Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 134: Ngoan cố chống lại

Editor:

Waveliterature Vietnam

Đường Lăng thần sắc lạnh xuống.

Nếu lời nói của Andrew chỉ làm cho người khác coi Đường Lăng như "thâm thù đại hận", thì Đường Lăng không quan tâm, bởi vì hắn đối với khu vực an toàn 17 từ khi bắt đầu vốn cũng không có cảm giác thiện lành cho mấy.

Do đó, việc người khác thích hay ghét hắn cũng không quan trọng.

Nhưng mấu chốt ở chỗ, như việc Andrew ám chỉ Đường Lăng đã che giấu điều gì đó, điều này hoàn toàn trái ngược với ý nghĩ của Đường Lăng, hắn chỉ muốn che giấu năng lực thật sự của mình.

Xét về một khía cạnh mà nói, ngay cả Đường Lăng cũng đang đặt mình vào thế nguy hiểm. Rốt cuộc, Đường Lăng chưa bao giờ quên rằng có một "bàn tay" vô hình đằng sau hắn, nhắm vào hắn.

Thế nhưng là, cứ như vậy tùy ý Andrew muốn nói gì thì nói sao?

Tuyệt đối không!

Từ đêm hôm đó về sau, đêm nổi loạn là một thứ gì đó khắc sâu trong xương tủy của Đường Lăng, vận mệnh của mình sẽ không bao giờ được trao lại cho người khác quyết định, huống chi là dùng loại ngôn ngữ hèn hạ này.

Đường Lăng mỉm cười, nhìn Andrew một cách hồn nhiên: "Làm thế nào một người đứng hạng chót như ta lại khiến ngươi để ý chứ?"

"Thế cho nên, trong trại huấn luyện kín, ta ăn càng nhiều mới có thể bộc lộ ra năng lực, ngươi đều thăm dò được sao?"

Đúng vậy, Đường Lăng liền phản kích hai câu nói, cũng đủ làm cho người khác miên man bất định, và để xua tan nghi ngờ.

Tại sao Andrew biết rõ về người đứng hạng chót này chứ? Mà sức ăn này nguyên bản là Đường Lăng chỉ phơi bày một ít trong lần khảo hạch đầu tiên sau khóa huấn luyện khép kín, có thể lấy cái cớ này để bày ra một lý do hoàn hảo.

Những thứ được phơi bày rõ ràng như vậy, vốn không còn đáng để điều tra nữa.

Nụ cười của Andrew cứng lại, và hắn nhìn vào ánh mắt Đường Lăng, mang một tia thâm ý sâu sắc.

Nhưng hắn không vì thế mà chịu thua, còn thản nhiên nói: "Đối với ta, trong trại dự bị đầu tiên, bất cứ ai cũng xứng đáng được chú ý."

"Có thể những cái kia cũng không phải là quan trọng. Quan trọng là, Vi An là do ta nhờ cậy đi báo danh nhiệm vụ. Cho nên Vi An, hiện tại nhờ ngươi mang nhiệm vụ này giao cho ta." Đường Lăng cũng không nghĩ rằng hai câu nói phản kích của mình, liền có thể khiến

cho Andrew kinh ngạc như vậy.

Hiện tại, vấn đề cần giải quyết mới là mấu chốt.

Vi An nhìn Đường Lăng, dựa theo quy tắc, cô có thể ủy thác nhiệm vụ cho người khác bất cứ lúc nào.

Tựa như cùng ủy thác cho tiểu đội Đỉnh Phong.

"Được, nhiệm vụ bây giờ chính thức được giao cho Đường Lăng." Nhìn vào đôi mắt kiên định và ôn nhu của Đường Lăng, Vi An cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu, rất tự nhiên liền đem nhiệm vụ ủy thác cho Đường Lăng.

Đường Lăng khẽ mỉm cười, thoải mái vỗ vai Vi An.

Sau đó hai tay thọc vào túi, vừa ung dung nhìn nhìn Andrew, vừa nhìn về phía tất cả đồng bọn của mình.

"Con người của ta ghét nhất bị bắt buộc, cho nên nhiệm vụ này, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ."

"Đối với những chuyện ngoài ý muốn theo như lời học trưởng, ta cũng rất sợ loại chuyện này, cho nên nhiệm vụ này ta không thể ép buộc người khác."

"Theo lý, miễn là hai người trở lên có thể đảm nhận nhiệm vụ tập thể. Dục, ngươi có chắc chắn tham gia vào nhiệm vụ không?" Đường Lăng cười hỏi Dục.

Dục gật đầu.

Phía sau hắn là gia tộc điều khiển Phong, tự nhiên không sợ Đỉnh Phong tiểu đội uy hϊếp. Huống chi Hừ Khắc là đối thủ của Dục. Lần đầu tiên giao tranh thế này làm gì có đạo lý rút lui dễ dàng như vậy.

"Những người khác, ta nghĩ nhiệm vụ này các ngươi không cần tham gia. Rốt cuộc, đây chỉ là do ta kiên trì, không liên quan đến các ngươi." Đường Lăng nói rất chân thành.

Hắn trông như thể được minh oan và không muốn liên lụy người khác. Trên thực tế, mục đích của hắn là không muốn làm tổn thương bất cứ ai.

Rốt cuộc, nhiệm vụ này là kế hoạch của Đường Lăng, hắn không thể không thực hiện, thực sự cũng không cần phải kéo mọi người cùng tham gia với mình, không thể khiến mọi người liên lụy.

Về phần Dục cùng Áo ngược lại không cần lo lắng, vì hai

chàng trai này có một nền tảng vững chắc.

"Ta muốn tham gia." Áo khịt mũi, hắn cũng không hiểu lắm cuộc đối thoại của Đường Lăng và Andrew.

Nhưng hắn hiểu rằng kẻ mạnh đối mặt với uy hϊếp sao có thể dễ dàng rút lui? Hơn nữa, đồng bọn của hắn trên chiến trường không thể bị bỏ rơi.

"Ta, ta cũng muốn tham gia," Andy thì thầm, hắn thậm chí không đủ can đảm để nhìn Hừ Khắc, nhưng hắn không biết từ khi nào hắn đã đi theo bước chân của Đường Lăng và trở thành chấp niệm trong lòng hắn. Thỉnh thoảng, Đường Lăng làm việc khiến cho người ta cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng hắn vẫn không thể từ chối.

"Ta sẽ tham gia." Vi An siết chặt nắm tay. Không có lý do nào khác, cô chỉ không muốn bỏ lỡ nhiệm vụ có Đường Lăng tham gia, chỉ bấy nhiêu đó thôi.

"Vi An?" Christina hơi có chút giật mình trước dũng khí của Vi An, nhưng lập tức hiểu rõ, rốt cuộc Vi An đối với Đường Lăng có hảo cảm.

Nghĩ đến tình nghĩa của Vi An với cô, Christina ngập ngừng trong giây lát và nói: "Ta và Vi An là một, chúng ta làm nhiệm vụ sẽ không tách ra."

Cuối cùng chỉ có Amir không

tỏ thái độ, hắn cúi đầu ai cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì?

"Amir, ngươi..." Đường Lăng hiểu cảm giác của Amir, hắn đã trèo lên từ đáy của khu định cư, nguyên bản liền có quá nhiều băn khoăn.

Đường Lăng theo bản năng mở miệng muốn khích lệ Amir cho dù không tham gia cũng không sao cả.

Ai ngờ Đường Lăng vừa mới mở miệng, Amir liền ngẩng đầu rất nhanh nói một câu: "Ta tham gia." Rồi hắn lại cúi đầu.

Lần này, không ai trong đội Mãnh Long rút khỏi nhiệm vụ tập thể này.

"Một tình cảm rất sâu sắc, đáng ghen tị." Andrew mỉm cười và nói với vẻ mặt đáng tiếc: "Ta cũng ngưỡng mộ lòng can đảm của các ngươi."

"Phì." Đường Lăng đột nhiên nhổ nước bọt hướng phía Andrew, vẻ mặt khinh bỉ và ghê tởm.

Động thái bất lịch sự này đã gây ra một sự náo động, và tất cả mọi người của Đỉnh Phong tiểu đội toát ra thể hiện sự

tức giận, ngay cả với Andrew, người luôn tỏ vẻ quý tộc, thần sắc cũng trở nên lạnh xuống.

"Đừng làm bộ làm tịch, được chứ?"

"Ở đây ai không biết, mục đích của Đỉnh Phong tiểu đội đối với nhiệm vụ tập thể lần này là

muốn thâu tóm hết về tay mình?"

"Tuy ta còn không rõ ràng lắm nguyên nhân do đâu mà các ngươi không thể chờ đợi được, nhưng có lẽ không chỉ vì phần thưởng của nhiệm vụ, mà vấn đề là gì? Hôm nay, mọi người đều coi ngươi đường đường là học trưởng, đứng đầu bài danh, vậy mà đến đây ức hϊếp bọn người thấp cổ bé họng bọn ta, còn có cả các học muội nhỏ bé. "

"Vì vậy, xin hãy nhớ rằng nếu bất kỳ ai trong đội Mãnh Long của chúng ta gặp chuyện ngoài ý muốn, đều nhất định phải nhớ rõ đêm nay, nhớ rõ tất cả hành động của Đỉnh Phong tiểu đội. Muốn điều tra đến cùng! Rốt cuộc trên chiến trường có cái gì sợ hãi?"

"Sợ rằng, trên chiến trường dùng tánh mạng chiến đấu, sau lưng lại bị chiến hữu dùng dao đâm sau lưng."

Đường Lăng mỗi chữ mỗi câu rất nghiêm túc nói.

"Ngươi dám nói điều đó." Lúc này, Diehl cũng nhịn không được liền tiến lên, ra một quyền cùng vẻ hung hăng đánh về hướng Đường Lăng.

Đường Lăng không tránh không né, trúng một quyền, cả người lui bảy tám mét, té bên cạnh đống lửa.

Lửa giận của Diehl còn chưa được dập tắt, hắn sải bước về phía trước, nhưng Dục cùng Áo nhanh chân can ngăn

"Để cho hắn đánh." Đường Lăng đứng lên, như trước vẫn nở nụ cười, nhổ một bãi nước bọt có cả máu.

"Diehl, dừng tay lại." Cùng lúc đó, Andrew cũng mở miệng.

Nếu như có thể, Andrew thật sự nghĩ thế thì liền một đao gϊếŧ chết Đường Lăng, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.

Diehl tính làm một quyền để đòi lại một chút tôn nghiêm cho Đỉnh Phong tiểu đội, nhưng chỉ một câu nói đã khiến hắn miễn cưỡng thu lại nắm đấm.

"Bội phục dũng khí của các ngươi. Nhưng thời gian ở trại dự bị đầu tiên vẫn còn rất dài. Ta hy vọng rằng các ngươi có thể duy trì sự can đảm này mọi lúc."

"Rốt cuộc, dũng cảm chính là đức tính tốt."

"Chúng ta đi thôi." Thoáng do dự một chút, Andrew quyết định chấm dứt trò hề này.