Cố Tổng Chúng Ta Ly Hôn Đi

Chương 178: Mẹ Chồng Bá Đạo

Dương Nhất Phong bất lực ngồi xuống ghế ôm đầu nói nhỏ.

- Các cậu bảo bây giờ tôi phải làm gì đây?thái độ của Gia Linh lúc này khiến tôi rất sợ,yêu nhau gần 5 năm chưa bao giờ cô ấy tỏ thái độ như vậy với tôi cả...

Dù mọi người ở đây đều đang rất lo cho Gia Linh và Nhất Phong nhưng quả thật đây là lần đầu tiên họ thấy Gia Linh tức giận và tỏ thái độ rứt khoát đến vậy.thở dài một hơi Nhất Phong cũng đứng lên đi tới công ty vì hiện tại dù có ăn gì thì Nhất Phong cũng không thể nuốt trôi được.

Sau khi dùng bữa xong thì mọi người cũng lần lượt ra khỏi nhà đi làm.trên xe của Cố Minh Kiệt và Tiểu Di không khí có chút im lặng,Cố Minh Kiệt biết Tiểu Di đang lo lắng cho Dương Nhất Phong và Triệu Gia Linh mỉm cười nhẹ hắn lên tiếng.

- Bà Xã em đang lo lắng cho Gia Linh và Nhất Phong sao?.

Tiểu Di gật đầu thở dài.

- Em không nghĩ chuyện lần này sẽ dễ giải quyết đâu,em thấy Gia Linh lần này rất tức giận và em nghĩ cậu ấy sẽ quyết tâm chia tay anh Nhất Phong đấy Minh Kiệt.

Cố Minh Kiệt cho xe đi chậm lại nhìn Tiểu Di.

- Bà xã anh nghĩ anh có cách giúp Dương Nhất Phong đấy.

Tiểu Di bất ngờ với câu nói vừa nãy của Cố Minh Kiệt,câu nói đó không khác gì một cái phao cứu sinh cả,Tiểu Di quay sang hắn vội vàng hỏi.

- Minh Kiệt anh có cách gì giúp anh Nhất Phong nói em nghe đi?.

Cố Minh Kiệt không vội nói cho Tiểu Di biết mà hắn chỉ dơ mặt mình lại gần Tiểu Di lên tiếng.

- Anh muốn nhận quà trước khi nói bà xã.

Tiểu Di vừa có chút hồi hộp vừa cau mày nhìn Cố Minh Kiệt cái tên cơ hội này,tuy nhiên Tiểu Di vì muốn biết cách giúp anh Nhất Phong từ hắn nên cũng chiều theo hắn.

- Chụt!!được chưa anh mau nói cách của anh cho em nghe đi.

Cố Minh Kiệt có chút hài lòng sau đó chầm chậm nói.

- Không phải lý do Dương Nhất Phong không muốn động tới Uyển Lan vì cô ta là con gái nuôi của bác trai cậu ta sao?vậy chuyện liên quan tới người lớn thì để người lớn giải quyết đi là được.

Tiểu Di khó hiểu nhìn Cố Minh Kiệt.

- Ý anh là...?

Cố Minh Kiệt tập trung lái xe rồi giải thích cho Tiểu Di hiểu cách của mình.

- Bà xã em quên là mẹ Dương Nhất Phong rất quý Gia Linh sao?em nghĩ sao nếu bà ấy biết con dâu mình bị chịu ủy khuất?với hiểu biết của anh về bà ấy có lẽ mẹ Dương sẽ tới tuốt xác Uyển Lan ra đòi công đạo cho con dâu mình.chưa kể rất có thể Dương Nhất Phong sẽ bị ăn một trận đòn nhừ tử từ bà ấy cũng nên đấy.

Tiểu Di tròn mắt nhìn Cố Minh Kiệt.

- Ý anh là chúng ta sẽ nhờ mẹ Dương ra mặt hộ sao?.

Cố Minh Kiệt gật đầu.

- Chỉ còn cách đó thôi vừa không làm bác trai của Dương Nhất Phong mất lòng vừa khiến Uyển Lan phải trả giá vì trò ngu xuẩn của mình tạo ra.

Tiểu Di gật gù nhìn Cố Minh Kiệt sau đó nhíu mày hỏi.

- Vậy sao vừa nãy anh không nói cho anh Nhất Phong biết cách này của anh Minh Kiệt?em thấy cách này rất ổn mà.

Cố Minh Kiệt nở một nụ cười sau đó nhàn nhạt trả lời Tiểu Di.

- Vì anh không thích,kệ cậu ta ai bảo ngu ngốc làm gì?.

Tiểu Di nhìn trợn mắt nhìn hắn.

- Minh Kiệt anh và anh Nhất Phong là anh em cây khế đấy à?.

Cố Minh Kiệt không trả lời câu hỏi của Tiểu Di mà chỉ gật đầu một cái rồi nói.

- Anh đã bảo Hoàng Lâm liên hệ với thư ký của Dương Nhất Phong rồi,mà có lẽ giờ này mẹ Dương đã tới Dương Thị rồi cũng nên đấy.

Tại phòng họp của Dương Thị không khí đang vô cùng khó thở,không phải do bản thiết kế mới có vấn đề,càng không phải những thiết kế ấy xảy ra chuyện mà tất cả là tại vị chủ tịch của họ kia,từ lúc vào phòng họp tới giờ chủ tịch của bọn họ chưa nói gì cả mà chỉ nhìn một người thôi.ngược lại Gia Linh vẫn rất bình thản ngồi đó tham dự cuộc họp này và dĩ nhiên cũng chẳng quan tâm ai đó đang nhìn mình,từ lúc chủ tịch và thiếu phu nhân tương lai của họ xảy ra chuyện không khí trong Dương Thị lúc nào cũng trong tình trạng muốn nổ tung,lúc thì lại lạnh lẽo như băng nghìn năm vậy.

Mà tất cả là do cô gái trơ trẽn kia rõ ràng chủ tịch và thiếu phu nhân đang hạnh phúc vậy mà từ lúc cô ta xuất hiện mọi thứ cứ rối tung cả lên.

Trong phòng chủ tịch mẹ Dương đang ngồi đó chờ Dương Nhất Phong họp xong,có trời mới biết hôm nay sau khi nhận cuộc gọi từ thư ký Tần bà đã tức giận đến như thế nào,con dâu bà vậy mà bị người ta bắt nạt đáng giận hơn là do đứa con trai bà ngu ngốc không đề phòng loại trà xanh trơ trẽn kia.hôm nay bà tới đây ngoài đòi công bằng cho con dâu bà ra thì bà còn muốn rửa sạch mùi trà xanh ở đây,Mẹ Dương đang ngồi im lặng trong phòng thì giọng Uyển Lan vang lên.

- Phong em tới rồi đây...

Khi Uyển Lan vừa tự nhiên bước vào phòng chủ tịch của Dương Nhất Phong thì cô ta bị dọa cho sợ hãi khi thấy mẹ Dương ở đây ngoài ra còn ánh mắt lạnh lùng kia nữa.lời định nói cô ta nuốt vào trong sau đó nở nụ cười giả tạo chào mẹ Dương.

- Thím Ánh Vân sao gì lại ở đây ạ?con tưởng hôm nay thím có việc nên chưa tới thăm chù thím được con xin....

Mẹ Dương trực tiếp ngắt lời Uyển Lan lạnh lùng nhìn cô ta.

- Ở đây không có Phong nào cả chỉ có mẹ của cậu ta thôi cô muốn tìm nó có việc gì? mà từ bao giờ tôi tới đây cần phải có lý do hả?.còn việc cô về đây nhưng không tới thăm vợ chồng tôi thì khỏi cần xin lỗi gì cả vì cô có tới thăm chúng tôi hay không cũng không quan trọng.

Mẹ Dương nói một tràng làm Uyển Lan á khẩu,cô ta nhìn thấy rõ hận ý trong ánh mắt của người đối diện cô ta,quả thật từ lúc được nhận nuôi cô ta chưa bao giờ thích người phụ nữ này cả vì người phụ nữ này không ưa cô ta mà đúng hơn là không thích cô ta mới đúng,tuy nhiên cô ta nghĩ có ba mẹ nuôi chống lưng nên cũng chẳng có gì phải sợ người phụ nữ này cả dù sao cũng chỉ là thím dâu thôi mà.vẫn duy trì nụ cười giả tạo của mình Uyển Lan lên tiếng.

- Thím Ánh Vân con biết việc con không tới thăm chú thím là con sai,có lẽ thím giận con nhưng dù sao con cũng là cháu gái của chồng thím có phải thím nên nói nhẹ nhàng hơn với con không?.

Mẹ Dương trợn mắt nhìn Uyển Lan sau đó lạnh giọng nói.

- Tôi không có diễm phúc có đứa cháu gái như cô nên đừng gọi tôi là thím tôi e tôi sẽ tổn thọ mất.việc cô là ai tôi không quan tâm nhưng việc cô dám động tới con dâu tôi thì tôi sẽ không bỏ qua đâu vừa về nước đã gây chuyện, mới nứt mắt ra làm người chưa xong đến cái nết vứt cho cún nó còn không ngửi đã học làm trà xanh xen vào hạnh phúc của người khác?anh chị tôi dạy cô làm người thế sao?hay từ khi ba mẹ cô sinh ra truyền thống làm trà xanh nó đã ngấm vào máu của cô rồi?tôi nói cho cô biết hôm nay cô không xin lỗi con dâu tôi và cút khỏi đây tránh xa con dâu và con trai của tôi ra thì cái danh xưng tiểu thư của cô cũng sẽ không còn đâu.Ánh Vân tôi chưa bao giờ nói điều gì mà không làm đâu cô rõ chưa?nói mau cô về đây làm gì?sao không yên phận làm tiểu thư của cô đi hả?thân lừa nhưng ưa nặng sao?.

Cuối cùng thì Uyển Lan cô ta đã biết vì sao mẹ Dương lại ở đây rồi,có điều cô ta không biết vì sao mẹ Dương biết những việc cô ta làm cộng thêm lời đe dọa của mẹ Dương thật sự khiến cô ta sợ hãi ai cũng biết ở Dương Gia phu nhân luôn là người có tiếng nói nhất chỉ cần bà ấy nói thì không ai dám cãi cả.chỉ có điều Uyển Lan không muốn dừng lại cô ta muốn có điều cô ta muốn đó là làm thiếu phu nhân của Dương Thị và Dương Gia là vợ của Dương Nhất Phong và làm con dâu của người phụ nữ trước mặt này.lần này thì cô ta không cần dấu tâm tư của mình nữa dù sao mẹ Dương cũng biết cả rồi.

- Đúng con về đây là muốn làm con dâu thím,Triệu Gia Linh có gì hơn con kia chứ?con hơn cô ta mọi thứ nhan sắc,địa vị con thua cô ta điều gì sao?cùng lắm cô ta chỉ là một đứa mồ côi thôi mà.

Mẹ Dương thật sự bị chọc tức bà đứng dậy thẳng tay tát hai cái thật mạnh vào hai bên má của Uyển Lan khiến mặt cô ta đỏ bừng in rõ 5 ngón tay trên đó,vì bị tát bất ngờ cô ta chỉ ú ớ.

- Thím...

Mẹ Dương không khách khí chỉ tay thẳng vào mặt Uyển Lan gằn giọng.

- Tôi đã bảo không cho phép cô xúc phạm con dâu tôi kia mà,tôi nói cho cô biết mọi thứ ở nó đều tốt hơn cô gấp nghìn lần.mồ côi thì sao?không phải cô cũng chỉ là trẻ mồ côi được anh chị chồng tôi nhận nuôi thôi sao?Tiểu Linh mồ côi nhưng nó lớn lên là người có ích cho xã hội,ngoan ngoãn,biết điều chứ không khốn nạn như cô đến nhân cách làm người còn không có.ngày hôm nay tôi sẽ thay anh chị chồng dạy dỗ cô và nhờ từ giờ cô và anh chị chồng tôi không còn liên quan gì tới nhau nữa hiểu chưa?.

Uyển Lan giật mình cô ta ấp úng nhìn mẹ Dương.

- Thím...thím định làm gì tôi?tôi nói cho thím biết tôi sẽ gọi cho ba mẹ nuôi của tô là anh chị chồng của thím nếu thím dám làm gì tôi đấy..

Mẹ Dương lạnh lùng nhìn Uyển Lan nhếch khóe miệng nói.

- Cô gọi luôn đi còn kịp đấy,chậm chút nữa là không có cơ hội gọi nữa đâu.

Uyển Lan cô ta không tin không làm gì được người phụ nữ này,cô ta vừa mang điện thoại ra định gọi cho ba mẹ nuôi mình thì hai người vệ sĩ của Dương Gia đi vào cúi đầu chào mẹ Dương.

- Phu nhân có gì căn dặn.

Mẹ Dương nhìn sang Uyển Lan mặt trắng bệch ở kia lên tiếng.

- Mang cô ta sang châu phi tống vào nhà chứa làm gái đi,khi hết giá trị lợi dụng thì làm gì thì làm miễn không để cô ta xuất hiện ở đây trước mắt tôi lần nữa là được.ngoài ra liên hệ với anh chị chồng tôi cho cô ta thỏa mong ước không cô ta lại nói tôi bắt nạt cô ta hiểu chứ?.

Hai tên vệ sĩ cúi đầu tuân lệnh sau đó đi tới lôi Uyển Lan đi mặc cô ta kêu gào.mẹ Dương đi tới ghế ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ trà xanh đã xử lý xong giờ tới lượt đứa con trai ngu ngốc của bà lần này con trai bà để vụt mất đứa con dâu cưng của bà xem bà có phế đứa con này của bà đi luôn không?.