NPC Phản Diện Là Bạn Trai Tôi!

Chương 37: Nhớ lại

Lâm Hạnh Dung rớt đài, Minh Hạ lập tức nhận được thông báo của hệ thống.

[Ting! Chúc mừng ký chủ đã xuất xác hoàn thành nhiệm vụ phụ số một. Phần thưởng là một mảnh ký ức của nguyên chủ Lâm Nguyệt Hà đã tới tay ký chủ. Ký chủ có muốn xem ngay không?]

[Tối đi.]

Minh Hạ trả lời hệ thống xong liền quay sang nhìn Hoàng Đông, ánh mắt sáng lấp la lấp lánh.

- Anh còn tài lẻ nào mà em không biết không?

Cô sẽ không nói là bộ dạng làm việc nghiêm túc vừa rồi của anh rất ngầu đâu.

Từ giờ anh không chỉ là bạn trai cô mà còn là thần tượng của cô nữa.

Hoàng Đông rất thích ánh mắt này của cô, bởi vì chỉ khi in hình bóng của anh, ánh mắt cô mới có thể sáng rỡ như vậy, anh dịu dàng xoa đầu cô.

- Không nhiều, em muốn biết có thể từ từ tìm hiểu.

Thực ra anh thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề hơn, nhưng nếu anh làm vậy cô sẽ lại sợ anh, anh không muốn mối qua hệ tốt đẹp của cả hai bị phá vỡ chỉ vì chuyện này.

Hoàng Đông có lẽ cũng không ngờ tới có một ngày mình sẽ vì cô mà học làm người tốt, học cách khắc chế bản chất khát máu của mình, khoác lên vẻ ngoài đẹp đẽ để xứng với cô hơn.

- Vâng.

Minh Hạ gật đầu, trong lòng thầm mắng tác giả gốc thiên vị, bạn trai nhà cô giỏi như thế mà lại miêu tả anh là một tên biếи ŧɦái ưa bạo lực, thật tức chết cô mà!

Lại nói nữ chính gặp nạn mà sao không thấy nam chính ra mặt giúp đỡ nhỉ? Điều này không hợp logic cho lắm, hay anh ta đang định phát đại chiêu gì sao?

- Em lại ngẩn ngơ cái gì đấy?

Hoàng Đông phát hiện dạo gần đây bạn gái anh rất hay ngẩn người, anh phải gọi một lúc cô mới phản ứng lại. Lần này cũng không ngoại lệ, anh gọi đến lần thứ hai cô mới trả lời anh.

- Em đang lo Dương Đình Khôi sẽ làm gì đó để lật ngược tình thế.

Hoàng Đông lập tức an ủi cô.

- Sẽ không có chuyện đó đâu, nếu có anh đã bị cảnh sát bắt từ lâu chứ không đợi đến bây giờ rồi.

Tay anh chưa từng dính máu người, bởi vì anh luôn mượn tay người khác thay mình làm điều đó, cho nên nếu có tra cũng chỉ có thể tra trên đầu bọn họ.

Minh Hạ lúc này mới cười.

- Vậy em yên tâm rồi.

Tóc của cô rất dày, cũng rất mềm nữa. Hoàng Đông sờ đến nghiện, anh vừa quấn mấy lọn tóc trên tay vừa hỏi cô.

- Yên tâm thật hả? Em không sợ anh sẽ bị hồn ma của những người đó tìm về báo thù à?

- ...

Bị anh nhắc lại lịch sử đen của mình, mặt Minh Hạ đỏ lên nhanh chóng, cô bực bội đứng dậy chống hông với anh.

- Hoàng Đông à, người ngốc dễ bị lây đấy, anh biết điều thì cách xa em một chút đi.

Đáng yêu quá.

Hoàng Đông không trả lời cô, chỉ nhìn cô chăm chú. Đôi mắt của anh rất đẹp, lúc làm nũng sẽ giống như chú cún con khi muốn chủ nhân chú ý tới mình, long la long lanh khiến người khác muốn phạm tội.

Cô không khỏi cảm thấy anh thật bỉ ổi, lần nào cũng dùng ánh mắt kia nhìn cô khiến cô không tài nào giận anh lâu được.

Hừ.

Thấy vẻ mặt của cô dần hoà hoãn lại, Hoàng Đông biết cô lại bị dụ rồi, anh vui vẻ kéo cô ngồi lên đùi mình, lại cẩn thận hôn lên trán cô một cái, dịu giọng dỗ dành.

- Anh xin lỗi, sau này anh không trêu em như vậy nữa.

Minh Hạ quen anh hôn mình rồi nên không tránh, chỉ tò mò hỏi.

- Thế anh nói cho em biết vì sao hôm nay anh lại nói những câu kỳ quái như vậy?

Tự dưng anh nói người chết trở về, cô có thể không liên tưởng đến mấy bộ phim kinh dị sao?

- Anh cũng không rõ nữa, chắc lúc đó anh bị ấm đầu.

Tất cả mọi bằng chứng đều chứng minh cô là Lâm Nguyệt, nhưng lại vướng ở tuyến thời gian.

Lâm Nguyệt và Minh Hạ cùng rơi vào tay bọn buôn người, một người trốn thoát năm mười hai tuổi, một người đến tận năm mười bốn tuổi mới được người đứng đầu chân chạy việc vặt đưa về nuôi.

Thật sự anh nghĩ nát óc cũng không ra lý do vì sao lại xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy? Cũng rất bối rối khi một người tưởng chừng đã chết lại trở về bên cạnh mình.

Nhưng bây giờ anh nghĩ thông rồi.

Nếu cô là Lâm Nguyệt thì tốt mà không phải thì cũng không sao. Dù sao người anh yêu hiện tại và sau này chỉ là cô, Lâm Minh Hạ mà thôi.

Minh Hạ vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nhưng anh không muốn nói nên cô cũng không hỏi thêm, ngoan ngoãn để anh hôn mình.

...

Tối đến.

Sau khi trở về phòng, Minh Hạ nhảy lên giường gọi hệ thống.

[Hệ thống, cho tao xem mảnh ký ức cuối cùng kia đi.]

Cô thật sự rất kích động, cô thật sự muốn biết vì sao bản thân lại có ký ức của Lâm Nguyệt, vì sao cô và cô bé ấy lại giống nhau đến vậy.

[Được.]

Hệ thống trả lời xong, trước mắt cô lại xuất hiện mảnh pha lê màu bạc, cô lập tức cầm lấy nó bóp vụn.

Gần như ngay sau đó ý thức của cô bị truyền tới một nơi xa lạ, nơi đó tăm tối, bẩn thỉu và hôi hám. Tại đó cô nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ, trai gái đủ cả, đứa nhỏ nhất chắc mới năm tuổi, đứa lớn nhất mười lăm, mười sáu tuổi.

Trong đó nổi bật nhất là một đứa bé gái, quần áo cũ nát nhưng khuôn mặt sạch sẽ không hợp với nơi này. Đứng trước mặt cô là một chị gái chừng hai mươi, ba mươi tuổi, khuôn mặt hiền hoà phúc hậu. Là chị ta đã đưa cô đến nơi này và hứa cho cô một mái nhà.

Nhưng lúc này chị ta đang dạy dỗ một đứa bé không nghe lời với vẻ mặt độc ác khác xa hình ảnh ban đầu cô nhìn thấy. Dạy dỗ xong đứa bé kia, chị ta quay sang nói với tên đàn em bên cạnh mình.

"Đánh gãy chân nó đi, tránh sau này nó lại bỏ trốn lần nữa."

Đứa bé xấu số kia bị đánh gãy chân ngay trước mặt những đứa trẻ khác, mấy đứa trẻ vốn đơ ra như khúc gỗ cuối cùng cũng sụp đổ mà khóc thật lớn.

Chỉ có đứa bé gái kia vẫn đứng yên một chỗ, ánh mắt vô hồn đờ đẫn như một người chết.

Đứa bé này là Lâm Minh Hạ năm mười một tuổi.

Lâm Minh Hạ quả thật rất giống Lâm Nguyệt, từ tuổi tác đến khuôn mặt đều trùng khớp với cô ấy. Do cô quá yên lặng, một người đàn ông đi tới gần nâng cằm cô lên đánh giá.

Tuổi còn nhỏ nhưng đường nét gương mặt rất đẹp, lớn lên chắc chắn là đại mỹ nhân, nhưng trên má trái lại có một vết sẹo dài phá hủy toàn bộ nét đẹp đó. Một cô bé xinh đẹp như vậy vốn có thể bán được rất nhiều tiền nhưng lại bị vết sẹo kia phá hỏng, ông ta có chút tiếc nuối quay sang nói với chị gái kia.

"Đưa nó đi kiểm tra xem có chữa được không?"

Chị gái kia lắc đầu.

"Đã kiểm tra rồi, cho dù có chữa cũng sẽ để lại sẹo."

"Vậy đưa nó vào nhóm ăn xin đi."

Bởi vì trên mặt có sẹo, đứa bé gái bị đưa vào nhóm ăn xin.

Công việc hàng ngày của cô là lang thang trên các con đường để xin tiền người qua đường.

Mỗi đứa trẻ đều có một KPI của mình, nếu làm tốt, tối hôm đó chúng nó sẽ không bị đánh và "phần thưởng" là một KPI cao gấp đôi ngày trước. Những đứa trẻ không hoàn thành sẽ bị đánh gãy tay chân để trở nên đáng thương hơn, dễ thu hút sự thương cảm của người qua đường hơn.

Minh Hạ cũng từng bị đánh gãy chân một lần, nhưng không phải vì cô không đủ chỉ tiêu, mà vì cô đánh lại một trong những "ông chủ" của mình, khiến hắn vĩnh viễn cũng không thể làm đàn ông được nữa.

Là bé gái, còn là một cô bé đang trong độ tuổi phát triển, cho dù có vết sẹo trên mặt cũng không thể ngăn lại hành vi ghê tởm của những con thú đội lốt người.

"Mày đi chết đi! Dám đánh tao à? Dám đánh tao này!"

Người đàn ông cầm cục gạch đánh lên người cô liên tục, đánh đến cả cục gạch bị vỡ cũng không hả giận. Hắn lại cầm thêm một cục nữa, lần này mục tiêu của hắn là đầu cô.

Hắn muốn đánh chết cô để hả cơn giận này.

"Đủ rồi!"

Khi Minh Hạ cho rằng bản thân mình sẽ bị tên này đánh chết, người cầm đầu của nhóm người đi tới ngăn tên đó lại, hắn có vẻ không phục.

"Không có đứa này thì có đứa khác, không phải chỉ nó mới kiếm được tiền."

Đúng vậy, không có cô vẫn có vô số đứa trẻ khác làm được việc và nghe lời hơn cô, bọn chúng sẽ không dám phản kháng nếu những người kia làm gì đó với chúng, ngược lại sau mỗi lần như vậy bọn chúng sẽ ngoan hơn, nghe lời hơn, cũng không dám bỏ chạy nữa.

Nhưng lý do của tên cầm đầu chỉ có một.

Tiêu hủy một thi thể khá phức tạp, làm không cẩn thận có thể thu hút sự chú ý của cảnh sát.

Minh Hạ đã thoát chết vì lý do như vậy.

Không phải thương xót cô, không phải vì cô còn giá trị lợi dụng mà vì bọn họ lười xử lý thi thể.

Ba ngày sau đó sau đó Minh Hạ nhận được tin tên biếи ŧɦái kia chết rồi, chết vì dùng thuốc quá liều. Cùng lúc đó chân của cô cũng được ông chủ mời bác sĩ về chữa trị, sau đó cô mới biết ông chủ đã phát hiện ra vết sẹo trên mặt cô là giả nên đã bán cô cho người khác, sợ cô làm liều, ông ta ngọt nhạt dỗ dành.

"Minh Hạ à, cháu cũng đừng trách chú, chú làm vậy cũng vì muốn tốt cho cháu và cho những đứa trẻ ở đây. Người mua cháu ra giá rất cao, có tiền rồi chú có thể mua đồ ăn ngon, mua quần áo cho bọn trẻ, sẽ không để chúng nó phải lang thang bên ngoài như trước nữa."

Ông ta nói rất nhiều nhưng Minh Hạ chỉ đáp lại bằng vẻ mặt đờ đẫn, ông chủ mất kiên nhẫn mắng cô mấy câu rồi ra ngoài. Tối hôm đó hang ổ của ông ta bất ngờ bị một mồi lừa thiêu rụi.

Người đốt hang ổ của bọn họ là Minh Hạ.

Cô không tin lời ông chủ nói, cô không tiếp tục nhẫn tâm để những đứa trẻ đáng thương kia đi vào chỗ chết, cô cũng không thể chết dưới tay bọn chúng.

Cô cần phải sống sót để trở về, phải trả thù những người đã hại cô thê thảm như vậy, phải gặp được cậu bé kia, không để cậu ấy đi vào con đường chết...