Chương 352:
Người nam mắt nhỏ cười lạnh một tiếng, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Hài Bạt Tử: “Anh ta dám mua, ông dám bán không?”
Thanh âm của hắn bên trong mơ hồ mang theo một chút ý tứ uy hϊếp.
Hài Bạt Tử tại giới cổ vật lăn lộn nhiều năm như vậy, tiếp xúc với nhiều người tốt xấu lẫn lộn, làm sao không nghe ra được ý tứ trong câu nói của xiaoyannan, nêu bản thân đem Thanh Ngọc Trư bán cho Lâm Vũ, ước chừng bản thân có thê lấy. tiền nhựng không còn mạng đề tiêu liền vội vàng lây lòng nói: “Không bán không bán, hắn có cho tôi thêm tiền đi nữa tôi cũng không bán, tôi chỉ nhận của Tần đại thiệu, 50 vạn, thành giao!”
Khuôn mặt Tần đại thiếu vui lên, có chút thị uy trừng mắt liếc, tiếp theo móc ra một tâm thẻ vàng đưa cho Hài Bạt Tử, “Có thể quẹt thẻ không?”
“Có thể, có thể”. Hài Bạt Tử vội vàng nhận lấy thẻ, cười rạng rỡ đem thẻ đi quet.
Lâm Vũ trong lòng tràn đầy lửa giận, nhưng lại không có kê hoạch gì, dù gì đồ vật của người ta, người ta nguyện ý bán cho ai thì liền bán.
“Tần đại thiếu, ngài xem những đồ vật này ngài tính câm thê nào?” Hài Bạt Tử chỉ chỉ vào bức thư họa trong chiếc xe ba gác và đống đồng nát sắt vụn.
“Bỏ đi, những thứ đó không cần nữa, một đồng phê phẩm!”
Tần đại thiếu có chút không kiên nhân xua xua tay, cực kỳ hứng thú vuôt ve Thanh Ngọc Trư trong tay.
“Chao ôi, cám ơn Tần đại thiếu.” Hài Bạt Tử mặt cười rạng rỡ nói.
“Không được, chúng ta bỏ tiền ra mua, làm sao có thê không cần.”
Người nam mắt nhỏ nhướng mày, không vui nói: “Tần đại thiếu đã đưa cho ông 50 vạn rôi, cái xe ba gác này không thể tặng cho chúng tôi sao?”
Mặc dù nói những thứ phế phẩm này không đáng tiên gì nhưng vẫn có thê bán lấy tiên, Người nam mắt nhỏ biết những thứ này Tân đại thiêu điều chỉ định là cho ông ta, đồ miễn phí thì chắc chắn cần rồi.
“Được, được, xe ba gác này tôi tặng cho hai vị, Hài Mạt Tử cũng không keo kiệt, trực tiếp gật đầu đồng MP trong lòng của ông ta đã nở hoa rồi, 50 vạn đên tay, đâu còn quan tâm gì tới chiếc xe ba gác này.
“Muốn lái thì ngươi lái, bổn thiếu gia cũng không chạm vào loại rách rưởi này.” Tần thiệu bất mãn lắm bẩm một câu.
Khi Lâm Vũ nhìn thấy bọn họ mang đồ mình thực sự cần đi, lập tức lo lắng, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, võ võ đầu, giả vờ như bừng tỉnh ra một đạo lí lớn: “Chao ôi, Tân đại thiếu, người chính là Tần đại thiếu nổi tiếng thủ đô đúng không?”
“Ngươi biết ta?”
Tần đại thiếu khẽ giật mình quay đầu lại.
“Thât kính thật kính, Tân đại thiếu, tha thứ cho tôi thứ ngu dôt, tức thời không. nhớ ra được, người là đại gia tộc nồi ¡tiếng ở Thủ đô, Tân gia! Tân đại thiếu của Tần gia đúng không?”
Lâm Vũ giả vờ ra bộ dạng kinh ngạc vui mừng nói.
“Cũng không tính là đại gia tộc gì, miễn cưỡng tính là hạng hai đi.”
Tần đại thiếu nghe được Tần Vũ khen nhà mình như vậy, lập tức đắc ý không thôi, ưỡn ngực thẳng tắp.
“Tần đại thiếu khách sáo rồi, tôi lần đầu đến vùng đất quý này, thật là có mắt không nhìn thây thái sơn, tôi thành thật xin lỗi, mong Tần đại thiếu rộng lượng tha thứ.” Lâm Vũ cung kính nói.
Bởi vì cái vật báu vô giá ở trên chiếc xe ba gác kia, cái bực bội này anh nhịn.
“Được rồi được rồi, sau này nhớ mở mang tầm mắt, không phải ai ngươi cũng có thê đắc tội.” Tân đại thiêu ra vẻ xua xua tay, chẳng khác nào hoàng đề tha tội cho tội thần.
“Vừa rồi va vào Tần đại thiếu, tôi thực – sự rất băn khoăn, hay là như vầy đi, xem như đền bù, tiền của Thanh Ngọc. Trư này tôi thay người thanh toán.” Lâm Vũ lấy lòng nói, “ xem như là quà gặp mặt của tôi tặng người, sau này chúng ta kết giao bạn hữu.”
*Ô? Làm vậy được không?”
Tần đại thiếu hai mắt lập tức sáng lên, có phân hưng phân, vậy mà lại có loại người tiêu tiên như nước này?
Mặc dù 50 vạn đối với anh ta cũng không tính là nhiều, nhưng bạch kim rẻ vì sao không | làm, quan trọng nhất là chuyện này về sau có thể lây ra khoác bc khoe khoang với các công tử gia tộc khác.