Y Phẩm Phong Hoa

Chương 23: Vẻ đẹp chết người

Sự biến đổi này vẫn tiếp tục duy trì trong một vài phút, toàn bộ cơ thể Hột Khê đã bị bao phủ bởi lớp dầu mỡ đen đúa, bốc ra mùi tanh hôi khiến người ta nôn mửa.

Thế nhưng, ngược lại với vẻ ngoài đó, lục phủ ngũ tạng đau đớn và suy yếu bỗng trở nên thoải mái hơn.

Hột Khê nhanh chóng lấy nước suối tẩy rửa sạch sẽ vết bẩn trên cơ thể. Xong xuôi, cô thấy tinh thần khoan khoái, dễ chịu, cả người tràn trề nhựa sống, khắp người giống như vừa được tái sinh.

Lẽ nào, không chỉ không gian được thăng cấp, mà ngay cả linh tuyền cũng đã được nâng cấp?

Đây chính là thay da đổi thịt, loại bỏ dị vật trong truyền thuyết đó sao! Hột Khê mừng như điên.

Trong lúc cô mặc lại đống quần áo vẫn chưa kịp hong khô hoàn toàn, vô tình nhìn thấy bóng mình phản chiếu dưới làn nước, sau đó cô bất ngờ sửng sốt.

Ở kiếp trước, Hột Khê cô cũng được xem như là một mỹ nữ xinh đẹp yêu kiều. Nhưng so với cô thiếu nữ dưới làn nước thì đúng là khác nhau một trời một vực, như cỏ dại sánh với đóa hoa thơm.

Dưới dòng suối trong veo dập dờn; làn da của thiếu nữ trắng nõn nà, mềm mại, cặp mắt phượng như nét chấm phá của bức tranh thủy mặc. Đó không phải là một cặp mắt đáng yêu, kiều diễm, mà nó tựa như những ánh sao trong kịt, lấp lánh hoa lệ, rộng lớn vô biên. Cánh môi dưới dòng nước không còn khô ráp, tróc vảy nữa, mà mềm mượt, mọng nước như cánh hoa đào, đôi môi hơi hé mở tựa như lời gọi mời âm thầm.

Hột Khê hoảng hốt sờ mặt mình, thiếu nữ đổ bóng dưới suối cũng đang sờ mặt mình. Cặp mày cong cong hình lá liễu tinh tế hơi nhíu lại hệt như đóa hoa đang chờ khoe sắc, vừa thanh mảnh, xinh đẹp lại vừa khiến người ta thương xót.

Người xưa từng có câu miêu tả mỹ nhân như thế này: Tay như búp măng, da mềm tựa mỡ, cổ cao ngó sen, răng như hạt bầu, một liếc khuynh thành, một liếc khuynh quốc… Dường như từng câu, từng chữ này tựa như sinh ra là để dành cho cô.

Trời ơi! Đây là gương mặt thật của Nạp Lan Hột Khê sao?

Hột Khê trợn tròn mắt, thấy đầu óc mình hỗn loạn, không thể nghĩ được gì nữa…

Đây… đây nào có phải là cô gái xấu xí như Vô Diệm kia chứ, rõ ràng là tuyệt sắc giai nhân khuynh nước khuynh thành!

Rốt cuộc thì Nạp Lan phủ đã hành hạ, tàn phá đến mức nào mới có thể biến một mỹ nữ quốc sắc thiên hương thành bộ dạng xanh xao vàng vọt, cơ thể gầy guộc, mặt mũi không chút sức hút như thế này.

Hột Khê hít một hơi thật sâu, liếc nhìn lại mỹ nữ tuyệt sắc dưới dòng nước, không kìm được bèn chau mày. Có lẽ cô phải cảm ơn sự hành hạ của những kẻ ấy, bằng không Nạp Lan Hột Khê không thể sống được đến ngày cô tới tiếp nhận cơ thể này.

Trong ký ức cô, con cháu nhà họ Nạp Lan mặc dù đều là nam thanh nữ tú, nhưng tuyệt đối không một ai có được vẻ đẹp chết người như thế này.

Nếu Nạp Lan Hột Khê bước ra ngoài với vẻ đẹp này, không thu hút sự xôn xao thì cũng đem đến mầm tai vạ. Trước hết chưa nhắc đến việc liệu phủ Nạp Lan có chấp nhận đứa con hoang là cô rồi vứt cô vào l*иg heo và dìm xuống nước hay không; mà có lẽ với vẻ ngoài hiện nay của cô, chắc sẽ có vô số kẻ phải tranh giành lấy cô làm lô đỉnh. Bây giờ thành ra như vậy, có lẽ còn chưa ra khỏi cửa đã có kẻ đến bắt đi.

Nghĩ đến đây, Hột Khê chớp lấy thời cơ, lấy những đạo cụ hóa trang bên cạnh đầm nước, bôi bôi trét trét lên mặt.

Không cần nói cũng biết, vẻ đẹp này của Hột Khê chính là hồng nhan họa thủy. Trước khi cô chưa có thực lực tự bảo vệ chính mình thì không thể để lộ trước mặt người khác được, tránh đem lại tai bay vạ gió. Đó không phải là thứ mà cô mong muốn.

Chẳng mấy chốc, Hột Khê đã hoàn tất việc trang điểm. Cô cúi xuống liếc nhìn mình dưới mặt nước, phản chiếu lại là gương mặt tầm thường, vàng vọt giống y đúc như Nạp Lan Hột Khê của trước đây.

"Well done!" Hột Khê búng tay cái "tách", tâm trạng vô cùng tốt, phụ nữ làm đẹp để bản thân vui vẻ, chẳng ai mong mình là một kẻ xấu xí cả, đúng không?

Ngoại trừ không gian nâng cấp, gương mặt biến đổi thì cô còn phát hiện rằng sau khi uống nước suối, nội tức của cô đã hồi phục hoàn toàn.