Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 147: Ꮆiết người (Hồi ba!)

Editor:

Waveliterature Vietnam

Dị nhân với đôi mắt màu xám, nhìn đáng sợ hơn.

Ẩn chứa ngọn lửa đến từ địa ngục, máu luyện ngục.

Một cái nhìn điên rồ không sợ hãi, tuy nhiên nó không làm mất dần ý thức và sự tỉnh táo.

Đổ thắng, không phải sao?

Bò sát cấp hai dùng sức cắn xé, tim Đường Lăng đột nhiên bùng cháy, cảm giác nóng bỏng quen thuộc, khiến người ta ám ảnh.

Một khắc, Đường Lăng không mất ý thức, hắn biết cuối cùng hắn đã thắng.

Cơ bắp bắt đầu căng lên, bò sát cấp hai chạm vào xương bị văng ra, miệng nó mở ra một cách bị động...

Đường Lăng như biến hóa, cất cao cơ thể, "thứ lạp" đồng phục vỡ ra.

Nháy mắt, bò sát cấp hai từ bỏ vết cắn, không còn khả năng cắn xé con mồi, có thể bị trật khớp khi cắn, không còn cắn vào vai của Đường Lăng.

Nó không rõ những gì xảy ra trước mắt, bản năng nguy hiểm đã tràn ngập, nó muốn chạy trốn.

Chuyện gì đã xảy ra? Những cánh tay cơ bản không có gì uy hϊếp được nó, đột nhiên trở nên mạnh mẽ.

Thay đổi này quá nhanh, nháy mắt không thể giãy dụa.

Là một dị nhân, phổi nó không có chức năng thở, nhưng cảm giác căng cứng từ khoang bụng, khiến nó thấp thỏm lo lắng.

Nó dang rộng hai chân xuống đất, cảm giác như một bóng ma bao trùm, kinh hãi ngẩng đầu, thấy đôi mắt lạnh lùng của thức ăn.

Đúng vậy, rất lớn.

Cao hơn 3 đến 5 mét, ngực lớn, cánh tay dài như một người khổng lồ.

Chính là hắn khiến bò sát cấp hai cảm thấy quen thuộc, hắn vẫn là thức ăn.

Sợ hãi, thấu tận xương... Bò sát cấp hai bắt đầu giãy dụa điên cuồng, làm cho Đường Lăng cảm giác thú vị, một tay nắm lấy cổ bò sát cấp hai, giống như cầm một kháp trụ.

Trên không trung, bò sát cấp hai giãy dụa liều mạng, cố gắng tấn công, tiếng la hét của nó làm đám dị nhân xung quanh bất an.

Đường Lăng không vội vàng xao động, nghiêng người nhìn con bò sát cấp hai tự mãn, nhìn xem con bò sát cấp hai có gì khác với những con dị nhân có những điểm gì khác nhau, đây có phải là một phần tiềm năng của con người? Dù sao theo ý nghĩa nghiêm ngặt, dị nhân tiến hóa với loại bình thường không có gì khác nhau.

Một con dị nhân "tràn ngập dũng khí" lao tới gần Đường Lăng, sự thất bại của bò sát cấp hai khiến nó tin đó là thức ăn, không kiềm chế được lòng tham.

Giống như những quân bài domino, một con, hai con, ba con, mười con... Chỉ cần vây quanh Đường Lăng.

Nhưng nó có liên quan gì?

Đường Lăng ngoái cổ, nhìn bò sát cấp hai vẫn đang giãy dụa, đùa cợt hỏi: "Ai khiến chúng bắt đầu tấn công? Ngươi phải không?"

"Tuy nhiên, ngươi có biết cổ nhân có câu, tất cả đều có nguyên nhân? Nếu..." Đường Lăng vườn tay phải, đấm nó như thể tốc độ không phải của con người về phía dị nhân.

Nắm tay to xuyên qua ngực dị nhân, bàn tay to nắm lấy trái tim đen.

"bạch" trái tim vỡ vụn trong tay Đường Lăng, không may mắn lắm, không có kết tinh.

Đường Lăng tức giận, hắn đứa tay chặt đứt một chân phải của bò sát cấp hai, tiếp theo là chân trái.

Đường Lăng vẫn không vừa lòng, hắn vặn hai chân của bò sát lại với nhau, thành một vòng xoắn.

"Ta nói nếu mọi chuyện bắt đầu từ ngươi, nó cũng phải kết thúc từ ngươi. Vừa mới.. tiếng kêu của ngươi rất khó nghe, ta khó chịu." Dứt lời, Đường Lăng cầm lấy bò sát cấp hai rồi buông ra, nhị cấp bò sát rơi xuống đất.

Nó chưa rơi xuống đất, thì bị xoay tròn bị Đường Lăng xoắn chân một lần nữa, nhìn giống như cây gậy lớn nằm trong tay của Đường Lăng

Không dừng ở đây, "cây gậy lớn" bị đường lăng cầm lên, "bành" như tiếng một con ruồi bay qua càn quét đám dị nhân."ngao", con bò sát cấp hai kêu lên một tiếng thảm thiết, va chạm với đám dị nhân, toàn thân nứt ra, một đống thịt thối mềm mại.

"Dùng không tốt." Đường Lăng bĩu môi, tiến nhanh về phía trước, vừa đi qua, ít nhất 20 dị nhân dị nhân bị đập vỡ, cùng với 7,8 con dị nhân.

Hắn không thích cơ thể của bò sát cấp hai, không đủ cứng hơn nữa hai chân xoắn quá mềm, làm hắn không phát huy hết sức mạnh.

Không thành vấn đề, không phải trận chiến thú vị mới bắt đầu sao?

Nó là tinh thể của một thực phẩm gần đó! Điều này làm cho Đường Lăng cảm thấy khác thường, nếu mạo hiểm không được hồi đáp, vậy thật

rất mất hứng.

Tinh thể quý giá được thu thập, Đường Lăng ngẩng đầu, đôi mắt đẫm máu quét qua nhà kho.

Bò sát cấp hai chết không có gì đáng nói, toàn bộ đám dị nhân ở khu nhà kho bỗng nhiên bạo động.

Vô số ánh mắt màu xám nhìn về phía Đường Lăng, món ăn ngon bây giờ chúng có thể chiếm đoạt không?

Đám dị nhân hưng phấn vô cùng, lao thẳng về phía Đường Lăng, cả khu nhà kho như phản ứng dây chuyền, từ xung quanh, dị nhân dày đặc tiến tới như làn sóng dữ dội, tất cả hướng về phía trung tâm Đường Lăng.

Đường Lăng cũng vô cùng hưng phấn, chiến đấu với cơ thể không có ý thức, làm sao chống đỡ nổi?

Hắn xiết nắm tay phát ra những cú đấm "bùm bùm", lao vào đống dị nhân không chút sợ hãi.

Đây là hận thù! Đây là phát tiết! Đây là giải phóng sự bất lực, đau khổ, bi thương điên rồ.

Không kỹ năng, không đau đớn, chỉ có gϊếŧ, gϊếŧ gϊếŧ không chừa ai!

Hoàn toàn không phải là một trận chiến, mà là một cuộc thảm sát áp đảo, cơ thể vẫn duy trì, vẫn có ý thức, không thể ngăn chặn một cuộc chiến không hồi kết.

Tay Đường Lăng như con dao sắc bén, đâm mạnh vào đám dị nhân, bất khả chiến bại, tốc độ kinh người, nơi hắn đi qua đầy màu đen của máu dị nhân, chỉ trong một phút hắn đã làm rộng hẳn một lối đi.

Đám dị nhân ngã xuống, chất

đống bên cạnh Đường Lăng, vô số trái tim bị Đường Lăng bóp nát trong tay, tinh thể chất lượng kém bị Đương Lăng thu hồi.

Một con đường đẫm máu, đám dị nhân ngã xuống trên những dị nhân bị gϊếŧ hại, nhà kho biết thành nhà kho đẫm máu, một nghĩa trang dị nhân.

Một phút, hai phút, ba phút...

Đường Lăng như một vị thần không ngã xuống, hắn ta đánh qua lại ba lần trong làn sóng dị nhân.

Dị nhân dần trở nên thưa thớt, không cần suy nghĩ, dị nhân bất chấp tất cả để có thức ăn rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

Dần dần, dị nhân bắt đầu rút khỏi nhà kho 19, chậm dần, đám dị nhân hỗn loạn, thức ăn cùng với sợ hãi làm chúng rối loạn lên.

Đường Lăng toàn thân đẫm máu, máu đen chảy ra thành một dòng, theo người hắn chảy xuống đất.

Hắn tới chỗ văn phòng lúc nãy, lúc này hắn đã ngừng chém gϊếŧ, đá vào cửa văn phòng.

Ngạc nhiên, không một dị nhân nào dõi theo, hắn cũng giống những con thú hoang dã không?

Mắt Đường Lăng có vẻ chế diễu, nhưng giờ đây cơ thể cuối cùng cũng suy yếu.

Đường Lăng hoàn toàn tỉnh táo, cảm thấy bình thường, đột nhiên hắn nhận thấy vết cắn này sẽ mở rộng, khiến hắn suy yếu dần, rồi thành một quả bom nổ chậm, thân thể này sẽ bị hủy hoại.

Vào thời điểm đó, hắn không còn sức chiến đấu, nếu không mất thời gian đối mặt với nguy hiểm này, có lẽ mọi chuyện đã thay đổi.

Đường Lăng điên lên, ý chí mãnh liệt thoát khỏi cuộc chiến.

Vừa vào văn phòng, hắn nhảy lên phía cửa sổ.

Qua đèn rọi khắp chiến trường, Đường Lăng thấy dấu chân đồng đội để lại, họ không lấy đi sợi dây anh ta để lại, nó lắc lư theo gió.

"Mấy người này." Đường Lăng cảm thấy ấm lòng, bọn họ không lấy đi sợi dây hắn để lại trước đó.

Mặc dù rất dễ mang theo, chỉ cần tháo sợi dây dài từ hợp kim loại C, chỉ mấy chốc là xong.

Thân là một chiến binh, một người lính mặt trăng mới, không nên bỏ lại hai con dao dài hợp kim C.

Nhưng bọn họ cố tình bỏ quên, đơn giản là chừa lại đường hi vọng hắn sống sót?

Ngay cả khi không thể làm gì, vẫn để lại một chút thuận tiện cho người khác, như một chút an ủi.

Đường Lăng rất lý trí, nhưng đôi khi lại rất tình cảm, những tình bạn bắt đầu nảy mầm từ trong lòng, mang vẻ đẹp hấp dẫn, làm cho bản thân trầm tư.

Sự ấm áp của những hành trình qua bao năm tháng thế nào?

Hắn không dám đứng lên, nắm xem tin tức trên mái nhà.

Ngẩng đầu thấy, chưa đến mười phút, cả kho hàng như biến thành chiến trường.

Hàng rào hy vọng phát động pháo, tiếng lửa đạn, tiếng súng xẹt qua, thổi qua nơi đặt xác dị vương ở nhà kho.

Máy bay chiến đấu bay qua mang theo vũ khí nóng, những viên đạn bắt đầu phát ra ở lối vào nhà kho.

Vũ khí lạnh chém gϊếŧ là chủ đạo, xảy ra ở giữa dị vương xung quanh là Tử Nguyệt chiến sĩ tinh anh.

Bên trong kho hàng, không phải những chiến binh bình thường có thể can thiệp, không biết khi có 30 Tử Nguyệt chiến sĩ ở đây, Đường Lăng còn thấy An Đông Ni cầm đèn pha tia chớp rọi qua.

Có phải tất cả thành viên của Tử Nguyệt chiến sĩ được phái đi! Ít nhất Đường Lăng không thấy rồng bay.

Tình hình có vẻ hỗn loạn, vì sao mà Nhị cấp hộ thành không được phát động?

Hắn không cho rằng, những con thú điên và côn trùng đột biến này sẽ cùng nhau phát điên trong đêm, nhất định có nguyên nhân gì đó?

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, sắc mặt Đường Lăng trở nên khó chịu, không muốn chạm vào sự thù hận đè nén sâu bên trong, hắn vẫn nghĩ về chiếc áo choàng đen có mái tóc bạc.

Dị nhân ở bên trong, thổi một giai điệu kì lạ, kiểm soát tất cả dị nhân.

"Có phải hắn không?" Đường Lăng siết chặt hàm răng, những suy yếu như hắn dự tính, ngay lập tức mở rộng.

Không phải từ điểm yếu của cơ thể, mà là điểm yếu của tất cả, tinh thần của Đường Lăng, suy nghĩ của Đường Lăng, thậm chí là ý chỉ của Đường Lăng.

Không thể cưỡng lại được!

Suy nghĩ của Đường Lăng bị gián đoạn, chỉ còn tiếng thở hổn hển với cơ thể bắt đầu co rúm lại.

Trạng thái mạnh mẽ đã bị bỏ mà không có cảnh báo, thậm chí thời gian còn lại để Đường Lăng thoát khỏi chiến trường cũng không.

Thần may mắn không phải lúc nào cũng ở bên, ở lại càng lâu, xác suất chết càng cao.

Tiếng pháo ngày càng dày đặc, mặc dù hướng bắn là hướng tới phía dị vương, nhưng nơi này đầy rẫy dị nhân, không có khác biệt giữa hắn với đám dị nhân.

Hắn đang ở trên nóc nhà, việc thu hút dị nhân là không nhỏ.

Nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào, chẳng lẽ cứ nằm bất lực mãi ở đây?

Đáng lo là Đường Lăng không biết chuyện này sẽ kéo dài trong bao lâu.

Người thu nhỏ lại, đồng phục chiến đấu đã bị đập vỡ, những chỗ còn lại cũng trở nên trống rỗng.

Tinh thể của Đường Lăng thu thập cũng rơi ra không ít, kia chính là tinh thể cấp cao gần với kho hàng.

Nó lăn xuống cách Đường Lăng chưa đầy 10cm, dưới ánh sáng tím của trăng rọi, những sợi tơ tím bên trong tinh thể kéo theo một sự hấp dẫn.

"nuốt nó vào" "Nuốt nó vào", tim Đường Lăng đang yếu như vậy, lại đang đập nhanh hơn, với một tham vọng lớn, không thể kháng cự việc muốn nuốt viên tinh thể.

Tinh thể có thể cắn nuốt không? Trong trường hợp này, Đường Lăng không nghĩ về vấn đề này.

Nhưng hắn không có nghĩa là một nửa mong muốn chống cự, nếu suy nghĩ xuất hiện trong đầu, hắn bắt đầu giãy dụa, dùng sức, run rẩy đưa tay về phía trước cầm lấy tinh thể.

Cảm giác khá tồi tệ, sự yếu đuối lớn dần, hỗn loạn không biết chuyện gì xảy ra?

Không tự hỏi, Đường Lăng cũng biết, vừa rồi hắn quá điên cuồng, gϊếŧ dị nhân không có suy nghĩ vấn đề, thậm chí còn nuốt thịt của bò sát cấp hai... chân khuẩn ức chế hiệu quả bị hạn chế.

Có thể "chân khuẩn" đã phát tác không?

Cuối cùng, Đường Lăng cũng cầm lấy tinh thể với sự cám dỗ.