Y Phẩm Phong Hoa

Chương 4: Vật phẩm đấu giá thì đương nhiên phải bị bán đi

Nạp Lan Hột Khê bị người ta đánh ngất bán cho Thao Thiết Quán. Trước khi hôn mê, cô ấy còn loáng thoáng nghe thấy một giọng nói thâm độc, tàn nhẫn: "Ngươi đừng trách ta, có trách thì trách chính mình vô dụng ấy, lại còn dám ngáng đường Nhị tiểu thư."

Nạp Lan Hột Khê có nhan sắc tầm thường, lại là một khúc gỗ mục không thể tu tiên, bị bán đến Thao Thiết Quán cũng chỉ có thể làm lô đỉnh cực kì bình thường. Trước khi bị bán đấu giá, cô ấy còn bị mấy tên võ giả cấp thấp nhất làm nhục, cuối cùng không thể nhẫn nhịn nổi bèn đâm đầu vào khóa sắt trong l*иg giam mà chết.

Mở mắt lần nữa, "món hàng" có thân thể yếu đuối này đã không còn là Nạp Lan Hột Khê nữa, mà là của sát thủ Hột Khê trở về từ địa ngục.

Hột Khê nhìn những thi thể nằm la liệt trên mặt đất mà ánh mắt không hề gợn sóng. Bất cứ kẻ cặn bã nào dám động vào cô thì đều đáng chết, cô tuyệt đối không nương tay với bất cứ ai.

Đột nhiên, cô ngẩng đầu nhìn về một nơi nào đó trong phòng, khóe miệng bỗng lộ ra nụ cười lạnh lùng mỉa mai.

Ngay lập tức cô xoay người đi về phía cửa ra vào, không hề ngoái đầu. Nhưng vừa đi được hai bước, khuôn mặt cô đột ngột biến sắc, trong đôi mắt phượng xinh đẹp lóe lên ánh nhìn sắc bén lạnh lẽo.

Đáng chết! Lại bị kẻ khác gài bẫy mất rồi!

Trong đầu Hột Khê chỉ kịp lóe lên suy nghĩ này, rồi "rầm" một tiếng, cả người mê man đổ sầm xuống đất.



Tại lối vào phòng kiểm nghiệm vật phẩm. Dưới ánh sáng lờ mờ hắt ra từ ngọn đèn, có hai bóng hình cao lớn chậm rãi bước đến bên cạnh Hột Khê đang hôn mê.

Một trong số họ lướt nhìn căn phòng chất đầy thi thể, vô thức líu lưỡi: "Không ngờ con nhóc tầm thường này lại ra tay ác độc đến thế, không bỏ sót một tên nào."

Tên còn lại mặt mũi ẩn trong bóng tối, tuy không rõ đường nét khuôn mặt nhưng toàn thân lại toát ra loại khí thế khiến người khác phải khϊếp sợ.

Hắn cúi đầu thích thú nhìn thiếu nữ đang hôn mê trên mặt đất, ánh mắt ẩn chứa sự hung ác và hứng thú như loài thú săn đang nhìn con mồi hiếm thấy.

"Có điều, vừa nãy lúc con nhóc này gϊếŧ người, thuộc hạ không hề cảm nhận được một chút linh khí nào, không biết có phải cô ta dùng phương pháp thần bí nào không. Chủ nhân, thuộc hạ nên xử lí cô ta như thế nào đây?"

Người đàn ông đang cúi đầu chậm rãi ngước mắt lên, lạnh nhạt đáp: "Vô Dục, cô ta là vật phẩm đấu giá của Thao Thiết Quán, mà đã là vật phẩm đấu giá thì đương nhiên phải bị bán đi, điều này còn cần ta phải dạy ngươi sao?"

Vô Dục hoảng hốt, vội vàng khom lưng đáp: "Vô Dục đã hiểu. Thuộc hạ sẽ tăng cường biện pháp giam giữ cô ta, đeo thêm xích sắt để cô ta không còn cách trốn thoát. Thuộc hạ tin rằng lô đỉnh có tư chất cao như thế này nhất định có thể bán với giá hời."

Người đàn ông được gọi là chủ nhân kia khẽ nhếch môi, đôi mắt ngập tràn hứng thú: "Vậy sao? Ta rất mong đợi."

Nói xong, hắn nhàn nhạt quét mắt nhìn thiếu nữ trên mặt đất rồi nhanh chóng biến mất.



Bấy giờ đã là nửa đêm, cửa thành đã đóng kín, mọi âm thanh đều tĩnh lặng như tờ, chỉ có bên trong Thao Thiết Quán vẫn đèn đóm thâu đêm, tiếng người huyên náo.

"Vật đấu giá dưới kia chính là vật phẩm áp chót của buổi đấu giá này."

Người chủ trì của buổi đấu giá mặc một bộ trang phục lộng lẫy màu vàng, hắn vừa vỗ tay, trong chốc lát có một chiếc l*иg sắt màu vàng cỡ lớn từ trên không trung hạ xuống, kèm theo ánh đèn vàng rực rỡ chĩa xuống giữa sân khấu.

Những người trong phòng đấu giá nhất thời xôn xao, hóa ra trong l*иg không phải là vật phẩm mà là người còn sống sờ sờ.

Đó là một thiếu nữ đương độ mười bảy, mười tám tuổi, da dẻ vàng vọt, vóc người thẳng đuột, chẳng có chút hấp dẫn nào. Lúc này cô đang nhắm nghiền hai mắt, tay chân bị trói chặt bằng dây sắt lạnh lẽo; nằm im lìm ở giữa l*иg giam.

Sau khi nhìn rõ thiếu nữ ở trong l*иg giam, tất cả lập tức "xùy" một tiếng.

"Chúng tôi tham gia đấu giá để mua những vật phẩm tinh tế, Thao Thiết Quán các người thu tiền vé vào cửa những một nghìn nguyên tinh, sao lại có thể dùng loại hàng tồi tàn này để lừa chúng tôi?"