Editor: Nguyetmai
Nam Cung Dục ngẩn ngơ nhìn cô, giống như hồn bay phách lạc vậy.
Bỗng nhiên, yết hầu hắn nhẹ nhàng rung động, phát ra tiếng cười trầm thấp, chỉ là nghe thế nào cũng thấy tiếng cười kìm nén đầy khủng khϊếp này giống như cơn lốc tràn ngập nguy hiểm sắp cuốn qua vậy, “Khê Nhi, nàng cho rằng như vậy sao? Cho rằng ta tới gần nàng là để gϊếŧ nàng, là để báo thù cho người khác? Ở trong lòng nàng, có phải trước nay đều không tin tưởng ta hay không? Những gì ta làm cho nàng trước nay đều không hề có ý nghĩa gì sao? Khê Nhi, trái tim nàng làm từ sắt đá sao?”
Sắc mặt Hột Khê trắng bệch, giống như có một bàn tay đột nhiên bóp lấy trái tim cô, giằng xé tim cô.
Lý trí nói cho cô, không được phép tin tưởng Nam Cung Dục nữa, không được phép mở trái tim mình. Có điều, biểu cảm của Nam Cung Dục lại như kìm nén nỗi tuyệt vọng, giống như bị cả thế giới vứt bỏ vậy.
Đúng lúc này, đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói trở nên trầm thấp khản đặc, “Hay là nàng thật sự để ý quan tâm người đàn ông này? Đến mức không tiếc trở mặt với ta? Một khi đã như vậy, hắn càng không thể sống!”
Vừa dứt lời, tay trái Nam Cung Dục đột nhiên ngưng tụ ra sấm chớp mưa bão đen kịt, hung tợn đánh vào đan điền của Cốc Lưu Phong.
Sắc mặt Hột Khê đột nhiên biến đổi, trong đầu nổ tung, thân thể khẽ chuyển động như ảo ảnh theo bản năng, kiếm băng trong tay đâm vυ't về phía trước.
“Phập!” Âm thanh mũi kiếm đâm vào da thịt, rõ ràng nhỏ đến mức không thể nghe thấy nhưng lại giống như sấm sét giăng bên tai Hột Khê.
Hột Khê giống như bị kinh sợ mà đột nhiên buông tay ra, nhìn màu đỏ tươi lan tràn trước mắt, trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của cô lần đầu tiên lộ ra biểu cảm hoảng sợ.
Chỉ thấy hơn nửa con dao găm do hàn băng biến ảo thành đâm vào ngực trái Nam Cung Dục. Khi Hột Khê buông tay, do thiếu linh khí duy trì nên nó liền chậm rãi hóa thành chất lỏng, hòa lẫn với máu nhỏ từng giọt xuống đất.
Hột Khê chỉ cảm thấy yết hầu khô cạn, giọng nói thốt ra khàn khàn đầy gian nan, “Ngươi… vì sao ngươi không tránh?”
Nam Cung Dục chậm rãi buông lỏng bàn tay đang bóp chặt yết hầu Cốc Lưu Phong, hai mắt nhìn chằm chằm Hột Khê.
Rõ ràng là bí cảnh ấm áp như mùa xuân nhưng lúc này cỏ cây xung quanh lại nhanh chóng khô héo, trong không khí tràn ngập hơi thở âm u lạnh lẽo khủng khϊếp.
Mọi người có mặt ở đây đều lộ ra biểu cảm sợ hãi lo lắng không yên, những người tu vi hơi thấp cả người co rúm lại, phát ra âm thanh run rẩy.
Hột Khê đột nhiên tiến lên một bước, run giọng nói: “Vết thương của ngươi thế nào…”
Vị trí miệng vết thương không phải là trái tim, có điều máu lại chảy rất nhiều, rất có thể thương tổn đến mạch máu gần đó. Cho dù là võ giả, vết thương như vậy cũng không phải là nhỏ.
Nam Cung Dục, hắn… vì sao không tránh?
Có điều Hột Khê vừa mới bước được một nửa, đột nhiên bị một sức mạnh to lớn mạnh mẽ đẩy qua một bên. Cô lảo đảo người, thiếu chút nữa té ngã.
Bên tai truyền đến tiếng nói đau lòng của Phụng Liên Ảnh, “Dục ca ca, huynh không sao chứ? Sao lại chảy nhiều máu như vậy… sao lại như vậy chứ?”
Dứt lời, ả rưng rưng hai mắt hung dữ trừng Hột Khê, vô cùng đau đớn nói: “Hề công tử, sao cậu có thể lấy oán trả ơn? Dục ca ca ngày thường đối xử với cậu rất tốt, vậy… vậy mà cậu lại vì một người ngoài mà làm huynh ấy bị thương, cho dù Cốc Lưu Phong và cậu có quan hệ gì không cho người khác biết được, thì cậu làm như vậy cũng rất quá đáng!”
Dứt lời, ả xoay người xem xét miệng vết thương của Nam Cung Dục, nhìn vết thương đỏ lòm dữ tợn, nước mắt trong suốt ào ào tuôn ra, “Dục ca ca, huynh đừng lo lắng, chỗ muội có thuốc trị thương tốt nhất, nhất định có thể chữa trị cho huynh. Người lòng lang dạ sói, lấy oán trả ân như vậy, về sau chúng ta đừng qua lại với hắn là được!”