Nạp Lan phu nhân còn chưa dứt lời, Chu Trọng Bát bị Hột Khê khống chế đã giậm chân “bình bịch” gào lên: “Không phải cô ta! Cha, không phải ả xấu xí này! Người của phủ Nạp Lan các ngươi coi chúng ta như tên ngốc muốn lừa gạt chúng ta ư? Sao bản thiếu gia có thể để ý ả quỷ dạ xoa vừa xấu lại vừa vô dụng thế này chứ? Hơn nữa ả Nạp Lan Phi Tuyết hung hãn y chang ả đàn bà đanh đá, còn cô ta có dáng vẻ nhút nhát thế kia, giống Nạp Lan Phi Tuyết ở điểm nào!”
Sắc mặt của Chu Ích Thuân thoáng chốc chùng xuống, lạnh lùng nói với Nạp Lan phu nhân: “Ý của Nạp Lan phu nhân là gì? Mang một nô tỳ không danh không phận đến đây thay mận đổi đào, các người cho rằng nhà họ Chu chúng ta dễ đυ.ng vào lắm sao? Một khi đã như vậy, thì đừng trách chúng ta trở mặt. Lục hoàng tử, chúng ta về, ta nhất định phải gặp mặt Quý phi, nói với nương nương về hành vi độc ác ỷ thế hϊếp người của phủ Nạp Lan, để xem con gái của nhà Nạp Lan sau này còn có thể gả đi đâu được nữa không!”
Lục hoàng tử đứng một bên tươi cười gật đầu, dáng vẻ như đang xem kịch vui.
Nạp Lan phu nhân giật thót, vội vàng nói: “Con bé là Hột Khê, là Tam tiểu thư phủ Nạp Lan chúng tôi, tuyệt đối không phải nô tỳ không danh không phận đâu. Nếu Chu lão gia không tin, hoàn toàn có thể đến chỗ Thành Thủ kiểm tra hồ sơ hộ tịch, xem có phải trong phủ Nạp Lan có một Tam tiểu thư Nạp Lan Hột Khê hay không.”
Dừng một chút, giọng nói của Nạp Lan phu nhân hòa hoãn hơn, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm vừa áy náy lại vừa bi thương: “Tôi cũng đáng trách vì dạy con không nghiêm, mấy ngày trước tôi mới biết được, thì ra vì con bé sống trong phủ không được sung túc như Phi Tuyết, trong lòng khó chịu, thế nên mới giả mạo làm Phi Tuyết đến Thao Thiết Quán tự bán thân, hy vọng có thể tìm được ý lang quân như ý. Chúng tôi và Phi Tuyết hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả, mãi đến mấy hôm trước, nha hoàn tùy thân của Hột Khê mới lỡ miệng nói ra, thế nên chúng tôi mới biết… con bé đã gạo nấu thành cơm với Chu công tử. Mặc dù chuyện này không hợp đạo lí, nhưng âu cũng coi như là duyên phận của nhà họ Chu và nhà họ Nạp Lan, có thể tác thành một mối nhân duyên, đối với cả hai nhà đều có lợi đúng không?”
Nạp Lan phu nhân nói một hồi, Hột Khê nghe mà cũng muốn vỗ tay tán thưởng mình. Bởi vì cô đã đoán trúng không ít chân tướng sự việc.
Hơn nữa những lời nói này cũng ám chỉ với Chu Ích Thuân, nhà họ Chu muốn liên hôn với nhà họ Nạp Lan, cái bọn họ coi trọng đầu tiên là gia thế của nhà họ Nạp Lan, sau đó là y thuật của Nạp Lan Chính Trạch. Dù có liên hôn với ai thì lợi ích của hai nhà đều không tổn thất, hà tất phải sốt sắng chuyện cưới tiểu thư Nạp Lan nào.
Không thấy Chu Ích Thuân đã có vẻ mặt trầm tư, bắt đầu suy xét đề nghị này rồi sao?
Chỉ có điều, Hột Khê sẽ để yên cho bà ta thực hiện được ý đồ này sao? Đương nhiên là không có khả năng đó rồi!
Chu Trọng Bát lại gân cổ lên gào thét: “Nạp Lan Hột Khê? Đây chẳng phải là thứ rác rưởi nổi danh của nhà họ Nạp Lan, đến cả tu luyện còn không được, lại là một đứa con gái xấu xí như quỷ dạ xoa nữa. Ai biết được cưới về cô ta có sinh ra đứa con trai cũng là thứ rác rưởi vô dụng không chứ!”
“Cha, con không muốn cưới cô ta! Cha xem dáng vẻ vô dụng, yếu đuối của cô ta kìa, sao có thể đánh con sưng vù như cái đầu heo được chứ, dù sao con cũng có tu vi Luyện Khí kỳ cấp chín, sao có thể bị một thiếu nữ quanh người không chút dao động linh lực nào đánh cho được? Sau này bị truyền ra ngoài, con còn mặt mũi nào nữa chứ! Cha, phủ Nạp Lan đơn thuần là muốn lấy hàng kém chất lượng thay thế hàng tốt thôi, bọn họ đang đùa giỡn chúng ta, cha nghìn vạn lần không thể đồng ý được!”
Sắc mặt Chu Ích Thuân thoắt sa sầm. Mặc dù con trai nói chuyện có hơi khó nghe, nhưng câu nào câu nấy đều nói vào điểm mấu chốt.
Nhìn dáng vẻ co đầu rụt cổ của cô ta kia, vừa nhìn liền biết là người không được sủng ái ở nhà họ Nạp Lan, cho dù có cưới cô ta về thì nhà họ Chu bọn họ có thể có được bao nhiêu trợ giúp? Nói không chừng cô ta chỉ là thứ bỏ đi nhà họ Nạp Lan ném qua đây.