Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Ích Thuân lập tức trở nên lạnh băng, lạnh lùng nói: “Nạp Lan Chính Trạch đâu rồi? Ta muốn hỏi ông ta đôi lời, danh dự của đệ nhất thầy thuốc nước Kim Lăng, ông ta còn muốn giữ hay không? Vậy mà lại dung túng cho thê tử lừa gạt nhà họ Chu chúng ta. Hôm nay ta tới cửa cầu thân là đã cho nhà họ Nạp Lan các ngươi mặt mũi lắm rồi, nếu như theo lễ nghĩa cổ, Nạp Lan Phi Tuyết đã sớm là người của nhà họ Chu chúng ta, cho dù chúng ta dùng một cái kiệu nhỏ, khiêng vào từ cửa phụ để cưới cô ta làm vợ lẽ, cũng không ai dám nói gì!”
“Ngươi… ngươi dám!” Nạp Lan phu nhân hét lên một tiếng, rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, “Ngươi cũng không tự xem con trai ngươi là cái dạng gì, hiện giờ đã sắp ba mươi tuổi rồi, đến cả Trúc Cơ kỳ còn chưa đạt được, con gái của ta chính là thiên tài năm ấy mới mười tám tuổi đã thăng đến Trúc Cơ kỳ, chỉ bằng con trai của ngươi mà dám mơ tưởng lấy được Phi Tuyết nhà ta sao, quả thực là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, mơ mộng hão huyền!”
“Ta nói cho ngươi biết, hôm nay, hoặc là ngươi chấp nhận hôn sự của con trai ngươi với Nạp Lan Hột Khê, hoặc là cút đi! Ngươi tưởng phủ Nạp Lan này sợ nhà họ Chu các ngươi sao?”
Bà ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép con gái của mình gả cho một tên vô dụng như vậy, đặc biệt là còn ở trước mặt Âu Dương Hạo Hiên nữa!
Lời nói của Nạp Lan phu nhân khiến cho sắc mặt của cha con nhà họ Chu và Lục hoàng tử nhăn nhó khó coi.
Nạp Lan phu nhân thậm chí còn dùng lực huých Hột Khê, gầm nhẹ nói: “Còn không mau lên tiếng, nói rằng ngươi ngưỡng mộ công tử nhà họ Chu, muốn gả cho hắn làm chính thê. Mấy ngày trước không phải ngươi đã nói với ta ngươi vừa gặp Chu công tử ở Thao Thiết Quán đã trúng tiếng sét ái tình sao? Bây giờ để ngươi được toại nguyện, ngươi có vui hay không hả?”
Hột Khê bị đẩy đến cả người chao đảo, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã phịch xuống chiếc ghế ngay kế bên.
Cô vẫn luôn rũ mắt, thân thể run bần bật, dáng vẻ nhút nhát đáng thương, trong miệng không ngừng lắp bắp: “Con… con…” Nhưng ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thốt ra được, khiến cho Chu Ích Thuân càng thêm tin tưởng cô đang bị ép buộc.
Chỉ có Âu Dương Hạo Hiên dần dần nhìn ra manh mối, có thể nhìn thấy nhà họ Nạp Lan và đặc biệt là Nạp Lan Phi Tuyết gặp xui xẻo, đương nhiên hắn sẽ không đi vạch trần, ngược lại càng muốn thêm dầu vào lửa.
Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, giống như là đang nói chuyện phiếm với Lục hoàng tử vậy: “Ta thực sự không biết, từ khi nào mà phủ Nạp Lan đã do Nạp Lan phu nhân toàn quyền làm chủ vậy, lúc trước thì từ hôn, hiện giờ nhà họ Chu muốn kết thành thông gia cũng vậy. Thầy thuốc Nạp Lan không lộ mặt, người nào biết thì sẽ nói công việc của thầy thuốc Nạp Lan bận đầu tắt mặt tối, nào có thể phân thân được, người không biết còn tưởng rằng thầy thuốc Nạp Lan là hạng người mềm yếu vô dụng, chỉ biết núp váy thê tử để bà ta đứng ra làm người xấu.”
Lục hoàng tử nghe vậy liền cười ha ha, đang muốn tiếp lời, bỗng nhiên nghe được tiếng kêu hoảng loạn của gã sai vặt ngoài cửa truyền đến: “Lão… lão gia, sao lão gia lại đến đây?”
Sắc mặt của Nạp Lan phu nhân lập tức thay đổi, đáy mắt lóe lên nỗi kinh hoàng sợ hãi, khiến cho bàn tay đang nắm lấy quần áo Hột Khê đột nhiên siết chặt lại.
Thật ra trong khoảng thời gian này Nạp Lan Chính Trạch vẫn luôn ở trong phủ, nhưng ông ta lại ở mật thất nghiên cứu một loại thuốc tễ.
Chuyện của Nạp Lan Phi Tuyết, Nạp Lan phu nhân cũng từng nhắc qua với ông ta, nhưng ông ta lại tỏ vẻ không buồn phản ứng. Lúc này Nạp Lan phu nhân mới không thể không nghĩ cách vãn hồi thanh danh của con gái bà ta, cũng như thanh danh của phủ Nạp Lan.
Việc mang Hột Khê qua đây thay mận đổi đào do không còn biện pháp nào khác, cũng vì Nạp Lan Chính Trạch đã nói, không có sự cho phép của ông ta, bất cứ ai cũng không được động tới Hột Khê. Hiện giờ bị ông ta biết được tất cả hành động của bà ta…
Nghĩ đến người chồng lúc nào cũng lạnh lùng thờ ơ, cơ thể Nạp Lan phu nhân bất giác rùng mình.