trợn tròn mắt. Nhưng mà chỉ là lập tức mà thôi, người vừa đẹp vừa cao, đương nhiên mặc cái gì cũng dễ nhìn, có gì mà phải kinh ngạc? Cô lập tức tỉnh táo lại.

“Đi kiểm tra lần cuối là ý gì? Trước khi không phải các anh đã cho người đến kiểm tra rồi sao, cũng xác định không có vấn đề, hơn nữa đã ký hợp đồng……”

“Đúng, hợp đồng đã ký, nhưng mà Đồ tiểu thư hẳn là còn nhớ rõ trên hợp đồng có ghi, nếu là cảnh vật không đủ tiêu chuẩn anh toàn, lúc nào T-K cũng có quyền hủy hợp đồng.” Đan Thiên Tề dừng một chút, con ngươi đen nhìn về phía cô. “Chắc là cô vẫn có chút ấn tượng, đúng không?”

“Đương nhiên là có.” Đồ Kiều Kiều trừng anh, cảm thấy anh đến đúng là mang theo phiền phức, nhưng người ta nói có tình có lý như vậy, cô cũng không thể nói gì, chỉ có thể miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười.

“Tốt, khu nghỉ mát ngày mai chính thức khánh thành, tất cả phòng đều đã được khách đặt kín, tôi hẳn là có quyền làm khách của khu nghỉ mát, đền trấn nhỏ của cô kiểm tra lần cuối?”

“Ha ha, đương nhiên là có quyền đó.” Đồ Kiều Kiều cười thực giả tạo, dường như không muốn tốn hơi thừa lời, “Không biết Đan tiên sinh muốn tìm người nào……”

“Không phải tìm cô.” Anh trả lời lạnh nhạt, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô cương cứng, con ngươi đen hiện lên một chút ý cười. Anh rất tò mò, không biết Đồ tiểu thư có thể nhịn được anh bao lâu.

Thật ra thì đến tìm người là thật, kiểm tra lần cuối chỉ là thuận miệng nói thôi. Anh vốn không tính làm vậy, nhưng vừa vào trấn đã gặp phải cô. Cô tiểu thư này vừa thấy anh đến thì mày lập tức nhăn lại, tuy rằng liền chuyển thành nụ cười, nhưng anh vẫn nhìn ra tia chán ghét chợt lóe qua trong mắt cô.

Ừ….. Xem ra tình cảm của Đồ tiểu thư đối với anh đã toàn biến mất, kết quả này là điều anh muốn. Đồ Kiều Kiều đẹp thì đẹp, nhưng anh vô phúc hưởng thụ.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng không biết tại sao anh lại dừng chân, còn nói dối là “Kiểm tra lần cuối”. Trong lòng nổi lên ý nghĩ ác liệt không nên có, muốn chỉnh cô gái này.

Điều này không tốt, nhưng anh lại không khống chế được miệng mình.

Hơn nữa nhìn thấy nụ cười trên mặt cô sắp không duy trì được nữa, trong lòng lại nhịn không cười trộm, cảm thấy tâm tình thật là tốt.

Đồ Kiều Kiều cố gắng hít sâu, nụ cười trên mặt đã biến thành dữ tợn, cô âm thầm nghiến răng, “Vậy xin hỏi Đan tiên sinh muốn tìm ai?”

Đan Thiên Tề thản nhiên liếc cô một cái.“Tôi có cần nói cho cô biết không?”

“Anh!” Không được, không thể tức giận, cô không thể xem nhẹ người dân trong trấn đang tò mò đứng xem kịch xung quanh, cô phải duy trì hình tượng! Khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng nặn ra nụ cười.“Ha ha a…… Không biết Đan tiên sinh muốn kiểm tra nơi nào trong trấn?”

Xem xong rồi thì cút đi!

“Kiểm tra dòng suối nhỏ sau trấn của cô trước đi.” Đan Thiên Tề chỉ đại một nơi. “Phiền Đồ tiểu thư dẫn đường.”

“Đương nhiên, đây là chuyện tôi phải làm.” Đáng tiếc nước suối không đủ sâu! Đồ Kiều Kiều tức giận nghĩ trong lòng. Dù không muốn, cô vẫn phải ngoan ngoãn dẫn đường.

“Đan tiên sinh, mời đi theo tôi.” Cô dẫn đầu, nâng bước chân.

Đan Thiên Tề nhàn nhã đi bên cạnh cô, lúc hai người đi qua một cửa hàng bán hoa, ông bác chủ quán đột nhiên chào hỏi bọn họ.

“Kiều Kiều à, cậu này là ai vậy?” Vừa hỏi, vừa tò mò đánh giá Đan Thiên Tề, cười rất là ái muội.

“Bác Phúc, bác đừng suy nghĩ lung tung.” Đồ Kiều Kiều liếc ông một cái. “Anh ấy là người phụ trách khu nghỉ mát, cháu dẫn anh ấy đi tham quan trấn nhỏ chúng ta một chút.”

“À à, là vậy à.” Bác Phúc cao thấp ngắm Đan Thiên Tề, một tay kéo Đồ Kiều Kiều sang một bên. “Kiều Kiều à, cậu này nhìn rất được, sao cháu không ra tay đi, không phải rất lâu rồi cháu không có bạn trai sao? Bác nhớ là được một năm rồi đúng không?” Ông đã cố gắng hạ thấp giọng nhất có thể, nhưng trời sinh giọng lớn, dù có hạ thấp giọng thể nào thì tiếng nói vẫn truyền khắp bốn phía.

Đan Thiên Tề đương nhiên cũng nghe được. Anh nhướng mày, thích thú liếc Đồ Kiều Kiều, thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, khóe môi nhịn không được gợi lên.

Một năm không có bạn trai? Nhìn tư sắc của cô, điều này thật đúng là không thể ngờ được.

Khóe mắt liếc thấy sự chế nhạo trên mặt Đan Thiên Tề, Đồ Kiều Kiều ảo não rêи ɾỉ trong lòng. Bác Phúc không có việc gì để làm hay sao, sao lại lôi chuyện cả năm nay cô không có đàn ông ra mà nói? Như vậy có vẻ cô rất không có giá trên thị trường nha!

“Bác Phúc, bác đừng nói lung tung!” Kéo tay bác Phúc, Đồ Kiều Kiều nhỏ giọng gắt.

“Bác nào có nói lung tung? Một năm nay cháu không quen bạn trai là sự thật nha!” Ông chưa bao giờ nói dối à!

A…… Đồ Kiều Kiều bất đắc dĩ nhắm mắt lại, một năm không có bạn trai không là vấn đề gì. Vấn đề là cô đã từng theo đuổi Đan Thiên Tề, còn bị từ chối, bác Phúc lớn tiếng như vậy, không phải đang nói trắng ra là cô có vấn đề sao? Cô căn bản không có vấn đề gì! Đồ Kiều Kiều dường như muốn khóc, “Á! Bác Phúc, bác cứ làm việc đi nhé, cháu mang khách đi tham quan trấn nhỏ một chút.” Càng tiếp tục nói chuyện với bác Phúc, cô nhất định sẽ càng mất mặt.

Ai ngờ bác Phúc còn chưa buông tha cho.“Kiều Kiều, bác nói thật với cháu! Người tốt như vậy đừng bỏ qua, không phải cháu đã thề phải cưới trước ba mươi sao? Chỉ còn hai năm nữa……”

Ba mươi tuổi? Cưới?

Đan Thiên Tề lại nhướng mày, nghĩ đến điều cô nói, qua lại lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết. À…… thì ra là vậy! Cô sợ không có ai cưới cô sao?

“Đan Thiên Tề, anh làm ơn dời ánh mắt đáng ghét kia ra khỏi người tôi được không.” Đồ Kiều Kiều hung tợn trừng anh, trên mặt đã không còn chút tươi cười nào.

Nhìn cũng biết người đàn ông này đang nghĩ gì, cô mới không sợ già, không sợ gả không được! Chỉ cần cô muốn, đàn ông sẽ xếp hàng để được kết hôn với cô nha.

Không phải ai cũng không tinh mắt giống anh!

“Bác Phúc, cháu còn có việc, lần sau nói chuyện tiếp.” Cô nắm chặt tay Đan Thiên Tề, bước nhanh về phía trước. Cứ ở lại, bác Phúc chắc chắn sẽ nói thêm nhiều chuyện, cô còn mặt mũi nào nữa! Lại nói, những lời bác Phúc vừa nói đã đủ cho cô muốn tự tử.

Đan Thiên Tề cúi đầu nhìn bàn tay bị cô nắm, cũng không vội vã bỏ ra, anh có vẻ có hứng thú với những lời mà ông bác lúc nãy vừa nói.

“Tôi không ngờ cô lại muốn kết hôn đến mức như vậy.” Chính vì thế, cô mới có thể lần đầu gặp mặt đã ngỏ lời theo đuổi anh sao?

“Tôi không phải rất muốn kết hôn.” Không quay đầu lại, cô cắn răng trả lời.

“À.” Giọng điệu của anh rõ ràng không tin.

Anh trả lời có lệ làm cho Đồ Kiều Kiều rất khó chịu, tuy rằng cô muốn lập gia đình cũng không liên quan đến anh, bởi vì anh đã bị cô đá rồi. Nhưng chuyện này có liên quan đến tôn nghiêm của phụ nữ, cô làm sao có thể để mình bị hiểu lầm như vậy?

Dừng chân, Đồ Kiều Kiều quay đầu nhìn anh, vẻ mặt rất nghiêm túc.“Tôi hỏi anh, tôi có đẹp không?”

Hả? Đan Thiên Tề sửng sốt, có cô gái nào hỏi người khác như vậy không? Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh đành phải trả lời cẩn thận. “Điều kiện của cô có cần tôi phải nói nhiều nữa không?”

Nếu cô không được gọi là đẹp, vậy thì những cô gái khác không phải đều muốn tự tử hết sao?

“Vậy…… anh cảm thấy tôi có giỏi không?” Cô hỏi lại.

“À…… Tôi không biết nhiều về cô, hẳn là không thể nói rõ vấn đề này. Nhưng tuổi còn trẻ mà đã có thể làm trưởng trấn, còn đề ra cách quảng cáo cho trấn hoa đào, tôi nghĩ năng lực của cô hẳn là không tệ?” Đan Thiên Tề trả lời khách quan.

“Cho nên,” Cô cao ngạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.“Người giống tôi vừa xinh đẹp vừa có năng lực giỏi giang hoàn mỹ, từ nhỏ đến lớn, tôi đều bị những người cùng giới ghen tị.”

“À ừ.” Điều này không phải chuyện lạ, nhưng cô có cần phải nói rõ ra như vậy không?

“Bị ghen tị tôi cũng đã quen, ai bảo tôi xuất sắc như vậy, hơn nữa từ nhỏ đến lớn, tôi không thiếu đàn ông theo đuổi.” Cô đặc biệt nhấn mạnh điểm ấy.

“À!” Trọng điểm là cái gì?

“Anh ngẫm lại đi, tôi hoàn mỹ như vậy, nếu không lập gia đình, những cô gái ghen tị với tôi nhất định sẽ bàn ra tán vào sau lưng tôi, tôi thì không sao cả, dù sao tôi cũng không nhất định phải lập gia đình, sống mà, luôn phải để cho mình một cơ hội.”

“À, cho nên?” Anh vẫn không hiểu trọng điểm nằm ở đâu.

Cô lườm anh một cái, cảm thấy anh thật sự là không có ngộ tính. “Cho nên, trước ba mươi tuổi, tôi muốn tìm một người thích hợp để kết hôn, qua ba mươi tuổi rồi mà vẫn không lấy được chồng cũng không sao, dù sao tôi cũng không dựa vào tiền của đàn ông để sống, cùng lắm thì bị vài người châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tôi chắc chắn có thể làm cho họ khóc lóc chạy về nhà, cho nên, tôi không nhất định phải lập gia đình, hiểu chưa?”

“À.” Đan Thiên Tề đã hiểu, buồn cười nhìn cô.“Nói tóm lại, cô đang bị lòng tự trọng nhàm chán kia quấy phá.”

“Đúng!” Đồ Kiều Kiều không phủ nhận, cô chính là sĩ diện, “À, phía trước chính là dòng suối nhỏ của trấn chúng tôi.” Cô định vươn tay chỉ về phía trước……

“Này! Sao anh lại nắm tay tôi?” Phát hiện hai người đang nắm tay nhau, cô sửng sốt, vội vàng bỏ tay anh ra.

Đan Thiên Tề liếc nhìn cái tay bị cô bỏ ra một cái, lòng bàn tay thiếu bàn tay mềm mại của cô làm lòng anh nổi lên một chút khác thường, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn là vẻ lạnh nhạt, “Đồ tiểu thư, từ đầu đến cuối đều là cô nắm tay của tôi.”

Anh đều là bị cô kéo đi.

Hức…… Đồ Kiều Kiều cũng nhớ lại, ho nhẹ một tiếng, cô làm như không có việc gì nói sang chuyện khác.“Khụ khụ…… Dòng suối nhỏ ở ngay phía trước.”

Đan Thiên Tề nhìn cô ra vẻ không có chuyện gì mà buồn cười, nhưng mà cũng không nói gì, đi lên nhìn bốn phía dòng suối nhỏ.

“Chúng tôi đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ xung quanh, nước suối rất trong rất sạch, bình thường cũng có thể xuống suối chơi, bốn phía đều làm hàng rào phòng hộ, phòng suối nước dâng lên.” Đồ Kiều Kiều đi phía sau giải thích. Đan Thiên Tề nhìn nước suối, nước trong thấy đáy, thậm chí còn có thể nhìn thấy con cá nhỏ đang nấp dưới tảng đá, bốn phía là rừng cây bao quanh, tiếng chim hót cùng hương hoa, quả thật là cảnh đẹp.

Từ khi tiến vào trấn nhỏ anh đã bắt đầu quan sát, trấn trên rất sạch sẽ, phòng ở tuy rằng đơn giản nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, điểm ấy làm cho anh rất vừa lòng.

Mà ở gần núi cũng có xây hàng rào, treo biểm cấm tiến vào, còn có một số công trình phòng hộ, có vẻ mới làm không lâu, chắc là do cô gái phía sau chỉ đạo làm.

Anh ngồi xổm xuống, vươn tay xuống suối, nước suối mát lạnh làm cho anh gợi lên khóe môi, dứt khoát đứng dậy, cởi giày, bước xuống suối.

“Này! Anh làm gì vậy?” Hành động của anh làm cho Đồ Kiều Kiều sửng sốt, “Đừng nói với tôi là anh muốn xuống nước chơi à nha!”

Như vậy thì cô sẽ cảm thấy mình đang nhìn thấy quỷ.

“Tôi muốn xem dòng suối có an toàn không, nếu có thứ gì sắc bén cắt phải chân du khách thì làm sao bây giờ?” Đan Thiên Tề mở miệng giải thích.

“Làm ơn, người trong trấn chúng tôi ngày nào cũng xuống suối, không ai bị nửa vết cắt được chưa?” Đồ Kiều Kiều liếc mắt xem thường.

“Luôn có vạn nhất, có khi các người biết rõ chỗ nào nguy hiểm nên không tới gần, nhưng du khách thì không giống.” Anh châm biếm liếc cô một cái, vươn chân tiếp tục đi lại trong suối.

Nói cái gì vậy? Anh ta nói chẳng khác gì người trong trấn cô đều là tiểu nhân!

Đồ Kiều Kiều khó chịu, cũng cởi giày bước xuống suối.

Đan Thiên Tề nhíu mày, “Cô thật sự muốn xuống?” Cô mặc một cái váy rất mê người, đi lại trong suối như vậy không tiện lắm.

Đồ Kiều Kiều bày ra nụ cười ngọt ngào giả tạo.“Yên tâm, dòng suối này tôi đã đi từ nhỏ đến lớn, nhắm mắt đi cũng không có vấn đề gì!”

“Vậy thì tốt, hy vọng cô đừng có diễn mấy tiết mục yêu thương nhung nhớ.” Anh chẳng có hứng thú với mấy trò nhàm chán như ngã xuống suối xưa như trái đất này.

Anh nói lời sỉ nhục như vậy làm cho Đồ Kiều Kiều trợn tròn mắt, họ Đan này hôm nay làm sao vậy? Sao câu nào cũng có gai, động một chút liền châm chọc cô?

“Yên tâm! Tôi chẳng còn chút hứng thú nào với anh.” Lười duy trì khuôn mặt tươi cười, cô tức giận trừng anh, “Nhưng anh ấy, cẩn thận một chút, đừng có mà ngã xuống.” Cô nguyền rủa anh.

Nhưng Đan Thiên Tề lại tuyệt không để ý, thậm chí còn cười với cô. “Nếu tôi bị thương, Đồ tiểu thư, tin cô nhất định biết rõ điều này có nghĩa là gì?”

Đồ Kiều Kiều cắn răng, thấy ánh mắt đắc ý của anh, chỉ có thể nhịn xuống cục tức này, oán hận đi theo sau anh.

Đan Thiên Tề cũng biết mình nên có chừng mực, thắng là được rồi, không cần thắng quá nhiều, hơn nữa nhìn thấy cô tức giận đến nghiến răng ngứa lợi, trong lòng liền dâng lên một chút sung sướиɠ.

Không biết tại sao, anh đột nhiên cảm thấy cùng cô đấu võ mồm như vậy rất thú vị, có thể là vì cô không giống những cô gái trước kia anh từng tiếp xúc?

Không thể phủ nhận, cô gái này thật sự rất đặc biệt, nếu cùng cô qua lại……

Gì? Đột nhiên ý nghĩ này xuất hiện trong đầu làm cho Đan Thiên Tề hoảng sợ, anh quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Đồ Kiều Kiều, anh vừa mới nghĩ gì? Cùng cô qua lại?

“Làm sao thế?” Thấy anh đột nhiên quay đầu, Đồ Kiều Kiều tức giận nhìn anh. Người đàn ông này sao lại có biểu tình giống như nhìn thấy quỷ vậy?

Đan Thiên Tề không nói gì, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, nhưng ý nghĩ lại xao động. Anh cố gắng tỉnh táo lại, muốn bản thân tập trung vào dòng suối nhỏ.

Nhưng càng muốn bình tĩnh, cảm xúc lại càng nổi dậy mạnh mẽ. Anh nhăn mặt nhăn mày, biết bản thân không thể tập trung được nữa, có đi nữa cũng chỉ lãng phí thời gian, hơn nữa vừa mới quan sát một chút, không có vấn đề gì. Anh trầm ngâm một chút, lập tức xoay người đối mặt với Đồ Kiều Kiều.

“Đại khái cũng không có vấn đề gì, trước hết như vậy……” Mới nói, chân phải lại đột nhiên trượt một cái, làm anh ngã nhào về phía trước.

“Này! Cẩn thận dưới chân anh……” Đồ Kiều Kiều đang muốn dặn dò, nhưng căn bản không kịp, cả người anh đổ về phía cô.

“Á!” Bùm một tiếng, hai người rơi song song xuống nước. Chuyện ngoài ý muốn này làm cho Đan Thiên Tề sửng sốt, cả người ngã lên người cô, mặt vùi vào ngực cô, bị hai luồng no đủ vây quanh. Trừ sự mềm mại của cô, anh còn ngửi được hương thơm nhàn nhạt……

“Á! Đan Thiên Tề!” Nghe thấy tiếng thét chói tai của Đồ Kiều Kiều, Đan Thiên Tề lập tức hoàn hồn, vội vàng rời khỏi bộ ngực của cô.“Thật xin lỗi, tôi không cố ý……”

“Váy của tôi rách rồi!” Đồ Kiều Kiều đau lòng nhìn cái váy rách bị tả tơi bên phải, giống như heo bị cắt tiết hét lên. “Anh có biết cái váy này là của hãng chanel hay không, hơn nữa là hàng có số lượng? Tôi vất vả lắm mới mua được, mặc chưa tới vài lần, anh cứ như vậy làm hỏng nó!” Đồ Kiều Kiều đau lòng đến muốn khóc.

“A…… Tôi……” Đan Thiên Tề trừng mắt nhìn cái váy làm cho cô phát điên, bên phải rách toàn bộ. Anh không chỉ nhìn thấy đùi của cô, còn nhìn thấy qυầи ɭóŧ ren màu trắng của cô, hơn nữa bởi vì ngấm nước, qυầи ɭóŧ dường như là trong suốt, cho nên……

“A!” Đồ Kiều Kiều cũng phát hiện, nhanh chóng ngẩng đầu trừng anh,“Chết tiệt! Anh cái đồ trứng thối này, mắt anh đang nhìn nơi nào vậy hả?”

Cô nhanh chóng kéo váy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên toàn bộ, không rõ là đỏ vì tức hay là vì xấu hổ.

“Thực xin lỗi, tôi……”

“Bốp!” Một cái tát đánh gãy lời xin lỗi của Đan Thiên Tề. “Đồ háo sắc!”

Lần đầu tiên bị con gái tát, Đan Thiên Tề cũng giận.“Tôi đã nói tôi không cố ý……”

“Không cái con khỉ! Vừa rồi rõ ràng anh nhìn ngay chỗ không nên nhìn!” Á! Thật là mất mặt, cô thế mà cứ như vậy bị thấy……

“Làm ơn, ai bảo cô cứ nói váy rách……”

“Váy tôi bị rách không phải do anh sao……”

“A…… Anh, sao anh lại ở đây?” Một tiếng nói đột nhiên vang lên làm cho hai người sửng sốt, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên bờ.

“Đan Tiểu Phù! Sao cậu lại ở đây?” Đồ Kiều Kiều kinh ngạc mở miệng.“Cậu ở đây đã bao lâu? Cậu thấy cái gì…… Đợi chút, vừa rồi cậu gọi anh ta là gì?”

Đồ Kiều Kiều nhìn Đan Tiểu Phù, lại nhìn về phía Đan Thiên Tề, vừa rồi hình như cô nghe thấy Đan Tiểu Phù gọi anh……

“Anh ấy là anh trai của tớ.” Đan Tiểu Phù vô tội nhìn cô. “Còn có, tớ thấy không nhiều lắm, từ đoạn cậu hô to váy bị rách……”

“Đan Tiểu Phù, em im miệng đi!” Đan Thiên Tề cắn răng quát khẽ, biết hình ảnh mình bị tát cũng đã bị em gái thấy được.

Anh trừng mắt nhìn Đồ Kiều Kiều, cảm thấy mình vừa rồi nhất định bị mất trí nên mới có thể toát ra ý tưởng muốn cùng cô qua lại trong đầu. Cô gái này quả nhiên giống như anh nghĩ ― thật phiền phức!