Tuy nhiên Hột Khê lại chẳng hề hay biết, ngay sau khi Vô Dực mua Nạp Lan Hột Khê, còn chưa kịp nói cho thuộc hạ biết giá trị của cô đã vội vã đi gặp chủ nhân theo mệnh lệnh triệu kiến. Đến khi quay lại hắn phát hiện ra thuộc hạ của mình đã đưa Nạp Lan Hột Khê vào phòng kiểm nghiệm như một nô lệ thấp kém, và mấy kẻ tu giả cấp thấp ở phòng kiểm nghiệm cũng đã bị Hột Khê giết sạch không chừa tên nào. Đúng là một sự nhầm lẫn tai hại!
“Tam tiểu thư, điều nô tài nói đều là sự thật, cầu xin tiểu thư tha cho nô tài!”
Trương Đức Trung vừa dập đầu lạy lục cầu khẩn liên hồi, vừa lén lút quan sát Hột Khê. Thấy dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ của cô, trong lòng gã lập tức nảy sinh ý định xấu xa, bàn tay nguyên vẹn còn lại vụng trộm thò vào trong túi.
“Tiện nhân, mau chết đi!” Linh lực khắp cơ thể vận chuyển điên cuồng, Trương Đức Trung cầm một lá bùa nổ trong tay, căm phẫn ném về phía Hột Khê, “Tiện nhân, dám đối xử với ta như vậy à, ngươi thật sự chán sống rồi!”
Dù Hột Khê có lợi hại đến đâu thì vẫn chỉ là một người phàm. Chẳng qua lúc nãy gã nhất thời bất cẩn bị ả ta dùng yêu pháp phong ấn linh lực mà thôi, giờ thì linh lực đã hồi phục trở lại, sao gã phải sợ hãi con ranh con kia chứ.
Nạp Lan Hột Khê, ông đây vốn chỉ định đùa giỡn với ngươi, chơi ngươi chán chê rồi thôi. Nhưng ngươi đã không biết tốt xấu như thế thì ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn.
Gương mặt Trương Đức Trung nở một nụ cười xấc xược vặn vẹo, thế nhưng chỉ vài giây sau, nụ cười của gã đã cứng đờ trên khóe miệng.
Gã chỉ nghe thấy lá bùa nổ của mình phát ra một tiếng nổ vang rền, khói bốc lên nghi ngút, song khi làn khói tan đi, trước mắt lại chẳng có một bóng người nào cả, lấy đâu ra cảnh tượng Nạp Lan Hột Khê thê thảm máu me nhầy nhụa.
Hai mắt Trương Đức Trung trợn lớn, con ngươi tràn ngập nỗi khiếp sợ, miệng há to đến mức có nhét đầy đá vụn vào có lẽ cũng chẳng có chút cảm giác gì.
Bỗng nhiên, cổ họng của gã bị một bàn tay lạnh lẽo trắng muốt bóp chặt, sau đó một giọng nói thánh thót trong trẻo, lại tựa như âm thanh của ác ma dưới địa ngục vang lên bên tai gã: “Ngươi xem kìa, ta còn tính sẽ tha cho cái mạng chó của ngươi, thế mà ngươi lại không cho ta cơ hội!”
Dứt lời, vô số châm vô ảnh đột ngột phóng ra rồi cắm sâu vào đầu gã. Trương Đức Trung liền cảm thấy toàn thân rã rời, đầu óc trì trệ bởi nỗi kinh hoàng, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Hột Khê nhìn Trương Đức Trung mặt dại ra, nhìn mình không chút phản kháng, trong đôi mắt cô lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó lặp lại những câu hỏi khi nãy thêm một lần nữa.
Trương Đức Trung bị khống chế thần kinh nên sẽ không che giấu bất cứ điều gì, gã khai báo toàn bộ không sót thứ gì kể cả những điều không liên quan.
Chân tướng của sự việc không sai lệch bao nhiêu so với lúc tra khảo Trương Đức Trung, nhưng cô thật không ngờ ý định ban đầu của Nạp Lan Phi Tuyết không chỉ ra lệnh Trương Đức Trung đem Nạp Lan Hột Khê đến chợ để bán mà còn ra lệnh hắn phải tận mắt chứng kiến cô bị đám nô bộc thấp kém nhất cưỡng hϊếp, sau đó mới được trở về lĩnh tiền thưởng.
May là Trương Đức Trung vô tình nghe được nữ hầu thân cận của Nạp Lan Phi Tuyết là Tư Cầm nói về nội dung của bức thư, cho rằng Nạp Lan Hột Khê có thể trục lợi về cho gã nên mới đem bán cho Thao Thiết Quán, giúp cô tránh khỏi một kết cục thê thảm hơn.
Sau khi Trương Đức Trung lấy nguyên tinh xong vẫn chưa kịp đi mua đồ dùng để tích trữ thì cơn nghiện cờ bạc lại tái phát. Gã đem nguyên tinh về cất giấu trong biệt viện này, còn bản thân thì đến ngồi ì ở phường Trường Lạc đánh bạc suốt hai ngày trời.
Nghe những lời khai của Trương Đức Trung, trong lòng Hột Khê trào dâng một ý định muốn giết chết Nạp Lan Phi Tuyết vô cùng mãnh liệt.
Chỉ vì người trong lòng mà muốn giết chết người em gái cùng cha khác mẹ với mình cũng đành, vậy mà không ngờ được là ả ta còn có thể nghĩ ra một chủ ý thâm độc nhường ấy, ép một thiếu nữ vô tội cả đời không ngóc đầu lên được, đúng là quá điên cuồng!