Trong hai ba phút cả hai im lặng đối mặt nhau. Trong lòng Mục Nhiên đương nhiên cự tuyệt, cậu tuy có khát vọng nhưng cũng không muốn.
Cuối cùng kết thúc bằng việc Y Ngải Nhĩ nhất quyết đưa cho cậu mô hình Lưu Hỏa, tuy mô hình tên Lưu Hoả nhưng thực ra toàn thân nó lại tỏa ra ánh sáng bạc đã được Mục Nhiên lấy về bày trên giá sách, cậu thật sự không có cách nào lý giải được mạch não của Y Ngải Nhĩ khi đặt tên một cơ giáp màu bạc được gọi là Lưu Hoả thì có phần hơi thái quá, giống như một người không mù, thậm chí không mù màu lại phải gọi mèo đen là mèo trắng, quả thực thiên hạ thật rộng lớn.
Đặt cơ giáp ở nơi vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy, Mục Nhiên dùng cái này để khích lệ bản thân cố gắng tích góp tiền để mua được cơ giáp tốt nhất, Dư Cận Hiên nhìn cậu đột nhiên có thêm một mô hình cơ giáp, mỗi ngày đều ôm tới ôm lui thèm chảy cả nước miếng, mỗi lần ôm xong đều chua xót nói một câu:
“Tên Y Ngải Nhĩ kia quả là một thiên tài, thứ này có tiền cũng không mua được đâu haiz haiz...”
Cậu ta và Mục Nhiên giống nhau trời sinh trong máu của cả hai đều có một loại tình yêu không thể chối từ đối với loại vũ khí chiến đấu này.
Mục Nhiên vẫn bận rộn như vậy, có đôi khi cậu đều hận không thể đem mình bổ thành hai nửa, thật mong có thể phân thân ra.
Lộc Lâm Thâm ngay từ đầu đã không tán thành việc Mục Nhiên chạy đến làm trợ lý cho Y Ngải Nhĩ, một mặt là đau lòng cho cậu, mặt khác là do anh ta đề phòng Y Ngải Nhĩ.
Gần đây Mục Nhiên chăm chỉ chạy tới phòng thí nghiệm hơn, phòng thí nghiệm nghiễm nhiên trở thành một điểm đến khác ngoài phòng học, sân huấn luyện, ký túc xá và phòng ăn của cậu.
Bình dấm chua của Lộc Lâm Thâm mỗi ngày đều chua loét bay loạn, cách vài ngày lại muốn Mục Nhiên dùng cái âʍ ɦộ chảy nước của mình để dỗ dành anh ta thật tốt đồng thời đánh tan lửa giận, anh ta mới chịu tin tưởng Mục Nhiên trong lòng chỉ có mình mình.
Hôm nay Lộc Lâm Thâm lại không vui, bởi vì anh ta nhìn thấy Y Ngải Nhĩ vẫy tay chào Mục Nhiên trên sân huấn luyện.
Mục Nhiên mỗi ngày đều gặp phải cái bình giấm chua vô hình này, cậu cũng đã chuẩn bị trước nguy cơ bị phát hiện, cậu lẻn vào ký túc xá Lộc Lâm Thâm muốn dùng cái động non nớt ngon ngọt của mình lừa cây gậy của Lộc Lâm Thâm để anh ta không còn tức giận nữa.
Bước chân của cậu rất nhẹ, còn chưa thấy Lộc Lâm Thâm đã nhìn thấy một tờ thông báo mỏng đặt trên bàn, Mục Nhiên đi tới cầm lên xem, là một tờ lệnh, cậu nín thở lật xem, nội dung nói về bệnh viện tổng bộ chuyên phục vụ hoàng tộc đang thiếu nhân lực nghiêm trọng, hy vọng Lộc Lâm Thâm có thể mau chóng trở về.
“Mục Mục, sao em lại tới đây?”
Lộc Lâm Thâm vừa tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, anh ta chỉ quấn quanh eo một cái khăn tắm lớn, trên l*иg ngực trắng nõn cơ bắp trần trụi chảy xuống từng giọt nước lớn, hiển nhiên là sau khi nghe thấy động tĩnh ngay cả nước cũng không lau cẩn thận liền đi ra ngoài.
“Thầy, thầy phải đi sao?”
Không biết vì sao Mục Nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Cậu đang cố gắng điều chỉnh các cơ trên mặt buộc mình phải nặn ra một nụ cười, nhưng rõ ràng nụ cười kia còn khó coi hơn cả khóc.
“Ai nói anh phải đi?”
Lộc Lâm Thâm sải bước đi tới giật lấy giấy điều lệnh từ tay Mục Nhiên vài cái liền xé nát tờ giấy sau đó ném vào thùng rác, mảnh giấy bay lượn giữa không trung giống như một trận tuyết rơi nhao nhao tung bay, nhưng có rất nhiều mảnh rơi ra ngoài thùng rác.
Cảnh tượng này mà xuất hiện trước mắt các bệnh nhân mắc chứng nghiện sạch sẽ thì quả là một điều rất khó chịu, nhưng hiện tại Lộc Lâm Thâm không quản được nhiều như vậy, anh ta tiến lên mạnh mẽ kéo Mục Nhiên vào lòng ôm thật chặt, những giọt nước trên người anh ta khiến bộ quân phục của Mục Nhiên ướt đẫm, nhưng cái ôm này của anh ta lại có thể an ủi Mục Nhiên đem lại cho cậu cảm giác thoải mái và an toàn.
“Thật sự… Thật sự anh không đi sao?”
Mục Nhiên vẫn không thể tin được, Lộc Lâm Thâm giữ chặt cậu, cậu khó khăn thở hổn hển, nhưng Mục Nhiên thật sự một chút cũng không muốn Lộc Lâm Thâm buông cậu ra.
“Anh đã xé tờ giấy đương nhiên là thật rồi, em ở đâu anh liền ở đó.”
Nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, Lộc Lâm Thâm cảm nhận được Mục Nhiên để ý anh ta, đôi mắt sáng ngời của cậu hơi nheo lại cười rất vui vẻ.
Mục Nhiên và Lộc Lâm Thâm làʍ t̠ìиɦ, cho dù ký túc xá của Lộc Lâm Thâm chiếm cứ cả một tầng có hô rách cổ họng cũng không có người nghe thấy, nhưng hai người vẫn giống như là vụиɠ ŧяộʍ, Mục Nhiên ngay cả rêи ɾỉ cũng chỉ dám nhỏ giọng.
Làm đến cuối cùng Mục Nhiên bị thao đến ngất đi.
Bể giấm lớn Lộc Lâm Thâm cũng biết Mục Nhiên bởi vì mình ghen nên mới lén chạy tới đây, anh ta rút hung khí của mình ra khỏi động nhỏ bị làm đến sưng tấy của Mục Nhiên, chống người nhổm dậy nhìn Mục Nhiên từ trên xuống dưới, dùng ngón tay thon dài trắng nõn khéo léo nghịch tóc trên trán Mục Nhiên.
Anh ta chăm chú nhìn Mục Nhiên một cách thâm tình, rất nhanh bình giấm lại bắt đầu kể chuyện cũ của mình, cái gì cũng không thèm để ý, Mục Nhiên căn bản không nghe thấy lời anh ta nói.
“Thật ra anh đã sớm biết em, chỉ tiếc là em không nhớ rõ.”
“Khi đó sau khi em đi, anh vẫn luôn nghĩ đến em, khi đó tuổi còn nhỏ căn bản không biết cái gì gọi là thích, chỉ biết nhớ nhung một cách vô nghĩa mà thôi.”
“Tại sao lại đến đây? Những người khác nói rằng anh tự nguyện đến vì biên cương, nhưng bọn họ không biết rằng anh ở đây chỉ vì một người.”
…
Nói đến cuối bể giấm anh cũng mệt mỏi rồi.
Anh ta liền nằm xuống bên cạnh Mục Nhiên, cầm tay cậu sờ sờ vào hạt đậu phía dưới của Mục Nhiên, sau đó dùng cây gậy vẫn còn đang cương cứng của anh ta chặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình lại trong cái động nhỏ của Mục Nhiên.