Editor:
Waveliterature Vietnam
"Ngươi nghĩ ý nghĩa của việc này là gì?" Không trả lời câu hỏi của Đường Lăng, Ước Thư đứng dậy và đi đi lại lại trong căn phòng được xây dựng bằng những viên đá năng lượng, sau đó nhìn Đường Lăng.
"Ta không nghĩ rằng việc ta sử dụng toàn bộ cuộc đời của mình để khôi phục nơi này và xây dựng nó chỉ là vì những hối tiếc trong lòng?" Ước Thư nói thêm.
"Thừa kế, chính là như vậy sao?" Đường Lăng không chắc chắn, dù sao anh cũng không phải là một vị thần mà
có thể đoán được người khác đang nghĩ gì.
Chình là liên tưởng đến mấu chốt của ngôi nhà thừ kế, anh mới suy đoán một chút.
"Đúng vậy, chính là thừa kế." Ước Thư gật đầu, rồi nói: "Vì vậy, ngươi nên hiểu tại sao mình lại có thể có được quyền lực cao nhất?"
"Trong trường hợp của ta, trận pháp thứ ba đương nhiên là một thử nghiệm. Nếu ta tham gia trận chiến sau đó trốn thoát, thì chắc chắn ta sẽ bị đưa đến địa điểm bí mật số 9."
"Nếu anh ta nhận ra rằng Đại Tây chính là sự hối tiếc của anh ta, nghĩ cách giải cứu Đại Tây nhưng cuối cùng thất bại, sau đó anh ta cũng bắt đầu tìm cách trốn thoát, nếu như vậy anh ta sẽ có quyền vào ngôi nhà thừa kế."
"Phải phá giải như ngươi mới có đủ điều kiện để có được thẩm quyền cao nhất. Đó chỉ là phẩm chất, và còn để có được thẩm quyền cao nhất, phải có một điều kiện tiên quyết, ngươi phải phù hợp với quyền thừa kế của ta."
Rốt cuộc, đó cũng chỉ là một dự đoán. Cách nói của Ước Thư vẫn còn hơi lạ. Khi nói đến điểm chính, anh ta giống như đang đọc thuộc, nhưng ít nhất như vậy cũng đã tốt và rõ ràng rồi.
Tất nhiên, Đường Lăng có một chút tiếc nuối bởi vì
anh không phù hợp với việc thừa kế của Ước Thư. Dù sao, đó cũng chỉ là một giấc mơ, mà giấc mơ đó lại tồn tại quá lâu.
Không cần suy nghĩ cũng biết nó mạnh đến mức nào, tích lũy được bao nhiêu.
Chỉ có đứng trong giấc mơ hiểu rõ nhất về những giấc mơ đó.
"Chà, ta có mang theo một số người bạn, liệu họ có phù hợp với sự thừa kế của ngươi không?" Đường Lăng miễn cưỡng hỏi.
Cuộc trò chuyện của anh với Ước Thư chỉ kéo dài khoảng hai hoặc ba phút cho nên lúc này, Lạc Tân và Lạc Ly vẫn chưa tỉnh dậy.
"Cũng không phù hợp. Cốt lõi của quyền kể thừa của ta là ma thuật, một cách sử dụng khác của sức mạnh."
"Sau đó, nếu ta có quyền hạn cao nhất thì lợi ích của ta là gì?" Đường Lăng cho rằng nó sẽ không thể xảy ra như thế này? Nếu thực sự không có thì anh phải mặc cả với Ước Thư.
"Có, nếu ngươi không phải là người có thẩm quyền cao nhất, ngươi không thể mang theo hai người bạn của mình đi vào đây." Ước Thư nói với một nụ cười.
Cái này mà tính là lợi ích sao? Lông mày của Đường Lăng nhướng lên.
Tuy nhiên nếu nghĩ theo chiều hướng như vậy thì đây thực sự là một điều tốt, bằng không thì Lạc Tân và Lạc Ly phải làm sao bây giờ?
Nhưng nếu đúng là như vậy? Đường Lăng đã chuẩn bị để mở miệng mặc cả.
Kết quả là, trước khi anh định nói, Ước Thư lại cắt lời anh: "Cốt lõi cuộc sống của ta là ma thuật. Nhưng ngoài cốt lõi, còn có một số pha nguy hiểm độc đáo, được coi là phần mở rộng của ma thuật".
"Mặc dù ba ngươi không phù hợp với cốt lõi thừa kế của ta, nhưng tài năng của cả ba đều rất tốt, đặc biệt là..." Mắt Ước Thư nhìn vào Đường Lăng, nhưng không biết tại sao lại không nói tiếp.
Chỉ cần nói: "Nếu ngươi cũng ở trong thế giới giấc mơ, ngay cả khi ngươi không nhận được quyền thừa kế cốt lõi của ta thì điều đó không thành vấn đề, ngươi vẫn có cách riêng của mình."
"Trọng tâm của vấn đề này là gì?" Trái tim Đường Lăng bắt đầu hơi phấn khích. Theo như lời của Ước Thư thì liệu nó có còn mang lại một số lợi ích khác không?
"Ta sẽ cung cấp cho ngươi ba kĩ năng kế thừa phân biệt với quyền kế thừa của ta. Đây là lợi ích lớn nhất của việc có được đặc quyền cao nhất." Ước Thư cuối cùng đã nói ra những lợi ích mà Đường Lăng có thể nhận được ở đây.
"Chà, như vậy cũng đủ để ta hài lòng rồi." Đường Lăng không phải là người tham lam.
"Nhưng ngươi phải suy nghĩ rõ ràng và chấp nhận quyền thừa kế. Một khi ngươi chấp nhận quyền thừa kế, ngươi không thể rời khỏi đây. Nếu không, quyền thừa kế sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực." Vẻ mặt của Ước Thư trở nên nghiêm túc.
Ánh mắt của Đường Lăng cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Trận pháp nặng thứ ba đã được khởi động lại, việc đó đồng nghĩa là nếu chúng ta chấp nhận thừa kế, chúng ta có thể tiến vào đây đúng không?
"Đúng vậy, nếu trong quá trình chấp nhận thừa kế, ai có thể phá giải trận pháp và đạt được các điều kiện đương nhiên có thể tiến vào đây." Ước Thư không có ý che giấu.
Lúc này, Lạc Tân và Lạc Ly đã được đánh thức, nhưng Lạc Tân không làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa Đường Lăng và Ước Thư, cô kéo Lạc Ly đi ra một phía và im lặng lắng nghe.
"Nhưng những người bên ngoài đều là kẻ thù của chúng ta." Đường Lăng khoanh ta trên ngực
và đứng yên một chỗ. Đây là một vấn đề quan trọng vì vậy anh muốn hỏi thật rõ ràng.
Ước Thư im lặng một lúc lâu. Dù sao, anh cũng chỉ là một hình chiếu chứ không phải là Ước Thư thực sự. Câu hỏi này nằm ngoài phạm vi anh ta có thể trả lời.
Quả nhiên, sau hơn một phút im lặng, anh ta nói: "Điều này vượt quá thẩm quyền của ta, ta không thể xử lý nó."
"Vậy nếu chúng ta trực tiếp chiến đấu ở đây thì sao?" Đường Lăng hỏi.
"Chỉ cần ngươi không phá hư nơi này, ta sẽ không can thiệp."
Mất bao lâu để kế thừa và học hỏi?
"Điều đó tùy vào sự hiểu biết của mỗi người! Đó chính là trình độ của sự kế thừa!" Ước Thư vẫy tay và có một làn sóng dao động nổi lên, và rồi ba căn phòng đột nhiên xuất hiện.
"Đây là ngôi nhà thừa kế. Trước khi thừa kế hoàn thành, ngươi không thể rời khỏi đây."
Nói tới đây, sợ rằng Đường Lăng vẫn chưa hiểu, Ước Thư nói tiếp: "Có những nguồn lực trong nhà có thể duy trì sự sống, còn lại thì ngươi không cần hỏi nhiều, liệu ngươi có chấp nhận được không?"
"Cho ta ba phút, ta có thể thảo luận với hai người bạn và xem xét nó được không?" Đường Lăng không ngay lập tức đưa ra câu trả lời, sau tất cả, lần này có đến ba kỹ năng của sự kế thừa và đó là vấn đề của ba người, anh vẫn cần hỏi Lạc Tân và Lạc Ly.
Ba phút sau, anh chị em Lạc thị và Đường Lăng sẽ đưa ra lựa chọn.
Riêng bản thân Đường Lăng mà nói, anh rất háo hức tìm hiểu thêm nhiều thứ, anh chưa bao giờ sợ hãi nguy hiểm và khó khăn.
Và Lạc Tân cũng là một cô gái có thái độ kiên quyết và dũng cảm, vì vậy cô ấy đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Về phần Lạc Ly, bản thân anh không biết gì về việc này. Vì Đường Lăng và Lạc Tân đã đưa ra lựa chọn nên anh sẽ làm theo hai người họ.
"Ước Thư, chúng ta quyết định chấp nhận quyền thừa kế." Sau khi thảo luận, Đường Lăng không do dự, trực tiếp nói với Ước Thư sự lựa chọn của mình.
"Nhưng trước đó, ta vẫn còn hai câu hỏi cuối cùng muốn hỏi, ta có thể hỏi ngươi không?" Đúng vậy, có hai vấn đề chính cần được làm rõ, nếu không, Đường Lăng không có cách nào an tâm chấp nhận sự kế thừa.
"Được rồi, ngươi có thể hỏi." Ước Thư đồng ý.
"Đối với việc phá giải trận pháp nặng thứ ba, mọi người chỉ có một cơ hội để phá giải, hay là có vô số cơ hội để thực hiện?" Đường Lăng đặt câu hỏi đầu tiên.
"Ngoài hai trường hợp đặc biệt, mỗi người chỉ có một cơ hội để phá giải. Và hai trường hợp đặc biệt đó là: Thứ nhất, là những người mạnh hơn ta và những người có thể vượt qua trận pháp ở đây thì ta không có cách nào để ngăn chặn. Thứ hai, là những người đã phá giải trận pháp nặng thứ ba cũng có thể vào đây một lần nữa, nhưng không có quyền thừa kế và bất kì lợi ích nào. "Ước Thư trả lời rất chi tiết.
" Ước Thư, chúng ta biết rằng có một trận pháp đôi ở đây. Trận pháp thứ hai nhất định là được ẩn ở đây, đó là một trận pháp không gian. Ta không muốn hỏi ngươi tại sao ngươi có một trận pháp không gian ở đây mà ta chỉ muốn biết là sau khi hoàn thành việc thừa kế, ba chúng ta có thể sử dụng trận pháp không gian để rời khỏi đây không? "Câu hỏi này rất quan trọng đối với Đường Lăng.
"Theo quyền hạn của ngươi, ngươi có thể mở một trận pháp không gian cho riêng ngươi. Tuy nhiên, trận pháp không gian rất tốn kém và khoảng cách truyền của ngươi chỉ có thể là khoảng cách truyền ngắn nhất của trận pháp
không gian này." Đây là câu trả lời cho Đường Lăng.
Quả nhiên, trận pháp không gian ở đây có liên quan đến một số bí mật bởi vì Ước Thư đã trả lời một cách rất ngập ngừng!
Đâu là khoảng cách ngắn nhất? Đường Lăng muốn hỏi thêm một vài câu hỏi, nhưng lúc trước anh đã nói là sẽ chỉ hỏi thêm hai câu hỏi nữa thôi, nếu tiếp tục hỏi thì rất là không phải phép. Nếu lỡ như vậy sẽ làm cho hình chiếu tức giận và không truyền kĩ năng kế thừa cho ba người họ thì sao?
**
Nửa tiếng sau.
Đường Lăng và hai người còn lại cuối cùng đã vào ngôi nhà thừa kế.
Sự kế thừa của Lạc Ly là về sự kiểm soát. Nói một cách đơn giản, nó giống như kiểm soát một số sinh vật sống, ví dụ như là con rối chẳng hạn.
Nó có vẻ rất mạnh. Nếu như có gì không tốt xảy ra thì anh ta có thể kéo một đám tiểu đệ đi đánh nhau.
Và sự kế thừa của Lạc Tân là một nhánh sản xuất ma thuật, nhánh này là về sản xuất.
Đây cũng là một lợi ích lớn, ít nhất là cùng với sự kế thừa của Lạc Ly hỗ trợ lẫn nhau, hơn nữa chính Lạc Tân là người đã chế tạo ra con rối, cô đương nhiên có thể dễ dàng kiểm soát, mặc dù không phải là người kiểm soát chuyên nghiệp.
Đường Lăng có phần ganh tị, tài năng của Lạc Tân về y dược ngay từ đầu đã kiếm được rất nhiều tiền rồi, bây giờ cộng với việc sản xuất, có thể tưởng tượng trong tương lai cô chắc chắn sẽ rất giàu có.
Lạc Tân sẽ giàu có trong tương lai?
Đối với sự kế thừa của Đường Lăng, nó khá kỳ lạ, được gọi là – trận pháp cơ thể. Đây là một nhánh rất thú vị, rất lớn và rất mạnh của khoa học ma thuật.
Nguyên tắc chính là đem trận pháp ma thuật mô tả hoặc là khắc lên trên cơ thể của
con người và phát huy rất nhiều tác dụng.
Loại trận pháp cơ thể này có các thay đổi nhiều lần, vĩnh viễn và vô tận. Chìa khóa nằm ở hình ảnh cơ thể.
Tất nhiên, một vận động viên thể hình mạnh mẽ có thể tự mình biểu diễn ra những hình ảnh cơ thể khác nhau.
Sự kế thừa của Đường Lăng ở đây đơn giản là một cái trụ cột.
Nói tóm lại, ba kỹ năng kế thừa này đều rất lợi hại, từ ba kỹ năng này có thể thấy được sự phong phú của ma thuật... bởi vì ba kỹ năng này có thể khiến mọi người phải học tập và nghiên cứu đến hết đời.
Tuy nhiên, theo hiện tại, kĩ năng của Lạc Ly là có hiệu quả nhanh chóng nhất, thế nhưng việc học của Đường Lăng lại không hiệu quả ngay lập tức và còn rất nhiều hạn chế.
Tuy nhiên, từ góc độ của tương lai, những gì Đường Lăng học được là hữu ích nhất. Tiền đề là Đường Lăng có thể đắm chìm trong kỹ năng thể dục thể chất này, và có sự phát triển to lớn.
Cả ba đều rất hài lòng với sự kế thừa mà Ước Thư đưa ra. Sau khi họ hiểu được mọi thứ, họ bước vào ngôi nhà thừa kế của riêng mình.
**
Ba ngôi nhà thừa kế là khác nhau. Ngôi nhà của Lạc Tân và Lạc Ly như thế nào
Đường Lăng căn bản không thể biết được.
Và ngôi nhà thừa kế riêng của Đường Lăng không lớn, chỉ có một phòng vệ sinh cộng với một cái xưởng.
Không cần phải nói, phòng vệ sinh là một nơi đơn giản và thuận tiện, và các bức tường của phòng làm việc được đánh dấu bằng các kí hiệu ma thuật khác nhau, hoa văn ma thuật và còn có ba trận pháp đơn giản.
Ngoài ra, dễ thấy nhất ở nơi làm việc là một bàn làm việc khổng lồ với một con búp bê và một số công cụ trên bàn làm việc.
Đường Lăng đi đến trước bàn làm việc và chạm vào nó, ngay lập tức anh nhận được một tin nhắn.
Bàn làm việc này tương đương với một bảng vẽ, là nơi có thể sao chép tất cả các loại mô hình ma thuật, kí hiệu ma thuật và trận pháp hoàn chỉnh.
Có thể xóa vô số lần và sau đó lại tiếp tục vẽ, đó là một công cụ tốt.
Đối với búp bê, anh có thể hoàn thành trận pháp cơ thể hoàn chỉnh trên nó, và búp bê sẽ là nơi thử nghiệm các kết quả của trận pháp cơ thể được vẽ.
Điều này là vô cùng cần thiết, cho dù là cùng một hiệu ứng của trận pháp cơ thể, nếu là do nhiều người khác nhau vẽ, các vật liệu được sử dụng cũng là khác nhau, thì các chi tiết vẽ sẽ có hiệu ứng khác nhau.
Tất nhiên, các công cụ không cần phải được giới thiệu. Chúng chỉ là những cây kim nhỏ, kim châm và những thứ tương tự.
Đã kiểm tra xong mọi thứ trên bàn làm việc, đều không có vấn đề gì.
Ánh mắt của Đường Lăng rơi vào trên kệ bên cạnh bàn làm việc. Có rất nhiều thứ trên kệ này, nhưng hầu hết chúng được viết là "vật liệu mô phỏng", nhưng chỉ có tài liệu thực sự mới được viết trên hộp phía trên cùng.
Đường Lăng suy nghĩ một chút, và nhận ra rằng vật liệu của trận pháp cơ thể nhất định rất quý giá. Vì vậy Ước Thư không thể cung cấp quá nhiều mà anh ta chỉ có thể cung cấp tài liệu mô phỏng trong ngôi nhà thừa kế này để Đường Lăng thực hành.
Còn đối với các tài liệu thực sự, đó hẳn một phúc lợi nhỏ được trao cho Đường Lăng.
Ngoài các tài liệu này, còn có một bộ sách trên kệ, được viết bằng ngôn ngữ của trận pháp này, rõ ràng nhất là các ký tự trên trang bìa – trận pháp cơ thể.
Đường Lăng gần như không thể nhịn được nắm lấy bộ sách ngay lập tức.
Ngay khi chạm vào cuốn sách, anh nhận được một tin nhắn khác.
Bộ trận pháp cơ thể này tương đương với bộ sách giới thiệu cơ bản nhất trong vô số những trận pháp cơ thể khác.
Nhưng cho dù đó chỉ là một cuốn sách giới thiệu thì cũng phải mất rất nhiều thời gian để tìm hiểu về nó.
Một bộ sách được chia thành bốn tập, ngoại trừ tập đầu tiên là để giảng giải về hoa văn cơ bản của trận pháp cơ thể thì ba tập còn lại ghi chép về hai mươi trận pháp cơ thể cấp nhập cảnh và năm trận pháp cơ thể cấp một.
Là người mới bắt đầu, Đường Lăng chỉ có thể gỡ xuống cuốn sách đầu tiên.
Chỉ sau khi đọc xong cuốn sách đầu tiên thì anh mới có thể lấy được cuốn sách thứ hai.
Theo nguyên tắc, Đường Lăng chỉ cần tìm hiểu nội dung của cuốn sách đầu tiên, và có thể khéo léo vẽ hơn ba trận pháp cơ thể cấp nhập cảnh, sau đó kế thừa của Đường Lăng ở đây đã hoàn thành.
"Có phải là như vậy không?" Đường Lăng đã giành được cuốn sách đầu tiên và suy nghĩ một chút về nó. Sau đó, anh ấy đã đưa ra quyết định. Nếu có đủ thời gian, anh ấy muốn hoàn thành tất cả các trận pháp cơ thể.
Bởi vì, nếu bỏ lỡ cơ hội này, sẽ không có cơ hội tiếp theo, và hình ảnh vật lý là rất quý giá, anh không thể dễ dàng tìm thấy nó ở thế giới bên ngoài.
Tuy nhiên, trận pháp nặng thứ ba đã được khởi động lại, Long Bảy nhất định vẫn chưa buông tha cho anh, nếu anh tiếp tục hoàn thành trận pháp và Long Bảy tiến được vào đây, hậu quả sẽ như thế nào?
Rốt cuộc, anh vẫn là đang phải chạy đua với thời gian.