Editor:
Waveliterature Vietnam
Bỏ ra hai mươi bảy đồng Hắc Hải tệ là vì muốn gài hắn đi làm công? Trong lòng Đường Lăng suy nghĩ, liệu có phải là mình bị ảo giác không, sau đó lại có xúc động muốn chửi thề!Lại nói, có lẽ ông trời còn ghét bỏ chỗ của hắn chưa đủ náo nhiệt, đúng lúc này lại có thêm một đôi Hắc Phong vệ vội vàng chạy tới.
Xua đuổi mấy người đang vây xem xung quanh để cho cả đội ngũ có thể tiến lên, sau đó đưa người đàn ông và Đường Lăng đến nơi cao hơn của lối vào.
Đường Lăng nhạy cảm, cho nên cảm giác đội Hắc Phong vệ này có một sự kính sợ không thể nói rõ với người đàn ông, nhưng không biết tại sao bọn hắn lại không hề biểu lộ ra, ngược lại giả vờ như không quen không biết hắn ta.
Có âm mưu!Nghĩ đến đây, Đường Lăng theo bản năng nhìn thoáng qua người đàn ông, chỉ nhìn một cái, Đường Lăng đã không nói nên lời.
Hắn nhìn thấy người đàn ông nháy mắt ra hiệu với đội Hắc Phong vệ, không hề có ý định che giấu.
Đội Hắc Phong vệ khi nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, cả đội đều làm ra dáng ngầm hiểu ý, nhưng bên ngoài lại giả vờ như đang giải quyết việc chung.
Đều không hề che giấu? Trực tiếp thể hiện ra ngay trước mặt mình?Nhưng Đường Lăng cũng không quan tâm, nếu như là kẻ địch, Đường Lăng cũng không ngại đối mặt, nhưng quá nhiều người cấu kết lại với nhau như vậy chỉ vì để gài hắn đi làm công? Có mục đích gì? Trong lòng Đường Lăng cũng cảm thấy kỳ lạ.
Để xem đã.
Lúc này, đội Hắc Phong vệ đã dẫn hai người tới một chỗ rộng lớn hơn trên lối vào thành.
Tại chỗ này có trang trí một ít hoa và cây, một có một cái văn phòng lớn.
Ngoại trừ những cái đó ra thì nơi này còn là con đường nhất định phải đi qua khi vào thành phố, cửa thành còn có một vật lớn giống như đuôi thuyền được trang trí phía trên.
Lúc này, những người đi bộ trước và sau Đường Lăng đã bắt đầu đi lại vào thành phố.
Đường Lăng và mấy người còn lại được đưa đến cái văn phòng kia, dưới tình trạng thời gian cấp bách như thế này, lại còn bị bắt đi làm công?Ha ha.
Trong đầu Đường Lăng nhanh chóng nghĩ ra cách ứng phó, tính toán được mất.
Lúc này, một người đàn ông nhìn như là đội trưởng của đội Hắc Phong vệ bước ra.
Ông ta vừa liếc mắt nhìn thấy lão hồ ly kia, rõ ràng là hơi giật mình một chút, vẫn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy lão hồ ly kia ho khan một tiếng.
Chỉ một tiếng ho khan, đội trưởng của Hắc Phong vệ lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, hỏi thẳng "Có chuyện gì?"Lúc này, trong đầu Đường Lăng cũng đã có quyết định, làm ra một dáng vẻ mờ mịt, không biết gì.
Lạc Ly và Lạc Tân không thể mở miệng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão hồ ly kia bước lên một bước, ào ào giải thích mọi chuyện với người đội trưởng kia."Ừm, thiếu nợ thì trả tiền, đó là chuyện đương nhiên.
Lấy hiện ước lại đây, chỉ cần ấn tay vào thì hắn sẽ trở thành người hầu của ông." Người đội trưởng kia căn bản không thèm hỏi Đường Lăng một câu, sau khi nghe lão hồ ly nói xong liền sai người đi lấy hiệp ước.
Hiệp ước? Người hầu?! Còn có cái này à? Nhất thời Đường Lăng không thể bình tĩnh nổi, điều này hoàn toàn không giống với suy đoán của hắn.
Thế nhưng, sau khi thứ được gọi là hiệp ước được cầm ra, lão hồ ly kia tiếp nhận, chỉ đơn giản nhìn sơ qua một cái liền ấn dấu tay của mình vào, sau đó đưa bản hiệp ước đến trước mặt Đường Lăng "Ấn dấu tay vào đi, thời gian của tôi vô cùng quý giá đó."Không lẽ thời gian của tôi không quý à? Đường Lăng quyết định giữ vững tác phong tư tưởng của mình, nếu lão cáo già này muốn dẫn hắn đi, thì cứ mặc cho hắn ta dẫn, nhưng bản hiệp ước này, dù đánh chết Đường Lăng cũng không ký.
Nhưng mà lão cáo già kia không hề quan tâm đến ý của Đường Lăng, trực tiếp vươn tay ra nắm lấy tay Đường Lăng, Đường Lăng đang giãy giụa thì sức lực của hắn ta đột nhiên thay đổi, khiến cho cánh tay của Đường Lăng hạ xuống, "bốp" một tiếng, in vào trong khay mực tàu, sau đó bàn tay hắn bị nâng lên, lại lần nữa bị ép ấn tay xuống bản hiệp ước.
Tình cảnh kia giống hệt như hắn tự mình ký vào hiệp ước.
Ở phía sau, không hiểu sao Lạc Tân có thể nói chuyện được, cô nhìn thấy cảnh này, dường như là thốt lên "Đường Lăng, anh làm gì vậy?"
"Đường Lăng, ra là cậu thích làm người hầu à?" Đồng thời, lạc Ly cũng có thể nói chuyện, trong thấy Đường Lăng thẳng thắn ấn tay vào trong hiệp ước, vẻ mặt cậu ta cũng vô cùng khϊếp sợ.
Bây giờ giải thích còn kịp không? Đường Lăng liếc nhìn hiệp ước, trên đó ghi kỳ hạn là một trăm năm? Làm tới chết à?"Coi như ông lợi hại." Đường Lăng dùng hình dáng miệng mình nói với lão cáo già kia một câu.
Lão cáo già cười tủm tỉm, cũng dùng hình dáng miệng nói lại một câu với Đường Lăng "Thiếu nợ thì trả tiền."Bây giờ nhiều lời cũng vô ích, Đường Lăng cũng không hoang mang, nhìn người đội trưởng Hắc Phong vệ kia nói "Hiệp ước tôi đã ký, chuyện này không hề liên quan đến bạn tôi, có thể thả bọn họ đi được rồi chứ?"Người đội trưởng kia nhìn thoáng qua lão cáo già.
Lão cáo già vẫn bình chân như vại nhai gạo giòn, không có ý phản đối.
Lạc Tân vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị Đường Lăng dùng ánh mắt ngăn lại, bước đến lấy cái ba lô lớn kia lại, nhanh chóng lấy ra một ít quần áo và những thứ cần thiết cho mình, ví dụ như tờ "Khúc ru kinh hoàng", con dao găm kỳ lạ được cắm giữa tảng đá và hai cuốn sách màu đen.
Trong đó, quyển sách đen mà Tô Khiếu để lại cho hắn là thứ đầu tiên hắn đề vào trong túi hành lý nhỏ của mình, mà cuốn sách của Đường Phong để lại kia, Đường Lăng có chút do dự nhưng vẫn để vào, dù sao thì quyển sách kia vẫn còn vài trang hắn chưa đọc tới, biết đâu trong đó có tin tức hữu dụng thì sao? Trong quá trình thu dọn đồ, ngoại trừ lão cáo già kia, thì những Hắc Phong vệ xung quanh không ai chú ý đến, hoặc phải nói là cố tình lảng tránh.
Trong những thứ Đường Lăng lấy ra, chỉ có con dao găm kỳ lạ kia là khiến cho đôi mắt của lão cáo già hơi sững sờ, còn lại không có chút phản ứng nào."Trong mớ hành lý này, ngoại trừ khối đá kia thì tất cả đều có thể bán.
Chỉ để lại một ít thịt hung thú cho em và Lạc Ly dùng, còn lại đều bán, một thứ cũng không cần để lại."
"Sau khi cầm tiền xong thì kiếm một nơi an ổn để ở, anh sẽ đi tìm hai người sau."Đường Lăng phân phó vô cùng đơn giản, người thông minh như Lạc Tân, hắn không cần phải nói nhiều.
Thịt hung thú cũng bán? Đường Lăng là một dạ dày vương[1], hắn không chừa lại chút nào cho mình sao? Nhưng Lạc Tân lại rất thức thời, cho nên cô không hỏi nhiều.
[1] Dạ dày vương là từ để chỉ những người có sức ăn nhiều hơn người bình thường gấp mấy lần.
Về phần khối đá, là thứ Đường Lăng lấy ra được từ trong thần miếu, trong đó, một bên của khối đá có cắm con dao găm kỳ lạ.
Vật như vậy tất nhiên không thể bán được.
Lạc Tân không biết được khói đá này có gì quý giá, nhưng cô cũng không hỏi nhiều."Được rồi, đi thôi, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau." Bộ dáng của Đường Lăng rất tự tinLạc Tân gật đầu, cũng không dong dài, đề cho Lạc Ly vẫn còn đang do dự đeo ba lô lên, rời đi."Nhưng mà, tôi cần phải đi theo cậu." Lạc Ly là một tên chỉ có mỗi cơ bắp."Sau này gặp lại sẽ tiếp tục đi theo, được chưa? Không lẽ cậu cũng có ham muốn làm người hầu?" Đường Lăng có xúc động muốn đánh Lạc Ly một trận."À, vậy thì được." Thịt trên lưng Lạc Ly bị Lạc Tân nhéo đau, chỉ có thể đồng ý.
Dù cậu ta không hiểu Đường Lăng, cũng không hiểu cả em gái mình, nhưng cậu ta lại có cảm giác hai người này luôn luôn có cách.
Lạc Tân dẫn Lạc Ly ra khỏi văn phòng, Đường Lăng nhướn mày, gọi cô lại "Sau khi có tiền thì mua tin tức trước, mua hết những tin tức hữu dụng của Bến Cảng Hắc Ám.
Ý anh là những thông tin có thể nâng cao vị thế của Bến Cảng Hắc Ám."
"Ừm." Lạc Tân gật đầu.
Ở phía sau, ánh mắt của lão cáo già nhìn Đường Lăng cũng hiện lên một tia tán thưởng, ý tứ của tên nhóc này rất rõ ràng.
Nói vậy, có lẽ hắn đã nhìn ra được quyển hắc ám chỉ nam kia nói gì, ở Bến Cảng Hắc Ám, mỗi tin tức đều phải tốn tiền.
Năm đồng Hắc Phong tệ coi như là lệ phí vô cùng rẻ khi vào thành, cũng bởi vì rẻ cho nên những thông tin quan trọng hoàn toàn không có.
Vào Bến Cảng Hắc Ám, nếu như không đi mua tin tức trước thì sẽ không thể nào sống yên.
Sau khi dặn dò xong xuôi, Lạc Tân dẫn Lạc Ly rời đi, Đường Lăng cũng xoay người, nhìn lão cáo già phía sau, lộ ra dáng vẻ bất đắc dĩ "Hiệp ước đã ký rồi, còn việc gì nữa không?"Lão cáo già kia xếp bản hiệp ước lại, cất vào trong ngực, nắm lấy cánh tay Đường Lăng, dáng vẻ như là sợ hắn chạy mất, nháy mắt ra hiệu với người đội trưởng Hắc Phong vệ, sau đó mới nói "Không có việc gì."
"Cậu còn nợ tiền nhiều lắm, bây giờ chúng ta đi.
Cậu phải lập tức bắt đầu làm việc."Lần này, Đường Lăng đã thông minh ra cho nên không phản kháng nữa, lão cáo già trước mặt không biết dùng chiêu trò gì, tóm lại, dù hắn có dùng sức thế nào cũng không được.
Cứ vậy, Đường Lăng mạc danh kỳ diệu ký xuống bản hiệp ước làm người hầu một trăm năm, bị lão cáo già dẫn ra khỏi văn phòng.
Đối diện với biển người đông nghịt trước mặt mình, lão cáo già đột nhiên nói với Đường Lăng "Đi xếp hàng?"Xếp hàng thì xếp hàng, Đường Lăng cảm thấy mình chả hiểu rõ gì nữa, chuyện này là cái quái gì?Nhưng khi hắn bước được một bước thì bỗng nhiên bị một lực mạnh kéo lấy, lao thẳng về phía cổng thành.
Con mẹ nó, đây là muốn dẫn hắn đi vượt chướng ngại vật à? Lão cáo già này sao có cái sở thích đặc biệt thế?Ý nghĩ này vừa mới sinh ra trong đầu Đường Lăng thì liền cảm giác thân thể của mình nhảy khỏi mặt đất, trực tiếp bị lão cáo già nắm lấy vọt thẳng lên cái cổng thành cao gần ba mươi mấy mét, nhảy vào trong khu boong tàu.
Chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vậy?Đường Lăng không nghĩ tới lão cáo già này lại tự do như vậy, hết lần này đến lần khác cũng không bị ai đến ngăn cản.
Sau khi lướt qua cổng thành, không đợi hai chân Đường Lăng chạm đất, thì lại bị xách cổ nhảy lên, trực tiếp nhảy đến một cái nóc nhà, nhanh chóng chạy đến phía Nam khu boong tàu.
Cơn gió rít gào qua tai Đường Lăng, tất cả những kiến trúc trên boong tàu của Bến Cảng Hắc Ám nhanh chóng lướt qua mắt hắn.
Thì ra, kiến trúc của Bến Cảng Hắc Ám đẹp đến như vậy? Tất cả các tòa nhà nơi đây được xây khác xa với những tòa nhà trên đất liền.
Sử dụng phần lớn hình dáng của những sinh vật biển, ví dụ như vỏ sò khổng lồ.
ví dụ như một rặng san hô, còn có rất nhiều vỏ ốc lớn….
Thậm chí, Đường Lăng còn thấy có một tiểu lâu được xây từ ba vỏ sò khổng lồ chụm lại…Nếu không tốt, những kiến trúc này đều sẽ bị xây thành hình dạng của những sinh vật biển.
Đường Lăng bị lão cáo già nắm kéo, một đường bay nhảy trên mái nhà, thậm chí còn nhìn thấy một quán cơm có hình dạng một con tôm hùm.
Dù không muốn nhưng Đường Lăng vẫn phải thừa nhận rằng hắn thích lão cáo già này,đi thẳng một đường, không bị bất cứ thứ gì ngăn cản, không bị bất cứ gì trói buộc, buông thả tự do chạy đi.
Đây chính là Bến Cảng Hắc Ám sao? Là nơi chỉ cần có thực lực là có thể ngang nhiên đi lại, nhìn qua giống như không có trật tự, nhưng thật ra lại có một loại trật tự được khắc sâu trong thành phố.