Bên trong chính phòng, vài tiểu đồng và đám người hầu vốn vui vẻ đến xem náo nhiệt, lúc này sắc mặt lập tức biến sắc.
Đầu tóc Lý quản gia bị nắm đến bù xù, trên cổ cũng xuất hiện thêm vài vệt máu, hung hăng giơ chân đạp một cú vào bụng Trần ma ma.
Lý quản gia là tu giả Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, một cú đá kia sử dụng trọn mười phần sức lực. Trần ma ma sao có thể chống cự nổi, cả thân thể như đạn pháo bay ra ngoài, nặng nề va vào góc bàn.
Tên tiểu đồng bên người Lý quản gia tiến lên phía trước, đạp mạnh lên mu bàn tay Trần ma ma với vẻ mặt dữ tợn.
"Con mẹ già chết tiệt này muốn nể mặt mà không chịu à, bà nghĩ bà là cái thá gì, lại còn dám uy hϊếp bọn này hả?"
"Bà mà cứ giống như trước kia, ngoan ngoãn nghe lời như con chó, nói không chừng bọn tôi còn chừa cho bà một con đường sống. Nhưng mà bây giờ tiểu thư nhà bà không có ở đây, ấy thế mà bà còn chẳng biết điều, vậy thì đừng trách bọn tôi lòng dạ độc ác!"
Trần ma ma chịu đựng cơn đau buốt khắp mình mẩy rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy những ánh mắt lấp lóe tia độc ác hung tợn của bọn người hầu kẻ hạ ở xung quanh mình.
Đối với chuyện tiểu thư mất tích, mỗi người bọn họ đều không hề bất ngờ một chút nào, thậm chí là còn tràn đầy ác ý, cười trên nỗi đau của người khác.
Những kẻ này… những kẻ này căn bản biết được tiểu thư đã đi đâu, thậm chí chính bọn chúng là kẻ ra tay hãm hại tiểu thư!
Trái tim Trần ma ma dần dần rơi vào vực thẳm, bà khó khăn bò dậy, liên tục dập đầu về phía đám người kia: "Tôi cầu xin các người, làm ơn nói cho tôi biết tiểu thư đã đi đâu đi. Cho dù các người muốn tôi đền cái mạng già này tôi cũng chịu, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho các người. Cầu xin các người hãy nói cho tôi biết, tiểu thư đang ở đâu?"
"Ha ha ha ha…" Bọn chúng vây quanh Trần ma ma, bật lên một tràng cười đầy ác ý.
Tên Lý quản gia kia lại cười âm hiểm, đột nhiên hắn hất cả bàn bài xuống trước mặt Trần ma ma, "Nếu bà nuốt được hết toàn bộ đống bài dưới đất này thì ta đây sẽ nói cho bà biết, tiểu thư nhà bà đang ở đâu?"
Gương mặt Trần ma ma tái mét, bài rơi dưới đất phải đến vài chục miếng, bà không tài nào nuốt hết được.
"Các ngươi… các ngươi là một lũ cặn bã cầm thú…"
Bà còn chưa dứt lời, đã có kẻ dữ dằn đạp một phát lên lưng bà, cả gương mặt của bà đập xuống đống bài.
"Lý quản gia bảo bà ăn, bà có nghe hay không hả?"
Chân của tên tiểu đồng không thương tiếc giẫm lên mặt bà, còn có kẻ lấy cả miếng bài to bằng nửa bàn tay nhét vào miệng bà, cả căn phòng toàn là những tiếng cười phấn khích độc ác.
"Ô ô ô…" Trần ma ma kịch liệt vùng vẫy, liều mạng gào lên, "Các ngươi… các ngươi là một lũ ác ôn, ta nhất định… ô ô… nhất định sẽ nói với lão gia, các ngươi hại chết tiểu thư… ô ô ô… các ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"
Lý quản gia và tên tiểu đồng tâm phúc của hắn hả hê đứng trước mặt Trần ma ma đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia hung ác. Người khác không biết tung tích của Nạp Lan Hột Khê ở nơi nào, chỉ biết là nhà họ Nạp Lan có ai đấy không vừa mắt cô ta nên muốn ra tay dạy dỗ một chút. Chỉ có hai người bọn họ là biết rõ, đồ rác rưởi Nạp Lan Hột Khê sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại.
Mà người kia cũng đã hứa, chỉ cần bọn họ hỗ trợ lo xong xuôi chuyện này, khiến cho Nạp Lan Hột Khê thần không biết quỷ không hay hoàn toàn biến mất thì sẽ đưa bọn họ trở về phủ Nạp Lan, cung cấp hậu đãi tài nguyên tu tiên.
Xem ra, không thể để bà già chướng mắt này sống thêm được nữa rồi.
Lý quản gia cười lạnh, cúi người thấp xuống u ám nói: "Nếu bà đã trung thành đến vậy, lại còn muốn gặp tiểu thư nhà bà nhanh chóng thì ta sẽ giúp bà một tay, tiễn bà xuống đó cùng với phu nhân và tiểu thư của bà đi! Đến âm ty địa phủ rồi, bà nhất định phải nhớ biết ơn công đức của ta đấy nhé." Dứt lời, hắn chậm rãi ngẩng đầu, sau đó bất thình lình cúi xuống, tấn công mạnh mẽ vào đỉnh đầu của Trần ma ma.
Trần ma ma tuyệt vọng nhắm mắt, trong lòng chan chứa nỗi phẫn uất cùng bất cam, nhưng đành lực bất tòng tâm.