Bé Kẹo Sữa

Chương 8

49,

Suy nghĩ của Bạch Thỏ Đường rất đơn giản.

—— Cậu muốn giữ thượng tiên đại nhân ở lại.

50,

Chờ đợi là khoảng thời gian dài vô tận, dụng tâm nấu một nồi tương tư đắng chát.

Bóng mặt trời mỗi lần di chuyển một chút đều là thiên trường địa cửu.

Ngày tháng như vậy, đối với một tiểu yêu tinh mới nếm trải chuyện đời mà nói, thật sự quá gian nan...

51,

Ban đầu là kinh ngạc.

Thay đổi quá đột ngột, thế nhưng lại không hề phát hiện ra.

Sau đó là khổ sở.

Tương tư như đao, mỗi một đao đều là khắc cốt.

Cậu chỉ là một tiểu yêu mới thành hình, vừa vào trần thế liền đi theo Phong Vô Trần. Trong thiên hạ này, trong lục đạo, cô độc một mình —— ngay cả tiên đồng tiên hầu trong "kim ốc" cũng sợ Phong Vô Trần đa tâm, không dám nói nhiều với cậu.

Một mảnh tình nồng không biết để đâu.

Buồn bực trong lòng.

Từ ngọt thành chua, từ chua thành nặng nề.

Dần dần như tích tụ thành u nhọt trong cơ thể, trĩu xuống bụng nhỏ, theo hô hấp mà cọ xát, vô cùng đau đớn.

Đau đến mức đầu óc mơ hồ nhưng lại rõ ràng.

Trong cơn tuyệt vọng, áy náy và tự trách, như nước thủy triều, dần dần dâng lên, rất nhanh dâng lên qua cẳng chân rồi đến bụng nhỏ trĩu đau, đè lên l*иg ngực chua xót...

Rõ ràng thượng tiên đại nhân tốt như vậy, tại sao lại thay đổi bất thường?

Rõ ràng một khắc trước còn ngọt ngào hôn môi, vừa mở mắt ra, chỉ còn mình cậu trong căn phòng trống không, cô đơn lẻ bóng.

Nhất định là cậu đã làm sai chỗ nào.

Hoặc là làm chưa tốt.

52,

Cậu muốn thay đổi.

53,

Bạch Thỏ Đường ăn nói khép nép hỏi thăm nhóm tiên hầu về những người trước của Phong Vô Trần.

Nhóm tiên đồng tiên hầu không dám thân cận với cậu, nhưng cũng không muốn cậu khó xử —— hơn nửa đều cưng cậu ngoan ngoãn, đáng yêu, dễ sống chung.

Dò hỏi một chút, trong đó có mấy người gan lớn, pháp lực cao, không sợ năm phần hình phạt, ngươi một câu ta một câu, ba hoa chích chòe liên hồi.

54,

Phong Vô Trần thật là phong lưu.

Cũng thật là làm liều.

Trên giường của kim ốc trước đây, quá nửa là Xà Quân, Hồ Vương trời sinh là mỹ nhân yêu dị. Mở rộng thân thể, rêи ɾỉ phóng túng cũng không tránh khỏi tai mắt của người khác, đủ loại người, nói ba ngày ba đêm cũng không xong.

55,

Bạch Thỏ Đường chỉ nghe hai câu, mặt liền đỏ bừng.

Nghe tiếp hai câu, cổ, ngực, thính tai đều ửng hồng.

Không nhịn được che lỗ tai: Sao lại như vậy chứ...

Lạch bạch xoay người chạy đi.

Trốn vào chăn che đầu lại, nửa ngày không chui ra.

Nhưng hôm sau tỉnh lại, vẫn cúi đầu như cũ, thật cẩn thận đi hỏi tiếp.

56,

Càng nghe, càng hết sức xấu hổ.

Càng nghe, càng hối hận không kịp.

Không có mị cốt trời sinh cũng thôi đi, lại còn không thể múa hát, không thể mềm giọng thủ thỉ, bị ăn hai lần đã không chịu nổi, khóc lóc, xin tha, nói "không muốn"...

Ai muốn một tình nhân vừa phiền toái vừa không hiểu phong tình chứ?

57,

Cậu sẽ thay đổi.

58,

Nhóm tiên đồng tiên hầu không chịu nổi lời khẩn cầu của cậu.

Vì cậu mà mở ra Tàng Thư Các bí ẩn trên tầng cao nhất của tòa kim ốc ——

"Đông cung khắp thiên hạ, đều có ở đây".

59,

Bạch Thỏ Đường chăm học khổ luyện.

Chỉ chờ cơ hội thực hành.

Cơ hội khó khăn lắm cũng tới, lại phát hiện, "trên giấy chỉ là lý thuyết".

Phong Vô Trần quá lớn, lại nóng bỏng, chỉ mới ngậm một nửa đã nhồi đầy khoang miệng cậu, rục rịch nảy lên, đè ép cổ họng mềm mại của cậu đến mức buồn nôn, muốn nhả ra.

Nhưng cậu không dám nhả ra.

Ngược lại nắm chặt tay cố gắng nhẫn nhịn, vươn đầu lưỡi, như thú non bú sữa cẩn thận liếʍ láp, nén nước mắt, bức ép bản thân như trong sách dạy, phát ra âm thanh dụ dỗ đáng thẹn, bày ra biểu tình hưởng thụ mê hoặc.

Cậu sợ mình làm không tốt, thượng tiên đại nhân lại không tới nữa.

60,

Tâm tư thượng tiên đại nhân lại phức tạp hơn nhiều.

Sao lại đáng yêu như vậy?

Vốn đã rất khó lường rồi, lại còn làm nhu vậy... Chẳng lẽ thật sự muốn ta nộp mạng ở đây...

Trước đây không phải rất thẹn thùng sao?

Sao bỗng nhiên lại...

... Và.

Thái Thượng Vong Tình không quên tình.

Uống cạn một ly, thế nhưng...

61,

Dưới háng Phong Vô Trần nóng rực, trong lòng lại lạnh lẽo.

Việc này nếu bị sư tôn biết, chỉ sợ...

62,

Bạch Thỏ Đường nghe thấy âm thanh Phong Vô Trần tỉnh lại, càng ra sức liếʍ mυ'ŧ.

Không màng đến cổ họng khó chịu và cảm giác nôn nao muốn nôn mửa, vừa rơi nước mắt vừa tận lực ngậm sâu vào trong.

Cảm giác được Phong Vô Trần trong khoang miệng mình phình to lên, chọc đến hàm dưới.

Trong lòng mừng rỡ như điên.

Nhịn không được nâng đôi mắt to tròn đỏ bừng đẫm nước mắt lên nhìn lén ——

Nhưng lại đối diện với đôi mắt tối tăm lạnh như băng.

63,

"Đi xuống."