Y Phẩm Phong Hoa

Chương 47: Không có khả năng chữa khỏi

Đám đông lại phá lên cười, Tần chưởng quầy giận tím mặt, ánh mắt đầy phẫn nộ.

Nhưng khi bình tâm, gã thấy quả thực mình chẳng có can đảm quấy rầy thầy Tạ. Dù sao đi nữa thầy Tạ địa vị rất cao trước mặt chủ nhân. Hiện giờ thầy Tạ chỉ tạm thời ở nhờ Tề Sinh Đường, một chưởng quầy thấp cổ bé họng như gã làm gì có thể mời ngài ấy.

Đúng lúc này, một giọng nói già nua hồn hậu vang lên trong Tề Sinh Đường: “Tần Phú, ngươi thật là càng già càng kém cỏi, ngay cả một chuyện cỏn con thế này mà cũng không xử lý được!”

Tần chưởng quầy giật nảy, quay phắt đầu lại, trông thấy người bước tới quả đúng là thầy Tạ, gã lập tức lộ vẻ vui mừng, bất ngờ: “Thầy thuốc Tạ, sao ngài lại ra đây?”

Thầy thuốc Tạ liếc mắt nhìn người dân đang vây quanh một cái, lạnh lùng nói: “Nếu ta còn không ra, mặt mũi Tề Sinh Đường sẽ bị ngươi làm mất hết. Còn không mau tránh ra!”

Thầy thuốc Tạ mặc áo bào màu xám, bước từng bước về phía trước, đám đông cũng nhường đường theo lẽ tự nhiên, trên mặt đều là vẻ nể sợ.

Ở thắt lưng bên trái ông ta có đeo một miếng ngọc bội có hoa văn hình thú, đó chính là vật tượng trưng cho địa vị thầy thuốc Tam phẩm.

Thầy thuốc Tạ đi đến trước mặt người thiếu niên người ngợm dơ bẩn cùng bé gái kia. Đáy mắt ông ta thầm thoáng qua vẻ ghét bỏ khó dò, sau mới ngồi xuống vươn tay ra đưa linh lực vào cơ thể cậu thiếu niên để thăm khám.

Khoảng chừng qua một tuần hương, sắc mặt thầy thuốc Tạ ngày càng khó coi, cuối cùng lắc đầu nói: “Người này bị đứt kinh mạch, đã không còn cách nào có thể cứu chữa được nữa!”

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người lập tức ồ lên.

“Trời ạ! Vậy mà đúng là đứt kinh mạch thật, chắc chắn ngay cả thần tiên cũng không chữa được!”

“Đúng đó! Ngươi coi công tử của phủ Âu Dương đấy thôi, trong nhà vừa có tiền vừa có thế, ngay cả Nạp Lan thần y cũng mời qua chữa trị nhưng cũng vô ích, hiện giờ vẫn còn nằm liệt ở trên giường đấy!”

“Hầy, thật đáng thương, cũng không biết là kẻ nào tàn nhẫn, lại có thể ra tay nặng như vậy với một đứa trẻ.”

Lời nói của thầy thuốc Tạ cùng tiếng bàn luận của mọi người xung quanh khiến cho chút hy vọng lúc đầu của bé gái tan thành mây khói, thân thể cô bé lảo đảo lùi về phía sau hai bước, cuối cùng hai chân mềm nhũn, ngã bệt xuống đất.

Nhìn thiếu niên trước mắt hôn mê bất tỉnh, hô hấp yếu ớt gần như không còn cảm nhận được nữa, cô bé chỉ cảm thấy cơn tuyệt vọng đau đớn đang nuốt chửng lấy trái tim mình.

Bàn tay rướm máu mưng mủ của bé gái trong vô thức giữ chặt lấy một vật gì đó ở bên cạnh, tuyệt vọng lẩm bẩm: “Ai có thể cứu được ca ca của tôi đây… Cầu xin người hãy cứu lấy ca ca tôi đi…”

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên từ trong đám đông ồn ào: “Đứt kinh mạch, thì thật sự không ai cứu được sao?”

Thầy thuốc Tạ ngẩng đầu lên tỏ vẻ không vui, nhìn thấy một thiếu niên có gương mặt tuấn tú đẹp như tranh vẽ, ông ta không khỏi lạnh lùng nói: “Sao hả? Ngươi đang nghi ngờ y thuật của lão phu sao? Ta nói cho ngươi biết, toàn bộ nước Kim Lăng này, thậm chí đi khắp đại lục Mịch La cũng không một ai có thể chữa trị được bệnh đứt kinh mạch này hết!”

Lời nói của thầy thuốc Tạ làm cho mọi người vây quanh sôi nổi gật gù đồng ý, nếu đứt kinh mạch có thể cứu chữa, vậy bệnh của Âu Dương thiếu gia đã sớm trị khỏi, chứ sao mãi đến bây giờ vẫn bị chê cười là đồ bỏ được?

Nhưng bé gái lại giống như bắt được chiếc phao cứu mạng, cô bé ngẩng đầu, nhìn vị thiếu niên bị mình vô tình tóm được góc áo, thút thít khẩn cầu: “Công tử… công tử có thể cứu được ca ca của tôi đúng không? Cầu xin công tử cứu ca ca tôi với!”

Người đang nói chuyện đương nhiên là Hột Khê nữ giả nam trang. Vốn dĩ cô không có hứng thú quan tâm đến những chuyện vớ vẩn không liên quan đến mình, nhưng cảnh tượng bé gái kéo theo ca ca khẩn cầu người khác giúp đỡ, lại chạm vào một ký ức xa xăm đã khắc sâu trong cô.

Trước đây rất lâu, cũng có một người từng ôm cô như vậy, cũng quỳ trên mặt đất khẩn cầu người khác: “Cứu chị của tôi với”, đó là người duy nhất trên thế gian này sẵn sàng liều mạng vì cô mà ngay cả tính mạng của bản thân cũng không màng.