Nhưng, đến cuối cùng thì sao?
Đến cuối cùng cô vẫn mãi mãi mất đi đứa em trai duy nhất của mình.
Nhìn khuôn mặt bé gái khóc lóc tuyệt vọng, Hột Khê bỗng nhiên không hy vọng, không hy vọng cô bé này rơi vào một kết cục giống như cô và người em của mình.
Những người xung quanh bao gồm cả Chu chưởng quầy nhìn về phía Hột Khê với ánh mắt hoài nghi, chỉ có điều Hột Khê lại chẳng thèm để ý đến cái nhìn của bọn họ.
Cô ngồi xổm xuống, cầm lấy tay của thiếu niên, ấn ba ngón tay lên mạch cổ tay của cậu ta, lặng lẽ cảm nhận nhịp đập của mạch máu.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, bàn tay thiếu niên thon dài, khớp xương đều đặn, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh xảo.
Mọi người xung quanh lại hoàn toàn không hiểu thiếu niên ấy đang làm cái gì. Không phải chẩn đoán bệnh tình là phải đưa linh lực vào cơ thể để cảm nhận tình trạng chuyển động của linh khí hay sao? Nhưng trên người thiếu niên này lại chẳng mảy may có lấy một dao động linh lực, làm thế nào mà chữa bệnh cho người khác được chứ?
Chắc chắn cậu kia đang giả danh lừa bịp, che mắt thiên hạ rồi đây?
Ánh mắt mọi người nhìn Hột Khê đều đầy vẻ khinh thường, còn trong mắt thầy thuốc Tạ vụt qua vẻ khinh miệt, lạnh lẽo.
Thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch, dám phớt lờ lời nói của mình, đúng là đáng chết mà!
Hột Khê bắt mạch suốt một nén nhang, mãi đến khi mọi người gần như không còn kiên nhẫn nữa, rốt cuộc cô cũng buông tay, lạnh nhạt nói với bé gái: “Yên tâm đi, ta có cách trị bệnh cho ca ca của cô bé.”
Bé gái vừa nghe xong liền ngây người, đôi môi run rẩy, á khẩu một hồi lâu vẫn không thốt được câu nào. Mọi người xung quanh nào có ai tin tưởng vào lời nói của cô, lớn tiếng cười nhạo cô không biết xấu hổ, chỉ giỏi mạnh miệng khoác lác thôi.
Tần chưởng quầy đứng sau thầy thuốc Tạ bật cười, giọng the thé hét vang lên: “Ở đâu ra thằng nhóc không biết trời cao đất dày, vắt mũi còn chưa sạch mà dám ở đây ăn tục nói láo! Ngươi không nghe thầy thuốc Tạ của bọn ta nói là không có cách nào chữa được sao? Ngươi là cái thá gì, phẩm cấp của ngươi cao bằng thầy thuốc Tạ không?”
Hột Khê hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nhạo báng, cười cợt của đám người xung quanh, thờ ơ nói: “Ta không có phẩm cấp.”
Mọi người nghe vậy lại được một trận cười ầm vang, đương nhiên cũng có người trách cứ cô không nên lấy sinh mạng người bệnh ra đùa bỡn.
Tuy lời nói và thái độ của Chu chưởng quầy không ác liệt như những người khác, nhưng cũng nhịn không được mà khuyên nhủ vài câu: “Vị tiểu công tử này, một thầy thuốc có liên quan đến tính mạng của người bệnh, không phải chỉ là vài ba kỹ thuật giản đơn, mọi thứ không thể hành động theo cảm tính trị liệu qua quýt cho người bệnh. Huống chi, người này có triệu chứng đứt kinh mạch, từ trước đến nay không ai có thể trị khỏi, cậu nên mau chóng trở về nhà đi thôi!”
Hột Khê ngẩng đầu thoáng nhìn hắn, trên mặt lộ ra vài phần nghiêm nghị, hòa nhã nói: “Đương nhiên tôi biết rõ là thầy thuốc liên quan đến tính mạng của con người, thế nên từ trước đến nay tôi chưa từng khoác lác ở phương diện này bao giờ cả.”
Thầy thuốc Tạ nghe vậy bèn lạnh lùng cười nhạo một tiếng, gương mặt chế giễu nói: “Thế gian này luôn có lắm kẻ không biết tự lượng sức mình như vậy, vì muốn đánh bóng bản thân, cái gì cũng dám khoác lác. Nếu ngươi nói mình có thể trị khỏi, vậy thì chúng ta cũng không ngăn cản ngươi nữa. Nhưng nếu ngươi không trị hết bệnh, hay thậm chí là ngươi căn bản không có chút năng lực nào hết, thế thì ta đành phải thông báo cho hiệp hội thầy thuốc, đến vấn tội ngươi danh giả mạo thầy thuốc.”
Ở khắp đại lục Mịch La này, địa vị của thầy thuốc có phẩm cấp hàng đầu vô cùng cao, đãi ngộ cũng vô cùng tốt, hơn nữa ở những vùng hẻo lánh ngay đến một thầy thuốc Nhất phẩm cũng chưa từng gặp, dẫn đến việc luôn có người giả danh thầy thuốc lừa lọc.
Vậy nên, để ngăn chặn tình trạng này, các nước đều coi tội giả mạo thầy thuốc chính là tội nghiêm trọng, hình phạt nặng nhất sẽ là chặt đứt mười đầu ngón tay, phế hết tu vi, phải làm khuân vác ở mỏ quặng nguyên tinh đến hết đời.
Biểu cảm của Hột Khê lại không hề mảy may biến đổi, nghe xong ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía thầy thuốc Tạ, âm u nói: “Ồ? Vậy nếu như ta trị khỏi thì sao?”